Chương 339: Thuốc thang không trị được..
Trong phòngKiều Hướng Vinh, Đại trướng phòng ngồi xổm phía trước, Kiều Hướng Vinh mỉm cười nói với ông ta:
- Lý Ngư tên tiểu tử đó đúng là một viên phúc tướng của ta, cũng không biết là ai, cần phải đặt vào tử địa với có đường sống. Kết quả là tên tiểu tử này đã thu hút được tất cả ánh mắt, đúng lúc thuận tiện cho ta hành sự.
Đại trướng phòng mỉm cười nói:
- Đại Lương nói đúng, người của chúng ta, cả lão già cổ hủ này đều được huy động đến cả, tất cả đã sẵn sang chỉ chờ gió đông.
Kiều Hướng Vinh nói:
- Gió đông này, chính là Thường lão đại. Đợi hắn chết một cái thì chúng ta lập tức hành động ngay. Nếu mà người kế nhiệm của hắn là ta, thì thôi, còn nếu hắn có ý đánh lừa ta, kỳ thực đem chức vị này trao cho con gái hắn, hừm!
Kiều Hướng Vinh hậm hực một tiếng, kéo nhanh cửa hàng rào ra, tên người hầu đang đứng đó run lẩy bẩy:
- Đại…Đại Lương, Thường lão đại đột nhiên lâm bệnh nặng, đến Tôn thần y cũng được mời đến.
Kiều Hướng Vinh vừa nghe xong đứng bật dậy, hất văng nước trà lên người Đại trướng phòng. Đại trướng phòng vội vàng cũng đứng lên. Từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, vội vàng lau.
Kiều Hướng Vinh bước nhanh mấy bước rồi đứng lại với tay về phía Đại trướng phòng:
- Gió đông đã đến, có thể bố trí được rồi.
Đại trướng phòng vừa nghe, thần sắc liền nghiêm lại:
- Đại Lương, to xe song ngư đang ở đó, có muốn thong báo luôn không?
Kiều Hướng Vinh do dự một lát, lắc đầu nói:
- Không vội, đó chỉ là một bước trù bị của ta, lực lượng của chúng ta chỉ cần đủ dùng, không nên dẫn sói vào nhà.
Đại trướng phòng hiểu ý, gật gật cái đầu nói:
- Lão hủ đã hiểu rồi!
Kiều Hướng Vinh lúc này mới xoay người đi ra, đi lên đi xuống cầu thang, rồi từng bước một đi ra ngoài, thì nhìn thấy đôi bóng người trong phòng, Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa mới bước vào phòng của Thường Kiếm Nam, Kiều Hướng Vinh liền lập tức bước nhanh vội về phía trước.
Trong phòng, Thường Kiếm Nam răng nghiến chặt, hơi thở yếu ớt, Tôn thần y ngồi bên cạnh giường bắt mạch cho Thường Kiếm Nam, sau một hồi ông buông tay ra rồi thở dài một tiếng.
Lương Thần sốt sắng hỏi:
- Tôn thần y, lão đại huynh ấy sao rồi ? Ổn chứ?
Mỹ Cảnh mắt đỏ hoe nói:
- Tôn thần y, có phải là có người đầu độc lão đại chúng tôi không?
Tôn thần y lắc đầu, chầm chậm nói:
- Thường tiên sinh từ lâu bệnh tình nguy kịch, chỉ là thể phách của ông ta khỏe mạnh nên áp chế được mà thôi. Đến nay, bệnh tình trở nặng, thuốc thang cũng không thể cứu được!
Lương Thần và Mỹ Cảnh sợ đến biến sắc, Lương Thần nghẹn ngào nói:
- Chuyện này không thể nào, lão đại thân thể khỏe mạnh, hơn nữa luôn có chúng tôi bên cạnh, nếu mà huynh ấy bệnh, uống thuốc mà chúng tôi không biết.
Tôn Tư Mặc nhìn họ thở dài nói:
- Thực ra, Thường tiên sinh đã mắc bệnh gan, cách đây sáu tháng, lúc nhờ ta điều trị, ông ấy đã tự biết mình mắc bệnh nan y. Lúc đó ông ta đã hỏi ta, thuốc thang liệu có cứu được, lão phu năng lực có hạn, nếu dùng thuốc chỉ có thể kéo dài một năm, Thường tiên sinh nghe vậy bèn nói với lão giữ bí mật dùm ông ấy, và từ chối dùng thuốc.
Lương Thần, Mỹ Cảnh mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rung:
- Tại sao vậy chứ?
Tôn thần y nhẹ nhàng lắc đầu:
- Người phi thường làm việc phi thường, bên trong hẳn là có nguyên nhân, nhưng lão không thể biết được.
Lão đây đã gần trăm tuổi, một đời hành y, gặp vô số người, nhưng vẫn không thể đoán được nguyên nhan bên trong là gì, chỉ là một đại phu của anh ta, không thể thay anh ta nói ra được.
Phía đằng sau Lương Thần, Mỹ Cảnh, Đệ Ngũ Lăng Nhược khẽ thở dài:
- Ta biết.
Lương Thần, Mỹ Cảnh quay đầu lại nhìn, thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược đang đứng phía sau, còn có cả Kiều đại lương, ánh mắt của cả hai người đầu hướng về Thường Kiếm Nam đang hôn mê trên giường.
Lương Thần giọng run run:
- Lăng Nhược tỷ tỷ, Thường lão đại vì sao lại từ chối điều trị vây?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì, nếu huynh ấy dùng thuốc, sẽ không giấu được không chỉ là các ngươi!
