Chương 327: Lời trăn trối
Đầu sóng rất lớn, nhưng phải xem ở trong mắt ai.
Cơn sóng gió động trời trong mắt con kiến, chẳng qua chỉ là một bát nước thế nhân dội ra ngoài.
Cơn sóng gió động trời trong mắt thế nhân, ở trong mắt vị đại phật Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ là chuyện giơ tay nhấn một cái mà thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là Tể tướng, hơn nữa là đệ nhất nhân trong ban Tể tướng.
Bắc Nha cấm quân ít mà tinh, thuộc hoàng thất trực quản! Nam Nha cấm quân thì khổng lồ gấp mấy lần, Hoàng đế cũng không thể trực tiếp điều động, phải thông qua Nam Nha chỉ huy, mà chỉ huy Nam Nha chính là Tể tướng.
Cho nên, Chấp Kim Ngô xông đến chợ Tây bắt người, chẳng qua truyền đến Trưởng Tôn Vô Kỵ một đạo khẩu lệnh, hơn nữa đều không phải là khẩu lệnh do Trưởng Tôn Vô Kỵ tự mình ban ra, bởi vì tôn đại phật này còn không biết Kim Ngô Vệ quản lý trị an kinh thành lấy việc công làm việc tư, chạy tới chợ Tây bắt người rồi.
Ông chỉ nghe Hoàng Huyện thừa báo cáo từ đầu chí cuối, nghe nói nguyên nhân gây ra sự kiện càng náo càng lớn này vốn đến từ một người tên là Lưu Tiếu Tiếu, đến từ Lũng Hữu, nay hiệu trung với "Đại thương nhân" Vương Hằng Cửu, liền khơi gợi lên hận cũ trong lòng cho nên thản nhiên nói một câu:
- Bổn tướng nhận được mật báo, Vương Hằng Cửu chợ Tây lũng đoạn thị trường, khiếu chúng tác loạn, Nam Nha để ý tới một chút!
Phong phạm Tể tướng chỉ một câu.
Bổn tướng nhận được mật báo...
Y nhận được mật báo của tai, sẽ không có ai hỏi y, dù kinh động đến Hoàng đế, Hoàng đế cũng sẽ không truy vấn ngọn nguồn, cho nên y nói là mật báo, thì chính là mật báo, nếu là mật báo, ngay cả tin tức có ngậm kim lượng, ngươi cũng phải tin.
Vương Hằng Cửu Chợ Tây khi hành bá thị, khiếu chúng tác loạn.
Một câu nói kia đã quyết định tính chất vụ án này rồi. Đầu tiên, sai nhất chính là Vương Hằng Cửu, không cần lo lắng đều tra ai đúng ai sai, cứ phải đánh Vương Hằng Cửu đến chết, đây là chính trị. Hơn nữa, trình tự vụ án cũng đã được khống chế, hào cổ ác bá khi hành bá thị gây rối loạn, như vậy sự việc dù náo lớn đến hơn nữa, tính chất của sự việc cũng chỉ như vậy. Chẳng sợ chỉ có ba người nâng cờ tạo phản, đó cũng là tạo phản, muốn báo lên thiên tử đấy, nhưng đám thương nhân vì tranh giành lợi ích mà tụ chúng chém giết nhau, việc nhỏ này cũng không cần hoàng đế quan tâm.
Một câu cuối cùng: Nam nha để ý một chút.
Để ý một chút, câu nói chung chung này, rốt cuộc là phải làm tới mức độ nào. Tể tướng đại nhân chưa nói, tự ngươi lĩnh hội đi. Dựa theo lẽ thường, nếu cấp trên đã định rồi, một phương bị định vì chịu đả kích, nhất định đã phải nhận được đối đãi vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.
Nếu chèn ép quá mức, cấp trên quay lại dù đánh ngươi hai gậy, trong đầu cũng rất hài lòng với ngươi đấy, tiền đồ sẽ vô lượng. Chấp hành bất lực, tức là không tuân theo mệnh, ngươi sẽ bị rơi vào sổ đen trong mắt của cấp trên rồi.
