Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 317 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 317: Săn trận

Thiên Ngưu Bị Thân và thủ lĩnh sát thủ đều đồng thời thầm mắng:

- Chết tiệt, sao Thái tử lại ở đây?

Thái Tử sẽ không tùy tiện xuất cung, cho dù xuất cung, thì cũng vi phục đơn giản, hoặc là nghi thức trang nghiêm, không nên mang nhiều binh như thế.

Chẳng qua, những sát thủ này đúng này vô tri, người của Thiên Ngưu Vệ còn đang ủ rũ không chú ý tới, ngày hôm nay là ngày Thái tử Lý Thừa Càn xét duyệt Lục Suất.

Thái Tử có vệ đội của mình, vệ đội nhân mã của Thái Tử triều Đường nhiều hơn nữa chút, Thái Tử kỳ thật cùng sở hữu Thập Suất, trong đó tả hữu Vệ Suất, Tả hữu Ti Ngự Suất, Tả Hữu Ti Thanh Đạo Suất, các lĩnh quân phủ từ ba đến năm Suất, ngoài ra Tứ Suất Tả Hữu Giám Môn Suất, Tả Hữu Nội Suất không thuộc Thống phủ binh, cho nên quen xưng Lục Suất, nhân mã Lục Suất này ước chứng hai vạn đến ba vạn người.

Là người chỉ huy cao nhất của Đông cung vệ đội, Thái Tử không tập văn, thường thường cũng đến quân doanh trú địa, giáo duyệt quân đội, quan sát diễn tập. Ngày hôm nay chính là ngày Thái tử Lý Thừa Càn đi tới trong quân xét duyệt diễn tập.

Mà La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ từ sau khi đầu nhập Thái tử và được trọng dụng, hiện tại đã được đề bạt làm tướng lĩnh Tả Hữu Thanh Đạo Suất. Hai người cũng là có qua có lại mới toại lòng nhau, Thái Tử giáo duyệt xong thì quay lại Đông cung, hai người liền tự mình dẫn quân đội hộ tống trở về thành.

Kết quả, vừa lúc đi qua nơi đây, cũng bởi vì dò xét gần đường Thái tử, dù sao phường Tu Chân này dù không được xưng là nhất phường, nhưng quá mức hẻo lánh, cư dân không nhiều lắm, bởi vậy đi ngang qua, cũng không gây nên gây ra hỗn loạn hay lo âu trong dân chúng, kết quả đi được nửa đường thì thấy phía trước có cảnh chém giết.

Quan binh hai Suất này của Thái tử gồm mấy nghìn người, lại ở trong đô thành, há sợ hãi. Hơn nữa thân là Thái Tử, thấy trong đô thành có loạn đấu, nếu coi như không thấy, khi trở về sẽ bị Đài Gián buộc tội, nên đương nhiên xông tới.

Thiên Ngưu Bị Thân kia trong lòng quýnh lên, lát sau linh cơ lóe lên, vội vàng nhảy ra khỏi chiến đoàn, ôm quyền nói:

- Người tới là tướng quân của Đông cung, ta là tả Thiên Ngưu Bị Thân Dương Nguyên Phương, mau tới giúp ta, bắt kẻ xấu!

Thiên Ngưu Bị Thân chỉ chỉ:

- Đám quần áo không đồng nhất, vũ khí khác nhau đều là kẻ xấu, giết người phỏng hỏa, đúng lúc chúng ta đi ngang qua không dám trơ mắt nhìn, cho nên mới đến bắt kẻ tặc.

Lý Ngư cười to, cất giọng nói:

- Lão La lão La, Tiểu Cơ Cơ, ta ở đây, ta ở đây.

Hắn nhảy lên ngoắc hai người kia:

- Chớ nghe người của Thiên Ngưu Vệ nói bậy, chúng ta đang ăn uống ở đây, đột nhiên có kẻ xấu đột kích, chính là bọn họ, chính là đám áo xanh kia, mau giúp ta bắt kẻ tặc.

La Bá Đạo vừa nghe có người gọi thân mật thì đưa mắt nhìn kỹ, lập tức ngớ ra: Tại sao lại là Lý Ngư? Còn nhớ rõ hơn một lần ở chỗ này, cũng là tên này ở đây, giết rất thoải mái. Mà tên này sao lại biết đám chỗ này có đánh nhau, chẳng lẽ phong thủy chỗ này tốt?

