Chương 330: ĐÓNG KỊCH.
Tuổi tác!
- 20!
- Tính danh!
- Lý Ngư!
- Người ở đâu ?
- Lợi Châu!
- Tình trạng gia đình?
- Phụ thân, Lý Lão Thực. Mẫu thân, Phan Thị. Gia phụ đã mất cách đây 7 năm.
- Chiều cao, cân nặng... mà thôi, cái này ta nhìn được.
Một cuộc hỏi đáp rất kỳ quặc.
Người hỏi chính là mỹ nhân vô cùng phong tình, nhưng nàng lúc bỗng nhiên tràn ngập mong được, lúc bỗng nhiên cô đơn, lúc vô cùng căng thẳng, lúc lại có tâm trạng thất vọng, Lý Ngư không khỏi có chút lo lắng, nàng Đệ Ngũ Lăng Nhược một trong số Tứ Đại Lương của Chợ Tây này, đừng có mắc bệnh tâm thần?
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng đang nhìn hắn, dáng dấp, gầy béo, cao thấp, thậm chí giọng nói, tựa hồ cũng giống người kia như đúc, thế nhưng... Điều này là không thể mà! Nếu như là hắn, thời gian mười năm, làm sao có thể không để lại một dấu vết gì trên người hắn, quan trọng nhất là, người này không hề biết nàng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy được, không phải hắn đang ngụy trang, ánh mắt của hắn ngạc nhiên, kỳ lạ thậm chí có chút đồng tình - người phụ nữ điên-này không thể giả được, hắn thực sự không biết ta. Hơn nữa, hắn nói tên họ, quê quán, thân phận cũng không thể sai, hắn đã làm đến vị trí đứng đầu của Thập Lục Hành, chỗ Thường lão đại nhất định đã điều tra qua lai lịch của hắn.
Lý Ngư đang chờ Kiều Đại Lương ở cửa, đột nhiên bị một cái gã sai vặt gọi vào phòng hỏi cung của Đệ Ngũ Lăng Nhược, không đợi hắn hỏi nguyên do, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã liên tục đặt câu hỏi, khiến cho Lý Ngư không hiểu tại sao cả, cũng may đối thoại này nghe cũng khá thú vị, đối với thân thế của Lý Ngư ta mà nói, không còn là chuyện không lạ lẫm gì, cho nên đối đáp trôi chảy.
Nhất thời, Lý Ngư cảm giác như thấy: Một nữ tổng tài độc đoán với ngôn từ sắc bén, đang hỏi thăm liên tục một thư kí nam vừa mới được bộ nhân sự giới thiệu tới.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đi quanh Lý Ngư hai vòng, rõ ràng chính là hắn, thế nhưng tại sao tên không đúng, tuổi tác không đúng, gia thế không đúng, ngoại trừ tướng mạo, cái gì cũng không đúng? Nếu không phải là hắn, tại sao trên cổ tay của hắn cũng có một chiếc vòng trang sức kiểu dáng rất cổ quái như vậy?
Mười năm nay Đệ Ngũ Lăng Nhược đã nhìn thấy rất nhiều bảo vật, cho dù là đồ trang sức ở nơi đâu, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc vòng trang sức nào cùng kiểu dáng cùng mẫu mã, thậm chí là gần giống với chiếc mà người tình của nàng từng đeo trên cổ tay, chưa từng thấy.
Mười năm, vẻn vẹn có mười năm, nếu như là con hắn, cũng không thể lớn như vậy. Nếu như là dung mạo giống hệt, lẽ nào vật đeo tay hiếm có kia cũng có thể trùng khớp đến vậy? Đệ Ngũ Lăng Nhược không tin thế gian lại có loại trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy.
Nàng bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Lý Ngư, đôi mắt quyến rũ hơi nhắm lại.
Đôi mắt như sương sớm, chỉ ở đây chính là chỉ đôi mắt này của nàng, khi nàng nhìn ngươi một cách thầm kín, ngươi phảng phất sẽ cảm thấy, nàng đang khe khẽ biểu tỏ tình ý sâu tận đáy lòng với ngươi. Khi ánh mắt bén nhọn của nàng nhìn ngươi trừng trừng, ngươi cũng sẽ cảm thấy một vẻ đẹp ngang tàn.
Mà khi một người con gái như vậy, tình tứ chớp mắt với ngươi sẽ như thế nào?
Tựa như một vầng trăng khuyết, có thể trói chặt lấy ánh mắt của ngươi, khiến cho không thể rời mắt khỏi nó.
Đáng tiếc, đây chẳng qua là trong chớp mắt, sau một lát, nàng liền nhắm hai mắt lại, chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt mịn màng của nàng, hai hàng lông mi dài và cong xinh đẹp.
