Chương 324: Ta tại thành lâu quan sát động tĩnh
Vương Hằng Cửu chạy về phủ của mình, chỉ chốc lát sau, Lại Dược Phi cũng hoảng hốt lảo đảo xông vào, thất thanh:
- Điên rồi! Tên Lý Ngư này đúng là điên rồi. Hắn dám gây chuyện lớn như thế, hắn không muốn quay về hay sao.
Vương Hằng Cửu cười lạnh nói:
- Căn bản không còn đường sống để quay về thì có. Không phải hắn chết thì ta chết. Điểm này, Lý Ngư hiểu rõ hơn ngươi đấy.
Y xoa tay, đi đi lại lại:
- Tiền tài chợ tây ta là do lão Kiều nắm giữ. Kết giao nhân mạch là do ta nắm giữ. Muốn giao người, được có tiền, lão Kiều lấy tiền chợ Tây, mỗi tháng đều trích một tỷ lệ nhất định cho ta, thế nhưng bản thân mình gây khó dễ với hắn, số tiền này nhất định không nhất định không có được. Cho nên…
Vương Hằng Cửu dừng bước bước, nhìn Lại Đại Trụ chằm chằm:
- Ta muốn chiến thắng hắn, phải tốc chiến tốc thắng, để kéo dài, hắn sẽ có thể không chiến mà thắng, mà ta, thì nhất định xong đời! Mà ngươi, đã cùng ta là châu chấu treo trên sợi dây thừng, ta không đi được, ngươi cũng chạy không được, hiểu chưa?
Lại Dược Phi mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, dần dần đã mất đi nhuệ khí năm đó. Nhưng dù sao căn cơ vẫn còn, kiến thức cũng từng trải hơn, nghe Vương Hằng Cửu nói thế, gã như một thanh đao cùn một lần nữa được ma luyện.
- Ta hiểu rồi!
Lại Dược Phi hít một hơi thật sâu:
- Trước khi người của ta bị tiêu diệt hầu như không còn, thuộc hạ sẽ không loạn.
Vương Hằng Cửu nói:
- Ngươi càng loạn, chết càng nhanh!
- Vâng.
Lại Dược Phi đè chặt chuôi đao, ngón tay trắng bệch:
- Ta hiện tại còn có một người, một thanh đao! Năm đó, ta cũng chỉ là một người, một thanh đao, dần dần được các vị bề trên thưởng thức mà có địa vị hôm nay. Vì tính mệnh, vì tiền đồ, Lại mỗ hôm nay vẫn có thể đánh một trận!
Vương Hằng Cửu tiến lên hai bước, một tay nặng nề đặt lên vai gã:
- Ta đem nhân mã của mình giao hết cho ngươi, cứ thả sức đánh một trận đi.
Lại Dược Phi phấn chấn nói:
- Được. Để lại một nhóm nhân thủ ở đây, còn những người khác…
- Không! Toàn bộ đi theo ngươi.
Vương Hằng Cửu cắt đứt lời của gã:
- Chúng ta đã liên tiếp thất bại, không thể để thất bại nữa, phải tập kết tất cả lực lượng, cần phải làm đối thủ tổn thương nặng, để đạt được một lần thắng lợi, cứu vãn sĩ khí quân tâm.
Lại Dược Phi giật mình nói:
- Nhưng…tên điên kia dám xông vào chỗ chúng ta, làm sao không dám vào đây. Bên cạnh Đại Lương không có ai bảo vệ…
Vương Hằng Cửu khuôn mặt có chút vặn vẹo, lạnh lùng thốt:
- Ta mặc dù không tập võ công, nhưng cũng đủ cam đảm dũng khí! Một trận chiến này, ta dù không thể xung phong phía trước, thân làm chủ soái, nhưng cũng quyết không thể kéo chân sau người của mình. Phải toàn bộ áp lên, phải toàn bộ áp lên, được ăn cả ngã về không!
Y bước đến cửa sổ, hết sức đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là tà dương như máu, đưa mắt nhìn khắp là mái nhà đồ sộ san sát nối tiếp nhau, vô cùng trang trọng, vô cùng khổng lồ thế thế nhưng rất không hài hòa, trong hình ảnh này đã có một nơi có khói nhẹ bốc lên.
