Chương 323: Bắt người cầm đầu
Trời sắp tối.
Lại Dược Phi lo lắng đứng canh ngoài thư phòng của Vương Hằng Cửu, đợi hộ tống lão đại “tan làm”.
Hiện tại gã không phải không có ai để dùng tới, nhưng bên cạnh đều có người giúp đỡ việc quản lí địa bàn, chuẩn bị buôn bán, trong đó tuy có mấy kẻ hung ác, cũng chỉ bắt nạt hà hiếp bách tín lương thiện, chứ sao dám tranh đấu với hảo hán giang hồ. Tuy nhiên cũng nói lại, bên cạnh Lại Dược Phi còn có bốn tên thị vệ thân cận, thế nhưng vì lý do an toàn vẫn lưu lại bảo vệ Vương Đại Lương.
Vương Hằng Cửu liếc nhìn dáng vẻ của gã, cũng không nén nổi mà thở dài.
Vốn dĩ là muốn nhân lúc cơ hội tuyệt hảo tiêu diệt thế lực của Lý Ngư, một khi thành công, người rơi vào thế quẫn bách sẽ chính là Kiều Hướng Vinh, ai ngờ Thái tử lại đúng lúc đi qua nơi đó, hiện giờ bọn họ lại trở thành xui xẻo, thật là tình huống khó đoán trước.
Vương Hằng Cửu thở dài, đứng dậy, Lại Dược Phi lập tức theo sau. Lúc hai người bước xuống lầu, Vương Hằng Cửu nói:
- Đêm nay đi tới phủ của ta, hai chúng ta uống chút.
Lại Dược Phi vừa nghe đã mừng, gã đang lo lắng nếu như trở về nhà mình lơ mơ có thích khách đến không ứng phó kịp thời, có thể đến được Vương Phủ tạm nhờ, còn đường nào tốt hơn. Vương Đại Lương hiểu ý như thế, thực sự khiến Lại Dược Phi cảm kích.
Đối với Vương Hằng Cửu mà nói, cũng là không còn cách nào. Lại Dược Phi rơi vào tình cảnh như vậy tất cả vì là kẻ đầy tớ của y. Nếu y lúc này vứt bỏ không thèm để ý, thì sau này sao có thể mời chào được người khác, khiến họ chịu hiệu lực cho mình. Cho dù có khiến Lại Dược Phi bị người ta làm thịt, đối với y mà nói, cũng chỉ là tổn thất chút về thể diện uy phong mà thôi.
Lúc này trước của nhà Lại Đại Trụ có một người phụ nữ trẻ tuổi xách một lẵng hoa đang tập tễnh đi qua.
Đó rõ ràng là một người phụ nữ nông thôn, buộc khăn trùm đầu, mặc cái áo vải thô, sắc mặt đen đen bên trong lộ ra vẻ đỏ sậm, dáng vẻ chất phác, vóc người to khỏe, vừa đi vừa tò mò nhìn chung quanh, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Trước cửa nhà Lại Đại Trụ có bốn thị vệ canh gác, nhìn thấy bộ dạng quê mùa của người đó, không kiềm chế mà bĩu môi, khinh thường hếch cằm lên.
Tuy rằng bốn tên đó chỉ là hạng hạ nhân, hơn nữa hiện tại ở phủ Lại Đại Trụ sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc, nhưng cũng không gây trở ngại cho tính kiểu ngạo vốn sẵn bọn họ. Nhưng mà bọn họ sinh ra và lớn lên ở trong kinh thành, trong mắt họ ngoài khu vực thành Trường An tất cả đều là nông thôn.
Người nhà quê mở to cặp mắt ngây ngô đi đến trước cổng nhà họ, bởi vì ngu ngốc mà áp sát, còn bị một tên thị vệ quắc thước quát lớn một câu, nên sợ giật nảy lên, vắt chân lên cổ mà chạy.
Chợt bốn cái cằm không hẹn mà cùng ngước lên, thị vệ dùng lỗ mũi mà nhìn người đó yết hầu tắc nghẹt muốn phun ra máu.
"Ôi~~ ôi~~ ôi~~~ "
Bốn tên thị vệ giận lồi mắt, muốn mở miệng nói chuyện nhưng yết hầu không thông được.