- Bây giờ, ta nói, ngươi nói theo.
- Hả?
- Bắt đền người!
- Hả?
Lý Ngư sợ hãi, trong phòng chỉ hai người bọn họ. Đột nhiên liền nghe thấy câu nói như vậy, người phụ nữ xinh đẹp này, chỉ cần câu một ngón tay thôi, sẽ không biết có bao nhiêu người con trai tự nguyện như như một con cún nịnh nọt, ngoáy đuôi chạy đến bên nàng, không đến mức đói khát như vậy mà?
Đệ Ngũ Lăng Nhược mở mắt, có chút tức giận, có chút xấu hổ, hiển nhiên nhìn bộ dạng ngờ nghệch kia của hắn, là biết hắn đã hiểu sai ý.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhấn mạnh từng câu từng chữ:
- Nhắc lại lời của ta!
Lý Ngư kinh ngạc nhìn nàng, lắp bắp nói:
- Nhắc lại... lời của cô?
- Đúng
- Bắt đền ngươi!
- Đúng! Nhưng không nên dùng giọng nghi vấn, nói lại!
- Bắt đền ngươi!
- Bây giờ được rồi, giọng nói nhấn mạnh thêm chút nữa!
- Bắt đền ngươi!
- Giờ đúng rồi! Nhưng, giọng điệu không đúng. Tưởng tượng một chút, bây giờ ngươi rất đắc ý, ngươi đang dùng những từ ngữ chọc gẹo này với một cô gái mới lớn vẫn chưa am hiểu sự đời, khi đó sẽ là giọng điệu như thế nào? Lại một lần nữa!
- Khà khà, bắt đền ngươi!
- Không đúng!
- Hí hí, bắt đền ngươi!
- Không đúng!
- Ha ha, bắt đền ngươi! -
- Không đúng!
- Hì hì, bắt đền ngươi!
- Bảo ngươi chọc ghẹo ta, không phải là bảo ngươi bỉ ổi nam không ra nam nữ không ra nữ như thế, làm lại!
- Bắt đền ngươi!
- Phải có lên có xuống, giữa chữ bắt với chữ đến, phải kéo dài ra một chút!
- Bắt đền ngươi!
- Không phải như vậy, phải có thêm một chút cảm giác chọc ghẹo!
Lý Ngư phẫn nộ nói:
- Đạo diễn, à không! Đệ Ngũ cô nương, có phải cô nên nói cho ta trước về kịch bản hay không, trước khi ta nói những lời này, ta và cô cần chọc ghẹo kia, có mối quan hệ như thế nào? Hai nhân vật chúng ta thiết đặt như thế nào? Trong tình huống như thế nào, ta nói những lời này - nắm bắt và kiểm soát được tâm trạng hay không, sẽ có mối quan hệ chặt chẽ với hoàn cảnh, nhân vật tưng ứng, không nắm rõ điều này, tài biểu diễn của ta lại có hạn, không thể vào vai được.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lại trừng mắt lên:
- Bảo ngươi nói, thì ngươi nói, đừng có nhiều lời như vậy? Giờ ta nhắm mắt lại nghe, ngươi dùng các loại giọng điệu ngươi nghĩ ra được, nói lại nhiều lần cho ta, cho đến khi ta nghe được giọng điệu phù hợp nhất, bắt đầu!
- Đệ Ngũ cô nương, tuy rằng ngươi là Đại Lương, ta ngay cả Đại Trụ cũng không phải, thế nhưng đàn ông con trai có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục...
- Bụp bụp bụp.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vỗ nhẹ tay ba lần, hai bên trái và phải vách tường đột nhiên mở ra một cánh cửa, từ hai bên lần lượt bước ra hai khối thịt khổng lồ, đứng sừng sững ở đó.
Căn phòng vốn cực kỳ rộng rãi, Lý Ngư lập tức có một cảm giác nghẹt thở cực độ, khiến cho cả người như bị tắt thở.
Bốn cô gái này vô cùng béo mập, đôi mắt mở to như chuông đồng, bọn họ đang cử động cổ tay, cổ tay ý nghe chừng không nhỏ hơn đùi của Lý Ngư là bao nhiêu.
Đây là bốn tay nữ đô vật, ở Trường An Thị làm sao có thể không có đô vật? Khi Lý Ngư đi dạo ở Câu Lan viện phường Đạo Đức, đã từng gặp một đôi nữ đấu võ đô vật, thời điểm các nàng vọt tung người lên, cả sân khấu đều bị lung lay, làm cho Lý Ngư lo lắng suốt sợ sân khấu kia sẽ bị đổ bất kỳ lúc nào.
Mà bốn tay nữ đô vật trước mắt này, so với thể trọng của hai nữ đô vật biểu diễn lúc đó, ít nhất là nặng gấp ba lần.
