Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 325 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 325: Uống rượu luận anh hùng

Đêm dài, vắng người.

Không có Hồng tụ thị tửu, Kiều Đại Lương và Đại trướng phòng của mình cũng mặt đỏ hồng.

Có lò sưởi nhỏ đun rượu, ngọn lửa đỏ rực, nước trong sóng sánh, đầu tiên là giọt nước nổi lên như bong bóng, sau đó thì sôi lên sùng sục.

Bầu rượu bạc sáng đựng Kiếm Nam Thiêu Xuân, nước sôi lên, mùi rượu thơm lan tỏa bốn phía.

Uống rượu thâu đêm, thanh đạm là chính.

Một đĩa rau cải trắng luộc, một âu cơm, một bát canh và một món rau cổ vẹt.

Đây chỉ là ba món ăn thông thường, chỉ có món cổ vẹt là từ vùng Thiên Trúc truyên tới, món ăn này cũng gọi là cải bó xôi, thực ra là rau chân vịt, thân xanh miệng đỏ, tên là cổ vẹt lúc này chưa thông dụng, giá cả còn đắt hơn cả thịt.

Rượu đổ vào chén, lộ ra sắc hơi đục.

Vương Hằng Cửu nâng chén, kính Kiều Hướng Vinh.

Vương Hằng Cửu nói:

- Kiều huynh, ta và ngươi lần trước uống rượu đêm tâm sự là lúc nào nhỉ?

Kiều Hướng Vinh cảm khái nói:

- Cơ hội uống rượu tâm sự sẽ còn nhiều, về phần ta và ngươi uống rượu xoàng, ngồi đối diện trò chuyện, mơ hồ hình như là mười năm trước rồi.

Vương Hằng Cửu mỉm cười:

- Đúng là mười năm trước. Khi đó, vương chợ tây còn là Bát Tí Kim Cương Tào Vi Đà!

Kiều Hướng Vinh nhai rau chân vịt, nuốt xuống, chậm rãi gật đầu:

- Đúng thế. Lúc ấy Tào Vi Đà vừa mới xử lý Tiết Tấn Công, thượng vị chỉ có một năm lẽ tám tháng.

Vương Hằng Cửu nói:

- Khi đó, Thường lão đại dẫn dắt ba trăm lão quân, vừa mới trở thành nhất trụ chợ Tây ta.

Kiều Hướng Vinh nói:

- Tào Vi Đà mượn sự trợ giúp của Thường lão đại, trừ khử Tiến Tấn Công, lại lo lắng Thường lão đại công cao lấn chủ mà muốn diệt trừ. Thường lão đại dĩ nhiên không phải là người cam chịu, khi đó, ta và ngươi còn chưa có địa vị ngày hôm nay, muốn thăng cao hơn, nên nhất định phải tỏ lập trường, nhất định phải đứng lên trừ cũ.

Đứng lên lập tân, mới có tiền đồ.

Vương Hằng Cửu chậm rãi nói:

- Nhưng, nguy hiểm cũng khôn giống nhau. Thành, thì quyền nghiêng một phương, mà bại, thì tan cửa nát nhà. Cho nên đêm hôm đó, ta và ngươi rất rối rắm. Để quyết định đứng về bên kia, chúng ta đã uống cả đêm, hàn huyên một đêm!

Kiều Hướng Vinh hơi hơi nhắm hai mắt lại, lại từ từ mở ra, ánh mắt lộ ra tia là lạ:

- Tình hình lúc đó cũng tương tự dữ dội như hôm nay!

- Không giống, không giống…

Vương Hằng Cửu nhấp rượu, trên mặt đã hơi hơi đỏ:

- Khi đó, Tào Vi Đà thượng vị không lâu, mà Thường lão đại có ba trăm thiết vệ, một căn cơ chưa ổn, một là mãnh hổ xuống núi, rất liều mạng. Mà Lý Ngư... Hắn có cái gì?

Y thản nhiên cười:

- Cái dũng của thất phu, túng vạn nhân địch, không đủ gây sợ. Muốn thành bá ch ủ một phương, chỉ dựa vào căn cơ hùng hậu, mới có thể uy hiếp một phương.

Kiều Hướng Vinh nói

- Tuy rằng bất đồng, nhưng cũng giống nhau. Hiện giờ, Thường lão đại cố nhiên tại vị lâu rồi, nhưng, tại vị cũng quá lâu, phàm việc có độ, không đủ lâu, và quá lâu, đều sinh ra vấn đề!

Vương Hằng Cửu hơi hơi nheo mắt lại:

- Một, là căn cơ khó ổn! Một, là căn cơ biến chất?