Hột Can Thừa Cơ dùng tên giả Tống Trọng Cơ vừa nghe Lý Ngư gọi mình, lông mi dựng lên, chĩa đao về phía trước, gào to:

- Mụ nội nó, đã bảo không được gọi ta là Tiểu Cơ Cơ rồi mà!

Thị vệ phía sau đều bật cười. Hột Can Thừa Cơ mặt đỏ rực lên.

Lý Ngư nói to:

- Không gọi không gọi, mau giúp ta bắt kẻ tặc.

Thiên Ngưu Bị Thân Dương Nguyên Phương kia cũng không phải kẻ ngu, vừa nghe màn đối thoại của song phương, biết mục tiêu xuống tay lại rất thân thiết với hai vị tướng lĩnh đại suất Đông cung. Ngay cả xưng hô cũng thân mật như thế thì thầm giật mình, lập tức ra vẻ kinh hãi nói:

- Ngươi thật sự không phải kẻ tặc? Ngươi và Đông cung rất quen?

Trong lòng Lý Ngư biết rõ người này không thể nào ngộ nhận kẻ tặc, nhưng giờ này khắc này, cũng không thích hợp để chú ý tiểu tiết. Còn nữa người này là nhân sĩ trong quân lại khăng khăng chắc chắn là hiểu lầm ai là kẻ tặc, căn bản không thể phản bác, triều đình cũng sẽ không vì thế xử phạt tướng lĩnh, nói không chừng chuyện bang hội chợ Tây tranh đấu rơi vào trong mắt triều đình thì mọi người cùng nhau xong đời.

Nếu gã giờ phút này đã biết cơ bứt ra, làm trong sạch bản thân, thì Lý Ngư cũng mượn cớ xuống thang, nói lớn:

- Đúng là như thế! Tướng quân lỗ mãng rồi, đám mặc áo xanh, binh khí thống nhất mới là kẻ tặc, chưởng quỹ nơi đây cũng có thể chứng minh! Chưởng quỹ, chưởng quỹ, Trường An lão huynh?

Vũ Văn Trường An giẫm lên bả vai một tiểu nhị, kéo mép động xuống, thò đầu nhìn ra ngoài, đáp to:

- Tiểu lão nhân ở đây. Ta làm chứng, ta làm chứng.

Gào xong, ông ta lập tức rụt đầu về, sợ bị ai đó bắn lén tên.

Thái Tử đứng sau kỵ thuẫn, hăng hái nhìn giữa sân, cười dài nói:

- Dưới chân thiên tử sao lại có kẻ tặc cầm đao trường kiếm ẩu đả. Đúng là nực cười. Lão La, lão Tống, các ngươi nhanh chóng bắt kẻ tặc lại.

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ đáp một tiếng, lập tức bước lên trước, binh lính Tả Hữu Thanh Đạo Suất ở trước mặt Thái Tử tức thì biểu hiện một chút, tiếng hô như sấm:

- Giết giết giết.

Vòng vây từng bước bị thu nhỏ lại, Thiên Ngưu Bị Thân Dương Nguyên Phương quyết định thật nhanh, quyết định "Phản bội", Thiên Ngưu Đao cầm trong tay vung lên, hét lớn:

- Các huynh đệ, giết nhầm người! Bây giờ lập tức hiệp trợ Đông cung, bao vây tiễu trừ tặc tử áo xanh!

Đám quan binh Thiên Ngưu Vệ cũng không biết chi tiết, vốn bị Dương Bị Thân lấy lý do mời khách kéo qua đấy, giờ phút này nếu gã nói đám người áo xanh mới là kẻ tặc, những quan binh này đương nhiên nghe theo, tất cả đồng loạt xoay người đối mặt này với đám người áo xanh vốn lúc nãy còn kề vai chiến đấu, trong khoảnh khắc liền phân biệt rõ ràng rồi.

Cao Dương Công chúa ngồi ở trên ngựa, mông nhỏ khẽ nhấp nhổm, nôn nóng:

- Tránh ra, các ngươi tránh ra, ta muốn xem!

Phía trước có vài con ngựa cao to, quan binh Thanh Đạo Suất đội mũ mặc giáp đầy đủ cầm trong tay kỵ thuẫn, bảo vệ Thái Tử và Cao Dương Công chúa, chỉ sợ họ có sơ suất gì, nên nào dám tránh ra, huống chi Thái Tử cũng không lên tiếng, họ làm như không nghe thấy.

