Chương 328.1: Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Lý Ngư, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, ba người về tới Chợ Tây.
Chợ Tây mở cửa lại, thương nhân, người mua vốn dĩ chen lấn ở khắp các cửa giờ đã lần lượt đi vào trong.
Ba người Lý Ngư ở nơi đông đúc nhộn nhịp này, đương nhiên sẽ nghe được nhiều tranh luận khác nhau.
Có người nói, Chợ Tây bị cháy, thiêu hủy cả một dãy cửa hàng, nhà của hắn ở bên trái Chợ Tây, nhìn thấy lứa cháy to và khói dày đặc, cháy đến tận sáng hôm nay.
Ngay sau đó có người thì lo lắng, có người thì vui mừng. Lo là những thương nhân, không ai biết được rằng có phải cửa hiệu của mình gặp rủi ro hay không. Vui là người dân, xảy ra chuyện như vậy có thể hôi ít của. Nhưng họ vội đến thế nào đi nữa, cũng không thể nhanh hơn được, vì tất cả mọi người đều vừa mới đổ dồn vào Chợ Tây, quá nhiều người, vai sát vai, người chen người, chỉ có thể chậm dãi đi theo dòng người ấy.
Lại có người nói, Chợ Tây gặp phải kẻ tặc, mới sáng sớm sai dịch và quan binh đã đến rất nhiều, khiêng ra bảy tám bộ xác chết, rõ ràng nơi này đêm qua đã xảy ra cuộc ác chiến. Thế là lại có thương nhân lo lắng, cửa hiệu của họ có bị cướp hay không.
Đúng là đêm qua Chợ Tây gặp nạn, nhiều nhà vui, nhiều nhà buồn.
Thực ra, trong số họ không một ai biết chính xác Chợ Tây đêm qua rốt cục xảy ra chuyện gì, rốt cục có bao nhiêu người chết. Chẳng qua là, Chợ Tây giống như mặt trời mỗi ngày đúng giờ mọc và lặn, chưa bao giờ chậm trễ, vậy mà đôt nhiên ngừng buôn bán cả ngày trời, không khỏi khiến cho dân quanh vùng đoán mò.
Tình huống này, tuy rằng ít găp, nhưng cũng không phải không xảy ra bao giờ. Một số người dân sống lâu năm ở đây nhớ ra, khoảng mười năm trước cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự.
- Mười năm trước, ở Chợ Tây cũng từng xảy ra một cảnh tương tự. Lần đó, là lần đầu tiền ta đứng ở vị trí này, cũng là nhìn ra bên ngoài như thế này. Lần đó cửa sổ ở đây còn không như này, ba năm sau đấy, Dương Tư Tề mới sửa lại...
Thường Kiếm Nam vịn tay lên khung cửa sổ, suy tư và nhìn ra ngoài cửa sổ đầy, dưới đường phố là những thương nhân và người mua sánh bước bên nhau, nhưng rồi từ từ hướng ra các ngả đường khác nhau, bước chân trở nên vội vã dần.
- Ngươi của ngày đó, là cơn lốc chiến thắng nổi bật trong quân ngũ. Không ai ngờ, một quân Hán, có đầu óc, có tài năng, lại trở thành chủ nhân của nơi này.
Từ sau lưng Thường Kiếm Nam vang lên một giọng nữ tình tứ, hơi trầm, mang chút khàn khàn, tạo nên sức hút kỳ bí, chỉ thoáng qua bên tai thôi cũng khiến cho người đó như bị cuốn mất hồn.
Nếu như là Lý Ngư nghe thấy giọng cô gái này, nhất định sẽ than rằng, cô gái này mà đi phối âm, không biết sẽ tốn bao nhiêu khăn giấy trên thế gian này.
Một người phụ nữ đẹp hơi dựa mình lên bức vách khắc hoa trong phòng, mặc áo màu tím nhàn nhạt, không khác gì một đoạn thơ tao nhã, hay như một cành hoa đào đang nở rộ cắm trong bình ngọc.
