Chương 338: Phong Mãn Lâu.
- Chợ Tây dường như đã xảy ra chuyện.
- Ý của tiên sinh là?
- Ta cũng không biết nói sao cho rõ, chỉ là một thứ cảm giác.
Tô Hữu Đạo đang giương một cây dù và cầm theo một cây dù khác cho ai đó.
- Làm đúng đạo nghĩa thì được nhiều người giúp đỡ. Bất kể lực lượng nào hữu ích trong việc bảo vệ thái tử kế vị, chúng ta đều không thể từ bỏ. Chợ Tây xưa nay đã tự có hệ thống rất chặt chẽ, bây giờ nhảy ra một tên Lý Ngư, hắn chính là mấu chốt để chúng ta chiếm lấy Chợ Tây. Phải bảo vệ người này, không cho ai ám hại hắn.
- Đúng vậy.
- Báo tin cho Lục Hi Chiết, 23 người bọn chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó chính là bảo đảm an toàn cho Lý Ngư, nếu Lý Ngư chết, thì bọn chúng mang đầu đến đây!
- Vâng!
Cái người to béo bên cạnh Tô Hữu Đạo cứ lượn qua lượn lại, đi một bước đảo ba bước.
Tô Hữu Đạo vẫn tiếp tục cầm dù tiến về phía trước, trên phố Chu Tước người qua kẻ lại, Tô Hữu Đạo vẫn thư thái cầm dù mà đi, giống như đang nhàn rỗi dạo chơi, dáng vẻ ung dung thong thả khiến cho không ít các thiếu phụ, ngay cả đến các nam nhân đều hướng về ông ta với ánh mắt trầm trồ ca ngợi.
- Cái tên này quả thực là một con Hỗn Giang Long, hắn đi đến đâu, thì có chuyện đến đó.
- Những lời Điện hạ nói, nghĩ kỹ lại, không ngờ đúng thực là như vậy. May mà lần này phiền toái của hắn không dính đến chúng ta. Không giấu Điện hạ, vào thời gian này, lão nô lao tâm vất vả tiến hành ở ngay khu vực Khúc Trì, trên danh nghĩa là tổ chức Chu Long Đội, thành lập 5,6 chi Chu Long Đội, thực ra là bí mật đào tạo nhân lực dốc hết sức phục vụ cho Điện hạ. Về mặt quan phủ, lão nô cũng đã…
- Mặc sư làm việc, ta đương nhiên là yên tâm rồi.toàn bộ những việc này Mặc sư cứ như thế tiến hành là được.
- Vâng! Họ đều là những quân tướng thất chí và các tầng lớp thường lưu quyền quý có uyên nguyên sâu sắc với tiền Triều, lão nô…
- Phùng Nhị, ngươi đi nói với với bọn Kiều Tam Kiều Tứ, chúng ta đã phái đi tổng cộng 18 người, nhiều người như vậy mà vẫn không bảo vệ nổi an toàn của một người, vậy thì bọn chúng không cần quay về gặp ta nữa.
- Dạ.
Dương Thiên Diệp quay đầu lại hỏi:
- Mặc sư nói gì thế?
Mặc Bạch Diệm:
- Dạ… không có gì, lão nô khi có tiến triển sẽ tiếp tục bẩm báo với Điện hạ.
- Được rồi, vậy làm phiền Mặc sư.
Mặc Bạch Diệm cùng Phùng Nhị nhìn nhau, trao nhau ánh mắt không biết phải làm thế nào, rồi rời đi.
Dương Thiên Diệp bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, trên phố người đi bộ rất đông. Dương Thiên Diệp bỗng nhiên nhìn thấy vài người đang đứng dưới mái hiên bên kia phố nói nói cười cười với nhau. Vấn đề là trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng dùng tay chỉ trỏ qua phía bên này, đột nhiên có người ngước đầu lên nhìn Dương Thiên Diệp, ngay lập tức hai mắt sáng lên, liền chỉ cho người khác xem.
Dương Thiên Diệp bước lùi lại, né khỏi cửa sổ, chau mày, nói:
- Những người rảnh rỗi trên phố, đối với Càn Long Đường của ta cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, dáng vẻ cũng không phải người muốn mua hàng hóa, không thì là đang mưu mô làm loạn điều gì, các ngươi thường ngày nên đề cao cảnh giác.
Một tên tiểu nhị tính nói gì đó, rồi lại ngập ngừng không nói.
Dương Thiên Diệp liếc nhìn hắn một cái:
- Có chuyện gì?