Môn đạo quan trường này, các tướng lĩnh Nam nha dĩ nhiên rất hiểu rõ, cho nên khi những câu này của tể tướng đại nhân rơi vào tay Nam Nha, tướng soái Nam Nha lập tức hiểu được mình nên làm gì rồi, tức thì không tiếc vận dụng khoái báo quân dịch chạy đến chợ Tây, rút quân đội về.
Người thời nay cũng tốt, cổ nhân cũng thế, thường bị quầng sáng của những nhân vật lớn bịt mắt, cho nên thái độ biểu hiện rõ ràng, cho là đó là những người siêu việt, hơn hẳn những người bình thường. Kỳ thật muốn nói kiến thức, trí tuệ, thủ đoạn, năng lực của họ, tất nhiên là vượt xa người thường.
Nhưng muốn nói thất tình lục dục, yêu hận oán ghét, thực ra chưa chắc đã hơn người thường, ngược lại bởi vì thân phận, địa vị, quyền lực vượt quá người thường, cho nên sẽ có hiệu quả phóng đại.
Thời kỳ chiến quốc Ngụy Quốc Trung Đại Phu Phạm Sư thất thế, trốn ở Tần quốc, hiến kế sách xa thân gần đánh, được thăng làm Thượng Khanh. Sau khi phát đạt, ơn lúc nghèo túng dù chỉ cho mình một bữa cơm thì cũng hậu báo, chẳng sợ có người chỉ liếc mình một cái cũng sẽ phải giết chết, chính là như thế.
Thời Tây Tân Tôn Tú Khai phủ Nghi Đồng tam ti, gần bởi vì Phan Nhạc từng không đủ cung thuần đối với mình mà sau khi cầm quyền đã động thủ với người ta, cho nên mới có câu nói xưa Phan Nhạc đối đãi chậm trễ với hắn, “giấu trong lòng, ngày nào quên”.
Lại có trong năm Gia Tĩnh triều Minh, tân đế đăng cơ, tán thưởng chiến công của Vương Thủ Nhân, quyết định điều hắn vào kinh thành nhậm chức, kết quả chậm chạp không chấp hành, cuối cùng hoàng đế thúc giục nhiều lần mới đi, sau ban cho Vương Thủ Nhân một chức hữu danh vô thực Nam Kinh Binh Bộ Thượng Thư.
Nguyên nhân chính là, lúc ấy Dương Đình Hòa quyền khuynh triều dã còn ở trên hoàng đế từ giữa gây kho dễ. Dương Đình Hòa cũng coi như là nhất đại danh tướng, tuy rằng cũng có thu tiền đen, có tư tình, nhưng chẳng ai hoàn mỹ, dù sao, vẫn có công cao đối với xã tắc.
Nhưng mâu thuẫn của ông ta với Lão Thượng ti Vương Quỳnh của Vương Thủ Nhân quá sâu, cũng bởi vì Lão Thượng ti không đối phó với Vương Thủ Nhân, liền áp chế kiên quyết không cho Vương Thủ Nhân thượng vị, ở đâu ra có tể tướng lại có thể có quyền lớn như thế?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói là làm ngay, làm ngay là bao lâu, không lâu trước còn từng bị người khác làm nhục. Lúc trước bởi vì bán tòa nhà cho Chử Long Tướng, bị quân hán thô lỗ kia chặn cửa chửi bậy, mất hết thể diện, lập tức lan truyền trên chợ Trường An, Trưởng Tôn Vô Kỵ không vì mậy mà đi xử lý Lưu Tiếu Tiếu Lũng Hữu kia, dĩ nhiên là cực kỳ rộng lượng rồi, mà nay nếu Lưu Tiếu Tiếu rơi vào tay ông ta, ông ta có lý nào buông tha?
Tể tướng đại nhân nói một câu, hướng gió lập tức đã định rồi.
Vương Hằng Cửu hoảng sợ quay về nhà của mình, liên tiếp viết mười hai bái thiếp, sai người gửi tới Thái Phó tự, Trung thư Thị lang phủ, sát viện, tả Kim Ngô Vệ, Hữu Thiên Ngưu Vệ, thư ký Thiếu giám, Trung Thư xá nhân, Kinh Triệu Phủ, Đại Lý Tự…đều không ngoại lệ là, người thấy bái thiếp đều không tiếp.
