Chương 329: CON SÓNG CHƯA BAO GIỜ NGỪNG VỖ
Lý Ngư cùng Lý Bá Hạo, Lý Trọng Hiên đến trước cửa phòng của Kiều Hướng Vinh Kiều Đại Lương, chỉ nghe thấy tiểu đồng nói một câu:
- Đại Lương không có ở đây.
Định hỏi thêm nữa, nhưng tiểu đồng đó im lặng, không chịu nói thêm gì nữa. Làm ở tầng lầu này, dù chỉ là một tiểu đồng bưng trà rót nước, đều rất thông minh nhanh trí, giống như lúc này, càng nói nhiều càng sai nhiều, bọn họ đều cẩn thận lắm.
Lý Bá Hạo không chịu được, nói:
- Chúng ta đi gặp trực tiếp Thường lão đại đi! Chợ Tây loạn thành thế này, hắn không thể làm con rùa rùa rụt cổ!
Những lời này vô cùng bất kính, nhưng tiểu đồng vẫn im lặng đứng ở trước cửa, giống như không nghe thấy gì.
Lý Ngư lắc đầu, chỉ nói một tiếng:
- Chờ đi!
Quản việc của người khác, chuyện không có nguyên tắc này, Lý Ngư sẽ không bao giờ làm, cả đời hắn, không có tính khí như vị huynh đệ này, cho nên trong lòng hắn vẫn biết nên dừng lại đúng lúc, mặc dù đôi lúc có chút đi hành vi vô cùng điên cuồng.
Khi Lý Ngư đang đứng trước cửa phòng của Kiều Đại Lương, Kiều Đại Lương lại đang đứng trước cửa Thường lão đại.
Ông ta lẳng lặng đứng ở đó, thở chầm chậm, muốn cho hơi thở đều đặn hơn, tim đập chậm hơn, thế nhưng sau một hồi nỗ lực, tim đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, cơ bản không cách nào bình tĩnh trở lại.
Hai hàng thị vệ ngoài cửa của Thường lão đại bình thường vẫn treo súng trên tường, không phát ra tiếng động nào, thế nhưng trong lòng Kiều Hướng Vinh rất rõ, sợ rằng tất cả mọi người đang nhìn ông ta, thậm chí còn hơi kinh ngạc với sự thất thường của ông ta.
Thôi vậy, nếu không có cách nào khiến cho lòng tĩnh lặng hơn, vậy thì...
Kiều Hướng Vinh đưa tay ra, kéo mạnh cửa mở ra, xông thẳng vào trong.
Thường Kiếm Nam đang uống trà.
Lương Thần quỳ bên tay trái y, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ, đang nhẹ nhàng quạt than đang đỏ rực trong lò.
Mỹ Cảnh quỳ bên cạnh Thường Kiếm Nam, đôi tay nhẹ nhàng đấm lên đùi Thường Kiếm Nam.
Thường lão đại nằm tựa trên ghế, đang bưng một chiếc bát sứ trắng nhỏ, hớp một ngụm trà, thấy ông ta đi vào, chỉ động đậy mi mắt.
Kiều Hướng Vinh thở phì phò, vừa bước đến một chân liền quỳ xuống, khấu đầu nói:
- Kiều Hướng Vinh xin lão đại trị tội!
Thường Kiếm Nam liếc nhìn ông ta, bật cười:
- Trị tội gì?
Kiều Hướng Vinh cụp mắt, không dám nhìn thẳng y, trầm giọng trả lời:
- Thuộc hạ tranh đấu với Vương Hằng Cửu, gây rắc rồi lớn cho Chợ Tây, tất nhiên phải xin lão đại trị tội!
Thường Kiếm Nam không nói gì, chỉ khẽ nghe thấy tiếng uống trà, qua một hồi, nghe thấy một âm thanh nhỏ - Cạch-, đó là âm thanh tách trà đặt lên bàn, giọng nói của Thường Kiếm Nam cũng vang lên:
- Các ngươi đều là huynh đệ lâu năm của ta, và cũng đều là những cánh tay đắc lực của ta, có chuyện gì không thể hóa giải được, phải đến mức đánh nhau mày chết tao sống thế?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Lão đại, ta biết, đây là lỗi của ta, nếu... ta sớm mời lão đại định đoạt, cũng sẽ không...