Dương Thiên Diệp biết tên tiểu nhị trong cửa hiệu đều là tử sĩ do Mặc Bạch Diệm đào tạo, tuổi tác không lớn, cường tráng khỏe mạnh. Nghe Dương Thiên Diệp hỏi, tên đó cười gượng gạo vài tiếng, mới miễn cưỡng nói:
- Vâng! Những người đó …. ôi! bọn họ không phải là có mưu mô gì với Càn Long Đường, mà bọn họ đang bàn luận về cô nương ngài.
Dương Thiên Diệp lấy làm lạ hỏi:
- Bàn luận gì về ta?
Tên tiểu nhị mặt méo như cái bánh bao, lắp ba lắp bắp nói:
- Dạ…Dạ…hôm kia Lý thị trưởng Tây Thị Thự muốn đi ra ngoài, môn hạ Tây Thị Thự lo lắng cho sự an nguy của hắn, vốn dĩ muốn kêu người cùng đi để bảo vệ, nhưng Lý thị trưởng nói… nói là…
- Đừng có ấp a ấp úng, nói mau.
- Hắn nói, hắn muốn đến Càn Long Đường gặp cô nương đây, mà lại kêu người đi cùng thì không tiện cho lắm. Hơn trăm người ở Tây Thị Thự đều nghe thấy.cho nên, đã loan truyền khắp cả khu chợ Tây rồi đó ạ!
- Cái tên khốn kiếp này!
- Hôm qua, còn thấy nói 02 gian phòng trống ở hậu đường trong Tây Thị được bố trí giường đệm, nói là…, nói là dành cho cô nương đấy. Việc này là do đại trưởng quầy của Tây Thị Thự đích thân lo liệu, cũng đã loan truyền khắp phố phường rồi.
- Lý Ngư…
Dương Thiên Diệp nghiến răng tức giận nói:
- Sao hắn không đi chết đi!
Tên tiểu nhị đó hừ trong lòng, thầm nói: “Cô mới vừa ra lệnh cho Kiều tam ca, Kiều tứ ca bảo vệ an toàn cho hắn còn gì.”
- Tên khốn kiếp! chuyện gì xui xẻo cũng liên lụy đến ta cả!
Dương Thiên Diệp tức giận nói:
- Nói đến gặp ta? Sao ta chưa thấy hắn? Sao hắn không nói là đi gặp Long Tác Tác. Thật vô duyên, tính lấy ta ra làm bia chắn à.
Tên tiểu nhị thầm nghĩ:
“Long cô nương cái bụng giờ đã lớn, nếu nói Lý Ngư lén đi gặp cô ấy, không tiện dẫn người đi cùng, ai mà tin!”
Tên tiểu nhị tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nghe nói là Long cô nương sắp sinh rồi, nhưng cơ thể rất linh hoạt, ngày ngày đều đi tản bộ đến cửa hàng. Nghe nói cô ấy bảo là nơi đây rất thoải mái, có lẽ là không muốn nán lại trong Dương phủ, hà hà, trong Dương phủ còn có ba cô nương nữa, Long cô nương không phiền não mới là chuyện lạ.
Dương Thiên Diệp ngạc nhiên nói:
- Sắp sinh rồi à, để ta đi thăm cô ấy.
Dương Thiên Diệp trong nháy mắt đã đi xuống lầu, bỏ lại tên tiểu nhị đứng ngây người ra:
- Công chúa cao quý của tôi ơi, tôi là có ý này hả? Tôi là muốn nhắc nhở cô, hắn ta vì cớ gì mà không lấy Long cô nương ra làm bia đỡ, mà còn nhắc nhở cô, sao cô lại…. chạy đi nói chuyện tầm phào, việc này khiến cho bọn người nhàn hạ kia trông thấy, không chừng lại nói thêm điều gì nữa. Điện hạ thường ngày thì rất thông minh lanh lại, sao bây giờ lại….
Trên lầu, căn phòng của Thường Kiếm Nam
Thường Kiếm Nam đang xét duyệt ba loại văn kiện khác chất lượng giấy, Lương Thần Mỹ Cảnh ngồi ở góc phòng líu ríu tán chuyện.
- Nghe nói Lý Ngư lại có chuyện nữa à?
- Thật là thú vị, đừng gọi hắn là Lý Ngư nữa, mà nên đổi là Phiền Phức mới phải.
- Ngươi nói xem là ai muốn giết hắn.
Mỹ Cảnh cười khẩy nói:
- Kẻ thù của hắn ở khắp nơi, làm sao mà đoán ra được là ai chứ.
- Khụ khụ…
Thường Kiếm Nam đột nhiên ho khan, Lương Thần quay lại nhìn, vội vàng đi qua đó, chân đi tất trắng, giẫm trên nền nhà, uyển chuyển như mèo.
- Lão Đại, ngài bị sặc à!
Lương Thần vội lấy cái chén từ tay của Thường Kiếm Nam rót trà vào, rồi vỗ nhẹ vào lưng Kiếm Nam.
