Phường Tu Chân, đại tửu lâu Trường An.
Lý Ngư đi vào, vẫn là bối cảnh cùng phong thái quen thuộc, khác biệt chính là, lần này không có nhã nhạc thanh ca, không có sĩ tử phong lưu, chỉ có tràn trề người trong giang hồ. Nơi này hôm nay, đã bị Nhiếp Hoan đặt bao hết.
Trước khi Lý Ngư đến, đối với những du hiệp, giang hồ hảo hán truyền kỳ này, hắn kỳ thật tràn ngập tò mò. Hắn biết, ở trong này tất nhiên là đại hán thô kệch chiếm đa số, một thân cơ bắp và kích thích tố, có thể nhìn bằng mắt thường, bất quá người trong giang hồ am hiểu các loại kỹ xảo kỳ dị, một số có thể không thắng bằng vũ lực, cho nên có một ít mặc trang phục Nho đạo.
Thậm chí, giống như tiểu thuyết võ hiệp hắn đã đọc, còn có tăng đạo, tàn tật, hài tử và nữ nhân, người ta đồn rằng bốn loại người này là không thể đắc tội nhất, bởi vì bốn loại người này có thể hành tẩu giang hồ, bản lĩnh kỹ nghệ hoặc là bối cảnh của bản thân, nhất định là đại đa số người không thể đắc tội nổi.
Thế nhưng khi gặp những giang hồ hào kiệt này, Lý Ngư liền thất vọng.
Không có cách ăn mặc Nho đạo, không có nữ tử mỹ mạo, không có tiểu đồng thanh tú, cũng không có Côn Luân Nô.
Tất cả mọi người đều mặc quần áo, ngoài cường tráng chính là cường tráng, cũng nhìn không ra ai có cơ ngực, ai có cơ bụng tám múi, ngược lại là người người đều lộ ra một loại khí chất rất đặc biệt, thoạt nhìn liền rất là giang hồ!
Trẻ tuổi nhất bên trong cũng có mười bảy ~ mười tám, già nhất thì có hơn bốn mươi, già bảy ~ tám mươi tuổi tóc trắng bồng bềnh một người cũng không có. Về phần nữ nhân, chỉ có một người, bộ dáng của nàng so với rất nhiều nam nhân ở đây còn muốn cường tráng hung hãn hơn một chút, nhìn niên kỷ thì khoảng hơn bốn mươi.
Ba người Lý Ngư vừa tiến tới, bầu không khí đàm tiếu rộn ràng trong toàn bộ tửu lâu lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bọn hắn.
Nhiếp Hoan chỉ là phụ trách thay Lý Ngư truyền một đạo tin tức cho giang hồ mà thôi, đối với y mà nói, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi, đương nhiên, cái tiện tay mà thôi này, đổi thành một người khác coi như có lực lượng thao thiên cũng không làm được.
Cho nên, Nhiếp Hoan không có tới, người Nhiếp Hoan cũng không có tới, ngay cả người chủ trì cũng đều không có, tự nhiên cũng không có người thay song phương giới thiệu thân phận. Bất quá, khí thế của ba người Lý Ngư và Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên khác biệt, bọn hắn vừa tiến đến, các lộ giang hồ hào kiệt bên trong liền biết, ông chủ lớn mà Nhiếp thiếu nói kia đã đến.
Bọn hắn đều có cái nhãn lực này, người đến ăn mặc không tầm thường, nhất là hai vị tùy tùng kia, y phục chất liệu kia, giày đường may kia, dây treo bên hông kia, trường kiếm khảm bảo thạch kia......
Tùy tiện lấy ra, đều đủ bọn hắn uống chén rượu lớn, ngoạm miếng thịt lớn vượt qua mấy tháng thậm chí mấy năm, ba người dạng này dĩ nhiên không phải đến nhận lời mời, chỉ có thể là ông chủ.
Bên trong ba người, Lý Ngư mặc đồ mộc mạc nhất, mà hắn đứng ở chính giữa, hai thỏi vàng biết đi kia thì đi sau hắn nửa bước, hiển nhiên là lấy hắn làm trung tâm, hắn dĩ nhiên chính là chủ nhân của lần này ―――― Lý Ngư.
"Các vị hào kiệt, Lý mỗ có lễ!"
Lý Ngư ôm quyền đối với đám người bao quanh, đi thẳng vào vấn đề:
- Chắc hẳn Nhiếp thiếu đã nói qua đại khái tình hình của Lý mỗ đối với mọi người, chư vị hào kiệt hôm nay chịu đến, cũng hẳn là cố ý tiếp nhận lễ vật của Lý mỗ. Không biết các vị còn có cái gì muốn hiểu rõ, hiện tại có thể nói ra, các vị là sự lựa chọn của ta, ta đối với các vị, cũng là một sự lựa chọn.