Bọn họ ra sức bưng cuống họng, xoay vòng, khiến máu càng lúc càng tuôn ra như suối chảy xuống bậc đá xanh đã hai chân mài nhẵn, chiếu sáng trên tảng đá xanh, sau đó thì như bị rút hết sức lực ngã lăn ra đất nằm im.
A ~~~A
Một tiếng hét lên tới quãng tám chói cả tai, tiếng vang từ miệng một người phụ nữ đi đường, tiếng hét chói tai mới kéo được một nửa, cô ta vội che miệng lại, vừa hét gọi " chồng ơi" vừa chạy thẳng một mạch.
Chồng cô ta đang ở một cửa tiệm mua lưỡi cày, nghe thấy tiếng thét chói tai của vợ, lưỡi cày rơi " cạch" một tiếng, vội vàng chạy ra cửa nhìn xem thì thấy vợ mình đang đỡ một cái thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Người chồng trước tiên ngẩn người ra, sau đến thì vui mừng, vội vàng đến tới chỗ vợ nói:
- Nương tử, em có rồi hả?
Vị nương tử này ói đến thở không ra hơi, một mặt nôn khan một mặt run run đưa tay trái lên chỉ về phía sau. Người chồng quay đầu nhìn, chỉ thấy trên đường một người người phụ nữ ôm đứa bé, sau lưng là cái sọt, đang kêu khóc thảm thiết.
Trước cổng Lại phủ, xông ra sáu bảy tên thị vệ, cầm đao, vừa kinh sợ vừa tức giận, bọn họ tập trung trước cổng phủ, cầm đao trong tay, sắc mặt tái mét, xem có vẻ rất hung hãn, nhưng bách tính thì kinh hãi chạy loạn xạ băng qua chỗ bọn họ, lại lộ ra cặp mắt to lớn, xung quanh mấy người kêu la í ới ớn lạnh vô cùng.
- Là kẻ nào? Là kẻ nào? Mau lăn ra đây!
Thị vệ có người kêu to, tay chân run cầm cập không ngừng.
Một tên thị vệ trong đó đứng lên bậc thang, chỉ lên chỗ khung cửa ở bên ngoài, giọng run lên:
- Hồ lão đại... Người xem!
Nơi hắn chỉ là một lưỡi đao mỏng như giấy, dao làm bằng bạc nhẹ, ghim vào cửa không quá nửa tấc, hai mặt dao có lưỡi, trên lưỡi còn be bét máu, đây đích thị là hung khí sát hại bốn thị vệ, loại tương tự như dao kia có lẽ còn có ba con.
Hồ lão đại kia đứng đằng xa, không nhìn rõ, định cất bước qua xem rốt cục như thế nào, thì đột nhiên cảm thấy bụng mát lạnh, duỗi tay mò xem thì thấy tay đầy máu, cơn đau nhức mới đột nhiên truyền đến.
Hắn trừng mắt vào người dân thường ban nãy đi qua chỗ của hắn, run rẩy đưa tay ra, chỉ nói được chữ “ngươi" rồi ngã liền xuống đất.
Lúc anh ta ngã xuống, nhìn thấy một huynh đệ khác cũng ngã xuống, trừng hai mắt, ngay chỗ cách hắn nửa thước, bên dưới sườn người kia bị một con dao căm xuyên vào, ngập từ đầu đến chuôi, rõ ràng là cắm vào tim.
- Đám sát thủ này làm, thật là sạch sẽ!
Hồ lão đại trước khi tắt thở, trong đầu lại bất chợt nổi lên một suy nghĩ này.
Trước phủ chỗ nãy thành ra hỗn loạn, bên hông tường thì có kẻ nhân thời cơ đi vào trong chính là những người " lão luyện thành thục", " tâm tư kín đáo" đó, âm thầm đi vào nhà sau.
Người này vừa lẻn vào phía trong vừa khinh thường mấy "chiến hữu" giết người ở trước cửa. Thầm nghĩ: " Giết mấy tên thị vệ làm chó gì, lại còn bứt dây động rừng! Lão tử ta không chung đường với chúng nó, thật là hành động anh minh, đợi ta tìm thấy Lại Dược Phi, một đao kết liễu hắn, xem các ngươi ngưỡng mộ ta như thế nào!"