Lửa kia đã bị tiêu diệt, nhưng khói vẫn dâng lên, đó không phải là khói bếp, không mang đến tình thơ ý hoạ, không thể ngộ được ý cảnh nhân gian, nơi đó là một nơi tạp nhạp, mà trước đó, nơi đó còn là một tiên cảnh nhân gian.
Vương Hằng Cửu nhìn chằm chằm bên ngoài, gằn từng câu từng chữ:
- Đi đi. Cửa phường chợ Tây vừa đóng, chợ mặt trời lặn xuống núi thì bắt đầu tiến hành. Nếu như ngươi thành công, sáng sớm ngày mai khi mặt trời lên...
Y chỉ tay ra, chầm chậm phất tay, tựa như vẽ một bức tranh phong cảnh bên đó:
- Ở đây, chính là chúng ta!
Lại Dược Phi nói:
- Nhưng Thường lão đại...
Vương Hằng Cửu ngắt lời:
- Nếu như ta thành công, Thường lão đại tuyệt đối sẽ không đối phó ta. Hắn không chịu nổi việc liên tiếp tổn thất thảm trọng mất đi hai Đại Lương. Hơn nữa...
Vương Hằng Cửu đắc ý cười:
- Những năm gần đây người giao thiệp với quan luôn luôn là ta, mà hắn thì tránh ở phía sau màn, cho nên tuyến nhân mạch quan viên, kỳ thực đều nắm trong tay ta. Ta mất sự ủng hộ tài lực của hắn, sẽ mất đi năng lực tuyến liên kết nhân mạch này, hắn mất đi sự hiệu trung của ta. Tuyến này mà gãy, hắn muốn một lần nữa đáp tuyến, chỉ sợ sẽ mất rất nhiều công sức. Thế nhưng hắn...
Vương Hằng Cửu dừng một chút, không nói câu đằng sau nữa, chỉ nói:
- Cho nên, ngươi thẳng tay đi làm đi!
Lại Dược Phi trong lồng ngực một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, khấu đầu đáp:
- Vâng.
- Đại Lương, người xem...
- Án binh bất động!
Kiều Thần tài Kiều Hướng Vinh trầm ngâm chốc lát, nặng nề nói một câu:
- Người của chúng ta sung làm đội dự bị.
Đại Trướng phòng luôn bình tĩnh ôn hòa lúc này lại có vẻ gấp gáp hơn:
- Đại Lương, cơ hội hiếm có ạ. Lý Ngư kia cũng quá được, hắn thật sự dám làm đấy, không chỉ dám trực tiếp hạ thủ đối với Lại Đại Trụ, mà còn muốn giết Vương Đại Lương! Lại Đại Trụ người đã xong, chỉ còn lại có thiết vệ Ám Ảnh của Vương Đại Lương. Chỉ cần giết hết bọn chúng, Vương Đại Lương sẽ hoàn toàn xong đời! Đại Lương, giờ đến lúc rồi, chúng ta hẳn xuất thủ tương trợ, một đòn đỉnh định.
Đại Trướng phòng càng nói càng hưng phấn, mặt rỗ đều lồi lên trên mặt.
Trên mặt Kiều Hướng Vinh dần dần lộ ra vẻ bất đắc dĩ xoa tay:
- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Vấn đề là, người Lý Ngư dùng là ai, ta không biết! Hắn có bao nhiêu kế hoạch hành động, ta không biết! Ta tham dự thế nào. Nếu ta tung người mình ra, ngay cả địch ta đều không phân rõ.
Đại Trướng phòng ngây ra, một lát mới lắp bắp:
- Kế hoạch…của Lý Ngư lớn như thế, quan trọng như thế, hắn vậy mà không thông báo cho Đại Lương biết, thỉnh cầu Đại Lương giúp phối hợp ư? Hắn…Hắn cũng quá tự tin rồi.
Trong huyện nha Trường An, Lý Ngư không hề tốn hơi thừa lời với hai tư lại, hắn qua hàng rào, nhìn bầu trời trên đình viện, ánh nắng chiều như lửa.
Lý Ngư thầm nghĩ: Ta làm bao nhiêu chuyện như thế, mà Kiều Đại Lương không biết. Có điều hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đem nhân thủ sau khi rời khỏi đâu sẽ phải đi thông báo với Kiều Đại Lương một tiếng, thỉnh cầu phối hợp. Ừm, đối với hai huynh đệ này bình thường tuy rằng khá ngu ngốc, nhưng dù sao cũng là con cháu thế gia, kiến thức rộng rãi, chuyện này hẳn sẽ làm thỏa đáng.
