Chương 315 Giống như loạn
Lý Ngư hô to, thật sự có hiệu quả “bình định”, “nhất túc triều cương.”
Những giang hồ hào kiệt này nếu như không có người thống nhất chỉ huy, tuyệt đối sẽ năm bè bảy mảng, nhưng đều không phải là đám ô hợp.
Thành phân du hiệp cổ xưa phần lớn không phải tầm thường.
Có nhiều hảo hán vừa nghe đã hiểu ngay.
Danh tướng khai quốc Đại Đường, quân thần Lý tĩnh, đã từng là nhân vật trong “Phong Trần Tam hiệp”, hiệp này, chính là du hiệp.
Lại nói so với danh tướng Từ Thế Tích, thời điểm thiếu niên cũng là du hiệp. Trong “Tùy Đường gia thoại” có ghi lại một câu nói của ông ta: Ta năm mười hai mười ba vì kẻ tặc vô lại, gặp người thì giết, mười bốn mười lăm khó xử làm kẻ tặc, nhưng làm người không vui, không giết; mười bảy mười tám làm tặc tốt, ra trận là giết người; năm hai mươi, thành đại tướng thiên hạ, dụng binh cứu người.”
Còn có danh tướng Quách Chấn “mười tám là tiến sĩ, làm Thông Tuyên Úy. Có khí khái hiệp khách, không câu nệ tiểu tiết, thường giao thiệp với giang hồ, hiểu nỗi khổ trăm họ. Võ hậu biết được, triêu hỏi, tán thưởng, viết một bài văn "Bảo Kiếm Thiên". Sau Lãm gia khen ngợi, chiếu kỳ học sĩ Lý Kiệu các loại, tức thụ Hữu Vũ Vệ Khải Tào Tham quân, tiến Phụng Thần Giám Thừa. Sau đó Quách Chấn nhiều lần đảm nhiệm Lương Châu đô đốc, An Tây Đại Đô Hộ, Kim Sơn đạo hành quân Đại Tổng quản, Sóc Phương quân Đại tổng quản, nhiều lần lập kỳ công, chức quan lên tới Binh bộ Thượng thư, đồng trung thư môn hạ Tam phẩm.
Thậm chí Lý Bạch, Lạc Tân Vương, Vương Chi Hoán, Mạnh Hạo Nhiên…những thi nhân này cũng từng là giang hồ hiệp khách. Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm, nói cách khác, họ cũng từng trải qua cuộc sống vi phạm pháp luật, nhưng họ lúc đó tâm tính thiếu niên, có thể cũng không cho là mình trái với thiên đạo làm người, dù họ từng vi phạm luật pháp.
Đừng nhìn những nhân vật giang hồ này hôm nay vì miếng cơm vì kiếm tiền mà đồng ý đến nhận lời mời chào của Lý Ngư, trong đó có một số người thật sự là chưa chắc đã gia cảnh bần hàn, mà là khinh tài trọng thi, rất có thể tiêu tiền, cho nên mới khiến cho mình thất thế như thế.
Lý Bạch từng nói ông ta “Kết phát vị thức sự, sở giao tận hào hùng”. Kết giao những người bạn này không cần ăn thịt uống rượu hay sao? Trong xã giao, thì đều cần tiền. Tích xưa Đông Du Duy Dương, không hơn một năm, tiêu hơn ba mươi vạn, trở thành công tử nghèo túng”. Tiêu tiền như vậy, một núi vàng cũng hết.
Bởi vậy, trong những hào kiệt ở đây, có rất nhiều người am hiểu sâu về binh pháp, cũng có người tài văn chương hoa văn, nhưng người một chữ bẻ đôi cũng không biết, tục tằn thô lỗ thì vẫn chiếm đa số. Có điều người đọc qua sách tính tình trầm ổn hơn, ít nhất vừa rồi những người này chủ yếu là quan sát, không hề lên tiếng hỏi, mà cùng Lý Ngư hỏi đáp, cũng không bao gồm người như thế.
Nhưng, họ dù nhạy bén đến thế nào, dù am hiểu binh pháp thế nào cũng vô dụng, bởi vì những giang hồ hào kiệt này, người nào cũng mắt cao hơn đỉnh, không ai phục ai, quần hùng đông đúc, không ai chỉ huy, vậy thì ai cũng chỉ làm theo ý của mình.
Trong đám người cho dù có đại gia binh pháp, lúc này cũng chỉ biết rút kiếm của mình, cân nhắc phương pháp chạy trốn, căn bản sẽ không lãng phí sức lực để kêu gọi người khác làm theo phương pháp của mình, bởi vì y vốn là một thành viên du hiệp, quá rõ quần thể này là như nào, dù y có kêu cũng không ai nghe y nói.
Mà Lý Ngư thì khác. Lý Ngư là kim chủ, nhóm lãng tử du hiệp tuy rằng tính tính cao ngạo tự cao tự đại, nhưng lại rất trọng danh dự, trọng lời hứa, trọng nghĩa, một lời đáng giá ngàn vàng. Họ hôm nay chính là vì lời mời của Lý Ngư mà đến, nếu Lý Ngư đồng ý chiêu mộ, vậy là đã ký kết hợp đồng rồi, vậy thì tất cả đều phải nghe lệnh Lý Ngư.