Chẳng những không ai tiếp, lúc trước Tư Mã Hưng Phong Ngự sử đại nhân từng đến huyện Trường An chỉ trích hấp tấp đến chợ Tây, đương nhiên không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho y, mà là chỉ trích huyện Trường An thống trị bất lực, quản lý không nghiêm, khiến cho Trường An náo loạn lớn, yêu cầu nhanh chóng điều tra, trừng phạt hung thủ. Cũng lại tiếp tục nghe phong thanh, nghe nói đến đầu sỏ gây nên việc này là Đại thương cổ chợ Tây Vương Hằng Cửu.
Như vậy, vị Tư Mã lão gia của Sát viện này đã khiến cho bản thân y không còn mảnh giáp rồi, trước đó thì đến huyện Trường An yêu cầu nghiêm trị Lý Ngư, cũng là quan nghiêm chỉnh, quá trách nhiệm, nay nghe phong thanh tin tức thì đến đốc án.
Lập trường quang minh, Tư Mã Hưng Phong đã phủi mông sạch sẽ, thái độ hiện rõ, tiếp theo nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trở về an phận mấy ngày.
Hà Thiện Quang tuy rằng khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng lúc này cũng rất bồn chồn không yên. Khi Hoàng Huyện thừa đi một vòng các nơi, chân chạy hết tốc lực thở hồng hộc quay về báo cáo ông ta, ông ta mới nghe được thái độ của Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với chuyện này.
Hà Thiện Quang lập tức thở phào nhẹ nhõm, có câu nói kia của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chuyện này dù có náo đến trời cũng không cần phải sợ, Tể tướng đại nhân ắt sẽ dùng bản lĩnh Càn Khôn trong tay áo mình để vá trời.
Hà Huyện lệnh lập tức phân phó:
- Vụ án hiện giờ đã sáng tỏ. Hoàng huyện thừa, phiền ngươi về nha môn một chuyến, tức tốc phóng thích Lý Ngư, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên.
Hoàng huyện thừa còn chưa kịp thở đã vâng dạ, đi thẳng đến huyện nha Trường An.
Hà Huyện lệnh bình ổn lại cảm xúc, nhìn các thi thể được xếp chồng chất lên xe, chỉ báo đám bộ khoái:
- Điều dụng Tây Thị thự, mà thôi, các ngươi kêu người ở lân cận nhanh chóng quét rửa đường phố sạch sẽ đi.
Nói xong, Hà Huyện lệnh quay người nhìn Đông Ly Hạ nguy nga đứng yên kia, trầm trầm nói:
- Đi, bắt Vương Hằng Cửu quy án!
Chỉ có bốn nha dịch ôm quyền với ông, bước vào Đông Ly Hạ.
Đi vào Đông Ly Hạ chỉ có bốn ngươi, bên ngoài huyện Trường An đã có bộ khoái, Ngu Hầu, Vũ Hầu Phô, Bất Lương Nhân, Nhai sử, Tuần sử và quan viên liên quan tùy tùng, nếu gặp kẻ nào kháng pháp, Đông Ly Hạ ngay lập tức sẽ bị xử lý toàn bộ.
Lầu Thượng Lầu, tầng cao nhất.
Thường Kiếm Nam mặc áo, hai chân trần trụi, đi đi lại lại trên sàn nhà gỗ, quan sát tình hình trên đường rất lâu, sau đó thở dài:
- Không thể ngờ được Lý Ngư kia lại là kẻ có phúc tướng, chuyện này đã được định một cách nhanh chóng rồi.
Phía sau y là hai người, hai người trung niên, thân hình khá mập, nhưng dáng vẻ vẫn sừng sững như trường thương. Người sáng suốt vừa nhìn là biết, hai người này hẳn là lão quân bách chiến, cho dù là hơi mập, nhưng vẫn là hai thanh đao sát khí kinh người.
Một người trong đó trầm ngâm rồi nói:
- Đại ca cảm thấy còn chưa đủ?
Thường Kiếm Nam khẽ lắc đầu:
- Không đủ, chưa đủ. Chỉ dựa vào phá rồi lập, mới có thể đổi mới hoàn toàn. Hiện tại chỉ động một Vương Hằng Cửu, một Lại Dược Phi, nguyên khí chưa tổn thương, có gì phá rồi lập?