Ông ta im lặng một lúc, ngẩng đầu lên:
- Thế nhưng, thuộc hạ lại không chọn cách đó!
Thường Kiếm Nam nhướng mày:
- Ồ?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Từ thời điểm Vương Hằng Cửu làm khó dề thuộc hạ, ngoài cách đánh nhau một trận, thì thuộc hạ không có lựa chọn nào khác.
Thường Kiếm Nam ngẫm nghĩ một chút những lời này, gật đầu:
- Không sai! Nếu như ngươi nhường hắn, có nghĩa là tự tìm cái chết! Nếu ngươi nhờ ta hòa giải, sẽ lại tỏ ra yếu kém hơn hắn. Hay còn gọi là cây to đón gió, lần này ngươi tỏ ra yếu kém, lần sau sẽ càng có nhiều người có dã tâm đến khiêu chiến với ngươi, ai biết được ngày nào đó sẽ bị thọc gậy bánh xe. Cần tỏ rõ uy thế, thì vẫn cần phải tỏ rõ!
Kiều Hướng Vinh cảm động nói:
- Lão đại hiểu ta!
Thường Kiếm Nam thở dài, nói:
- Kỳ thực cuộc chiến của các ngươi gây động tĩnh mạnh như vậy, làm sao ta lại có thể không biết. Ngươi biết tại sao từ đó tới giờ ta không tham gia vào không?
- Người sắp chết, còn quan tâm đến chuyện này làm gì?
Kiều Hướng Vinh nghĩ thầm trong bụng những lời này, nhưng không dám nói ra.
Thường Kiếm Nam nhìn hắn, cười và nói:
- Từ đại sảnh đến từng căn phòng, từng cái cây từng cái cột của Chợ Tây, ta đều dựa vào chính bản lĩnh của ta mà chiếm được. Nếu như ta khống chế tất cả, chỉ tạm thời lắng xuống. Nhưng... trị ngọn không trị gốc. Huống chi, ta cũng cần... biết trong số các ngươi, ai giỏi nhất.
Nói đến đây, trên mặt Thường Kiếm Nam cuối cùng cũng lộ ra một chút thương cảm.
Trên mặt Kiều Hướng Vinh không có bất kỳ biểu hiện gì, trong lòng đột nhiên, trở nên vô cùng kích động. Những lời này của Thường lão đại, có phải nghĩa là đã chọn ông ta làm người kế nghiệp? Ha ha, cũng chỉ có thể chọn ta thôi, Vương Hằng Cửu vừa chết, hắn không còn lựa chọn thứ hai nữa rồi.
Kiều Hướng Vinh bỗng nhiên nghĩ tới Lý Uyên, lúc đó trong lòng vị thái thượng hoàng đại Đường kia cũng như vậy phải không?
- Ta vừa mới triệu kiến Đệ Ngũ Lăng Nhược!
Thường Kiếm Nam tiếp tục nói, tâm trạng của Kiều Hướng Vinh đã tốt hơn, chăm chú lắng nghe.
Thường Kiếm Nam nói:
- Nàng là quản gia giỏi, tinh thông thuật số học, khi còn là một thiếu nữ đã có thể địch lại rất nhiều phòng thu chi của Chợ Tây, khiến mọi người tâm phục khẩu phục, mười năm này, còn là cánh tay đặc lực của ta. Nay nàng vẫn còn trẻ, còn có thể làm rất nhiều năm. Ngươi và Hằng Cửu náo loạn một trận như vậy, vị trí của ta sắp sụp đổ rồi, hai người các ngươi, đừng gây loạn nữa.
Kiều Hướng Vinh biết đây là y đang dặn dò hậu sự, mà lúc này chỉ cần nghe là được rồi, cho dù là đáp lời hay như nghi hoặc, đều không nên. Cho nên ông ta ngậm chặt miệng, thậm chí cũng không gật đầu, chỉ lắng nghe. Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra cô gái có vóc dáng tuyệt diệu mê hồn kia.
Kiều Hướng Vinh không hề háo sắc, nhưng không háo sắc chỉ là không mê mệt sắc đẹp, không phải đến mức quay lưng với sắc đẹp, với một vị tuyệt thế giai nhân như này, tất nhiên ông ta cực kỳ có hứng thú, giống như hắn hứng thú với tiền tài, quyền lực, thân phận, địa vị. Giai nhân tuyệt thế, là tượng trưng cho những người sở hữu tiền bạc quyền lực địa vị. Không có tiền bạc, quyền lực, thân phận, địa vị, làm sao có thể sở hữu một mỹ nhân xinh đẹp mê hồn đến vậy?