Một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, hơi có vẻ thon gầy đột nhiên đứng lên, nói:
- Không biết Lý tiểu lang quân là dự định mướn như thế nào? Chỉ là làm một chuyện cho tiểu lang quân, hay là mướn trường kỳ, giá tiền lại là như thế nào?
Thuê một tay chân bao nhiêu tiền, thuê một sát thủ bao nhiêu tiền, những chuyện này Nhiếp Hoan cũng đã nói, nếu như không phải trước đó đã lĩnh giáo y, Lý Ngư thật đúng là nói không ra, hoặc là mới mở miệng cũng làm cho người ta cảm thấy không đáng tin cậy, giải tán lập tức, hoặc là liền sẽ bị người ta làm thịt một phen.
Lúc này nghe đối phương hỏi, Lý Ngư tự nhiên đối đáp trôi chảy. Nói đến giá cả mướn những giang hồ hào kiệt này, thật đúng là không cao lắm, chí ít theo quan điểm của Lý Ngư, thay người bán mạng cũng không nên dễ dàng như vậy. Lý Ngư là quan chức ít tham lam nhất ở chợ phía Tây, tiền chảy vào trong tay mỗi ngày, cũng dễ dàng hơn nhiều so với những giang hồ hảo hán đầu đao liếm máu, thay người bán mạng này.
Những người có được cách của họ sẽ kiếm tiền mỗi ngày, ai không biết tính thì đường đi cũng khó như lên trời. Thật khó để nói rằng thế giới không công bằng, ngươi đi dạng đường gì, nắm giữ chính là dạng kỹ năng gì, hồi báo vốn là không giống nhau. Cho nên, những người này bàn về kỹ xảo giết người, có lẽ từng người đều mạnh hơn so với Lý Ngư, nhưng bây giờ lại chỉ có thể giống như hàng hóa, tùy ý cho Lý Ngư lựa chọn.
Lý Ngư nói ra giá cả mướn lâu dài, giá cả một lần hành động, những giang hồ hào kiệt kia khẽ bàn luận một hồi, liền nhao nhao đứng dậy, một người trong đó chắp tay nói:
- Tiểu lang quân sảng khoái, vậy liền mời tiểu lang quân chọn lựa đi, tại hạ Lục Hi Chiết, trước tiên sẽ nói một chút bản sự của mình!
Lúc này đến phiên Lý Ngư ngây dại, nói:
- Ách......ngươi không hỏi hỏi một chút ta cần ngươi làm cái gì, hung hiểm lớn bao nhiêu sao?
Đại hảo hán kia nghe hắn hỏi, cũng không nhịn được ngây dại:
- Ách......lớn nhất bất quá chỉ là giết người hoặc bị giết, chúng ta hành tẩu giang hồ, dựa vào chính là một cái mạng để ăn cơm, hiểu rõ nhiều như vậy để làm cái gì? Ngươi nói, ta làm, chính là như thế!
Được! Não mạch kín của các đại hiệp giang hồ không giống ta! Lý Ngư âm thầm nghĩ, nói:
- Vậy ngươi dự định nhận giá cả lâu dài, hay là hợp tác một lần liền đi?
Đại hán kia lại là ngẩn ngơ:
- Chuyện này, tiểu lang quân hỏi gì vậy? Nếu có thể được mướn lâu dài, ta tự nhiên nguyện ý.
Lý Ngư nhướng mày, những giang hồ hào kiệt này, thật đúng là toàn cơ bắp, chỉ mong vào thời điểm bọn hắn làm việc có thể có chút đầu óc, đừng có toàn cơ bắp như vậy liền tốt.
Lúc này, ở chung quanh đại tửu lâu Trường An phường Tu Chân, đã bị một nhóm hảo hán hắc đạo bao vây.
Nhóm người này, mới là đội quân trực tiếp thực sự của Lại Đại Trụ, chuyên môn phụ trách làm công việc bẩn thỉu.
Trước đó Lại Đại Trụ chưa bao giờ đưa cho Lý Ngư bất kỳ người nào trong số những người này, chỉ cho hắn danh sách một vài "con chuột đất", để hắn đi chợ đen chọn một số kẻ giang hồ liều mạng mà thôi. Mà đẳng cấp của những người kia, so sánh với những người Lý Ngư thấy lúc này này lại có cấp độ khác nhau.
Một nhóm người bây giờ này, mới là thủ hạ tinh anh của Lại Đại Trụ.
Bọn hắn lặng yên không một tiếng động bao vây đại tửu lâu Trường An, giải quyết những người thả câu bên cạnh ao, ngâm thơ dưới gốc liễu, nam nữ hoan hảo phóng đãng bên ngoài hồ sen kia, thế mà không có chút nào kinh động những người bên trong đại tửu lâu Trường An này.