Nàng lẳng lặng dựa mình ở đó, trên khuôn mặt vương chút muộn phiền, thân người không hề động nhưng nếu ngươi nhìn kĩ, sẽ có cảm giác toàn bộ cơ thể nàng, từ trên xuống dưới như đang động đấy, đó là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Đặc biệt là đôi mắt của nàng, cứ liếc nhìn tình tứ như vậy, không chớp lấy một lần, cho ngươi ta cảm giác như đôi mắt biết nói.
Nhìn thấy người phụ nữ này, ngươi mới biết thế nào là mùi vị đàn bà
Nhìn thấy người phụ nữ này, ngươi mới biết mùi vị đàn bà không phải dùng mũi để ngửi, mà là dùng mắt để nhìn.
Đây chính là thứ mà các đấng mày râu ngày đêm mơ mộng, mà không bao giờ có được. Vật thật ngươi thật ở đây, thế nhưng thứ mà Thường Kiếm Nam cảm thấy hứng thú nhìn chính là dòng người vội vã đang bước đi dưới lòng đường kia như đàn kiến đang đua nhau chạy.
Thường Kiếm Nam cười, nói:
- Nếu ta nói, lúc đó chính ta cũng chưa từng nghĩ tới, ngươi tin hay không?
- Ta tin!
Người phụ nữ bắt đầu cử động, chậm rãi bước về phí trước, nàng bước đi vẫn như thường ngày, không hề cố ý - nhấn mạnh-sự khêu gọi của cơ thể người phụ nữ. Nhưng lại khiến cho người khác cảm giảm như vô cùng uyển chuyển, eo đang đong đưa, mông đang đong đưa, đùi đang đong đưa, ngực... dường như cũng đang đong đưa.
Nàng ngồi xuống cạnh bàn, nâng bình rượu lên, tự rót rượu cho mình, ly rượu kề sát đôi môi đỏ, nhấp một ngụm nhỏ, tư thế động tác tao nhã không thể chê được.
- Không ngờ rằng, ta là người kề vai sát gối với Tào Vi Đà, mà ngươi lại không giết ta! Người giúp ngươi cướp đi sinh mạng của Tào Vi Đà cũng là ta. Đối với một người phụ nữ tâm như rắn rết phản bội chủ như ta, ngươi còn tin tưởng trao cho ta trọng trách lớn, còn để ta đảm nhiệm vị trí Đệ Tam Lương Chợ Tây.
Tứ Đại Lương chợ Tây, chủ quản kinh doanh là Kiều Hướng Vinh, chủ quản ngoại giao là Vương Hằng Cửu, chủ quản xây dựng là Dương Tư Tề. Duy nhất có Đệ Tam Lương, giúp Thường Kiếm Nam quản lý khoản tài chính khổng lồ có thể địch nổi tài chính của cả một quốc gia là Đệ Ngũ Lăng Nhược, từ trước đến nay chưa hề xuất đầu lộ diện
Không ngờ rằng, nàng là một người phụ nữ giỏi giang như vậy.
U lan lộ, như đề nhãn. Vô vật kết đồng tâm, yên hoa bất kham tiễn. Trông nàng dường như rất mảnh mai, nhưng lại giống hoa quỳnh chứa đầy sự thần bí, dù có sử dụng bao nhiêu mỹ từ nào để miêu tả đi nữa, cũng không hề tâng bốc một chút nào.
Dù là Thích Tiểu Liên, đệ nhất mỹ nhân của Giáng Chân lầu nổi tiếng sinh đẹp quyên rũ, thì so với độ tình tứ của nàng cũng thua kém vài phần. Kiểu trầm lắng bên trong cùng kiểu lên men và nồng thắm của tuổi tác, là điều mà các cô gái mới lớn không thể nào theo kịp.
- Ngươi hiểu về tài vụ, khi Tào Vĩ Đà còn sống, ngươi vẫn thường xuyên giúp hắn quản lý tài vụ. Lúc đó, ta vừa chiếm được Chợ Tây, trong tay chỉ có binh tốt, cần có người tài năng không khác gì cơn khát, cho nên nếu đã có người giỏi giang ở trước mặt thì tại sao lại không trọng dụng.