Kiều Hướng Vinh không đáp vấn đề này, tiếp tục nói:

- Về phương diện khác, cũng không có ai khiêu chiến Thường lão đại. Mà ta và ngươi, lúc này đây cũng không phải đứng thành hàng, mà là xây dựng đội! Lý Ngư, không phải là người đăng lên bảo tọa vương chọ Tây, hắn chỉ là một thanh đao, đủ sắc là tốt rồi!

Vương Hằng Cửu mỉm cười nói:

- Nói như vậy, đêm nay bầu rượu này, và bầu rượu mười năm trước hương vị cũng không giống nhau.

Kiều Hướng Vinh nói:

- Đúng thế! Bầu rượu của mười năm trước luận chính là ánh mắt. Bình rượu đêm nay, luận chính là anh hùng!

Vương Hằng Cửu nâng chén, nghiêm trang nói với Kiều Hướng Vinh:

- Ai là anh hùng?

Kiều Hướng Vinh nhìn bên ngoài cửa sổ tối như mực thản nhiên nói:

- Lúc bình minh, sẽ nhìn thấy rõ thôi.

Vương Hằng Cửu hơi cười rộ lên:

- Đúng thế. Lúc bình minh, hẳn sẽ thấy rõ.

Hai người nâng chén, hơi hơi đụng một cái, uống một hơi cạn sạch.

Cùng lúc đó, trong đêm tối, đao quang kiếm ảnh, giết chóc nơi chốn, máu tươi tung tóe.

Chiến, là loạn chiến chân chính.

Kiều Hướng Vinh bất hạnh khó phân địch ta, nên không phái người tham chiến, nhưng người khác thì có đấy.

Vị nữ chủ nhân Càn Long Đường kia nhân lúc chạng vạng đã ra lệnh:

- Thú vị! Gây chuyện, loạn quyền thật sự có thể đánh chết lão sư phụ!

Mặc Bạch Diệm nói:

- Ý điện hạ là?

Dương Thiên Diệp nói:

- Chúng ta giúp hắn một chút đi, Lý Ngư đứng vững gót chân, đối với chúng ta cũng có lợi!

Phùng Nhị nói:

- Cần điều bao nhiêu người?

Dương Thiên Diệp nói:

- Điều toàn bộ phân đà Bá Kiều đi. Mặc sư và ngươi cũng đi trợ chiến!

Mặc Bạch Diệm nói:

- Sợ địch ta khó phân!

Dương Thiên Diệp nói:

- Không sao đâu. Chúng ta liên hệ với người trà trộn trong nhóm du hiệp giang hồ, hỗ trợ cùng họ, âm thầm viện thủ. Người của chúng ta cũng có thể giảm bớt tổn thất!

- Vâng!

Bên Dương Thiên Diệp nghĩ như vậy đấy, bên Tô Hữu Đạo thì lại có dự định khác.

- "Rất tốt.... ! Nước đục dễ mò cá, phái nhân thủ giúp hắn một chút!

- Nhưng, nói không chừng bên Kiều Đại Lương cũng sẽ phái người, hơn nữa nhóm du hiệp giang hồ này thân phận không rõ, trong đêm tối, địch ta khó phân biệt ạ.

- Vậy thì có sao?

Tô Hữu Đạo mỉm cười:

- Chỉ cần không phải người của chúng ta, giết nhầm cũng sẽ giết, nếu cuối cùng chỉ còn lại có người của chúng ta, chẳng phải là rất tốt hay sao?

- Vâng! Tiểu nhân hiểu rồi!

Bởi vậy một chuyện đó, toàn bộ chợ Tây đêm nay hỗn loạn đến cỡ nào, đáng sợ đến mức nào đều có thể tưởng tượng được.

Trên đường phố hẹp dài, trên ngõ hẻm hẹp dài, từng dãy cửa hàng, đã trở thành chiến trường của họ, đều bị họ lợi dụng làm trận địa tập kích và phản tập kích.

Vương Hằng Cửu xuất hết tinh nhuệ, gã có được địa lợi.

Mà thế lực khác, lại có được nhân hòa.

Về phần thiên thời, đối với các bên đều có lợi, cũng đều bất lợi thì cần phải xem bản lĩnh của bên đó.

Trận chiến này là khu vực săn giết thật sự, mỗi một người đều là kẻ săn bắn, mỗi một người đều là đối tượng bị săn giết.

Trong đó không biết có bao nhiêu người căn bản không nhìn thấy ánh bình minh của ngày hôm sau.

Huyện nha Trường An, phòng trực.

