Chương 312: Cầu lộ
Tiểu Liên cô nương...
Nhìn thấy Thích Tiểu Liên, trong mắt Lý Ngư cũng không khỏi hiện ra một tia quái dị.
Trong khuê phòng của mình, Tiểu Liên cô nương tự nhiên sẽ không ăn mặc đàng hoàng, áo quần mềm mại sát người, màu sắc nhu hòa mập mờ, che bộ ngực đầy đặn, lưng áo bó vòng eo, từ xương hông đến chân đường cong thoải mái lộ ra.
Dung mạo của nàng có lẽ không bằng Long Tác Tác, Dương Thiên Diệp, nhưng loại kỹ viện trăng hoa phóng túng, phong tình do thấm nhuần mà thành, các cô ấy không thể so được. Long Tác Tác bây giờ đã có thai, cùng Lý Ngư là có quan hệ vợ chồng thực sự cũng chỉ cso thời gian ngắn, nên chưa có vẻ phong tình chín chắn như này.
Cái gọi là một cái nhăn mày một tiếng cười đều phong tình vạn chủng, khiến người lập tức liên tưởng tình dục, liên tưởng đến giường, cô ấy là loại báu vật đó rồi. Trước đó đến Càn Long Đường chúc mừng, Thích Tiểu Liên trang điểm đượm tình đi ra ngoài, xinh đẹp quyến rũ không thể tả, vẻ đẹp đó và vẻ quyến rũ này vẫn có sự khác biệt.
Lý Ngư có kí ức đời sau, vốn là thời đại nhân gian tuyệt sắc được tôn lên bởi các rất nhiều yếu tố, cho nên loại vẻ đẹp đó đối với anh ta mà nói tương đối còn là lực miễn dịch, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi mắt sáng lên. Điều này cũng khó trách chothời đại này, sẽ có rất nhiều đàn ông vì mưu cầu được gặp mà ném vào trăm lượng vàng.
Ngồi đi!
Thích Tiểu Liên dáng vẻ thướt tha, vòng eo bày ra, ở trên giường nhỏ La Hán lười biếng nằm nghiêng một bên, không chút dáng vẻ tiếp khách bình thường, một tay nâng má, váy dài mềm mại bó sát người, đôi chân trần như ngọc nhẹ nhàng kéo lên, nói với Lý Ngư:
- Lý thị trưởng đến đây, là muốn tìm niềm vui hơn đánh nhau à, hay là có ý xem thường tiểu nữ?
Lý Ngư cười tủm tỉm tán thưởng Một bức sơn thủy trước mặt, nhìn quanh nói:
- Trà cũng không có một ly? Đây chính là đạo tiếp khách của cô nương à?
Thích Tiểu Liên tức giận phì một cái, nói:
- Có gì cần nói mau nói đi! Nếu không, bổn cô nương phải đuổi người!
Lý Ngư nói:
- Lý mỗ nhớ, Nhiếp thiếu từng ở trước mọi người nói muốn lấy cô làm vợ, sao cô nương vẫn còn ở Giáng Chân lầu thế. Những nam nhân lầu hai ánh mắt bỉ ổi nói năng cợt nhả dâm đãng, cô nương lại sắp hoàn lương, bản thân nghe quen rồi, nhưng cũng nên suy xét tấm lòng Nhiếp thiếu mới được.
Thích Tiểu Liên tức giận, ngồi thẳng lên, mặt căng lên, bộ ngực đầy đặn phập phồng, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Họ Lý à, người tới đây, thật sự chính là vì làm nhục ta hay sao?
Lý Ngư sờ mũi nói:
- Không phải không phải, tại hạ dù rảnh rỗi, cũng không từ xa chạy đến Bình Khang Phường để đùa bỡn cô nương. Nhiếp thiếu kiếm nhiều tiêu nhiều, làm người hào phóng, sợ là không có trữ tiền tài gì, trong lúc vội vàng không có cách chuộc thân cho cô nương. Lý mỗ tới đây, là giúp Nhiếp thiếu đưa tiền chuộc người.
Thích Tiểu Liên lúc đầu ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt khinh miệt liếc Lý Ngư một cái, lại lười biếng nằm xuống:
- Ngươi cho rằng bổn cô nương chỉ là một kẻ tầm thường bỏ ra một chút tiền thì dẫn ta đi được hay sao?
Lý Ngư đứng lên, đi tới gần Thích Tiểu Liên, ngồi xuống bên giường, tay cho vào bên hông.