Sắc mặt của Thường Kiếm Nam có phần nhợt nhạt, trên trán toát ra nhiều mồ hôi lạnh. Y xua xua tay, dùng hai tay chống giường đứng dậy, yếu ớt nói:
- Ta…
Vừa mới nói được một chữ, Thường Kiếm Nam đột nhiên ngã nhào xuống giường.
Lương Thần hốt hoảng, buông rơi luôn chén trà đang cầm trên tay:
- Lão đại, ngài sao thế? Lão đại!
Lương Thần sốt sắng lao đến trước, Mỹ Cảnh cũng từ góc phòng nhanh chạy tới, hai cô nương bị dọa đến thất sắc.
- Lão đại, lão đại!
Thường Kiếm Nam đôi môi khép chặt, sắc mặt tối đen, Mỹ Cảnh nắm lấy tay y, những ngón tay lạnh ngắt, nàng vội quay đầu hướng ra bên ngoài la to:
- Mau, mau mời Tôn thần y!
Tôn thần y, Tôn Tư Mạc.
Năm nay Tôn thần y đã 93 tuổi.
Có điều là tuổi tác cao chỉ là tương đối với tuổi thọ của những người khác, kỳ thực, vị lão tiên sinh này tay chân vẫn còn linh hoạt, tỉnh táo sáng suốt, không khác gì người ba mươi, bốn mươi tuổi.
Hơn nữa đối với những người cao tuổi, thì đã sớm nghỉ dưỡng tuổi già rồi. Nhưng mà Tôn thần y ở ẩn trên núi Chung Nam, vừa mới được triều đình mời xuất sơn nhậm chức quan phụ trách các hoạt động y học, vị lão tiên sinh này đến hết năm Vĩnh Thuần, mới vĩnh biệt cõi đời, sống thọ và chết tại nhà.
Cũng có thể nói Tôn thần y vẫn còn 49 năm sống vui vẻ, ông hưởng thọ 142 tuổi, tuy nhiên tuổi thọ thật sự không giống như dân gian đồn thổi, cũng không thể làm khảo chứng so sánh với những người trường thọ.
Tôn thần y lúc này đang đảm nhiệm chức vụ tại y quán Trường An, rất nhanh, một chiếc xe kéo đã đậu ở bên ngoài y quán, xe phi nhanh đến chợ Tây. Tôn thần y được mời vào “Đông Li Hạ”, dân gian rất nhiều người đều biết đến đại danh của Tôn thần y, nhưng tận mắt nhìn thấy ông ấy thì rất ít người, cho nên Tôn thần y vào “Đông Li Hạ”, mấy người trên đường cũng không thấy được dấu hiệu gì.
Thế nhưng rất nhanh, trên dưới “Đông Li Hạ” rơi vào bầu không khí bị kiềm nén kỳ lạ. Nhiều người vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ thậm chí không biết rằng Thường Kiếm Nam đã bị ốm. Thế nhưng, dưới áp lực từ trên xuống dưới, bọn họ vẫn tự cảm nhận được đồng thời tiếp tục truyền loại tâm tình này xuống thủ hạ.
Gió thổi báo giông tố sắp đến.
Trong căn phòng ở dưới lầu của Thường Kiếm Nam đang ở, một người phụ nữ béo đang chắp tay bẩm báo với Đệ Ngũ Lăng Nhược cô nương:
- Sáng nay Lý thị trưởng nói luôn có người có ý đồ bất lợi với hắn, cho nên hắn luôn đem theo đao bên người, vì để rút đao dễ dàng, nên hắn không dùng vỏ đao.
- Cho nên hắn tự đâm trúng mình.
- Bị thủng một lớp da, hắn quên là trên người đang mang theo đao, lúc cúi xuống bị đao đâm trúng. May mà, thủ hạ của hắn – Lục Hi Chiết phản ứng nhanh nhạy, một đao là đã cắt đứt được đai hông của Lý thị trưởng, đến áo khoác ngoài cũng bị cắt đứt, có điều đao pháp của người này rất tuyệt, không làm cho mông của hắn bị thương, chỉ làm hắn bị “hở hết cảnh xuân” thôi, ha ha ha…
- Có lúc thì rất thông minh, có lúc thì rất ngu ngốc, đến cả dáng vẻ thế này thì giống hệt như hắn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược như một cành hoa lan trơn bóng trắng ngần.cái cằm non mềm, đôi mắt long lanh quyến rũ, giống như con mèo trông thấy con chuột. Tiếp đó, có một người phụ nữ béo khác mở cửa vào, thở hổn hển nói:
- Cô nương, Thường… Thường lão đại sắp không được rồi, Tôn thần y đã đến!
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa nghe vậy đứng bật dậy!