- Ngay cả nam nhân của ta, ta còn dám giết hại, ngươi không sợ ta gài bẫy ngươi?
- Ha ha, nếu như ta cho ngươi biết, nếu người nào đó có một chút hiềm nghi thôi ta cũng sẽ không bao giờ dùng. Ta đã điều tra cặn kẽ về ngươi, ta hiểu cặn kẽ ngươi, ngươi nghĩ ta là lão đại, sẽ rộng lớn như vậy sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược hơi chớp mắt, rõ ràng thể hiện ra cần trọng và cảnh giác, nhưng lại như một con mèo được chủ nhân vuốt ve đầu, không thể diễn tả hết sự mê hồn ấy.
- Ngươi vốn dĩ là con nhà lành, từng gặp gỡ một chàng trai, đó là một tiếng sét ái tình, từ đó hai ngươi yêu thương nhau. Tưởng rằng ngươi sẽ gả cưới cho hắn, chọn bên nhau kiếp người, không ngờ rằng, Tào Vi Đà lại ngang tàng đến độ cướp đoạt tình yêu của người khác. Hắn vừa có quyền lực vừa có tiền, tiền của hắn nhiều đến mức có thể mua được tình yêu của cha mẹ dành cho con gái, quyền lực của hắn có thể biến đổi tình yêu trong trắng thành tiền bạc...
- Người đừng nói nữa!
Đôi vai của Đệ Ngũ Lăng Nhược không nhừng run rẩy, đôi mắt đã mờ nhạt dần.
Ông trời biết năm đó xảy ra chuyện gì khiến nàng tổn thương sâu sắc thế, sự việc đã xảy ra lâu đến vậy mà giờ phút này nhắc đến vẫn khiến nàng không thể kiểm chế được cảm xúc.
Thường Kiếm Nam thở dài, nói:
- Ta phải nói, nếu không nói, ta không còn có cơ hội rồi, ngươi biết thời gian của ta đã không nhiều.
Hai bàn tay của Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhàng nắm lấy nhau, nước da trắng nõn nà, ngón tay cũng trắng nõn:
- Ta biết ngươi sắp chết, nhưng ngươi không cần cả ngày nhắc đi nhắc lại như tự nguyền rủa mình như vậy. Mà chuyện của ta, cũng không liên quan đến việc ngươi có chết hay không, cũng không cần phải nhắc tới!
Thường Kiếm Nam giật mình, chậm rãi quay người sang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Mười năm trước, khi nàng còn là một thiếu nữ mười lăm đến tuổi cập kê, mười năm sau, nàng là một người phụ nữ mặn mà, da thịt của nàng vẫn mịn màng như xưa, năm tháng trôi qua, hình như chỉ làm trôi đi sự non nớt trên khuôn mặt nàng, ngoài ra, gần như không để lại dấu vết nào.
Thường Kiếm Nam chậm rãi nói:
- Ngươi sai rồi! Ta không tiêu cực đến mức tự nguyền rủa mình, mà là chờ đợi trong vui mừng không kể xiết, bởi vì có như vậy, ta mới sớm đi gặp nàng. Những năm trở lại đây...
Thường Kiếm Nam đau lòng nhìn ra hướng núi Chung Nam:
- Một mình nàng, nhất định vô cùng cô đơn!
Y chầm chậm hướng sang Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Còn chuyện của ngươi, tuy rằng ta có chết hay không không có liên quan gì, nhưng ta vẫn phải nói, bởi vì nếu ta không nói, sau khi ta chết đi, bí mật này sẽ không người nào biết.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười nhạt:
- Bí mật? Không phải là cha mẹ đẻ vì tiền, cho con gái ruột của mình uống thuốc mê, ngoan ngoãn dâng cho một gã ác ôn chà đạp sao? Không phải là một người con trai từng thề non hẹn biển cùng ngươi, nhưng lại sợ hãi quyền lực của người ta, ngoan ngoãn từ bỏ người con gái bạc mệnh ngày đêm tuyệt vọng chờ hắn tới cứu vớt sao? Ngoài xấu xa, chỉ còn có ghê tởm, có gì để mà nói!
