Chương 313: Tu chân
Phường Tu Chân.
Lý Ngư cùng hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đi tới Phường Tu Chân.
Ba người siết ngựa, nhìn về phía trước, cải xanh vài luống, nhà lá hai hàng, xa gần hoa màu gần mùa thu hoạch, một phong cảnh nông thôn.
Trong đô thị cũng có cảnh này, nhưng nhìn thấy ở nông thôn thì lại mang cảm giác đặc biệt khó tả.
Lý Bá Hạo khen lớn:
- Nơi đây thật là phong nhã!
Lý Bá Hiên tranh luận nói:
- Nếu thích, chúng ta có thể ở chỗ này ở lâu dài.
Lý Bá Hạo suy nghĩ một chút, ho khan hai tiếng nói:
- Ta là một người phàm, cũng không cần làm dơ nơi thanh tĩnh và đẹp đẽ này.
Lý Ngư siết cương ngựa, nhìn cảnh vật ở xa, lại có chút cảm giác quen thuộc.
Dọc theo luống ruộng đi về phía trước ra một trận, qua đất hoa màu, chỉ thấy một cái ao của nông dân tràn trề, có vịt trời, còn có người bên cạnh ao thả câu. Bên cạnh người thả câu còn có hai ba người đẹp, hoặc cười thấp nói đơn giản, hoặc treo mồi câu, hoặc rửa chân chơi nước, người đẹp vui thích quá mức hát khi câu cá.
Lý Ngư nhìn nơi này, đột nhiên nghĩ lại, "A" một tiếng, nhẹ nhàng vỗ trán một cái.
Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, quan sát xung quanh.
Hồi lâu, Lý Bá Hạo siết chặt kiếm, ánh mắt cảnh giác từ dưới nón tre đánh giá hàng cây liễu xanh, khẽ nói:
- Phát hiện ra cái gì à?
Lý Ngư ho khan một tiếng, nói:
- Không có gì, ta chẳng qua là bỗng nhiên nhớ lại, ta đã từng tới nơi này!
Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên thở phào một tiếng, rồi thu kiếm lại.
Ba người hôm nay là lại một phen trắc trở, cải trang đi ra ngoài. Có điều thủ đoạn dù tinh xảo, cũng khó bảo đảm sẽ không có người theo dõi, cho nên Cát Tường, Tác Tác, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh dặn đi dặn lại, dặn dò đến mức anh em họ Lý cảm giác như bị núi lớn đè lên, sợ Lý Ngư có mệnh hệ nào, bọn họ sẽ bị bốn người đàn bà kia ăn sống.
Lý Ngư bỗng nhiên nhớ ra trận hỏa hoạn lần trước ở Câu Lan viện Phường Đạo Đức, hắn cùng Tô Hữu Đạo, Khang Ban Chủ chính là ở chỗ này ăn uống yến tiệc, lần đó có Thâm Thâm khiêu vũ hát hò, còn từng gặp Kinh Vương Lý Nguyên Tắc, hai vị cao nhân Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong cùng với Thái tử điện hạ, công chúa Cao Dương, còn có La Bá Đạo cùng Hột Can Thừa Cơ.
Chuyện cũ loáng thoáng, chỉ mấy tháng trước, lúc này nhớ lại, thoáng như một giấc mộng. Lý Ngư trong lòng không khỏi bùi ngùi, buông lỏng dây cương, chậm rãi đi, con đường nhỏ quanh co, hoa liễu sáng tối, phía trước liền hiện ra đại tửu lầu mang phong cách cổ xưa Hán Tấn.
Một người Tây Vực mặc áo mũ người Hán, râu vểnh như hình bán nguyệt, mũi cao mắt sâu nụ cười tươi như hoa ở chỗ cửa, lạy dài một cái:
- Khách quý đến chơi, không khỏi mong chờ, Vũ Văn Trường An, cung kính chờ đại giá đã lâu rồi!
Lý Bá Hạo thất kinh một tiếng:
- Vũ Văn Trường An? Ngươi cùng Vũ Văn Thành Đô có quan hệ gì?