Lý Ngư, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên ngồi xếp bằng, bên ngoài tối như mực không trăng không sao. Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên chỉ là thời gian không thích hợp, địa điểm không thích hợp, mặc trang phục không thích hợp xuất hiện mà thôi. Hà Thiện Quang Hà Huyện tôn thông minh, nghe xong đã thông suốt mọi chuyện, cũng muốn làm rõ hai người này có tội hay vô tội, nên không thả ra.

Trước tiên cứ giam tại đây đã, cũng không tính là tù phạm, tạm thời giam giữ, đợi tái thẩm!

Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên phân chia ngồi bên trái phải Lý Ngư. Hai người tính tình không yên phận, chỉ ngồi chốc lát đã không kiên nhẫn được nữa. Lý Bá Hạo dùng vai đẩy Lý Ngư:

- Này, đừng giận mà. Huynh đệ chúng ta thật ra không hiểu cách thức giang hồ, nào biết mặc trang phục này đi vào chợ Tây thì bị bắt luôn cơ chứ. Lúc trước rõ ràng có thấy ở Câu Lan Viện cũng có người giữa ban ngày ban mặt mặc như này, còn có người mặc thế ra khỏi thành săn thú, có làm sao đâu.

Lý Ngư hơi hơi khóa lông mày, không biết đang suy nghĩ gì, không để ý tới y.

Lý Bá Hiên cười gượng hai tiếng, nói:

- Chúng ta biết rắn mất đầu, chính là trận chia năm xẻ bảy rồi, tám chín mươi phần trăm là thất bại. Nếu thật sự thất bại, ngươi đi theo chúng ta, chúng ta đưa ngươi về Lũng Hữu!

Lý Bá Hạo nói:

- Đúng! Ta đi cầu xin cha ta, cho ngươi chức vị đại quản sự. Ngươi yên tâm đi, đại quản sự Lý gia Lũng Hữu chúng ta có thể uy phong bằng Thị trưởng Tây Thị tự ở chợ Tây này đấy.

Lý Ngư sầm mặt:

- Các ngươi đừng ồn ào nữa. Đi? Ta muốn đi, rất dễ dàng! Ta căn bản không lo lắng tiền trình của mình. Nhưng nếu trận này bị bại, những người đi theo ta thì làm sao?

Hắn quét mắt về phía hai người:

- Họ, cũng đều có nhà cửa cơ nghiệp, chả lẽ đi tha hương theo ta và các ngươi?

Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đều theo Lý Ngư làm Thị thừa ở chợ Tây, đã trở thành người của Tây Thị thự, nhất là người của Câu Lan Viện phường Đạo Đức cũng đã tiếp xúc với họ lâu rồi, con người ai có thể vô tình? Nghĩ đến một khi chỗ dựa vững chắc rời khỏi, những người đó tất sẽ bị chèn ép.

Hai huynh đệ trầm ngâm. Lý Ngư khẽ thở dài:

- Ta biết các ngươi càn quấy cũng thế, không hiểu quy củ giang hồ cũng thế, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là, các ngươi là người của Lý gia Lũng Hữu, trừ phi đem chuyện hôm nay chọc ra lỗ thủng lớn, nếu không căn bản không lo không có đường lui, cho nên, những gì các ngươi vừa trải qua, trong mắt các ngươi chẳng khác gì một trò chơi.

Nhưng các ngươi cũng biết, các ngươi chơi, người bên ngoài kia lại muốn dùng mạng để chơi đấy.

Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cúi thấp đầu xuống. Lý Ngư thở dài, nói tiếp:

- Thôi đi, cũng không cần quá chán nản như thế. Ngươi khiến những người đó từng người tự chiến, ta nghĩ, bọn họ cũng chơi ra vụ gì lớn đâu. Tuy rằng không đến mức là đối thủ bị tổn thương nặng, tin rằng họ chết cũng không nhiều. Chờ ta ra ngoài, một lần nữa tổ chức lại, đến lúc đó, các ngươi chớ có dính dáng vào nữa.

- Vâng!

Hai huynh đệ này trước mặt cha mình còn chưa từng ngoan ngoãn biết điều như thế, cả hai đều gật đầu nghe lời. Dáng vẻ con ngoan này, nếu để vị Lý lão cha đang ở nhà nghển cổ mong ngóng hai nhi tử bảo bối thi đỗ Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa nhìn thấy, nhất định hâm mộ ghen tị cho mà xem.

Đúng vậy!

Lý lão cha muốn không phải là con thi được tiến sĩ, điều ông muốn là thi Trạng Nguyên, đỗ Thám Hoa.

