Chương 316: Phu quét đường
- Nơi này có địa đạo à? Sao ông không nói sớm?
Trong mắt Vũ Văn Trường An đầy tia oan ức, ôm hai má nghiêm trang nói:
- Tiểu lão nhi vốn muốn nói, nhưng những hảo hán kia không cho lão nói.
Lý Ngư:
- Khụ khụ. Uất ức của Chưởng quỹ sẽ bắt họ xin lỗi sau. Giờ địa đạo kia ở dâu, chúng ta cứ rời khỏi nơi thị phi này trước đã rồi nói sau.
Vũ Văn Trường An nói:
- Địa đạo ở ngay dưới vũ đài này. Tiểu lang quân đi theo ta!
Vũ Văn Trường An vì muốn tửu lầu của mình không bị đốt cháy, nên nhanh chóng đến chỗ vũ đài, ngồi xuống lần mò dưới đất chốc lát sau đó lôi một cái vòng sắt, một bậc thang phía dưới lộ ra.
Các hảo hán vui mừng, có điều những lãng tử du hiệp này cũng rất giữ chữ tín, nếu đã nhận lễ vật của Lý Ngư rồi thì chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, dù là thời điểm nguy cấp như này, tất cả mọi người đều nhìn sang hắn, bộ dạng nghe hiệu lệnh của hắn.
Lý Ngư thấy thế, trong lòng rất hài lòng, nói:
- Chưởng quỹ, Bá Hạo, Bá Hiện, thêm Lục Hi Chiết Lục huynh nữa, chúng ta đi trước, những huynh đệ khác theo sau.
Chưởng quỹ cũng không quên các huynh đệ của mình, bận rộn hô to:
- Tất cả mọi người theo sau, đi theo sau các vị hảo hán.
Lý Bá Hạo sốt ruột đi đầu tiên xuống hầm:
- Để ta dò đường!
Tên này không phải dò đường mà chính là hiếu kỳ. Chĩa kiếm vào hầm, con ngươi đảo hết nhìn đông lại sang tây, thấy căn hầm chỉ cao cỡ một người, rộng bằng một người, sơn đen, chẳng có gì hay ho cả, y kêu to:
- Đuốc, cầm đuốc tới.
Bên ngoài vội vàng đưa vào một cây đuốc, Lý Bá Hạo một tay cầm cây đuốc, một tay cầm kiếm, chui vào, đi được một lúc, phía trước đột nhiên mở rộng ra, y kêu lên giơ cây đuốc nhìn chung quanh, nghi hoặc nói:
- Hình như hết rồi.
Chưởng quỹ đứng phía sau Lý Ngư vội vàng hạ thấp giọng nói:
- Tráng sĩ chớ có lên tiếng, cẩn thận bị người ta nghe thấy.
Lý Ngư đoán khoảng cách, quả thực chưa đi được xa, liền cau mày nói:
- Hình như đi chưa được bao xa.
Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói:
- Tiểu lang quân, hầm ngầm của ta chỉ là đào lúc cấp bách, sao có thể đào xa được. Vốn chưa từng nghĩ sẽ dùng đến nó, chỉ nghĩ nếu lúc nguy cấp thì sẽ tránh né ở dưới một lúc, ai ngờ lại có nhiều người như này, ta đoán chừng…
Ông ta quay đầu lại nhìn, nói:
- Sợ rằng phía sau còn có nhiều người chưa vào nữa.
Lý Ngư hạ thấp giọng nói:
- Từ đây đi ra ngoài, chỉ sợ là nơi mà đám cường kia đang bao vây.
Lý Bá Hiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói:
- Vậy thì càng tốt. Chúng ta giết ra bất ngờ.
Câu nói rất hợp với ý quần chúng, bị ép chui vào hầm ngầm, đó là chuyện rất mất mặt, nếu có thể sống sót, vậy thì mặt mũi này không còn nữa rồi, loại cân nhắc này, bọn họ phân tích rất thấu triệt đấy.
Mọi người nghị luận, tuy đã đè thấp âm thanh nhưng vẫn không tránh khỏi ồn ào, Lý Ngư lập tức nạt nhỏ:
- Chớ có lên tiếng! Chớ kinh động kẻ địch phía trên.
Mọi người yên lặng, Lý Ngư nói với Vũ Văn Trường An:
- Phía trên này là chỗ nào?
Vũ Văn Trường An đáp:
- Là bãi cỏ phía bên ngoài phía cửa sau, hơn nữa bên ngoài còn là một khu rừng cây, Tiểu lão nhi vì bảo mật, ở chỗ cửa ra còn trát lên một tầng đất, trồng cỏ xanh.
Vừa rồi có người từ cửa sau đi ra liên tiếp bị trúng ba tên nỏ, tiếp theo bị một mũi tên bắn trúng mi tâm mà chết, dựa vào đó phỏng đoán, những sát thủ kia hẳn mai phục gần đây, nếu may mắn từ nơi này xông ra, còn có khả năng sẽ xông ra phía sau của đám sát thủ.