Cho nên, trước đây, nàng là vật báu của Thường lão đại, sau này ta là người thừa kế của Thường lão đại, cũng được thừa kế nàng luôn. Nói như vậy, cũng không ngần ngại để cho nàng tiếp tục làm Đại quản gia của Chợ Tây, ừ... làm Đại quản gia của Kiều Hướng Vinh ta.
- Cặp nha đầu này ngoan ngoãn đáng yêu, Đông Ly hạ chính là nhà các nàng, mai đây cũng vậy!
Nghe xong những lời này của Thường lão đại, gương mặt Kiều Hướng Vinh vốn dĩ chau hết lại đã dãn dần ra, mặc dù không thể hiện rõ niềm vui.
Cặp tỷ muội song sinh này có khuôn mặt ngọt ngào, nhu thuận động lòng, ông ta cũng rất thích. Nếu Thường Kiếm Nam không dặn dò ông ta, ông ta cũng giữ các nàng ở bên cạnh. Ông ta cũng lớn tuổi rồi, có hai cô gái xinh đẹp tràn ngập sức thanh xuân, hàng ngày làm ấm giường cho ông ta, ông ta tin rằng mình sẽ trở nên càng có sức sống.
Đương nhiên, ông ta sẽ cưng chiều các nàng như con gái vậy.
Thường Kiếm Nam vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của Lương Thần, tự giễu cười:
- Ngươi xem ta, nói liên thiên mãi, không biết đang nói gì nữa. Nhưng, trừ những việc này, ta cũng không biết nên dặn dò ngươi chuyện gì.
Ánh mắt của y lộ ra một vẻ kỳ quặc:
- Bởi vì những việc khác, ta không cần dặn dò, ta tin rằng ngươi đều làm rất tốt!
Kiều Hướng Vinh khiêm tốn cúi đầu xuống, như mọi khi vẫn không dám thốt ra một tiếng - dạ-, nhưng rõ ràng là đã ngầm đồng ý những gì Thường Kiếm Nam giao phó.
Thường Kiếm Nam ngẩng mặt lên, tay cầm tách trà đặt lên trên đầu gối, thẫn thờ như mất hồn một lúc lâu sau tay hất hất và nói với ông ta:
- Sự việc gây náo động lớn như vậy, muốn trấn an được bên phía quan phủ, e rằng phải trả cái giá không nhỏ. Ngươi đi giải quyết chuyện này đi!
Cuối cùng lần này Kiều Hướng Vinh cũng lên tiếng - Dạ! -
Thường Kiếm Nam lại nói:
- Trước nay Hằng Cửu phụ trách các hoạt động ngoại giao. Ngươi phải giải quyết chuyện này, chỉ có tiền thôi không được, còn phải biết sắp xếp ổn thỏa, các công việc ngoại giao của Hằng Cửu, từ nay tất cả sẽ tạm do ngươi phụ trách.
Đây là truyền ngôi sao!
Rõ ràng là lão đại đang truyền ngôi, mà còn là đã bắt đầu thực thi rồi.
Kiều Hướng Vinh không kiềm chế được hưng phấn, khấu đầu: - Dạ! -
Thường Kiếm Nam cười cười, nói:
- Hằng Cửu nhất định dấu một số mối làm ăn của riêng hắn, hắn vừa chết, những mối làm ăn này cũng mất, không có cách nào khác. Ta, các ngươi, thuộc hạ của các ngươi, không chỉ riêng chúng ta, tất cả mọi người, nhất định sẽ lợi dụng thứ có lợi nhất, thực hiện mục đích của bản thân, nước quá trong ắt không có cá...
Câu nói này, Kiều Hướng Vinh lại không có cách nào trả lời.
Thường Kiếm Nam gật đầu:
- Ta hơi mệt rồi, ngươi đi làm việc đi.
Kiều Hướng Vinh kính cẩn đáp lại một tiếng - Dạ-.