Thường Kiếm Nam hơi nhíu mày lại, mang theo tia lo lắng, nhìn kiến trúc san sát:
- Các ngươi nên biết, đứng đầu chợ Tây này, trước ta, không ai có thể ngồi vững ba năm. Kẻ thù bên ngoài, nội hoạn vẫn liên miên không dứt, tận đến khi ta ngồi lên chiếc ghế này, mười năm rồi…
Y chậm rãi nói tiếp:
- Ta muốn để lại Đông Ly Hạ vững như thái sơn cho Lương Thần, Mỹ Cảnh. Chúng còn trẻ, chỉ cần ổn định mười năm, chúng sẽ trưởng thành, sẽ có năng lực khống chế nơi này. Hai đứa nó, cần có thời gian bồi dưỡng người của chính mình.
Lão quân kia không kiên nhẫn được, nói:
- Đại ca, hai vị hiên chất đang tuổi thanh xuân, cũng nên suy xét cho hai đứa thành gia rồi. Nếu chọn được hai thiếu niên tuấn kiệt phụ tá, chẳng lẽ không thể chia sẽ với hai đứa hay sao?
Trên mặt Thường Kiếm Nam lộ ra tia kỳ lạ, sau một lúc lâu mới nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta không thời gian giúp hai đứa chọn con rể, chỉ có thể…tạo căn cơ tốt cho hai đứa.
Y bỗng quay lại, nhìn người kia:
- Ngươi có biết ta để lại di chúc cho hai đứa là như nào không?
Lão quân kia theo bản năng sờ sờ ngực, nơi đó là di thư mà Thường lão quân đã viết hơn nửa năm trước, chưa từng rời khỏi người. Ông lắc đầu:
- Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ chỉ phụ trách đến lúc đó giao nó cho hai vị cô nương.
Thường Kiếm Nam cười cười, trầm mặc một lát, nói:
- Vẫn còn chút tiếc nuối. Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hành, ngã xuống quá ít. Ngã xuống ít, còn lập được. Muốn xây dựng lại, thì khó. Đuôi to khó vẫy, chờ ta chết rồi, khó tránh có kẻ có tâm tư coi thường hai chị em nó, chỉ có thể giao cho chính hai đứa nó tự mình tranh đấu thôi.
Hai lão quân nghe y giải thích hậu sự như thế, vẻ mặt ảm đảm hẳn.
Thường Kiếm Nam khẽ thở dài, nói tiếp:
- Hồng Thần Diệu kia, vẫn còn hiểu được tiến lui, không dính líu vào trong. Nếu hắn không có tâm tiếp tục lên cao, vậy để cho hắn phụ tá con gái của ta đi. Cho người đi gọi, bảo hắn mau xuống núi trở về cho ta.
Hai lão quân nở nụ cười hiếm hoi, khẽ gật đầu:
- Vâng!
Đằng sau tấm bình phong trong phòng của Vương Hằng Cửu, trên chiếc giường lớn, là nơi mà hằng ngày Vương Hằng Cửu vẫn ngủ, nay trên đó lại có một người, gãy một cánh tay, máu nhuộm đen cả chiếc giường, trên đùi bị cắm một thanh chủy thủ, không thấy cán, mà khiến người ta kinh hãi chính là, trên trán bị trúng một phi đao sâu chừng ba tấc.
Nhưng gã rõ ràng vẫn còn lực, sinh mạng cũng quá ngoan cường, có điều thân thể co giật, nhìn tổn thương rất nghiêm trọng, như vậy dù sinh mạng có ngoan cường đến mấy thì cũng chỉ sống không được mấy nữa.
Vương Hằng Cửu nhìn Lại Dược Phi hôn mê, khẽ thở dài:
- Trời đã sinh ta, còn sinh ra một quái vật Lý Ngư. Ta khổ tâm kinh doanh, mười năm tâm huyết, cuối cùng bị hủy hoại trong chốc lát.
Trước giường có bảy người áo xanh quỳ gối, trên mặt cũng có vết thương, nhưng nhìn ra được, thương thế đều nhẹ, không ảnh hưởng đến hành động.