Một tiếng hô to của Lý Ngư, toàn bộ đại sảnh đang hỗn loạn lập tức yên tĩnh, người như khỉ dán trên xà nhà, người đang cầm chủy thủ nạy sàn nhà ra, người dùng bả vai đỡn đòn án tính lao ra ngoài, người nằm sấp xuống đất lủi tới cửa để đánh giá, người già dặn hơn thì ngồi nguyên chỗ lấy khăn nhấp rượu che ở mặt, chờ chim đầu đàn chết sạch thì mới đấu một phen…. toàn bộ đều hướng về Lý Ngư.
Lý Ngư không chút do dự, nói:
- Mau đóng cửa sổ lại, cởi ngoại bào, lấy rượu, dán toàn bộ khe hở lại. Mau mau mau.
Mọi người nghe vậy lập tức phục tùng, khẩn trương đóng cửa sổ, một đám cởi ngoại áo, lấy rượu đổ ướt, sau đó phủ kín chỗ khe hở. Có người phúc chí tâm linh, còn đem ngoại bào còn lại vung lên, đã quạt hất khói độc bay trở lại ra ngoài. Kể từ đó, dù sức gió không mạnh, nhưng khói độc cũng đã loãng đi nhiều, không gây khó chịu như trước nữa.
Nhưng có một số người thiếu kiến thức phổ thông như nhảy lên xà nhà, thậm chí chuẩn bị cạy mở nóc nhà thì không chịu nổi, khói vừa loãng ra thì lập tức trượt xuống, đôi mắt trông mong nhìn Lý Ngư, chờ thêm chỉ thị.
Lý Ngư mày nhăn lại, nói:
- Không hiểu kẻ địch đến là ai, còn có quỷ kế gì. Tóm lại, trong sảnh này, chúng ta chính là bia ngắm cố định, rất nguy hiểm. Cần phải nghĩ biện pháp lao ra ngoài.
Vũ Văn Trường An đứng ra, nhút nhát nói:
- Khụ…ta có ngu ý…
“Bốp”
Một bàn tay to như đấu sọt đánh vào tai ông ta, làm cho Vũ Văn Trường An lảo đảo, lỗ tai ong ong. Một đại hán to lớn tiến lên trước, đẩy ông ta sang một bên:
- Chớ có ồn ào, cút sang một bên.
Đại hán kia nói với Lý Ngư:
- Tiểu lang quân, trong sảnh này có rất nhiều bàn, chúng ta tháo chúng ra, làm tấm chắn, sau đó cùng nhau xông ra, có được không?
Lý Ngư vui vẻ:
- Biện pháp này không tệ, chúng ta…
Ông chủ Vũ Văn Trường An vừa nghe nói hủy nhà của mình thì nóng nảy, ôm mặt bước lên:
- Tiểu lang quan, ngu ý…
“Bốp”
Một bên má kia của Vũ Văn Trường An lại bị đánh một cái, làm ông ta lảo đảo. Một người trẻ tuổi cầm trường kiếm đứng vào vị trí của Vũ Văn Trường An, nói:
- Tiểu lang quân, không thể lỗ mãng. Người bên ngoài dùng nỏ, không phải tiễn, có thể bình bắn đấy. Chúng ta phàm lộ ra một sơ hở, hoặc là dưới chân lộ ra chút sơ hở là bị bắn trúng ngay. Mà chỉ cần bắn trúng một người, thuẫn trận chúng ta sẽ hoàn toàn tan rã, khi đó toàn quân sẽ bị diệt.
Lý Ngư giật mình kinh sợ:
- Rất có lý. Túc hạ là?
Người trẻ tuổi cười:
- Đang lúc nguy cấp, đợi đến khi sống báo tên họ cũng không muộn. Lúc này nói cũng vô ích.
Lý Ngư không dám khinh thị y, vội hỏi:
- Vậy túc hạ có thượng sách gì?
Vũ Văn Trường An nghe thấy không hủy nhà của mình thì trong lòng nhẹ nhõm, lại nghĩ ra gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt vào, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Người trẻ tuổi kia sờ cằm suy nghĩ:
- Trong tửu lâu này có nhiều thịt dê bò…
Gã quay sang Vũ Văn Trường An hỏi:
- Thịt ăn trong tửu lầu này là từ đâu mang đến?
Vũ Văn Trường An vội đáp:
- Thịt ăn của bổn điếm luôn tươi ngon, đều là mua dê bò sống về mổ trong điếm, sau đó chế biến thành thức ăn…
Người trẻ tuổi kia không đợi ông ta nói hết đã nói tiếp:
- Được rồi, ta biết rồi. Như thế, da lông của dê bò đều còn trong điếm đúng không?