Ôm ấp suy nghĩ đó nhân cơ hội ẩn nấp ở Lại phủ ít nhất còn ba người nữa. Bọn họ đương nhiên không tìm thấy Lại Dược Phi, một trong số đó lục lọi phòng sổ nợ, đụng phải đại trướng phòng tưởng là Lại Dược Phi, phấn khởi quá mức cho một đao cắt cổ ông ta, quay qua hỏi một tên tiểu nhị trướng phòng mặt vàng như đất một tiếng, mới hiểu ra thì tụt hứng, trong cơn tức giận lại cho đám người đó mấy đao.
Còn có người mò đến " Trạc anh tuyền", loanh quanh bốn phía cả nửa ngày, một bóng người cũng không có, bèn phá hủy cái đình đó, chém cây thạch lựu này, đem hòn đá làm núi giả chặn luôn dòng suối, trút giận một hồi rồi rời đi.
Người thứ ba mò tới phòng khách, chỉ thấy bốn cô nương như hoa như ngọc, chiếu theo nguyên tắc của tên trộm là không đi tay không, lại theo sự tình khách quan khiêng bốn cô nương không đi được đó, bèn thả xuống một cây đuốc, tuyên cáo " Ta tới rồi!
Vương Hằng Cửu lên xe, Lại Đại Trụ đương nhiên không đủ tư cách để ngồi cùng, bèn đeo đao, cùng các thị vệ hộ tống ở một khoảng cách gần, mở ra ở gữa, rồi bước đi.
Bọn họ vừa mới hiện ra ở cửa phủ, liền nhìn thấy đầu đường nhiều người dân kinh hãi la hét, thảng thốt chạy trốn, vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ. Lại Đại Trụ thấy hướng phủ của mình khói đặc cuồn cuộn, thế lửa bốc lên trời, đang kinh sợ vô cùng, bỗng nhiên nghe một tiếng nổ như bò rống, ngay sau đó chỉ thấy một tảng đá lăn giữ không trung, một dòng nước ở giữa ánh lửa vọt lên dội cả trời.
Ầm!
Khối đá lớn kia bay lênn không trung rồi rơi thẳng xuống, đúng lúc nện vào phía trước xe ngựa của Vương Hằng Cữu, tạo thành một cái hố lớn ở trên đất. Lại Đại Trụ kinh ngạc nhìn hai chữ đỏ trên khối đá to tướng đó, hai chữ lớn "Trạc anh", nhất thời lạnh thấu xương.
Cạch cạch!
Đá tảng rạn nứt thành mấy khối, hai chữ " Trạc anh" chia năm sẻ bảy.
Vương Hằng Cửu vén rèm xe lên, mặt biến sắc:
- Chuyện gì vậy?
Đang lúc y nói, con trâu bị kinh hãi, đột nhiên lui hai bước, mà phía trước bọn họ đột nhiên có bốn người đi đường từ dưới áo rút ra một cây đao, nhào về hướng bọn họ, kết quả tảng đá kia vừa rơi xuống, làm bọn họ cũng sợ hết hồn.
Bị ngăn chặn như vậy, hành động của bọn họ cũng chậm một nhịp, người đánh xe phản ứng rất nhanh, lập tức kéo dây cương, lôi xe kéo vòng lại, liền nhân đó theo đường cũ mà chạy. Đúng lúc đó mấy tên thị vệ của Vương Hằng Cửu cũng xông tới nhằm đao về bốn tên thích khách.
Lại Đại Trụ không hiếu chiến, mang theo người của y theo xe trở về, vừa mới lao ra được hai bước, chợt cảm thấy da đầu tê rần, dứt khoát ngẩng đầu lên, thì thấy từ lầu hai của tiệm bên đường có người nhảy xuống, trong tay giương một cây đao tựa như dải lụa.
Lại Dược Phi hoảng sợ lùi xuống một bước, một đao của người kia bị hụt, "phốc" một đao đã chém trúng mông của con trâu, nó bị đau, phút chốc trở nên điên loạn, vốn dĩ là bước chân ổn định giờ so với tuấn mã còn phi nhanh hơn, cuồng điên vọt vào phía đại môn bên kia, nghi môn, nhị môn, một đường phi không dừng. Trong xe Vương Hằng Cửu bị xóc cứ kêu la liên tục.