Thường Kiếm Nam nhìn nàng, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bàn đối diện với nàng.
- Thời gian đã qua rất lâu rồi. Ta chưa từng gặp người tình thanh mai trúc mã của ngươi, thậm chí ngay cả tên của hắn ta cũng không biết. Nhưng, chuyện của hắn, ta cũng có chút ấn tượng.
Đôi mắt to tròn của Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn y chằm chằm, trong con mắt như có sát khí.
Nàng vốn hạ quyết tâm vĩnh viễn quên đi người con trai ấy, thế nhưng Thường Kiếm Nam lại cứ khêu gợi vết sẹo tận sâu trong đáy lòng nàng, để nàng đau lòng.
Thường Kiếm Nam khẽ gật đầu một cái:
- Lăng Nhược, ta không biết nếu cứ tiếp tục gạt ngươi sẽ là may mắn hay là bất hạnh với ngươi, nhưng nếu là sự thật, thì ngươi có quyền được biết.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đập tay lên bàn, nghiến lợi cắn răng mà rằng:
- Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
Trên mặt Thường Kiếm Nam lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, nhẹ nhàng nói:
- Đừng nghĩ đàn ông con trai ai cũng xấu xa như vậy. Ngươi biết ta yêu nàng nhiều như thế nào! Người đàn ông mà ngươi yêu, cũng yêu ngươi nhiều như vậy.
Chương 328.2: Đệ Ngũ Lăng Nhược.
- Thật không? Cho nên ta hao tâm tổn sức, bảo vệ sự trong sạch của hắn. Mà hắn lại phụ ta, cúi người trước quyền lực của Tào Vi Đà, cầm tiền của Tào Vi Đà cho bỏ đi thật xa. Đến nay hẳn là hắn đã sinh rất nhiều con rồi đúng không? Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới ta, trong lòng có chút áy náy phải không? Ha!
- Ta biết, đến một người đào hoa phong tình như ngươi, không ngờ rằng ta vẫn còn là một trinh nữ, cho dù là ai cũng không tưởng nổi. Dù là lúc đầu có biết ta chưa hề bị Tào Vi Đà cưỡng đoạt, cũng cho rằng sẽ sớm bị ngươi độc chiếm.
Thường Kiếm Nam cười:
- Tào Vi Đà lúc đó bên trong loạn bên ngoài là giặc, sự thất bại đang dần dần lộ ra. Mà ngươi rõ ràng là người có tài năng trong quản lý tài chính, khi đó đúng lúc hắn cần một người như vậy! Tuy rằng vật hiếm khó chiếm được, thế nhưng giữ vững giang sơn, mới có mỹ nhân, đạo lý này hắn hiểu, cho nên hắn không có ép buộc ngươi!
- Ta cũng biết, ngươi dốc sức giúp hắn quản lý tài chính, chứng minh bản lĩnh của ngươi, để hắn coi trọng ngươi, ỷ lại ngươi, do đó không dám cưỡng đoạt chiếm hữu ngươi, là vì chờ tình lang của ngươi tới cứu ngươi. Ngươi rất thông minh, thậm chí từ đó còn để dành được một số tiền lớn, mua chuộc một số thân tín của Tào Vi Đà, đã sắp xếp xong hết thảy...
- Thế nhưng cái loại so với con chó còn không bằng! Hắn bán đứng ta! Hắn không tin bọn ta có thể chạy thoát, hắn nghiễm nhiêm quay mặt lại bán đứng ta...
Đôi mắt của Đệ Ngũ Lăng Nhược đỏ ngầu, nước mắt rơi lả chã xuống, như những viên châu báu to nhỏ khác nhau lăn xuống khay ngọc, không còn nho nhã và tự tin khi nãy nữa.