Nghĩ tới đây, Lý Ngư lập tức nói:
- Bá Hạo, Bá Hiên, hai ngươi đi ra ngoài trước. Vừa ra là lập tức đoạt đường sống, gặp kẻ nào giết kẻ đó, không chút lưu tình!
Huynh đệ Lý thị mừng rỡ, vội vã ngậm miệng gật đầu, chỉ sợ há miệng thì sẽ bật cười thành tiếng.
Lý Ngư lại nói:
- Lục huynh.
Lục Hi Chiết ôm quyền:
- Tiểu lang quân xin phân phó!
Lý Ngư nói:
- Ngươi mang mấy người, theo sát phía sau, tránh cho kẻ địch đông mà trấn áp trở lại, vây chúng ta ở trong hầm đất này, hai đầu bị chặn.
Lục Hi Chiết đáp:
- Được. Các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng, một khi lao ra, giết chết bất luận tội!
Người phía sau lập tức hưởng ứng.
Lý Ngư nói:
- Các huynh đệ truyền lời cho phía sau, người phía trước một khi lao ra thì lập tức đi theo, nhanh chóng thoát ra khỏi hầm ngầm, đánh một đòn bất ngờ diệt trừ kẻ địch.
Không quan tâm bọn họ có bản lĩnh một đòn diệt kẻ địch được không, nhưng câu nói này lại mang đến hiệu quả nâng cao khí thế. Người phía trước truyền lời cho người phía sau, người phía sau cũng không biết phía trước có chuyện gì, nhưng “đuổi theo sau, không cần hỏi, cứ làm theo”. Đây chính là phong cách của du hiệp, mọi người đều răm rắp làm theo.
Lý Ngư sắp xếp thỏa đáng, liền gật đầu với hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên. Lý Bá Hạo giao cây đuốc cho Vũ Văn Trường An. Vũ Văn Trường An giơ cao cây đuốc, thần thái trang trọng y như nữ thần tự do.
Hết cách thôi, ông ta chỉ là người làm ăn, hiệp đồng người khác giết người, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nên rất khẩn trương.
Lý Bá Hạo lại gật đầu với Lý Bá Hiên, hai người hét lớn một tiếng, như ruộng cạn nhổ hành, nhảy lên một cái.
Lý Ngư phán đoán không sai, bên trên đích xác tụ tập một đám sát thủ, đang giương nỏ chăm chú nhìn vào trong tửu lâu.
Nhưng họ không ngờ được là, khói độc đống cỏ kia lại ở phía trên chỗ cửa ra của hầm ngầm này.
Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên đồng thời xông ra, ra sức đẩy cửa động, bên trên cửa động là một tấm thảm cỏ lớn, trên thảm cỏ lại một đống cỏ khô đang cháy quá nửa, lập tức lửa bắn tung tóe, khói tỏa bốn phía, hai người cũng theo đó nhảy rơi xuống đất, thân thủ xé ra, cùng thoát ra bên ngoài, bảo khí châu quang cùng đồng thời xuất ra.
Sát thủ tứ phía không ngờ đống lửa sẽ nổ tung, từ bên trong còn chui ra hai người, vốn vì vội vàng cùng né tránh khói lửa, vốn là hoảng loạn, lại bị bảo thạch y sam kia làm cho lóa mắt, tức thì hoa mắt, bị mũi kiếm của hai huynh đệ đâm liên tiếp, giết chết mấy mạng người.
Lúc này, Lục Hi Chiết cùng các hảo hán từ trong hầm ngầm chui ra ngoài, lập tức gia nhập chiến đoàn, tình cảnh của những sát thủ kia lập tức tràn ngập nguy cơ.
Có điều, đám sát thủ tạo thành vòng tròn bao vây tửu lầu, chỗ này vừa có chuyện, đám thích khách khác lập tức chạy tới cứu viện, chỉ chốc lát toàn bộ sát thủ đã tới, ổn định đầu trận tuyến.
- Mau mau mau! Lên lên lên.
Trong hầm ngầm, Lý Ngư một mặt nỗ lực làm thủ thế, một mặt thúc giục. Từng du hiệp cầm đại đao chạy qua người hắn, cảm giác kia, tựa như đội trưởng dân binh trong địa đạo.
Trong tiếng thúc giục của hắn, người trong hầm ngầm cuồn cuộn chui ra. Đám sát thủ tuy hội hợp tới, nhưng đồng bọn lúc trước đã phải bỏ tên nỏ mà đánh cận chiến với những du hiệp này, tên nỏ của họ không cách nào xạ kích, không thể làm gì khác hơn là cũng rút đao rút kiếm ra. Song phương tám lạng nửa cân, khó khăn lắm mới đánh cân bằng. Đúng lúc, đội Thiên Ngưu Vệ kia đã chạy tới đại tửu lâu Trường An, thủ lĩnh chính bởi nhận được nhiều lợi ích từ chỗ Vương Hằng Cửu Vương Đại Lương, cũng bởi nhờ ông ta mà được lên chức Thiên Ngưu Bị Thân.