Vũ Văn Trường An lập tức có dự cảm xấu, lắp bắp:
- Có, đều ở đằng sau bếp…
Người trẻ tuổi kia mừng rỡ:
- Tiểu lang quân, lấy da dê bò ngâm nước, sự mềm dẻo có thể chắn được tên nhọn. Da thú mới lột, chưa tiêu chế, có thể lấy ra dùng được ngay. Mọi người phá mấy chiếc bàn, chùm da dê bò lên, kín kẽ trên dưới trái phải, lại chọn một vài người giỏi cường công, chỉ cần mở được một con đường là có thể yểm hộ người khác cùng nhau giết đi ra.
Vũ Văn Trường An vừa nghe chẳng những dụng cụ trong nhà bị phá, ngay cả da dê bò cũng bị dùng thì kinh hãi.
Phải biết rằng, số dê bò mà ông ta mua cũng đã tính cả giá trị của da dê bò vào, số da dê bò này đem bán cho cửa hàng da thì cũng kiếm được một khoản không nhỏ. Nếu bị tiễn bắn trúng thì không còn chút giá trị gì nữa rồi.
Trong lòng ông ta quýnh lên, cũng bất chấp hai má nóng rát, khẩn trương bước lên trước, kêu lên:
- Tiểu lang quân không được hủy da trâu bò không được phá nhà của ta. Tiểu nhân…
“Hự”.
Một cái chân to phía sau đạp ông ta một cái, làm ông ta bị trượt đi một đoạn. Một đại hán thu chân, giận giữ nói:
- Sống chết trước mắt, vậy mà còn tiếc mấy cái da dê da bò. Ngươi muốn chết, lão tử đây một đao bổ chết ngươi.
Hai tiểu nhị vội lao tới đỡ Vũ Văn Trường An, một tiểu nhị lớn tuổi trong đó đau khổ nói:
- Chưởng quỹ, hôm nay nếu có thể sống sót, ngài vẫn nên sửa tên đi ạ.
Vũ Văn Trường An giận giữ:
- Trường An Trường An, ổn định lâu dài, có gì không tốt?
Tiểu nhị kia nói:
- Tốt thì tốt, nhưng đô thành Đại Đường ta tên là Trường An rồi, chưởng quỹ ông mạnh ti tiện, trấn không được ạ.
Vũ Văn Trường An hậm hực, thầm nói trong lòng:
- Lão tử hôm nay sống được, ngày mai sẽ xử ngươi.
Bên kia, đại hán xuất chân kia ôm quyền với Lý Ngư:
- Tiểu lang quân, nếu đã vậy, tại hạ còn có một kế, chúng ta đốt căn phòng này, hỏa thế cùng nhau, dân chúng tứ phương tới cứu viện, quan phủ thấy tất cũng phái người tới dập lửa, đến lúc đó đám tặc sao còn dám làm gì trước mặt bao người?
Hào kiệt bốn phía đều trầm trồ, có người kêu lên:
- Mấy người kia, mau, mau đi cùng ta xuống bếp lấy da dê bò.
Lại có người kêu:
- Phá đi phá đi, mấy cái bàn này, phá hết đi.
Có người đưa tay xé rèm, kêu lên:
- Ai có mồi lửa, chuẩn bị phóng hỏa.
Vũ Văn Trường An thấy thế, cũng không so đo với tiểu nhị nữa, bật dậy, hét lớn:
- Ta kêu đám giang hồ hào kiệt chó má các ngươi có nghe ta nói một câu hay không.
Bảy tám chục người trong đại sảnh lập tức yên lặng, đồng loạt nhìn ông ta.
Lý Ngư nói:
- Chưởng quỹ có gì muốn nói?
Vũ Văn Trường An dậm cân, chỉ vào dưới chân, kêu lên:
- Hầm, đào hầm. Lão tử cũng không biết là đụng phải yêu tà gì, đang yên đang lành mở cửa hàng, thường thường chọc phải rất nhiều ngưu quỷ xà thân, lão tử đã đào một cái hầm ở trong này.
Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, chúng hào kiệt ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc lâu không nói gì.
Đúng lúc ấy, ở cửa nam phường Tu Chân, trên dưới một trăm binh sĩ mặc trang phục Thiên Ngưu vệ, đang đi về phía bên này của phường Tu Chân. Đi trước là một người trẻ tuổi mày mặt sáng láng, nhìn tầm hai mươi, nhưng nhìn phục sức, đã là chưởng chấp Thiên Ngưu Đao, là võ tướng chính lục phẩm Lĩnh Thiên Ngưu Bị Thân rồi.
Nhìn họ cũng không xếp hàng, lại đi thong dong, hiển nhiên là chính chấp Hưu Mộc Kỳ, được đi lại tự do trong thành. Thực ra vị thiếu niên này vừa mới lên chức trong tháng này, hôm nay đột nhiên triệu tập bộ hạ nói muốn mời khách, liền được nhiều người ủng hộ, vì thế mới hùng dũng đến.
Họ dĩ nhiên không đủ tiền để đến đại tửu lầu Trường An, nhưng họ vẫn đến đó.