Thường Kiếm Nam hơi áy náy nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hắn không như vậy! Hắn không hề chạy trốn! Hắn đã trở về chỗ hẹn tìm ngươi!
Gương mặt của Đệ Ngũ Lăng Nhược như cứng lại, giật mình nhìn y:
- Ngươi nói cái gì?
Thường Kiếm Nam gật mạnh đầu:
- Người đàn ông của ngươi, không bỏ rơi ngươi! Càng không phản bội ngươi! Khi ta thẩm vấn đồng đảng của Tào Vi Đà đã biết được thông tin này!
Đệ Ngũ Lăng Nhược run lên như bông hoa xào xạc trong gió, nàng cố gắng chống tay xuống bàn, muốn đứng lên, nhưng toàn thân đã không còn một chút sức lực nào, tựa như năm đó nàng uống xong mẫu thân tự tay hầm canh cho nàng, cơ thể mềm như sợi bún.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
- Hắn đến điểm hẹn đúng giờ, định cùng ngươi cao chạy xa bay. Thế nhưng, hắn bị người của Tào Vi Đà phát hiện, hắn sợ liên lụy đến ngươi, ngươi sẽ bị Tào Vi Đà phát hiện phản bội hắn, cho nên không dám tới nơi hai ngươi hẹn gặp nhau, mà đánh lạc hướng binh lính, đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu mình.
- Ngươi... Ngươi... Hắn giờ thế nào?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
- Hắn đã chết!
Giống như đang có một chiếc búa to đập mạnh vào tim của Đệ Ngũ Lăng Nhược, tim của nàng đã từng vỡ, giờ phút này lại bị vỡ thành trăm nghìn mảnh.
Thường Kiếm Nam lắc nhẹ đầu:
- Đừng hỏi ta hài cốt của hắn chôn cất ở nơi nào. Ta không biết, cũng không ai biết, hoặc là... đã bị người của Tào Vi Đà đem cho chó ăn rồi. Ngươi hẳn cũng biết, Tào Vi Đà thích dùng thủ đoạn này đối phó với những người phản bội hắn. Còn với ngươi, đương nhiên hắn muốn đưa tin tình lang của ngươi đã phản bội ngươi cho ngươi, để giết chết tình yếu của ngươi!
- Ta... Ta...
Cơ thể của Đệ Ngũ Lăng Nhược chệnh choạng như sắp ngã, như sắp ngất đi.
Thường Kiếm Nam nói:
- Ta không nói cho ngươi biết chuyện này, bởi vì ta nghĩ, ngươi hận đàn ông, không tin đàn ông, từ nay trở đi không có tình yêu cũng không có mong ước, cũng có thể... trở thành một người quản lý tài chính tài cán của ta. Thế nhưng, ai cũng sẽ thay đổi, ta đã già rồi, cũng sắp chết rồi, có thể lời nói của người sắp chết chân thành...
Thường Kiếm Nam đau lòng nói:
- Người đã chết rồi, hài cốt đã hóa thành cho bụi. Đừng quá đau lòng!
Đệ Ngũ Lăng Nhược cắn chặt hàm răng, ra sức tát Thường Kiếm Nam một cái, Thường Kiếm Nam không né tránh, cứ lặng lẽ nhìn nàng.
Tin này khiến cho Đệ Ngũ Lăng Nhược vô cùng kích động, nàng đã dốc hết sức vào cái tát đấy, kỳ thực đã là chậm tới cực điểm, yếu tới cực điểm, ngón tay vừa chạm đến gò má của Thường Kiếm Nam, nàng liền ngất lịm đi.
Thường Kiếm Nam đưa mắt nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược ngất xỉu trên ghế, nói khẽ:
- Hãy thứ lỗi ta, xin lỗi!
...
- Có vẻ có gì đó không ổn
Để tránh ảnh hưởng lớn hơn, Chợ Tây lại bắt đầu kinh doanh trở lại, nhưng vùng Đông Ly Hạ, vẫn đang tiếp tục công tác khắc phục hậu quả, người của quan phủ còn chưa đi hết.