Cao Dương Công chúa sốt ruột, liền đứng lên lưng ngựa, nhún chân nhìn phía trước. Cũng may hôm nay nàng theo Thái Tử tuần doanh duyệt quân, tuy rằng chưa từng đội mũ mặc giáp, cũng không có khôi giáp số nhỏ cho nàng, nhưng nàng cũng mặc áo tay bó, dưới mặc quần, không phải mặc váy, thời đó chưa có nội y, vừa đứng lên, một khi có gió chỉ cảnh xuân sẽ lộ ra hết.

Khi Cao Dương Công chúa đứng trên lưng ngựa phía trước đã là cuộc tàn chiến rồi.

Đám thích khách sát thủ này cực kỳ dũng mãnh, bọn họ luận võ nghệ, luận tuyệt chiêu đặc biệt thì không bằng đám giang hồ hảo hán tam sơn ngũ nhạc này, nhưng luận phối hợp ăn ý thì lại hơn, cộng thêm có phong thái quân ngũ, dám chiến dũng mãnh, thời gian dài như vậy đánh tám lạng nửa cân với đám hiệp sĩ chưa có thói quen phối hợp, có thể thấy được chiến lực phi phàm.,

Nhưng ý chí chiến đấu vừa ra mười thành công phu phát huy không ra bảy thành, mà cũng không thể đánh thắng được. Lúc này có hai suất binh mã Đông cung ở đây, Thiên Ngưu Vệ lại "Phản bội" rồi, cộng thêm đám giang hồ hảo hán bên Lý Ngư, đám sát thủ kia căn bản không có lực để đánh nữa.

Biết rõ tuyệt vọng, mặc dù bọn họ đều là kẻ liều mạng, chiến ý còn có thể còn lại vài phần?

Thủ lĩnh thích khách hét lớn:

- Chia nhau trốn đi.

Chúng thích khách lập tức phá vây từ các hướng trốn ra ngoài.

Binh mã hai Suất Đông cung dường như không chịu nổi một kích, bị bọn họ dễ dàng phá phòng ngự, xung phong liều chết thoát ra ngoài. Lý Ngư vừa thấy rất lo lắng, chẳng lẽ binh mã Đông cung cũng có ý nhường? Hôm nay khó có cơ hội tốt gạt bỏ lực lượng của kẻ thù, chẳng lẽ lại cứ thể bỏ lỡ?

Ai ngờ, tướng sĩ này có thói quen binh nghiệp làm chiến, Hột Can Thừa Cơ vốn là quân nhân, đối với phương pháp chiến trận hiểu rất sâu. La Bá Đạo nguyên là mã phỉ, cũng tinh thông chiến pháp, từ lúc lĩnh quân tới nay, luôn bổ sung chiến pháp quân đội, dĩ nhiên lành nghề, hai người là cố ý để cho thích khách chạy đi.

Đám thích khách tuy 50~60 người, chạy bốn phương tám hướng, mỗi một hướng cũng chỉ tầm sáu bảy người, Thái Tử trở về thành, điều khiển nhân mã có hơn hai ngàn người đều là sĩ binh kỵ chiến, một người một ngựa, đứng cách nhau mấy trượng, như thế, tướng sĩ đứng ở hàng cuối cùng là ở bên tường phường, cách nơi này khá xa.

Mỗi một phương hướng có sáu bảy thích khách, xông vào trong quân trận, thời gian qua một lát, liền biến thành bảy tám danh kỵ sĩ vây ở giữa, chỉ là một đối thủ. Thích khách này quả thực giống như một đám ruồi bọ không đầu, đâm đầu vào cái lưới lớn.

Chờ bọn chúng xung phong liều chết đi vào, quơ đao kiếm, còn chưa kịp trốn xa, các quân sĩ đã hô lên, lập tức phát động, thúc ngựa, coi bọn chúng là mục tiêu xông đến.

Lần này không chỉ có Lý Ngư rốt cuộc đã hiểu ra, mà ngay cả cao thủ võ nghệ cao cường đến những du hiệp chưa từng chiến đấu trên chiến trường cũng đều hiểu.

Bảy tám cán trường kích, mượn thế khoái mã xông lên từ bốn phương tám hướng đồng thời đâm tới, linh hoạt, sắc bén vô cùng, mau lẹ như điện, thế đâm hung mãnh. Người mượn thế ngựa, đại kích vừa đến, đâu chỉ lực trăm cân, đao kiếm đơn mỏng sao có thể ngăn được.