Lại Đại Trụ đã hạ mệnh lệnh, giải quyết tất cả mọi người bên trong đại tửu lâu Trường An, lại dùng một mồi lửa đốt chỗ ấy, đốt xác chết để tiêu diệt dấu vết! Tuy nói ở dưới sự khám nghiệm của quan phủ, không có khả năng không có phát hiện ra, nhưng trách nhiệm của một vụ hoả hoạn cùng với vụ án hình sự là có khác nhau rất lớn, lại thêm Vương Đại Lương lợi dụng nhân mạch quan hệ của y âm thầm vận hành, đủ để vận hành việc này trở thành một vụ hoả hoạn đáng tiếc.
Cho nên những quần hùng hắc đạo này không có sợ hãi, cứ thế mà lấy ra cung nỏ quan phủ nghiêm cấm, dù là như thế, bọn hắn cũng không nghĩ tới sử dụng toán tử sĩ của Dương Thiên Diệp kia phá cửa mà vào, cùng với thủ đoạn bắn như mưa vào, toán đội ngũ kia mặc dù là tử sĩ, nhưng đó là chuẩn bị để phục quốc của Mặc Bạch Diễm, những người kia là huấn luyện theo quân pháp, tiêu chuẩn sĩ quan, áp dụng cũng là chiến pháp quân nhân.
Nhóm người của Lại Đại Trụ này lại là người trong hắc đạo, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Bọn hắn cầm cung nỏ, bao bọc vây quanh đại tửu lâu Trường An, liền có mấy người đi nhổ cỏ, chặt cành cây, tạo thành một giàn thiêu lớn, sau đó đổ mấy túi thuốc bột mang theo lên trên.
Thuốc bột này là một đống thập cẩm, có thạch tín, sương muối, có độc tính cao, gây kích thích mũi người, chỉ cần khói dày đặc và gió thổi vào đại tửu lâu, người bên trong sẽ nghẹt thở, không thể chịu đựng được, chỉ cần bọn hắn chạy ra, liền một tiễn một người, bắn giết không bỏ sót.
Làm như vậy, vừa có thể phòng ngừa tử thương không đáng có, lại có thể bảo đảm bên trong đại tửu lâu không một người nào trốn thoát.
Một người cầm đầu nhấc tay đánh ra thủ thế, người chung quanh đại tửu lâu lập tức nhao nhao đeo lên khăn che mặt dày, chỉ lộ ra một đôi mắt, lần lượt tìm vị trí của mình, nằm phủ phục xuống, vạn sự sẵn sàng, khói độc dấy lên.
Trong đại sảnh tửu lâu, không chờ người lúc trước kia tự giới thiệu, lại có người nói:
- Ta chỉ làm một lần, liền muốn rời khỏi Trường An, tiểu lang quân cũng muốn chứ?
Lý Ngư cười nói:
- Chỉ cần có bản lĩnh cao cường, Lý mỗ đều cần.
Lập tức lại có một người nói:
- Chúng ta ở nơi này có không dưới bảy mươi, tám mươi người, tiểu lang quân cần mấy người?
Lý Ngư nói:
- Lần này Lý mỗ cần......
Lý Ngư vừa muốn nói ra cần trên dưới ba mươi người, một sợi khói độc đã lượn lờ bay vào, người hít phải khói độc lập tức ho khan một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.
Có người la mắng:
- Có chuyện gì vậy, dưới bếp cháy sao?
Nói xong, có người liền đi mở cửa sau, trong đám người đột nhiên có người kêu to:
- Đây là khói độc, có người ra tay đối với chúng ta, đừng mở cửa!
Nhưng y đã hô chậm, đại hán kia có động tác quá nhanh, sau khi tức giận đẩy cửa liền xông ra ngoài. Nhưng lập tức có một tiếng kêu quái dị vang lên, đại hán rút lui mấy bước lại lóe trở về, trên ngực, bụng dưới, đùi trái cắm một mũi tên nỏ vào người, chỉ chừa phần đuôi mũi tên, hiển nhiên là nỏ cứng có thể xuyên qua hai tầng áo giáp nặng.
Ngay sau đó, phốc một tiếng, lại là một mũi tên nỏ khác bắn tới, đại hán kia còn chưa đổ xuống, một tiễn này cắm vào chính giữa lông mày của y, phốc một tiếng xuyên vào một nửa, mũi tên xông ra từ chỗ sau đầu. Đại hán kia trợn tròn mắt, ngửa mặt đổ xuống.
Đại lão bản Vũ Văn Trường An tru lên một tiếng:
- Xảy ra chuyện rồi! Có người muốn giết người phóng hoả!
Trong đại sảnh nhất thời loạn thành một đoàn, các lộ hào kiệt rút ra các loại vũ khí, cầm bàn và ghế, ngươi hướng đông ta hướng tây, quỳ xuống đất, từng người tự chiến.
Lý Ngư ngẩn ngơ, lên tiếng hô lớn:
- Lý Ngư dụng binh, càng nhiều càng tốt! Tất cả mọi người, Lý mỗ mướn tất cả mọi người! Nhanh chóng nghe hiệu lệnh của ta, nhanh chóng nghe hiệu lệnh của ta!