Lý Bá Hạo nhìn bộ khoái đi ra đi vào ở cổng Chợ Tây, ngạc nhiên nói.
Lý Ngư cũng do dự một chút, nói:
- Đi thôi, vào trong lầu nghe ngóng chút!
Bọn họ đi về hướng Đông Ly Hạ, ở đại sảnh lầu một của Đông Ly Hạ, bọn tiểu nhị đang dọn dẹp bàn ghế, bỗng nhiên thấy Lý Ngư xuất hiện, bàn ghế cầm trên tay rơi xống đất, một người trong số họ bị ghế nện lên bàn chân, còn quên mất kêu đau.
Bọn họ khiếp sợ nhìn Lý Ngư, Lý Ngư cũng nhìn bọn họ với vẻ khó hiểu:
- Thế nào mà biểu hiện như nhìn thấy ma thế? Đêm qua ở đây rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thế?
Lý Ngư biết bọn tiểu nhị không biết gì nhiều, nên lập tức đi lên lầu hai. Ba người họ vừa đi khỏi, bọn tiểu nhị chúm chụm vào tàn tán dị nghị với nhau:
- Lý lão đại vẫn không bị làm sao mà xuất hiện ở đây!
- Đêm qua hắn phát động cuộc chiến lớn, giết chết bao nhiêu người, máu chảy thành dòng, vậy mà mới sáng sớm, lại giống như không hề có chuyện xảy ra?
- Khí phách này, chẹp chẹp chẹp...
- Hắn còn ngang nhiên dẫn theo hai tên thị vệ, ta phục hắn thật!
- Thế thì sao chứ, Vương Đại Lương cũng đã xong đời rồi, Chợ Tây mặc kệ hắn xông pha, hắn dẫn theo người hay không thì có sao đâu? Chỉ là người của quan phủ còn chưa đi, hắn đã dám ra đây!
Trên lầu hai, một tên tiểu nhị vắt khăn mặt trên vai, từ hành lang đi tới, xoay mình thấy Lý Ngư, kêu-a- lên một tiếng chói tai, sau đó vội vàng lấy tay che miệng.
Lý Bá Hiên không kiềm chế được, hỏi:
- Ngươi làm sao mà như nhìn thấy ma vậy?
Đám tiểu nhị vội gật đầu liên tục, rồi lại vội vàng lắc đầu.
Lý Ngư hỏi:
- Kiều Đại Lương có ở trên lầu không? Ta muốn gặp hắn!
Đám tiểu nhị vội chỉ tay lên lầu.
- Cám ơn!
Lý Ngư gật đầu, dẫn Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đi lên lầu.
Lầu ba, chính là văn phòng làm việc của Tứ Lương. Bình thường Dương Đại Lương không tới nơi này bao giờ, lúc này Kiều Đại Lương vẫn đóng cửa ở trong phòng, không biết đang dự tính điều gì, Vương Đại Lương đã tự vẫn, cho nên nhân viên văn phòng mỗi lần đi đi lại lại trên lầu ba đều bịt thở, dón dón chân, ai cũng giống như du hồn tiết thanh minh ý.
Ba người Lý Ngư lên đến lầu, đang định bước tới căn phòng của Kiều Đại Lương, một loạt tiếng động vang lên, một cánh cửa mở ra, cửa thang xuống của lầu ba thông với các lầu khác mở ra, Đệ Ngũ Lăng Nhược được coi là người duy nhất bình thường trong số Tứ Lương không khác gì hồn ma bay ra.
Đứng ở lối rẽ ra những nơi khác là đám nhân viên văn phòng, đang ngơ ngác đứng nhìn ba người Lý Ngư, bỗng nhiên thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược mờ mờ ảo ảo bay ra, không khỏi càng thêm sợ hãi:
- Ơ..., Tứ Lương Chợ Tây, đều xảy ra vấn đề gì rồi hay sao?