Người trước nhất nói:
- Đại Lương, chúng tôi hộ tống ngài rời khỏi đây.
Vương Hằng Cửu lắc đầu cười khẽ:
- Ta không đi. Mai danh ẩn tích, kéo dài hơi tàn? Đối với một người từng oai phong một cõi thì đó là sống không bằng chết.
Y nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn lọng che đỉnh nhà:
- Các ngươi nhất định kỳ lạ, vì sao ta lại như kẻ điên muốn trận chiến này đấu thật lớn, đoạt danh hiệu đứng đầu Tứ Lương, thật sự quan trọng như vậy hay sao. Chúng ta không phải người trong giang hồ, danh hiệu, không phải là lợi ích quan trọng nhất.
Y chậm rãi xoay người, nhìn bảy người.
Bảy người cúi đầu nói:
- Chúng tôi là Ám Ảnh tử vệ của Đại Lương, chỉ nghe lệnh, không để ý gì khác.
Vương Hằng Cửu nói:
- Nhưng trong lòng các ngươi nhất định khó tránh khỏi có nghi vấn, thậm chí không cho là đúng. Ta cho các ngươi biết, ta tranh giành, không phải là danh, mà là lợi. Thường lão đại, thân mang nan y, mệnh khó giữ lâu…
Bảy tử vệ bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y.
Vương Hằng Cửu cười thản nhiên:
- Thường lão đại không có con nối dòng, cho dù có thì vị trí đứng đầu chợ Tây này cũng không bao giờ là cha con thừa kế, mà là người có năng lực. Cho nên, nếu hắn chết rồi, vậy thì bảo tọa chợ Tây này, là ai ngồi đây?
Bảy tử vệ vẫn kinh ngạc nhìn y, trong long họ, người kia là thiên thần bình thường vẫn áp ở trên, dường như vĩnh viễn không thể lay động, không ngờ lại thân mang bệnh nan y, sắp chết rồi.
Vương Hằng Cửu nói:
- Chuyện này, ta biết Kiều Hướng Vinh biết, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng biết. Chỉ có ba chúng ta biết. Nhưng Đệ Ngũ Lăng NHược phụ trách quản lý tài sản và hàng cứu trợ, hơn nữa lại là phụ nữ, căn bản vô duyên vấn đỉnh bảo tọa chí tôn, cho nên cơ hội này, chỉ có ta và Kiều Hướng Vinh thôi.
Nói tới đây, Vương Hằng Cửu cười sầu thảm:
- Đáng tiếc, ta thua rồi.
Y yên lặng nhìn Lại Dược Phi đang chỉ còn hơi tàn, khẽ thở dài, bỗng đưa tay rút chủy thủ găm trên đùi Lại Dược Phi ra. Lại Dược Phi vẫn nằm lặng yên, máu trên đùi vẫn phun ra rất ít, phỏng chừng đã không còn bao nhiêu máu nữa rồi.
Vương Hằng Cửu tuy không có võ, nhưng lực tay rất ổn, đâm chủy thủ vào cổ họng của Lại Dược Phi, xiết mạnh xuống. Lại Dược Phi co giật vài cái rồi bất động.
Vương Hằng Cửu rút chủy thủ ra, chậm rãi đặt chủy thủ dính máu ngang cổ.
Bảy tử vệ hoảng sợ, thân hình dịch về phía trước:
- Đại Lương!
Vương Hằng Cửu quét ngang chủy thủ, nói:
- Mấy năm qua, ta chưa từng bạc đãi các ngươi. Lúc này, ta đem tất cả tiền cho các ngươi. Tiền ở trong hộp sắt dưới gầm giường. Cuối cùng, ta chỉ có một chuyện cần nhờ vả, chỉ cần các ngươi hoàn thành, thiên hạ to lớn tha hồ tiêu dao, không bị ai trói buộc.
Bảy người giọng run run:
- Đại Lương!
Vương Hằng Cửu gằn từng chữ:
- Ta chết rồi, cảnh giác của hắn sẽ không còn, rất dễ xuống tay. Giết hắn cho ta, hủy giấc mộng của ta, hủy cả đời của ta. Lý Ngư, giết hắn!