Lý Ngư nuốt nước bọt:
- Người thức thời mới là tuấn kiệt, ta nói!
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười mỉm:
- Đủ đê tiện!
Lý Ngư tức giận nhưng không dám nói, nói rằng:
- Nhưng, dù gì đi nữa ta cũng là nhân vật số một có máu có mặt, ta... hi vọng Đệ Ngũ cô nương đừng đem sự việc của chúng ta xảy ra ở đây, kể cho người khác!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói nhạt:
- Chỉ ngươi có uy tín danh dự? Ta không muốn danh tiếng sao? Đừng nói nhiều nữa, nói!
- Bắt đền người! Bắt ~~ đền người! Bắt ~~ đền người! Bắt ~~ đền người! Bắt ~~ đền người! Bắt...
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhắm mắt lại, chăm chú nghe, qua việc nàng thỉnh thoảng chớp chớp lông mi, có thể thấy rằng được nàng đang rất căng thẳng. Lý Ngư không căng thẳng, nhưng hắn rất xấu hổ và giận dữ. Thế này còn ra thể thống gì, ngươi là Đại Lương thì sao, không thể ngươi điên khùng, ta cũng phải điên khùng cùng ngươi, bổn công tử bán thân chứ không làm nghề hát rong nhé!
Lý Ngư càng nói giọng điệu càng không đúng, cuối cùng Đệ Ngũ Lăng Nhược mất hết kiên nhẫn.
Nàng mở mắt, nhìn Lý Ngư, nói:
- Câm miệng! Ngươi căn bản không nói hẳn hoi!
Lý Ngư lập tức im luôn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Cổ tay ngươi có chiếc vòng tay, đưa cho ta xem.
Sắc mặt Lý Ngư thay đổi, lập tức lùi ra đằng sau, cảnh giác nhìn nàng:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn thấy hắn cảnh giác như vậy, biết ngay món đồ trang sức đó nhất định có gì đó đặc biệt? Nàng lập tức đưa tay ra:
- Giao ra đây!
Tuy rằng vật ý Lý Ngư rất ít khi sử dụng, nhưng có vật này trong tay, Lý Ngư chẳng khác nào có được thứ đồ gian lận lớn nhất trên thế giới này, vật này làm sao có thể giao cho người khác? Ngay cả mẫu thân Phan thị, thậm chí cả tiểu Cát Tường hắn cũng chưa bao giờ kể cho.
Lý Ngư vừa lùi lại, sắc mặt vừa thay đổi nói:
- Đệ Ngũ cô nương, thứ đồ này mặc dù không bao nhiêu tiền, nhưng là đồ gia truyền của ông nội của ông nội của ông nội ta truyền cho, không thể xuất hiện trước mắt người khác.
Bốn khối thịt đồ sộ nhích vào gần hơn, lần này Lý Ngư thực sự không thở được ra hơi. Bốn chiếc tay to đùng toàn thịt ý đè lên vai hắn, dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không làm gì được.
Lý Ngư vội vã nói không ngừng:
- Không được nhìn, không được nhìn, đồ trang sức kia là vật gia truyền của Lý gia ta, bà nội ta truyền cho mẹ ta, sau này truyền cho vợ ta, Đệ Ngũ cô nương, tình ngay lý gian, quân tử chính trực, cần tránh hiềm nghi. Không giấu ngươi, ta bị hôi nách...
Lý Ngư quan tâm thứ đồ trang sức ở trên cổ tay kia như vậy, Đệ Ngũ Lăng Nhược càng nghi ngờ. Nàng nhớ lại, lúc đó người ấy cũng quan tâm đặc biệt đến vật trên cổ tay hắn, còn thường xuyên cầm chơi một mình, lúc bị nàng phát hiện liền tìm cớ đánh lạc hướng. Khi đó nàng cũng không để bụng, lúc này nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn, Đệ Ngũ Lăng Nhược đặt ra câu hỏi luôn, vật kia, rốt cục dùng để làm gì?
Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Lăng Nhược ra lệnh:
- Cướp lấy cho ta!
Bốn tay nữ đô vật tay lập tức hành động, Lý Ngư rất sợ bàn tay to kia của bọn họ bóp nát Trụ Luân, tuy rằng thứ đồ của người nơi khác chế tạo ra, theo lý thuyết sẽ không nên yếu ớt đến vậy, nhưng không sợ cẩn thận quá, chỉ sợ sơ xót thôi.
Lý Ngư vội vàng nói:
- Đừng đừng đừng, cẩn thận chút, ta nói, ta nói, ta nói tử tế còn không được sao? Bắt đền ngươi, bắt đền ngươi, bắt đền ngươi...
- Rầm!