Kiều Hướng Vinh nhẹ nhàng kéo cánh cửa mở ra, đi ra ngoài, lại kéo cánh cửa đóng lại, hít một hơi thật dài, đột nhiên cảm giác tâm trạng vô cùng bình tĩnh, hơi thở đều mà ổn định, tim đập chầm chậm mà tđầy sức lực, cảm giác toàn bộ cơ thể tràn đầy năng lượng.
Đoạn hành lang này rộng rãi, có thể là vì hai bên rất nhiều thị vệ đứng trang nghiêm, mỗi lần từ giữa chỗ này đi qua, ông ta đều có cảm giác bị đè nén. Nhưng lúc này cất bước đi qua giữa bọn họ, cảm giác đè nén kỳ quái kia đột nhiên mất tiêu, Kiều Hướng Vinh lại có cảm giác tự tin vững bước hơn nhiều.
Trong phòng, khi cánh của vừa khép lại hai đôi mắt to tròn của Lương Thần Mỹ, Cảnh không hẹn mà cùng nhìn vào Thường Kiếm Nam. Gương mặt của hai cô gái xinh đẹp này đều lộ ra vẻ hồ nghi.
- Lão đại, ngài vừa nói cái gì, kỳ kỳ quặc quặc như dặn dò hậu sự vậy, thật cổ quái!
- Xùy xùy xùy! Cái miệng gở của ngươi, đừng có nói bừa. Nhưng, lời của lão đại, đúng là không nghe hiểu.
Thường Kiếm Nam cười cười, nói:
- Hai nha đầu quỷ sứ các ngươi, chuyện không cần các ngươi hiểu, hiểu làm gì?
Mỹ Cảnh lườm y một cái, không hề có chút nào gọi là kính nể chủ nhân.
Từ khi các nàng đến bên Thường Kiếm Nam, được y dạy dỗ không khác gì đệ tử, lúc chỉ dẫn, học tập rất nghiêm khắc, nhưng bình thường lại cực cưng chiều. Các nàng từ nhỏ không cha không mẹ, trong tâm trí các nàng, đã sớm coi Thường lão đại là phụ thân, hơn nữa các nàng thấy thực sự có tình cảm cha con với Thường Kiếm Nam, mặc dù kính yêu, nhưng cũng không e sợ y.
Mỹ Cảnh nói:
- Người ta cũng không thèm hiểu. Đúng rồi, nghe nói hôm qua đánh nhau ác liệt như vậy, đều là Lý Ngư đấy, tên này, đúng là biết gây ra. Tỷ tỷ, lúc nữa chúng ta đi xem hắn một cái không?
- Không được đi!
Thường Kiếm Nam thốt ra.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng nhau cong miệng lên, Lương Thần buồn bã nói:
- Tại sao, gần đây toàn không cho chúng ta đi ra ngoài, Lầu Thượng Lầu rộng như vậy, sắp chán chết rồi.
Thường Kiếm Nam nói:
- Ta sắp chết vì bệnh rồi, hai nha đầu các ngươi, hãy ở bên cạnh ta nhiều hơn được không? Chán ngán ta đến vậy sao?
Hai đôi mắt đẹp của Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng mở to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, hốt hoảng nhìn Thường Kiếm Nam.
Lương Thần giơ ngón tay ra, nhè nhẹ đâm vào cơ ngực rắn chắc của Thường Kiếm Nam, nói nghiêm túc:
- Này! Ngài khỏe như một con như trâu mộng vậy, ngài còn nói ngài đổ bệnh, ngài lừa chúng ta à?
Thường Kiếm Nam bỗng nhiên cười ha ha, nói:
- Đương nhiên là lừa các ngươi. Dễ tin như vậy à.
Mỹ Cảnh không nể nang véo y một cái, tức giận xoay người nói:
- Sắp bị ngài dọa chết rồi, không nghiêm túc gì cả, mặc kệ ngài đấy.
- Ài.
Thường Kiếm Nam vỗ nhẹ vai mỏng của nàng, Mỹ Cảnh nghiêng đầu một cái, không chịu quay đầu lại.
Thường Kiếm Nam nói:
- Chỉ đùa với các ngươi một chút thôi, đừng giận dỗi như vậy. Khụ! Ta không cho các ngươi đi ra ngoài, là bởi vì tình hình bây giờ thực sự quá loạn, Đại Lương thiếu một người, Đại Trụ thiếu hai người, không biết bao nhiêu người đang nhăm nhe vào những vị trí trống này. Hai người các ngươi đều là người bên cạnh ta, các ngươi lúc này đi ra ngoài tìm Lý Ngư, người ngoài sẽ thấy thế nào? Sẽ nghĩ như thế nào?