Thấy một đoàn hỗn chiến, gã ngẩn ra.
Thiên Ngưu Vệ là một chi trong Thập Lục vệ cấm quân kinh thành, vốn phụ trách trị an kinh thành, nếu như là lưu manh tầm thường đánh nhau thì sẽ mặc kệ, mà ở đây song phương vận dụng vũ khí, vung tay, thì lại không thể không quản. Trên dưới một trăm Thiên Ngưu Vệ đứng lại, từng người giữ chuôi Thiên Ngưu đao, hung hăng nhìn đoàn người.
Đám người Lục Hi Chiết và đám sát thủ đều đồng thời mừng rỡ.
Đám người Lục Hi Chiết chỉ nói là kinh động quan phủ tới cường viện, một lưới bắt hết đám sát thủ.
Mà những sát thủ kia cũng biết viện thủ đã tới, nghĩ những du hiệp này đừng mong thoát được.
Chỉ là, những sát thủ kia cũng hiểu không thể công khai lên tiếng để tiết lộ song phương có câu kết với nhau, cho nên chỉ lên tinh thần, càng cố gắng xuất thủ.
Mà trong đám người Lục Hi Chiết đã có người hô to lên:
- Các quân hán tới thật đúng lúc. Đám cường nhân này cầm vũ khí giết người, mau mau bắt chúng lại đi.
Lý Ngư từ hầm ngầm bò ra ngoài, hai tay mới vừa chống vào mặt đất nóng rực, đang định đứng lên, thì thấy Thiên Ngưu Bị Thân kia vung tay lên, quát:
- Đám y sam tạp nhạp này nhất định là cường đạo, giết chúng.
Những thích khách kia đều thống nhất cách ăn mặc, nhìn bề ngoài như gia nô nhà giàu có, đều là thanh y gọn gàng, cho nên rất dễ nhận biết. Vừa nghe Bị Thân lên tiếng, những binh lính kia không chút nghi hoặc, cũng không chút chậm trễ, lập tức rút đao, xông về phía bọn hắn.
Lục Hi Chiết vừa sợ vừa giận, mắng:
- Đám quân hán ngu xuẩn kia, mắt mù à, ngay cả địch ta cũng không phân biệt được. Đám thanh y này mới là thích khách sát thủ!
Thiên Ngưu Bị Thân vung đao đánh tới, cười to nói:
- Tặc tử giảo hoạt, còn dám lừa gạt bản quan, xem đao!
Thiên Ngưu đao vung lên, bổ tới Lục Hi Chiết.
Lý Ngư nhướng mày, tức khắc phát hiện sự không ổn.
Tứ đại lương chợ Tây, Vương Hằng Cửu Vương Đại lương là người phụ trách mạch!
Nghĩ đến đây, Lý Ngư đã hiểu vì sao quan binh lại trùng hợp đến nơi này như thế.
Nguy rồi, nếu như sát hại quan binh, hơn nữa giết còn không chỉ một người, vậy thì cũng không cần tranh đua dài ngắn với Vương Đại lương nữa, chạy là chết, cái tội danh khâm phạm này tuyệt đối trốn không thoát đâu. Nếu không giết bọn họ, chẳng lẽ ngồi chờ chết?
Lý Ngư cắn răng đang muốn thét ra lệnh mọi người đột phá vòng vây, thì từ xa một mũi tên gào thét bay tới, ngay sau đó một đại đội quan binh cưỡi ngựa, tay cầm trường thương từ từ tiến vào, vẫn duy trì trận hình, vây kín mọi nơi.
Trong binh trận kia đi giữa là một thiếu niên, một thiếu nữ, đi trước nhất là hai viên Đại tướng, một thân minh quang khải, uy phong lẫm lẫm, kim giáp như thần, tay cầm trường đao sắc bén, áp đầu trận tuyến, mũ che mặt, chỉ lộ đôi mắt nghiêm nghị khí phách, một đi vào, một giương đao.
Đại tướng bên trái quát to:
- Thái tử Tả Thanh Đạo Suất La Bá Đạo ở đây!
Đại tướng bên phải đằng đằng sát khí:
- Thái tử Hữu Thanh Đạo Suất Tống Trọng Cơ ở đây.
Hai người ngừng một chút, rồi cùng hô:
- Người phương nào cầm giới ẩu đấu, lập tức bỏ khí giới chịu trói. Kẻ nào dám kháng mệnh, giết!
- Giết! Giết! Giết!
Binh sĩ Đông cung Lục Suất cầm kích tiến vào, chiến ý lẫm lẫm, tức thì ép xuống khi thế loạn chiến của ba phương.