Người Hồ kia cười nói:
- Không có quan hệ.
Lý Bá Hiên nói:
- Làm sao có thể, các ngươi cùng họ Vũ Văn, hắn có danh Thành Đô phủ, ngươi có danh Trường An, chẳng lẽ hai ngươi là anh em ruột thịt?
Lý Ngư liếc mắt, xoay người xuống ngựa, nói:
- Không cần hỏi. Các ngươi nhìn tướng mạo hắn xem có giống với người của Vũ Văn Thế Gia không. Người Tây Vực này ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, lại nghe nói đại danh của Vũ Văn Thành Đô, cho nên lấy một tên chữ Hán cho mình mà thôi.
Lý Ngư lần trước lúc tới, đám người Dương Thiên Diệp đuổi theo Thái tử dạo chơi săn thú cùng ở nơi này, đã từng ở đây đại chiến một trận, làm hại Vũ Văn Trường An bị thiệt hại rất nhiều. Có điều cách mấy tháng, xem ra vị nhân huynh này cũng giống Lý Ngư quên rất mau, hoàn toàn không nhớ được Lý Ngư đã tới lúc nào.
Có điều, nghe lời hắn nói cũng biết vị khách này đã từng tới đây, lập tức nhiệt tình hơn:
- A, vị khách quý, đã lâu ngài không tới, hẳn là công việc bận rộn, mời ngài vào, Trường An lập tức kêu mấy mỹ nhân tới phục vụ khách quý.
Vũ Văn Trường An vừa nói Trường An một cái, cúi người gật đầu dẫn ba người đi vào phòng khách.
Sau lưng nửa mảnh đất, trong rừng liễu, Mặc Bạch Diệm cùng Phùng Nhị dừng lại.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đi thôi, hắn bình an đến rồi, không có việc của chúng ta, trở về đi.
Phùng Nhị nói:
- Không cần chờ hắn đi ra ạ?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Chúng ta có người bên trong, sẽ tự chiếu cố an toàn của hắn. Chờ hắn rời đi, những người này cũng sẽ đi cùng hắn, sẽ bảo vệ hắn an toàn.
Nói xong, Mặc Bạch Diệm phất tay áo ưỡn ngực rời đi.
Phùng Nhị thấy vậy, vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ: Đại tổng quản có vẻ không thích Lý Ngư. Mà Công chúa điện hạ thích hắn lần nào cũng vì sự an toàn của hắn muốn hai người chúng ta âm thầm bảo vệ, còn điều thêm mấy sĩ tử lấy thân phận là hiệp khách giang hồ nhận sự chiêu mộ của hắn.
Ai! Nếu như giá Lý Ngư chịu dốc sức vì điện hạ, thật sự làm Phò mã, cũng không phải không thể chấp nhận, chỉ tiếc công chúa đang gánh vác trách nhiệm lớn, không thể chiêu rể một vị Phò mã không đồng lòng được.
...
Tại sạp bán dù bên đường Khâm Thiên Giám Thành Bắc, Tô Hữu Đạo dùng một thanh đao nhỏ nhạy bén gọt nan tre, phía trước có một vị khách đang đứng.
Tô Hữu Đạo cũng không ngẩng đầu lên, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhõm:
- Ta từng nói rồi, nếu như hắn là một viên ngọc sáng, dù trong đêm tối, cũng không che giấu được hào quang của hắn.
Vị khách kia đưa tay chọn một chiếc dù, kính phục nói:
- Tiên sinh thật anh minh.
Tô Hữu Đạo trầm mặc chốc lát, nói:
- Phái bao nhiêu người đi rồi?
Vị khách đó nói:
- Mười tám người ạ, cho Lục Hi Chiết dẫn đầu, toàn bộ đều là cao thủ giỏi nhất. Vốn là thân phận người trong giang hồ hoạt động mạnh ở bên ngoài, cho nên, ngay cả Nhiếp Hoan đối với thân phận của bọn họ cũng không chút hoài nghi.