Lý Ngư vừa nghĩ tới đây đã thấy sáu bảy nha dịch áp hai người mặc trang phục màu xanh đi tới.
Hai người kia ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái, một người trong đó còn kiêu ngạo ngâm:
“Bạch mã sức kim ky
Liên phiên tây bắc trì
Tá vấn thùy gia tử
U tịch du hiệp nhi
Thiểu tiểu khứ hương ấp
Dương thanh sa mạc thùy
Túc tích bỉnh lương cung
Hộ thỉ hà tham soa”
Mà người kia đợi gã ngâm xong, lập tức ngâm một bài thơ khác:
- Danh đô đa yêu nữ
Kinh lạc xuất thiểu niên
Bảo kiếm trị thiên kim
Bị phục lệ thả tiên
Đấu kê đông giao đạo
Tẩu mã trường thu gian
Trì sính vị năng bán…”
Lý Ngư trợn mắt hốc mồm:
- Bá Hạo, Bá Hiên, sao hai ngươi…lại bị đưa đến đây?
Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên vừa thấy Lý Ngư, dương dương đắc ý.
Lý Bá Hạo nói:
- Hai chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, bất hạnh bị bắt! Tiểu lang quân, chúng ta hôm nay làm một được việc tốt nha.
Lý Bá Hiên dõng dạc:
- Chết có gì sợ, đầu rơi chỉ là một cái sẹo, hai mươi năm sau vẫn là một trang hảo hán!
Lý Ngư nghẹn lời, quay sang hỏi bộ đầu:
- Làm phiền cho hỏi, họ phạm phải chuyện gì?
Người kia đáp”
- Hôm nay ở chợ Tây phát sinh vụ án mạng, chúng ta vừa đi điều tra về, vừa đúng lúc thấy hai người này mặc trang phục dạ hành, trên cổ lại buộc khăn che mặt, trên sườn đeo bội kiếm, hiên ngang đi trên phố phường, dáng vẻ khả nghi nên mang về thẩm vấn. Đi!
Nói xong, người kia đẩy mạnh vào vai Lý Bá Hạo, áp hai người đi vào trong. Hai người ôm quyền với Lý Ngư, mang theo biểu cảm khẳng khái hy sinh đi vào trong.
Lý Ngư ngơ ngác nhìn hai vị thiếu niên bị du hiệp truyền kỳ đầu độc, miệng há to, một chữ cũng không nói được.
Hai tư lại kia nhìn nhau, cười híp mắt lại, một người bên trái nói:
- Hà hà, lúc sau giờ ngọ, túc hạ cùng hai người này tựa hồ là cùng đi huyện nha nhỉ.
Người còn lại nói:
- Họ ăn mặc như này, đi chợ tây, ý thế nào, rõ ràng là túc hạ sai khiến đấy.
Lý Ngư che mặt khóc thảm:
- Ta không quen hai người đấy.
Trong phòng của Kiều Đại Lương, cửa được kéo ra, Đại trướng phòng khẽ khàng đi tới, Kiều Hướng Vinh đang đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa.
Vốn là xem phong cảnh, cũng không biết vì sao hôm nay lại hứng trí, nhìn rất lâu.
Đại trướng phòng nói:
- Đại Lương, cửa chợ sắp đóng rồi, có nên đi không ạ? Tôi sẽ tăng thêm nhân thủ…
Kiều Đại Lương khoát khoát tay:
- Không! Đêm nay, ta muốn ở lại chợ Tây, ngắm phong cảnh!
Đại trướng phòng giật mình, lập tức kịp phản ứng, hạ thấp người:
- Vâng!
Ông ta vừa định lui ra ngoài thì bên ngoài có tiếng cười khà khà:
- Lão Kiều, ngươi cũng không đi à. Hầy, đã thế, vậy thì đêm nay chớ đi, Vương mỗ mới có được vò rượu ngon, chúng ta cả đêm uống rượu tâm sự, được chứ?
Kiều Hướng Vinh giật mình quay lại, thấy ngoài cửa, Vương Hằng Cửu đi một mình, tay cầm vò rượu phong kín, cười đi tới.