Lương Thần, Mỹ Cảnh dù gì cũng là Thường Kiếm Nam đích thân dạy dỗ, vừa nghe lời này đã hiểu ngay các nàng lúc này đi ra ngoài tiếp xúc vối bất kỳ kẻ nào, đều khiến người của đế quốc thương nghiệp khổng lồ này đặt ra nhiều câu hỏi, càng giải nghĩa nhiều càng nảy sinh càng nhiều hiểu lầm, ai biết được như vậy sẽ lại gây ra những náo động gì.
Cho nên hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, liền ủ rũ đáp lại:
- Vâng, ta biết rồi!
...
Thường Kiếm Nam chỉ cho phép hai tiểu nha đầu đi lại lầu trên lầu dưới, lí do chính có phải là lo sợ những thuộc hạ dưới chướng nảy sinh hiểu lầm cũng như giải nghĩa hay không, không một ai biết được. Nhưng có một điều y nói đúng: Vô số người giờ khắc này đang trông ngóng, đang hỏi thăm, đang móc nối, đang tham vọng.
Trong đó có Lăng Ước Tề, Quách Tử Mặc và Sở Thanh bận rộn nhất, điều người hỏi thăm tin tức, móc nối với nhau, tìm cách hối lộ quan lại, tiến hành các hình thức tự bảo vệ mình, thăm dò hoạt động của những người khác, bận đến mức không thở ra hơi nữa
Kỳ thực không chỉ bọn họ không ngồi yên, mà ngay cả hai Đại Trụ là Đào Y Y và An Như bình thường không quan tâm đến việc gì, mà giờ cũng thường xuyên gặp nhau, phân tích thế cục, thương lượng đối sách, chỉ mong sẽ tiến bộ nhanh chóng, hay như lôi kéo người thân quen, có tư chất vào danh sách Bát Trụ, nhằm tăng sức mạnh cho bè phái của họ.
Cùng lúc đó, càng nhiều người hơn đang chú ý đến bọn họ, phải biết rằng, dù cho bọn họ được thăng chức, hay là bởi vì thường xuyên đi lại gần gũi với người đã bị đánh gục là Vương Đại Lương mà bị đào thải, đều có nghĩa là vị trí của bọn họ trước đây sẽ bị trống! Mà không chỉ có một vị trí!
Một người thăng chức, cả họ được nhờ.
Cho dù ai thăng chức, cũng đều trắng trợn đề bạt họ hàng người thân! Sau đó thì sao, những người được cất nhắc lên đó sẽ lại tiếp tục đề bạt anh em của bọn họ. Cho nên, không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu may mắn, không biết xuất hiện bao nhiêu cơ hội thăng chức.
Nếu như trong bọn họ có người bị đào thải thì sao, vậy thì càng mở cờ trong bụng! Bên trên là hắn bị cách chức, sẽ sụp đổ từng tầng bên dưới, họ hàng của hắn, họ hàng của họ hàng của hắn, họ hàng của họ hàng của họ hàng của họ hàng của họ hàng của hắn mà hắn không hề biết không hề hiểu không hề quen... cả một loạt như vậy, sẽ có cơ hội cho bao nhiêu người?
Cho nên, toàn bộ vương triều Chợ Tây, đều đang điên cuồng rối loạn.
Nếu như nói, Chợ Tây đêm qua là một cuộc hỗn chiến, nếu ví nó với một cuộc săn bắn thẫm máu trong đêm tối, thì Chợ Tây thời khắc này, lại là một cuộc săn bắn không nổ súng, giết người không thấy máu càng lớn hơn nữa, vô số người tùy cơ ứng biến, khi đang sắm vai thợ săn, cũng trở thành con mồi trong mắt thợ săn khác.
Giờ khắc này, đứng trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lý Ngư bị nàng nhìn chăm chú, cảm giác mình tựa như một con mồi, thậm chí giống một con cá bị bóc mang, bị đánh vẩy, bỏ xương, bị lột da, thái thành từng miếng một, đặt ngay ngắn trong đĩa, bên cạnh còn đặt một đĩa mù tạt, thành gỏi cá người thưởng thứ!