Chương 340: Tình cha cao như núi
Sắc mặt của Kiều Hướng Vinh rất khó coi.
Từ sự an bài khi lâm chung của Thường lão đại, ông ta đã biết Thường lão đại đã sắp xếp mọi thứ.
Thường lão đại sớm đã lập di chúc, hơn nữa lại do thân tín cất giữ, đến giây phút hấp hối, chỉ có Lương Thần, Mỹ Cảnh được xem thư. Tất cả những việc này đã nói rõ thái độ của y rõ mồn một.
Thường lão đại, muốn đem chức vị của mình giao lại cho con gái y tiếp quản, mà không phải là cho Kiều Hướng Vinh.
Lòng của Kiều Hướng Vinh nóng như lửa đốt, nhưng sắc mặt vẫn không biểu hiện gì.
Vương Hằng Cửu đã chết, Dương Tư Tề không màng thế sự, Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ là quản gia nội các, trong tứ Lương duy chỉ có ta là nhất, không ai có thể tranh với ta.
Bát Trụ, đã chết hai còn lại sáu người, trong đó có hai người chỉ là là đàn bà con gái nửa năm trước đã được đề bạt, hiển nhiên là Thường lão đại an bài tâm phúc cho Lương Thần, Mỹ Cảnh. Còn lại 04 tên khác, một tên chỉ là rùa rụt đầu, chạy trốn trên đỉnh Hoa Sơn, còn 03 tên khác đều có dị tâm, rất dễ thu phục.
Trong Thập Lục hành ta ít nhất cũng ảnh hưởng được một nửa, hơn nữa người đứng đầu Thập Lục hành – Lý Ngư cũng là người của ta, Thường lão đại có thể dựa vào cũng chỉ là những lão quân nhân ban đầu đi theo y cùng với một số ít bộ hạ của những lão quân đó.
Tuy nhiên, các lão quân này không biết nhiều về các hoạt động của tổ chức, thậm chí một chữ Đại cũng không biết, cho nên ở chợ Tây, chỉ là một nhóm người già cả, bọn họ thực tế cũng không gây ảnh hưởng gì, thực tế cũng không có quyền lực gì.
Kiều Hướng Vinh tính toán miên man, trên mặt lộ vẻ căng thẳng, rồi dần đần hòa dịu lại. Ông ta nhìn lồng ngực Thường Kiếm Nam nhấp nhô từng nhịp thở yếu ớt, vẫn còn những hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn chưa ra đi. Ông ta nói thầm trong bụng:
- Thường lão đại, không cần phải lãng phí công sức nữa, người chết đi, ta chính là chủ của chợ Tây, người đàn bà của ngươi, con gái của ngươi, ta đều đón nhận, thay ngươi chăm sóc chu đáo cho bọn họ!
Ánh mắt Kiều Hướng Vinh lướt qua Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lương Thần, Mỹ Cảnh, trong lòng chứa đầy ý oán hận.
Ông ta hận Thường Kiếm Nam đã lừa dối và vứt bổ mình, mà cái hận này ông ta chỉ có thể trút lên người của ba người phụ nữ kia.
Lương Thần, Mỹ Cảnh đang xem thư.
Họ đọc được một câu chuyện tình buồn thương. Một cô gái xuất thân cao quý được đính hôn cho một công tử hào môn, đây vốn là một đôi môn đăng hộ đối. Nếu mà là thời thế thái bình, có lẽ cuộc sống của họ là một câu chuyện mỹ mãn và hạnh phúc.
Thế nhưng họ đã phải trải qua cuộc sống lận đận.
Đại nạn ập đến, vị công tử hào môn đó đã làm theo nguyên tắc “vợ chồng vốn là một đôi chim rừng, lúc đại nạn đến mạnh ai nấy bay”, bỏ lại vợ, trốn chạy.
Mà vợ hắn không phải là nữ tử yếu đuối, bà ta dẫn theo một nhóm người, cải trang, lẻn ẩn nấp nơi sơn dã, chiêu binh mãi mã. Bà giương ngọn cờ khởi binh tiến vào Quan Trung mà phụ thân chưa từng làm được, tại Quan Trung đặt một nền móng vững chải, và có một đội quân hùng hậu.