Tô Hữu Đạo khẽ gật đầu:
- Những người này, từ đây phải quên thân phận trước giờ của mình, hết lòng hết dạ dốc sức vì Lý Ngư, vào sinh ra tử nơi dầu sôi lửa bỏng! Nhất định phải ở bên người hắn, trở thành huynh đệ hắn tín nhiệm nhất. Lý Ngư người này trọng nghĩa, một khi công nhận bọn họ rồi, thì sẽ gắn kết chúng ta, khó mà tách rời cho được.
Vị khách đó nói:
- Thuộc hạ đã hiểu!
Tô Hữu Đạo nhấn mạnh:
- Coi như là duyên phận tụ họp, đối với kẻ chống đối chúng ta, những người này cũng phải không chút do dự ra tay giúp Lý Ngư! Bọn họ phải hoàn toàn xem mình trở thành người của Lý Ngư, cho đến cần lúc bọn họ “thức tỉnh”. Trước đó, bọn họ chỉ có một việc, là phải làm theo ý muốn của Lý Ngư.
Vị khách chọn một chiếc dù im lặng cười một lúc rồi nói:
- Để hắn ở lại!
Tô Hữu Đạo cúi đầu vận đao, mỉm cười nói:
- Không tệ! Hắn an bài một người tên là Trần Phi Dương, đang có việc chuẩn bị rời khỏi Trường An.
Tô Hữu Đạo ngẩng đầu lên, nhìn vị khách đó, vẻ mặt thành thật, tựa như đang tán gẫu:
- Ta không muốn hắn đi, thì nhất định hắn không thể đi!
Trong Trạc Anh viện của Lại Đại Trụ, tiếng nước vẫn róc rách, sương mù vẫn lượn lờ, có điều cô gái dưới tán cây gảy đàn lại chính là Vương Hằng Cửu Vương Đại Lương.
Vương Đại Lương nhìn chằm chằm Lại Đại Trụ nói:
- Biết được tiểu tử kia đi nơi nào chưa?
Lại Đại Trụ cười thâm hiểm nói:
- Ta kinh doanh nơi đây bao nhiêu năm rồi, hắn thì mới được bao lâu, mấy trò lừa bịp vặt, làm sao có thể giấu giếm được tai mắt của ta. Hắc hắc, hắn trước đây ẩn núp ở trong Phòng tướng phủ, đi Phường Bình Khang, thông qua Thích Tiểu Liên, gặp được Nhiếp Hoan.
Vương Hằng Cửu mắt nheo lại một cái.
Lại Đại Trụ nói:
- Nhiếp Hoan sau đó đã hạ một lệnh triệu tập giang hồ, mời các hiệp khách ở xung quanh Trường An đi tửu lầu ở Phường Tu Chân Trường An tụ họp. Hôm nay, Lý Ngư cũng mang hai thị vệ thân cận đi đến đó rồi.
Vương Hằng Cửu không biết võ công, lực lượng của y đến từ mạng lưới giao thiệp của y, đến từ đủ loại người trong quá trình nhiều năm qua y chủ trì trong ngoài chợ Tây, cũng vì lợi ích vận chuyển mà hình thành nên quan hệ mật thiết. Đối với chuyện trong giang hồ, y cũng không hiểu rõ lắm.
Vì vậy, y ngắt lời Lại Đại Trụ, lại hỏi thăm hỏi một chút:
- Nhiếp Hoan nhúng tay?
Lại Đại Trụ mỉm cười cười, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Dĩ nhiên không có! Nếu như Nhiếp Hoan muốn giúp hắn, cần gì phải lệnh triệu tập giang hồ làm gì. Nhiếp Hoan chẳng cần triệu tập bất kỳ người nào, gã muốn đối phó ai, lập tức có tám trăm tử sĩ, ba ngàn huynh đệ nghe tiếng tụ họp, cùng gã tiến lui! Cái gọi là lệnh triệu tập giang hồ..."