Thích Tiểu Liên khẩn trương, cơ thể như con mèo cuộn tròn lại, từ dưới gối lấy ra một chuôi đao dài nửa thước cong hình lưỡi liềm, nhìn phong cách nạm vàng khảm trân châu, hẳn là từ quốc gia Tây Vực chuyển đến, cũng không phải vật ở Trung Quốc. Thích Tiểu Liên một tay cầm cán đao, một tay nắm vỏ đao, sợ sệt nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Ngư từ bên hông lấy ra một tờ giấy, từ từ mở ra, đưa đến trước mặt Thích Tiểu Liên, mỉm cười nói:
- Như này, có đáng giá chuộc thân cô nương chưa?
Thích Tiểu Liên nhìn tờ giấy bằng nửa con mắt, ánh mắt bỗng dưng mở to, nhìn bằng hai mắt, đang ngồi liền bật dậy đoạt lấy tờ giấy, tỉ mỉ nhìn một lần, ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, vội vàng nói:
- Đây là...
Lý Ngư nói:
- Nếu như Nhiếp thiếu dựa vào bản thân, chuộc thân cho cô nương, cô nói Giáng Chân lầu sẽ đồng ý hay không?
Thích Tiểu Liên cánh mũi khép lại, tỏ vẻ hết sức kích động, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta liền bình tĩnh trở lại.
Thích Tiểu Liên dù sao cũng không phải cô gái tầm thường chưa thấy qua việc đời, bởi vì cả đời mình mà lòng dạ rối bời, nhưng chỉ trong chốc lát đã bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Lý Ngư từ trên xuống dưới mấy lần, để cây đao xuống bên cạnh, lại nằm xuống nói:
- Không việc gì tỏ vẻ ân cần, không gian tà tức đạo tặc, nói đi, điều kiện của ngươi là gì?
Lý Ngư nói:
- Điều kiện của ta...
Thích Tiểu Liên bỗng nhiên cắt ngang lời nói của Lý Ngư:
- Nếu như để nam nhân của ta vào sinh ra tử vì ngươi, vậy không cần phải tự làm khó mình rồi.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Ta chỉ muốn hắn giúp ta tìm vài người! Không cần hắn làm gì cho ta cả!
Đôi mắt đẹp của Thích Tiểu Liên nhìn Lý Ngư chằm chằm một hồi, nói:
- Tìm người? Là vì vậy, đáng giá nhiều tiền như vậy?
Lý Ngư thở dài nói:
- Rất nhiều thứ, không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành, cho nên đối với chuyện của Nhiếp thiếu và bên cạnh y có rất nhiều người mà nói thấy thường xuyên, không thấy kỳ quái, toàn bộ không hiểu cái vòng tròn này, lại có thêm nhiều tiền nữa cũng là không có cửa vào. Cái này, chính là giá trị!
Thích Tiểu Liên lại nhìn chằm chằm Lý Ngư một cái, thản nhiên cười, cẩn thận đem tờ giấy kia cuốn thành một cuộn, rồi cắm vào khe rãnh bộ ngực mềm mại, sau đó cầm chuông gió bạc treo ở bên giường rung ba cái, cười duyên dáng với Lý Ngư:
Tiểu lang quân ngồi thoải mái, tôi sai người đi mời Hoan thiếu đến!
Thích Tiểu Liên gõ nhẹ ba cái, một hàng thị nữ toàn người đẹp nối tiếp nhau lên lầu, người đầu tiên bưng hộp trang bạc bày trên khay, được gói bằng lụa đỏ, bao kín bằng bùn trắng, đây là trà thượng phẩm được cống nạp.
Món thứ hai đặt trên khay là một cầu lộ phi hồng mặt rồng, chân hình phẩm, mang quai xách có hoa văn chim hồng nhạn, mặt đậy là con chim nhạn bay lượn, thiết kế là trên dưới xếp xen kẽ giống như hoa, con cá hoa văn lót dưới vải, quai xách hình ngỗng, bốn chân làm dập lá cánh hoa, hoa văn mạ vàng.
Món thứ ba trên khay chính là niễn tử mạ vàng hoa văn chim hồng nhạn và mây, ống nồi mạ vàng vòng hoa bạc, hoa văn mạ vàng tiên nhân cưỡi hạc hoa văn ở nắp trà La Tử.
Món thứ tư trên khay chính là ngân tắc tử mạ vàng hoa văn chim nhạn bay, đôi sư tử mạ vàng Đài Châu hình cung vòng quanh chân hộp, diêm đài mạ vàng hoa văn ma yết, muỗng bạc mạ vàng hoa văn mây bay.
Món thứ năm trên mâm là một bộ ấm gốm sứ miệng cao hoa văn năm cánh hoa quỳ.
Món thứ sáu là lò tiểu Phong bằng đất đỏ.