Nếu mà dùng thuốc cứu chữa, không chỉ là không giấu được hai chị em Lương Thần Mỹ Cảnh các ngươi, mà còn cả thành Tây này nữa. Chỉ từ vị thuốc, bã thuốc, lượng thuốc và số lần dùng thuốc, cũng đủ để kẻ có lòng phán đoán được bệnh tình của huynh ấy, thậm chí là ngày chết của y.
Y không uống thuốc, cho dù người khác biết, cũng không thể xác định được mức độ bệnh ra sao, khi nào sẽ chết. Cơ thể huynh ấy rất cường tráng, chỉ điểm này thôi cũng đủ để che mắt được rất nhiều người, nếu mà tự nói ra bệnh tình của Tứ đại lương, ngược lại, cứ hư hư thật thật cũng không thể xác định được sinh mạng dài hay ngắn.
Như vậy, y có thể ổn định được trên dưới thành Tây, làm được rất nhiều việc.
Trên biền cả các ngọn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, dưới đáy biển, cơn sóng êm ả, mà không đến nổi là dời sông lấp biển, hỗn loạn đến không thể xử lý nổi.
Tất cả những việc này đều là vì lúc anh ta xuôi tay nắm mắt, yên lòng “nhắm mắt”
Đáng tiếc, chưa ra trận mà đã chết, suy cho cùng y cũng không đợi được ngày mọi thứ được an bài ổn thỏa, yên tâm ra đi.
Tất cả những khổ tâm của y, hai người con gái bảo bối của y hoàn toàn không biết, họ thậm chí không biết là người mà được họ xem là cha, thực sự chính là cha của họ.
Cho nên Mỹ Cảnh mở to đôi mắt mơ hồ ngấn lệ hỏi:
- Tôi không hiểu, đã biết là có bệnh rồi, sao lão đại lại giấu chúng tôi, sao lại giấu mọi người? có bệnh tại sao không uống thuốc, rốt cuộc là vì sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt từ từ nhìn sang Đại trướng phòng.
Đại trướng phòng của Thường Kiếm Nam đứng ở góc phòng, nếp nhăn trên mặt vốn đã nhiều, lúc này càng có nhiều vết hằn sâu hơn. Ông ta đã đứng suốt lặng lẽ ở góc phòng, từ đầu đến cuối không nói một lời. ánh mắt tiều tụy nhìn Thường Kiếm Nam, có chút sầu não thê lương.
Ông ấy là người luôn ở bên cạnh Thường Kiếm Nam, lúc trong quân ngũ, đã theo Thường Kiếm Nam.
Ông vốn là người có học nhưng không có đất dụng võ, sau bị xung quân, trở thành hậu cận trong quân ngũ.
Mấy năm sau, Thường Kiếm Nam giải ngũ về quê, ông ấy cũng cùng đi theo y đến Trường An. Sau đó trở thành Đại trướng phòng của Thường Kiếm Nam.
Ông ấy lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng nói:
- Hai vị cô nương, Thường lão đại cách đây sáu tháng, đã viết di thư, từ đó đến nay đều do Từ thúc thúc bảo quản. Lão đại đã dặn dò, sau khi ông ấy qua đời, thì mới đem di thư giao cho hai vị đây.
Đại trướng phòng nói đến đây, cất tiếng gọi:
- Kêu Từ Chấn đến đây!
Trước khi ông nói lớn, tiếng nói vẫn còn trầm lắng, mãi đến khi nói câu nói ấy, mới chịu không nổi thoáng chút run rẩy.
- Tôi đây!
Một lão quân nhân đã xuất hiện ngay cửa, nhiều năm về trước, ông ấy là thân binh của Thường Kiếm Nam, là thị vệ cận thân của y.
Đến nay vẫn là như vậy
Ông ta lặng lẽ bước đến quỳ xuống bên cạnh giường của Thường Kiếm Nam, hai dòng nước mắt lã chã rơi.
Thường Kiếm Nam vẫn chưa chết, thế nhưng bất luận ai nhìn thấy y cũng như đèn treo trước gió, mặt như giấy vàng, đều biết là y sống không được bao lâu nữa.
Huống chi là Tôn thần y đã nói không còn cách cứu y, thì thật sự đã không còn cách nữa
Từ Chấn rơi nước mắt, từ trong người lấy ra một phong thư, do để trong người qua lâu, nên bìa thư cũng đã mềm nhão đi.
Từ Chấn khẽ nói:
- Lão đại căn dặn, ba trang đầu chỉ có hai vị cô nương được xem, trang cuối cùng thì chuyển cho các Đại Lương, các Đại Trụ!
Đại Lương, lúc này chỉ có một Dương Tư Tề
Đại Trụ, bây giờ đang ở tầng dưới.
Vương của họ sắp chết, trong lòng mỗi người đều có một kiềm nén không sao hiểu nỗi, cảm giác giống như cơn bão sắp tới.
Trong lòng Lương Thần và Mỹ Cảnh dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết rằng nhất định sẽ có việc nghiêm trọng xảy ra.
Bọn họ, chỉ là 2 tiểu nha đầu hầu hạ cho Thường lão đại.làm thế nào mà được ưu ái như vây, cũng chỉ là hai ngừoi hầu thôi. Vì sao Thường lão đại trăn trối chỉ hai cô ấy được xem thư? Ví sao tất cả những người còn lại đều dùng một ánh mắt quái lạ nhìn hai nàng.
Hai nàng mở bức thư ra, hai cái đầu chụm lại, như thể một búp hoa sen…