Lại Đại Trụ trầm mặc một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ làm thế nào giải thích cho Vương Đại Lương, ngừng lại một chút, mới nói:
- Chính là Nhiếp Hoan giúp hắn phát một tin tức, nói cho những hiệp khách kia, giang hồ vong mạng, bây giờ có một chủ tốt chiếu cố, có ý tốt tới cửa, trong túi mọi người đều nông, ai không dám đi hưởng ứng sự chiêu mộ.
Lại Đại Trụ cười cười nói tiếp:
- Tin tức do Nhiếp Hoan ban bố, những người giang hồ đó tự nhiên tin tưởng có thể cậy dựa vào người thuê. Mà có thể từ Nhiếp Hoan nắm được tin tức, dĩ nhiên cũng không phải mèo hay cẩu gì, đều là giang hồ hào kiệt có chút bản lãnh!
Vương Hằng Cửu thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:
- Không phải Nhiếp Hoan nhúng tay là tốt rồi!
Vương Hằng Cửu ánh mắt đột nhiên co lại, nhìn chăm chú Lại Đại Trụ:
- Ngươi nói những người này đều là giang hồ hào kiệt, bọn họ so với người của ngươi như thế nào?
Lại Đại Trụ cười lạnh nói:
- Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng nơi nước cạn bị tôm giỡn! Đại Lương tuy không hiểu chuyện trong giang hồ, nhưng cũng nên hiểu, anh hùng hào kiệt muốn có chỗ lâu dài, chỉ dựa vào võ lực cá nhân là không đủ làm ai sợ được, giao long không có nước, hổ mất núi cao, thì làm sao có thể mở ra nơi lâu dài? Ở Trường An, chúng ta mới là địa đầu xà.
Vương Hằng Cửu mỉm cười:
- Ta hiểu rồi. Đúng, nếu như những người gọi là du hiệp tráng sĩ, giang hồ vong mạng, thật ra ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể hô gió gọi mưa, cũng không rơi vào tay người chiêu mộ, làm số phận của kẻ bán mạng rồi.
Lại Đại Trụ âm hiểm nói:
- Đúng! Bọn họ mua bán là đầu đao liếm máu, người của ta cũng sao phải người bình thường?
Vương Hằng Cửu hơi híp mắt lại, cân nhắc chốc lát, trong ánh mắt đột nhiên chợt sáng lên:
- Ngươi nói Lý Ngư đi Phường Tu Chân? Hắn là ở nơi đó chiêu mộ những giang hồ hào kiệt kia chăng?
Lại Đại Trụ nói:
- Đúng!
Vương Hằng Cửu như có điều suy nghĩ nói:
- Phường Tu Chân, dân không nhiều, quang cảnh đồng ruộng, thật là một nơi tốt để giết người phóng hỏa nha!
Lại Đại Trụ hưng phấn:
- Đại Lương đồng ý rồi?
Vương Hằng Cửu trên mặt lộ ra một tia sát khí, nghiêm giọng nói:
- Lập tức triệu tập người của ngươi, đến Phường Tu Chân thủ tiêu hắn, để cho hắn lên trời tu chân đi! Cũng thủ tiêu những người đi ứng mộ! Ta đã không làm, một khi làm phải kinh thiên động địa, làm đám anh hùng khiếp sợ!
Lại Đại Trụ hưng phấn nói:
- Người của ta sớm đã chiêu mộ đủ, chỉ chờ Đại Lương nói một câu thôi. Chẳng qua là, muốn giết sạch người ở tửu lầu Trường An, thuộc hạ chỉ sợ lực lượng không đủ, xin Đại Lương viện thủ.
Vương Hằng Cửu gật đầu một cái, thần bí nói:
- Ngươi yên tâm đi, lúc đó, sẽ có đội binh tinh nhuệ Thiên Ngưu Vệ giúp ngươi một tay!
- Vương Đại Lương quả nhiên tay mắt thông thiên, lại điều phủ vệ Nam Nha, quân lính triều đình trợ giúp chiến đấu!
Lại Đại Trụ thầm vui mừng, lập tức đứng dậy chắp tay rồi đi.