Món thứ bảy là than súc vật thượng phẩm.
Món thứ tám là nguồn nước suối lấy từ Thái Bình tự núi Chung Nam …
Những thi nhân, họa sĩ, phú nhị đại ở lâu hai đều không muốn rời đi, mắt thấy từng hàng người phô trương đi lên thì trong lòng lập tức gào thét…
- Muốn ký ước gả cho người ta à?
Nhiếp Hoan tới, không kiêng kỵ chút nào ôm Thích Tiểu Liên vào trong ngực, vỗ vỗ vào cặp mông mềm mại, hứng thú nhìn nhìn Lý Ngư nói:
- Có phải muốn ta giúp ngươi một tay hay không? Chẳng qua là nhờ ta tìm người thì cần gì đưa ra giá tiền cao như vậy, thay ngươi ra tay, giá tiền nhất định không thấp, ha ha…
Lý Ngư đưa Thích Tiểu Liên tờ giấy kia chẳng qua là một tấm khế ước mua bán nhà, vật này mang theo thuận lợi, có thể so với kéo lên mấy chục xe tiền ra cửa thì thuận tiện hơn nhiều.
Nhà ở Trường An lớn nhỏ không giống nhau, vị trí cũng không giống, giá cả lại càng khác biệt một trời một vực. Tờ khế ước bán nhà này là Kiều Đại Lương cho Lý Ngư, coi như lấy giá cả quy thành tiền, cũng đủ vì Thích Tiểu Liên đệ nhất kỹ nữ thành Trường An chuộc thân.
Kiều thần tài ra tay, có bắt bắt lục soát một chút, thu được một giỏ bánh vàng, một hộc minh châu, là trải loạn ra đầy bàn. Chỉ một tờ giấy mỏng, đại biểu tài sản cũng đủ thay đổi vận mệnh của một con người rồi.
Nghe Nhiếp Hoan nói như vậy, Thích Tiểu Liên ở trong ngực y hung hăng đập mạnh một cái, sẳng giọng nói:
- Thiếp còn chưa gả cho chàng, phải thủ tiết, chàng để cho thiếp an phận đi.
Nhiếp Hoan cười nói:
- Ta nếu như chết, dựa vào sắc đẹp cùng tải sản nàng có, tùy lúc có thể lại tìm một lang quân như ý.
Thích Tiểu Liên xoay người véo y một cái, nói:
- Thiếp còn chưa qua cửa này, người đã muốn xua đuổi thiếp ra cửa sao? Người đừng hòng! Tiền của người, thiếp muốn! Người, thiếp cũng muốn!
Lý Ngư ho khan một cái, nói:
- Muốn tìm người, có ba đường. Một là thông qua Địa Thử mời chào Vong Mệnh. Lưu Tiếu Tiếu đã thông qua Địa Thử mời một nhóm người, tin rằng cao thủ chỗ này không nhiều. Mà trong số này khó tránh khỏi quan hệ phức tạp, nếu như ta từ trong bọn họ tuyển người, nói không chừng sẽ đưa tới tai mắt của kẻ thù.
Lý Ngư hớp miếng trà, lại nói:
- Đường thứ hai, thì từ từ lựa chọn, mời gọi cao thủ có phẩm cách, năng lực vẹn toàn, dẫn theo làm tâm phúc. Nhưng là, lúc không ta đợi, ta đợi không được. Con đường thứ ba là...
Hắn mỉm cười hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Nhiếp Hoan:
- Chính là từ trong chốn giang hồ mời chào, mà người như vậy, ta không biết ai là, biết họ tên cũng không tìm được, tìm được chưa chắc có thể, ta sử dụng được bọn họ, bọn họ chịu nghe theo ta không ta cũng không rõ, ai lời hứa ngàn vàng đáng tin cậy, ai chỉ vì lợi là con dao hai mặt đây. Cho nên, ta hy vọng Nhiếp thiếu có thể giúp ta. Ta cần chính là du hiệp thích khách, kiểu như Cái Nhiếp Kinh Kha!
Nhiếp Hoan chân mày khẽ nhíu một chút, lại từ từ mở ra, cầm lên một ly trà, uống suy ngẫm, rồi đặt ly xuống bàn, nói:
- Được! Ngày mai giờ này, thành phía Bắc Phường Tu Chân, gặp ở tửu lầu Trường An. Lúc đó, ta dẫn ngươi đi gặp hiệp khách chí khí, giang hồ hào kiệt xem nhẹ mạng sống trọng nghĩa khí, nhưng bọn họ có nguyện hiệu lực cho ngươi hay không thì xem duyên phận của các ngươi.