Con mình dù gì cũng là giỏi nhất, trong mắt Lý lão cha, hai cậu con trai bảo bối ngoại trừ bướng bỉnh chút còn lại thì đẹp trai thông minh, học phú năm xe. Thiếu niên tư chất tuyệt hảo như vậy nếu không thể cao trung, vậy nhất định là triều vô Bá Nhạc, không nhìn được trân châu rồi!

Sắc trì thời gian dần sáng.

Huynh đệ Lý thị có áy náy ảo não chừng nhất thời gian uống một chén trà đang ngủ rất ngon.

Hai người vốn là vua ngủ, lúc này Lý Bá Hiên đã nằm ngược, đầu và chân đã đổi vị trí, chân chọc dưới mũi của đại ca.

Lý Ngư co rúc ở một góc khác, quay người về phía vách tường, may mắn không bị tư thế ngủ không yên phận của hai anh em này ảnh hưởng đến.

"Thình thình! Thình thình! Thình thình!"

Tiếng trống trang nghiêm vang lên, chấn động màng nhĩ.

- Mới sáng sớm tinh mơ, có để cho người ta ngủ hay không…

Lý Bá Hạo gào một tiếng ngồi dậy, cầm cái gối muốn ném, đột nhiên phát hiện mình ngủ ở phòng trực, trong tay chính là nửa khối gạch xanh, lúc này mới bừng tỉnh.

Lý Ngư và Lý Bá Hiên cũng tỉnh lại, chỉ thấy nhiều đội đang bước vội, ăn mặc chỉnh tề, ai nấy đeo đao, thần sắc nghiêm túc từ bên ngoài phòng trực chạy tới. Đoàn người nối liền không dứt, cũng không hiểu được rốt cuộc có bao nhiêu người.

Lý thị huynh đệ tò mò, vội vàng chạy đến cửa, thò đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy vô số bộ khoái đứng ở trong viện, cùng với tiếng trống, Hà Thiện Quang quan phục chỉnh tề, dẫn Huyện thừa và pháp Tào Tham quân, sắc mặt xanh mét, bước chân vội vàng đi ra ngoài, khi đi qua bên cạnh họ cũng không hề nhìn vào trong một cái.

Hà Huyện tôn ở trên bậc đứng lại, dùng sức vung tay lên:

- Ngay lập tức đi chợ Tây! Phong tỏa tất cả môn hộ, hôm nay ngừng kinh doanh, mau mau mau!

Chúng bộ khoái lập tức đi ra ngoài. Hà Huyện tôn đứng ở hành lang cao giọng quát:

- Chuẩn bị ngựa! Mau chuẩn bị ngựa!

Một nha dịch vừa mới chạy như bay, lại có một nha dịch chạy như bay đến:

- Huyện tôn, Kim Ngô Vệ, Tuần sử, Nhai sử phát hàm đến...

- Bảo họ đến chợ Tây để gặp.

Hà Thiện Quang cắt ngang, lại mệnh lệnh một nha dịch:

- Điều Võ Hầu Phô, Bất lương nhân các phường lân cận chợ Tây đi tới chợ Tây duy trì trật tự, Ngu Hầu các bộ thủ ở bên ngoài, người không có phận sự, không cho phép vào, cũng không cho ra!

- Tuân mệnh!

Nha dịch kia kia lại chạy đi.

- Lã Huyện thừa, ngươi cho người đi Kinh Triệu phủ, Hình Bộ, Đại Lý Tự, sát viện, tạm trấn an họ trước.

Huyện thừa triều Đường bình thường không có thực quyền gì, nhưng thời khắc mấu chốt cũng là tốt thí gánh tiếng xấu cho người khác, cho nên mặt sắc Hà Huyện lệnh sắc mặt xanh mét, vị Lã Huyện thừa kia sắc mặt thì từ xanh biến thành màu đen rồi. Y không nói được một lời, chỉ biết gật gật đầu!

Lúc này có người dắt ba con ngựa đến, Hà Huyện lệnh và Huyện thừa, pháp Tào Tham quân lập tức bước đến trèo lên ngựa, phóng đi như điên ra ngoài.

- Đã xảy ra chuyện đã xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn rồi!

Lý Bá Hiên hưng phấn lông mày dựng lên quay sang báo cáo Lý Ngư, nhìn thấy mặt sắc Lý Ngư bình tĩnh thì lập tức cụp mi xuống, bộ dạng ỉu xìu.

Lý Ngư chậm rãi đứng lên, đi đến bên hàng rào sắt, hai tay cầm thanh sắt, nhìn đình viện trống trơn trong lòng thầm nghĩ:

- Chợ Tây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment