Chương 326: Lầu thượng lầu
Đường phố vốn chật ních náo nhiệt lúc này đều vắng lặng, chỉ có vài bộ khoái, sai nha và một vài người mặc quân phục đang vội vàng đi qua đi lại, thần sắc một đám rất khẩn trương.
Rất nhiều cửa hàng có người gác đêm, nhưng giờ phút này đều đóng chặt cửa, không ai dám mở cửa chính, chỉ lén lút nhìn động tĩnh bên ngoài qua khe cửa.
Vô số cỗ thi thể được khiêng đi ra, lúc này không thể so với lần trước. Lần trước cửa chính chợ Tây chưa mở, bên trong liền phái ra tiểu đội thanh lý, không cần nói đến thi thể, ngay cả vết máu cũng được rửa sạch sẽ. Còn lần này, tự nhiên không có người giải quyết tốt hậu quả. Vương Chợ Tây Thường Kiếm Nam dường như thành người mù, kẻ điếc, sự tình náo đến lớn như vậy, y không thể không biết, càng không nên tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng người phi thường làm việc phi thường, tất cả mọi người cho rằng Thường lão đại hẳn là nên tỏ thái độ, mặc kệ y có thái độ gì nhưng đó là điều y nên làm.
Nhưng y lại cố tình coi như không có việc gì, không có bất cứ động tĩnh gì.
Chuyện cho tới bây giờ, người ngu ngốc hơn nữa cũng đều hiểu, hết thảy tất cả, Thường lão đại đã biết từ đầu, hơn nữa y cố ý dung túng cho toàn bộ phát sinh. Mà cho tới giờ khắc này, vẫn còn đợi kết quả mà Thường lão đại muốn, cho nên... y còn đang đợi.
Toàn bộ chợ Tây đều biến thành chiến trường giết chóc rồi, Thường lão đại rốt cuộc đang chờ cái gì?
Gần như mỗi người đều biết rằng hết thảy phát sinh này là Thường lão đại dung túng, nhưng đại đa số người chỉ biết như thế, không biết giá trị, bọn họ không rõ đế quốc chợ Tây đang yên đang lành Thường lão đại vì sao lại yên tĩnh ngồi xem thậm chí dung túng người dưới tay mình gây chiến.
Hiểu được đấy, có lẽ chỉ có ba người.
Ba người trong Tứ Đại Lương Chợ Tây, ngoại trừ Dương Tư Tề.
Vị nhân huynh này một lòng chỉ cảm thấy hứng thú đối với đất gạch đá gỗ, loại chuyện này dù xảy ra ngay trước mắt ông ta, ông ta cũng không có tâm tư đi nghiền ngẫm tâm ý trong đó. Đương nhiên không có khả năng hiểu được đạo lý trong đó.
Mà trong Bát Trụ có một số ít người vô cùng bàng hoàng.
Đông Ly Bát Trụ, Vu Phúc Thuận đã chết, vị trí của ông ta vẫn để trống cho tới bây giờ.
Lại Dược Phi cơ bản đã bị phế một nửa, Tử vệ đích hệ mà gã khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm tất cả đều chết trong tay Đông Cung Lục suất tại phường Tu Chân, trừ phi Lại Đại Trụ muốn chạy đến Diêm la điện chiêu bộ hạ cũ, nếu không là không trông cậy được vào bọn họ.
Về phần hai nữ hán tử Đào Y Y và An Như, dã tâm hai người không lớn, tuy rằng không rõ nguyên do Kiều Đại Lương và Vương Đại Lương sống mái với nhau, nhưng họ ngã có thể gặp, thấy biến không sợ hãi, giờ này khắc này không sinh sự mà ngồi yên xem tình thế phát triển.
Lăng Ước Tề, Quách Tử Mặc và Sở Thanh thì kích động, dã tâm bọn họ cũng không nhỏ, vẫn muốn được thăng cao, quan hệ với Kiều Đại Lương hoặc Vương Đại Lương hết sức chặt chẽ, lúc này muốn phủi sạch quan hệ cũng không được, nhưng giờ này khắc này, bọn họ không thể bắt được liên lạc với bất kỳ vị Đại Lương nào.
Lại Đại Trụ đứng hàng thứ hai trong Bát trụ bình thường thích chơi trội nhất lúc này lại thành chó nhà có tang, chỉ sợ trốn tránh không kịp, vì thế, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến Hồng Thần Diệu kinh nghiệm lý lịch già đời nhất trong Bát trụ, đứng hàng thứ nhất, hơn nữa mười năm trước từng là một trong ba trăm đồng chí của Thường lão đại.
Nhưng, Hồng lão đại chạy đến núi Thiếu Hoa dưỡng bệnh đi rồi!
Lúc này, bọn họ mới giật mình đến, hành trình Hồng Thần Diệu lên núi Thiếu Hoa cũng không đơn giản, lão già kia, nhất định là ngửi được mùi vị nào đó, cho nên vội vàng trốn ra khỏi cơn lốc xoáy.
Lần này nước rốt cuộc là sâu hay nông đây?
Ba người không hẹn mà cùng đưa ra nghi vấn này, nhưng không ai có thể cho bọn họ lời giải đáp.
Việc dọn dẹp thi thể vẫn đang tiếp tục, trên mỗi con đường dài đều tăng thêm một thi thể, sắc mặt Hà Thiện Quang càng sa sầm.
Lúc này, ông ta vô cùng hâm mộ huyện lệnh Vạn Niên Dương Đà.
Cả hai đồng khoa tiến sĩ, đều là Huyện lệnh ngũ phẩm, Trường An hạ hạt hai đại kinh huyện, hai người đều tự quản lý một huyện, nhưng vì sao người ta kia bên không xảy ra nhiều chuyện kinh thiên như thế?
Giờ này khắc này, Hà Huyện lệnh hoàn toàn đã quên bên trong sự quản lý của mình có chợ Tây, có hoàng cung, chợ Tây phồn hoa hơn nhiều so với chợ Đông, mang đến cho ông ta thuế phú tuyệt bút. Bên trong huyện Trường An có khu hoàng cung, cho nên hàng năm công bộ trích cấp khoản tiền xây dựng cơ bản vượt xa huyện lệnh Dương Đà huyện Vạn Niên.
Trường An, Vạn Niên, Trường An Vạn Niên…
Địa vị lão phu chỉ sợ là khó giữ được rồi!
Hà Huyện lệnh ngửa mặt lên trời than thở, trong lòng đang rỉ máu.
Lúc này, một bộ khoái sắc mặt tái nhợt kéo hai cái chân nhỏ máu đi tới.
Nửa người dưới của người kia, dưới phần eo chỉ có hai chân, loại trường hợp hung tàn này trên chiến trường cũng gặp không nhiều không ngờ lại xuất hiện ở chợ Tây, dù là bộ khoái kia từng chứng kiến nhiều kỳ án vẫn có chút kinh sợ.
Tử thi rơi rụng các nơi, tình hình khác nhau. Trên đường cái, trong đình viện, trên nóc nhà còn chưa tính, còn có treo ở trên cây, trong khe mương, trong ao phân, trong khe cửa các cửa hàng, còn có những thi thể ngâm trong giếng, mặt úp trong phía sau cửa hàng đền thờ, nửa trong tường nửa ngoài tường, thậm chí còn có cánh tay ở khu mười ba, xác chết ở khu đông nhị…
Các bộ khoái thu dọn thi thể các nơi, Ngỗ tác thì vội vàng ghi chép thi thể, đánh dấu tàn thi. Tình cảnh này, khiến Hà Huyện lệnh, tuần sử, nhai sử, bất lương suất, vũ hầu trưởng và quan viên lớn nhỏ mặt như màu đất.
- Tìm xe tới, đem... thi thể... kéo trở về đi!
Hà Huyện lệnh lấy khăn che miệng kìm nèn cảm giác muốn nôn mửa.
Đông Ly Hạ, Lầu Thượng Lầu.
Trong phòng của Kiều Đại Lương, cửa sổ mở rộng ra, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng khủng khiếp xa xa trên đường dài.
Bọn họ cũng nhìn thấy quan phủ đuổi tới phía trước, Lại Dược Phi được người về phủ đệ bị thiêu hủy một nửa. Lại Đại Trụ đêm qua thật sự chiến đấu hăng hái, bị mất một cánh tay, trán bị trúng một đao, trên đùi bị trúng một chủy thủ, nhưng vẫn chưa chết.
Vương Hằng Cửu không xuống lầu, đi thăm tâm phúc của mình, mà vẫn đứng trên lầu lẳng lặng nhìn.
Hồi lâu, đại trướng phòng của Kiều Hướng Vinh lặng lẽ mở cửa, chân bước khẽ khàng đi tới. Bước chân phóng khoáng, như không dính bụi trần, phóng khoáng như Lăng Ba Vi Bộ, quả thực nhẹ nhàng linh động tựa như một tiểu cô nương.
Còn gương mặt đầy nếp nhăn kia thì cười như hoa cúc, tỏa sáng như một vị tân nương được gả đi, phong thái tự nhiên.
- Đại Lương!
Đại trướng phòng đi qua, dán vào lỗ tai Kiều Hướng Vinh thì thầm vài câu, ông ta thật cố ý, cao giọng một chút để người bên ngoài nghe thấy không được sao? Ông ta ép thanh âm cực thấp, Kiều Hướng Vinh nghiêng tai để nghe hết sức chăm chú.
Tận đến khi ông ta báo cáo xong, mới dùng đôi mắt đắc ý liếc sang Vương Đại Lương một cái, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tuy rằng không nghe được ông ta đang nói cái gì, chỉ cái nhìn này, Vương Hằng Cửu đã hiểu hết thảy.
Cánh cửa vừa đóng, Kiều Hướng Vinh thở dài xoay người nhìn Vương Hằng Cửu:
- Kết thúc rồi!
Ánh mắt Vương Hằng Cửu chuyển ra phố dài bên ngoài cửa sổ trầm ngâm chốc lát, hơi cười rộ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu, rồi quay sang Kiều Hướng Vinh:
- Đúng vậy, kết thúc rồi!
Kiều Hướng Vinh thương hại nhìn y:
- Rất không may, ngươi đã thua!
Vương Hằng Cửu nói:
- Thắng bại là chuyện thường binh gia, ngươi không cần an ủi ta!
Kiều Hướng Vinh cười một tiếng:
- Ta hiện tại có chút do dự nên cho ngươi kết cục như thế nào để vẫn có thể diện đây? Dù sao, cũng từng là huynh đệ.
Vương Hằng Cửu cũng cười:
- Không dám nhận! Cho dù mười năm trước, thời điểm ta và ngươi vì tiền đồ cầm đuốc nói chuyện trong đêm, cùng tiến thoái chúng ta cũng không là huynh đệ! Tuy nhiên, ý tốt của ngươi, ta xin nhận!
- Cọc cọc cọc cọc.
Đất chấn động, đứng ở trên lầu Đông Ly Hạ cao cao hai người không cảm nhận được đại địa chấn động, nhưng nghe được tiếng bước chân đều nhịp kia.
Kiều Hướng Vinh mày nhăn lại, quay đầu nhìn lại trên đường dài, ở một đầu đường khác, chỉ thấy thương kích như rừng, vô số Kim Ngô đội ngũ đều nhịp bày trận mà đến, một phố dài không thấy cuối mũi kích vô số hàn quang, tựa như sương tuyết.
Kiều Hướng Vinh thở dài:
- Trận chiến này, giải quyết tốt hậu quả nhất định rất phiền toái!
Lúc này, đã thấy đội ngũ quân trận kia tới Đông Ly Hạ rồi dừng lại, một viên chiến tướng rút chiến đao ra, hét lớn:
- Bản tướng quân tuần phố, bắt được mấy tội phạm bỏ trốn thú nhận là cùng với Kiều Hướng Vinh thương nhân chợ Tây mãi hung hỏa tịnh, bị thương mà chạy! Người đâu, vây Đông Ly Hạ, bắt giữ Kiều Hướng Vinh.
Tướng sĩ ầm ầm đáp lời, đúng lúc có một đội quan binh tiến lên, rầm rầm rầm đập cửa chính Đông Ly Hạ hô to:
- Mở cửa! Tróc nã Kiều Hướng Vinh, người không có phận sự tránh ra.
Nụ cười trên mặt Kiều Hướng Vinh tắt ngấm.
Nụ cười trên mặt Vương Hằng Cửu lại giống như hoa mùa xuân nở rộ:
- Đến hiện tại, mới là chân chính kết thúc! Kiều huynh, ngươi nghĩ rằng quân bài ta và ngươi chưa lật chính là Ám ảnh Thiết vệ của ta hay sao?
Vương Hằng Cửu lắc đầu, nhìn Kiều Hướng Vinh đầy thương hại:
- Không phải! Đương nhiên không phải! Ngươi phạm nhất sai lầm lớn, chính là đánh giá sai lá bài tẩy của ta! Ta mười năm kinh doanh, mười năm nhân mạch, ngươi cho là, cũng chỉ vận dụng sát viện và phường chính đi huyện Trường An tố cáo thôi hay sao?
Y nhìn sắc mặt càng ngày thẳng khó coi của Kiều Hướng Vinh, thản nhiên nói:
- Tiền, có thể thông thần! Quyền, có thể ngự thần! Mười năm này, cấp tiền cho ta, ta cũng chưa từng tham, ngươi nói, ta thu hoạch sẽ là cái gì?
Vương Hằng Cửu mỉm cười nhìn về phía dưới cửa, đại môn kia đã bị tướng sĩ đánh vỡ, thương kích như rừng sắp như thủy triều dũng mãnh ào vào.
Vương Hằng Cửu chậm rãi nói:
- Ta bây giờ đang đau đầu nên cho ngươi kết cục như thế nào mà vẫn có thể diện, dù sao, thông cảm lẫn nhau!
Môi của Kiều Đại Lương giật giật, muốn nói nhưng lại không nói được lời gì.
Vương Hằng Cửu khẽ nâng tay vỗ trán, tỏ vẻ rất phiền não.
Nhưng, chỉ một lát, nụ cười của y đã cứng lại ở trên mặt.
Thấy đại môn kia đã bị đụng nát, đầu tường còn có quan binh đông nghìn nghịt, muốn trở mình tiến vào nhưng đột nhiên, một con vật cưỡi tuyệt trần từ xa chạy tới, trên lưng người nọ cắm một tiểu hồng kỳ hình tam giác, không ngờ là dịch tốt tám trăm dặm khoái mã.
Chỉ thấy khoái mã dịch trạm kia trình diện tướng quân trước mặt, thấy gã ôm quyền nói vài câu gì đó, kế tiếp Kim Ngô Vệ tướng quân kia vung tay lên, hét to:
- Thu binh! Hồi doanh!
Nói xong, tướng quân kia cho chiến đao trở vào bao, thúc ngựa bước đi, vô số Kim Ngô như thủy triều đến, như thủy triều đi, đúng là tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, thời gian qua một lát, một con phố dài như khúc xương bị chó gặm, không còn một mảnh!
Vương Hằng Cửu không cười được, Kiều Hướng Vinh cũng không cười được, hai người kinh ngạc nhìn Kim Ngô Vệ đến đi một cách khôi hài kia, cứng họng!
Đại Tư Không phủ, huyện thừa Trường An lão Hoàng vội vàng bái biệt mà đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, đợi khi bóng dáng của Hoàng Huyện thừa biến mất ở cửa, lúc này mới xoay người, nhìn bình lớn mười hai quạt trong đại sảnh, bề mặt “Uy phượng phú” là Lý Thế Dân tự tay sở làm, tặng cho ông.
- Hữu nhất uy phượng, khế cách triều dương.
Thần du tử vụ, tịch ẩm huyền sương.
Tư trường phong dĩ cử hàn, lệ thiên cù nhi viễn tường.
Tây chứ tắc yên phân bí sè, đông phi tắc nhật nguyệt đằng quang.
Hóa thùy bằng vu bắc duệ, huấn quần điểu vu nam hoang.
Nhị loạn thế nhi phương hàng, ưng minh thì nhi tự chương..."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, lẩm bẩm:
- Đường đường uy phượng, sao có thể chịu cái nhục của thất phu? Lưu Tiếu Tiếu? Hừ! Hừ hừ! Tới làm bạn người, đều đáng muôn chết!