Cửa bị kéo ra, Kiều Đại Lương Kiều Hướng Vinh đứng giữa, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên ở hai bên, ba người không nói được gì, há hốc miệng nhìn.
Chỉ thấy trong phòng bốn người phụ nữ béo mập giữ lấy Lý Ngư, đang kéo áo của hắn, Lý Ngư tựa như một cái con cá nhỏ trong lưới, kiệt sức vùng vẫy, vừa vươn cổ hét về phía Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Bắt đền ngươi, bắt đền ngươi
Còn Đệ Ngũ Lăng Nhược thì, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, mắt mở to tròn, thân thể yêu kiều hơi nghiêng về phía trước, dáng vẻ như muốn xông lên tự tay lột quần áo của hắn.
- Sự việc gì thế này? -
Kiều tài thần có chút mờ mắt, Thứ Ngũ cô nương muốn ngủ với đàn ông, còn phải hao tâm tổn sức như vậy sao.
Nhìn thấy ba người trước cửa, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng ngẩn ra, Lý Ngư quay đầu lại thấy, vui mừng hét to: - Kiều Đại Lương! Bá Hạo, Bá Hiên, mau tới cứu ta!
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên không hề nể nang Đại Lương Đại Trụ hay đại gì cả, lập tức nhảy vào trong phòng, kề kiếm quát lớn:
- Thả người!
Kiều Hướng Vinh sau khi hết kinh ngạc, cũng biết sự việc diễn ra trong phòng không đơn giản là màn cảnh đầu tiên đập vào mắt ông ta, tuy rằng tâm trạng hiếu kỳ, nhưng lúc này hiển nhiên không phải là lúc hỏi rõ cuội nguồn.
Kiều Hướng Vinh cười khểnh nói:
- Lăng Nhược đây là đang làm gì? Lý Ngư là người của lão phu, đánh chó cũng phải xem chủ chứ?
Kiều Hướng Vinh đang nói giúp Lý Ngư, thế nhưng câu nói này của ông ta lại như trường hợp của Nhiêu Đại Hành Nhiêu Cảnh, hoặc có thể người ta cam chiụ khổ cực. Đối với hậu thế mà nói, đối với quan niệm giai cấp không tốt như Lý Ngư mà nghe thấy, thì không hề vui vẻ.
Không ngờ, người càng không vui vẻ hơn Lý Ngư, lại là Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười nhạt nói:
- Trong nháy mắt, diệt Lại Đại Trụ, bức chết Vương Đại Lương, Chợ Tây trở thành chiến trường, thương vong vô số, lại có thể rút lui không hề hấn, bản lĩnh này, Kiều Đại Lương ngươi cũng làm không được, nhân vật như vậy, thủ hạ dưới chướng của ngươi, mà chỉ là chỉ là một con chó?
Kiều Hướng Vinh đỏ hửng má, nhất thời không nói ra được một lời. Ngụ ý của ông ta, thật ra là dù là một con chó ta nuôi, ngươi muốn đánh, cũng phải xem sắc mặt của ta? Huống chi là người của ta đây. Nhưng là bị người ta bắt chẹt từng câu chữ, lúc này giải thích thế nào? Cho dù là giải thích rõ ràng rồi, cũng thành trò cười.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bỗng vẩy vẩy tay, bảo bốn tay nữ đô vật buông Lý Ngư ra, yểu điệu tiến lên phía trước, giúp Lý Ngư sửa sang lại cổ áo, thản nhiên cười với hắn:
- Lý đại hành, ta rất khâm khục ngươi! Có ý định thay đổi vị trí không? Nếu như ngươi đồng ý đến chỗ ta, sẽ là đứng dưới một người là ta, đứng trên vạn người, thấy thế nào?
Kiều Hướng Vinh tức giận thể hiện qua cả con mắt:
- Lôi kéo người tài trước mặt người khác? Không chút câu nệ kiêng dè à?
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên thì cùng nhìn về phía Lý Ngư, đột ngột có cảm giác ngưỡng mộ:
- Chỉ là ở hành lang đỡ một tay thôi, mà đỡ dậy được một cô gái xinh đẹp mê hồn như điên đảo, Lý Ngư quả là giỏi giang!
Lý Ngư vội lùi lại mấy bước, trốn sau lưng Kiều Hướng Vinh, lúc này mới phẫn nộ nói:
- Không dám với cao. Tại hạ với Đệ Ngũ cô nương không quen không biết, xin hãy tha cho tôi, đừng quấy rầy nữa!
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng nhìn về phía Lý Ngư:
- Một mỹ nhân đẹp sống sờ sờ trước mắt như vậy, chúng ta còn đều hơi động lòng. Thằng nhãi này lại còn có thể giỏi giả vờ đến như thế. Cẩn thận bị sét đánh đấy!