Ở cửa lớn, Lại Dược Phi liền dẫn người cùng kẻ thích khách kia đánh một trận, Vương Hằng Cửu gọi người, để lại mấy người chặn hậu cho mình.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên bỏ thêm tiền, bảo chưởng quỹ cùng cả mấy tiểu học đồ, thậm chí cũng gọi cả sư nương ra hết, rốt cục cũng may được hai bộ đồ màu xanh.
Hai huynh đệ còn dùng vải thừa để làm hai miếng khăn che mặt, ở giữa cắt hai lỗ làm con mắt, qua phía trên cổ một sợi dây, bởi vì lo lắng Chợ Tây đóng cửa, nên vội vã trở lại.
Khi bọn họ vào phường, liền nhìn thấy trong phường tuy đóng cửa nhưng vẫn còn một khắc, trên đường có mấy người không còn hàng, chủ cửa hàng hai bên, người làm, cũng bận tới bận lui để đóng cửa.
Hai huynh đệ mặc trang phục, trên cổ buộc một sợi dây tùy lúc có thể kéo tấm che mặt, quả thực chỉ còn thiếu bước viết lên trán mình hai chữ " thích khách" mà thôi.
Cạch!
Một người làm đang đóng cửa liếc thấy cách ăn mặc của hai vị nhân huynh này thì giật mình một cái, cánh cửa nặng nề không đỡ nổi bị rơi xuống đập lên bàn chân mình, đau đến nỗi rớt nước mắt, nhưng lại không dám kêu.
Một chủ quán đang vội vàng khóa cửa, nhìn thấy hai vị nhân huynh này ngạo nghễ đi trên đường lớn, tay run lên, làm cách nào cũng không tra khóa vào được, rắc một tiếng, khóa cài vào, nhưng lại sai vị trí, bèn mò lại chìa khóa, chuẩn bị mở khóa.
Lý Bá Hạo nhìn thấy tình hình như vậy, đắc ý trong bụng, nhưng mặt vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, môi khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nói với Lý Bá Hiên:
- Nhị đệ, cuối cùng ta cũng hiểu đạo lý người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân rồi. Đệ xem, chúng ta chỉ là mới thay đổi trang phục, cảm giác này liền khác đi.
Lý Bá Hiên rất tán thành, khẽ gật đầu, lúc nhìn quanh liền thấy một người phụ nữ ôm đứa bé, từ phía trước hoang mang đi tới, thấy gã nhìn, bèn sợ đến thất sắc, vội vã che miệng đưa bé, chỉ sợ đứa bé phát ra tiếng, thấy vậy không khỏi mỉm cười.
- Đúng vậy đại ca, huynh xem chúng ta cũng chỉ thay đổi cách ăn mặc một chút liền khiến con nít ngừng khóc rồi.
- Đứng lại!
- Không được nhúc nhích!
- Nộp vũ khí không giết!
Sáu bộ khoái sắp tan việc, nghe nói trong phường có vụ án mạng giết người, liền vội vã chạy đến xử lí, vừa nhìn thấy hai người này lập tức rút đao ra, giơ cô lên, như lâm dại địch bao vậy hai người lại.
Song hùng Lý thị “cách giang hồ chỉ còn một bước” lập tức ngây dại.
Hai người nhìn nhau, Lý Bá Hiên nói:
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Lý Bá Hạo vẻ mặt nhăn nhúm, đáp:
- Ơ... tóm lại là có thể giết quan chứ?
Lý Bá Hiên nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Bá Hạo ưỡn ngực một cái:
- Mặc trang phục màu xanh là phạm pháp ư?
- Đâu có!
- Trên cổ buộc khăn quàng cổ thì làm sao? bảo vệ cổ họng cho ta, phạm pháp sao?
- Không ạ!
- Vậy chúng ta sao phải sợ bọn họ?
- Nói rất đúng nha!
Hai huynh đệ tháo thanh kiếm bên hông, ném xuống đất, khí phách hiên ngang nói:
- Chúng tôi hạ vũ khí rồi, giờ các ngươi muốn sao?
Tên bộ đầu đó dùng hai chân ngoắc ngoắc hai thanh kiếm, thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên nói:
- Mang đi, áp giải đến nha môn.