Đôi mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược vô hồn, không khác gì du hồn bước về phía trước, bỗng nhiên thân người lắc nhẹ, vai va vào tường, chân đứng không vững và té ngã.
Lý Ngư cũng không quen nàng, thấy tinh thần cô gái hoảng hốt, bước vội về phía trước dìu nàng và hỏi:
- Cô không sao chứ?
Đôi mắt hoảng hốt của Đệ Ngũ Lăng Nhược ngước lên, bỗng nhiên thấy rõ hình dạng của Lý Ngư, không nhịn được thét một tiếng chói tai!
Đám tiểu nhị trên lầu hai nghe thấy tiếng thét chói tai từ lầu ba vọng xuống, liền thở phào nhẹ nhõm:
- Ngươi thấy đấy, không bình tĩnh được cũng không chỉ mình ta, đám tiểu nhị trên lầu ba cũng không bình tĩnh!
Liền dương dương tự đắc tiếp tục quét dọn các gian phòng khác.
- Không thể nào! Hắn không phải đã chết rồi sao? Cho dù là chưa chết, cũng tuyệt đối không thể không thay đổi chút nào, vì sao hắn vẫn giống mười năm trước như vậy! Ta đang nằm mơ, nhất định là ta quá nhớ nhung mới sinh ra ảo giác!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nắm chặt cánh tay của Lý Ngư, tuy rằng nàng không có võ công, nhưng giờ phút này cánh tay của Lý Ngư bị nàng nắm đau đớn vô cùng.
- Cô gì ơi? Này cô?
Lý Ngư đang ở bồn chồn, ở đây tại sao có thể có một vị nữ tử xinh đẹp thất thố như vậy? Trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn thậm chí nảy sinh một liên tưởng: Thường lão đại ham mê nữ sắc quá cơ, chiếm đoạt cả dân nữ loại một...
Đệ Ngũ Lăng Nhược bị giọng của hắn đánh thức:
- Không phải là nằm mơ! Đó chính là... người giống nhau thôi. Chỉ là, người đàn ông này quá giống hắn, quả thực... giống nhau như đúc!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhanh chóng khôi phục lại lý trí, nàng nhìn thật kỹ Lý Ngư, phảng phất như trở lại khoảng thời gian được hắn yêu, người tình mà nàng đã hận cả đời. Nước mắt đọng trên khóe, làm mờ mắt nàng, khiến cho nàng muốn nhìn rõ người đàn ông này, cũng là sa xỉ.
Người của Đệ Ngũ Lăng Nhược chạy tới, thử đỡ nâng nàng lên:
- Đại Lương, ngài làm sao vậy? Tiểu nhân đỡ ngài dậy!
Lý Ngư nghe bọn hắn nói, mới biết người con gái xinh đẹp này là Đệ Tam Lương Chợ Tây mà trước nay hắn chưa từng gặp, Lý Ngư hoảng hốt, vội vã lễ phép gạt ngón tay của Đệ Ngũ Lăng Nhược ra:
- Cô gái, hãy bỏ tay!
Hắn dường như là gỡ từng ngón từng ngón tay của nàng, Đệ Ngũ Lăng Nhược chậm rãi cúi đầu, hai giọt nước mắt vô tình rơi xuống cổ tay của hắn. Cũng vì thế, Đệ Ngũ Lăng Nhược đột nhiên nhìn thấy - Trụ luân- ở cổ tay của hắn.
- Đó là... Kia là đồ trang sức của chàng...
Tất cả những đả kích ngày hôm nay Đệ Ngũ Lăng Nhược đã chịu, thực tế còn nhiều gấp ngàn lần trong suốt cuộc đời. Nàng mở miệng, muốn nói điều gì, nhưng vừa mới chịu kích động mạnh như vậy, cổ họng đột nhiên mất tiếng. Nàng run rẩy chỉ vào - Trụ luân-trên cổ tay của Lý Ngư, môi mấp máy vài cái, thân thể mềm nhũn, lại ngất đi lần nữa.