Huống chi, không phải một kích đánh tới, mà là bảy tám cán đại kích từ các phương hướng đồng thời giết tới, dù là cao thủ chân chính giáp mặt tới quyết đấu, dựa vào thân pháp nhẹ nhàng, chiêu pháp huyền diệu của bản thân cũng chưa chắc đã phá được.

Phương pháp binh nghiệp hợp kích tuy rằng từng chiến lực một cũng không tính cao minh, nhưng bọn họ liên kết cùng đánh, thêm kinh nghiệm huấn luyện, tiến công nắm bắt thời cơ rất tốt, tương đương là một người đồng thời từ bốn phương tám hướng ra chiêu với ngươi, cao nhân thân thủ cực nhanh cũng làm không được điểm này, bọn họ cùng lắm dựa vào thân pháp chạy tinh diệu thần tốc tạo thành bộ dáng tiến công vào các góc chết của ngươi, trên thực tế thời gian cách xa nhau dù ngắn, nhưng vẫn có khoảng cách đấy.

Mà quan binh này thì khác, thật sự là xích sắt vượt qua đại giang, đường đường hoàng hoàng, không chút nào che lấp, nhưng ngươi căn bản lảng tránh không được, không thể không làm, không thể không chiến.

Cái gì gọi là bẻ gãy nghiền nát, thế như chẻ tre?

Lý Ngư hôm nay xem như thấy được, thích khách phân công nhau phá vây nhưng lại không thể trốn thoát đấy, gần gần xa xa, lộ ra xu thế kỵ sĩ vây kín đợi bọn chúng lần lượt xung phong liều chết, khi lại lần nữa ổn định quân trận đã không thấy một thích khách nào nữa, tất cả thích khách đều đã bị giết hoàn toàn.

- Ta... Ta là... Hắn...

Thủ lĩnh kia chạy sau nhất, nhưng chết cũng sau nhất, bụng gã và háng bị trúng nhất kích, đầu kích xuyên qua háng, cán kích to như trứng ngỗng, đầu kích dài hơn một thước, cạnh bên là móc câu lưỡi kiềm, vừa có thể cắt đứt cổ của gã, cũng có thể cắt động mạch chủ qua đùi gã.

Lúc này bụng gã bị đâm nhất kích, đùi bị cắt, máu chảy như suối, ngã xuống, kêu thảm, vừa mới muốn nói gì thì một kỵ sĩ mặc giáp trụ thúc mạnh ngựa, con ngựa cao to kia đạp vó ngựa về phía trước, trường kích trong tay y đâm tới, cắm trúng hậu tâm của gã.

Thanh âm của thủ lĩnh thích khách đột nhiên im bặt, thân mình co giật, sau đó lặng im.

Thái Tử thấy một cảnh tượng đó thì hưng phấn vô cùng, như này so với việc đi giáo duyệt quân đội thì mạnh hơn nhiều, đây mới thực sự là là binh nghiệp chiến đấu. Hiển nhiên giết chóc như thế, Thái Tử hưng phấn đến a- đrê- na-lin tăng vọt, cả người run lên, huyết mạch sôi sục.

Thái Tử phấn khởi hô to:

- Quân ta uy vũ! Bổn cung có thưởng, mỗi người có thưởng! Ha ha ha, lão La, lão Tống, các ngươi luyện binh rất giỏi nha.

- Ơ, ta biết hắn, là hắn.

Cao Dương Công chúa đứng trên lưng ngựa thấy cảnh giết người có chút sợ hãi, đã che mắt lại rồi, nhưng lại nhìn qua kẽ ngón tay lén nhìn tình hình bốn phía, bỗng thấy rõ Lý Ngư thì giật mình. Nàng nhận ra hắn.

Dù sao người nam nhân lớn như thế đá mông nàng cũng chỉ có một người, Cao Dương Công chúa không khỏi hưng phấn, hai chân hơi hơi phát run, muốn tiếp tục đứng thẳng trên lưng ngựa nữa cũng không được, bèn nhảy xuống, ngồi xuống trên lưng ngựa, hai chân theo bản năng xoắn chặt một chút.

Con ngựa kia chịu lực, nghĩ chủ nhân muốn đi, nó lập tức mở móng đi thẳng về phía trước. Lúc này kẻ tặc đã bị giết sạch, tướng sĩ chắn ở phía trước cũng đã tản ra, không ai ngăn nàng nữa. Cao Dương Công chúa cưỡi một con tuấn mã hùng tuấn, đùi ngựa thon dài, vài bước đã đến trước mặt Lý Ngư.

Bình Luận (0)
Comment