Trong cuộc đời chinh chiến này, bà cùng một người đã từng là gia tướng của bà, bây giờ là tiên phong, kề vai tác chiến, vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, dần dần nảy sinh tình cảm. Đặc biệt là trong một lần quân của họ thất bại, phần lớn quân nhân li tán, lúc bị truy đuổi vào sơn động, cô nam quả nữ, thế là đã tạo thành nghiệt duyên.
Thế nhưng, thân phận của bà không cho phép bà được ly hôn với người chồng tham sống sợ chết bỏ bà mà đi để gả cho viên tướng này. Thế tục sẽ không tha thứ, không đồng cảm cho tình yêu của họ, cho dù bà có là một nữ trung cân quắc Đại tướng quân.
Bởi vì cái đêm ân ái ấy bà đã mang thai, nhưng vì chồng bà cách xa nơi chiến trường, việc này tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài, cho nên bà đã dùng chiến giáp che đậy cái bụng ngày một lớn dần, dùng việc dưỡng thương để che dấu tầm mắt của mọi người vào giai đoạn cuối cùng, sau đó bà đạ hạ sinh ra một cặp bé gái song sinh.
Đọc đến đây Lương Thần Mỹ Cảnh đã thấy run rẩy, không thể kiềm chế bản thân.
Hai nàng đọc đến đây, đã hiểu rõ rằng, nói đến con gái ruột, khẳng định chính là họ.
Hai nàng là trẻ mồ côi!
Hai nàng vốn không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cả hai đã sống ở huyện Lam Điền từ khi còn rất nhỏ, từ khi hiểu chuyện họ đã sống ở đó, một ngôi nhà lớn, một người nội quản gia chu đáo và một người quản lý bên ngoài lo lắng sắp xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhưng bọn họ không có thứ mà các trẻ con bình thường có.
Không có cha,
Không có mẹ,
Bất luận hỏi ai, hai nàng cũng không có được câu trả lời.
Bỗng nhiên có một ngày, hai nàng được đưa vào thành Trường An, đến chợ Tây và ở bên cạnh Thường Kiếm Nam.
Khi lần đầu hai nàng nhìn thấy một người đàn ông dũng mãnh như con sư tử, trong lòng rất sợ sệt, nhưng rất nhanh, sự quý mến của ông ta khiến cho sự cảnh giác của hai nàng tiêu tan đi. Thực ra hai nàng đã từng có suy nghĩ rất ngốc thoáng qua trong đầu: “Thường lão đại thương yêu chúng ta như vây, có phải ông là cha của chúng ta không?”
Có điều, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu của hai nàng, hai nàng tự cười mình và nhanh chóng gác sang một bên: “Làm sao có thể chứ, Thường lão đại ở chợ Tây này nói một là một, nói hai là hai, nếu mà chúng ta là con ông ấy, ông ấy có gì mà không thể nói, hà tất phải che giấu?”
Bây giờ hai nàng đã biết.
Chiến tranh đã kết thúc, và người cha khởi binh tạo phản đó đã trở thành hoàng đế.
Khi mới lên ngôi hoàng đế, ông cần được hỗ trợ từ tất cả các tầng lớp xã hội và không dễ tha thứ nếu con gái của mình chia tay với Sài gia, người đã từng quyên góp một khoản tiền lớn để giúp ông bồi dưỡng quân đội của ông ta. Khiến ông ta bị miệng đời bêu rếu ông ta bạc đãi công thần. Càng không chịu được cô con gái hoàn mỹ có bất kỳ vết hoen ố nào làm ảnh hưởng đến hoàn thất.
Cho nên trong mắt người ngoài họ vẫn là một đôi vợ chồng hoàn mỹ, ngay cả người chồng tự mình thoát thân kia cũng được bao bọc vì đại nghĩa trước mắt, mỗi người đều tự mình trở thành những giai thoại, những câu chuyện được người đời ca tụng.
Sau đó, mẹ của hai nàng cùng người chồng đó đã có vài đứa con.
Về sau nữa, tin đồn về mối tình của bà và viên tướng kia truyền đến tai chồng bà, và rồi bà bắt đầu chịu đựng sự tra tấn tinh thần bất tận.
Trên chiến trường, bất khả chiến bại, quân địch nghe danh bà đã khiếp hồn bạt vía, nhưng trong sự bạo hành lạnh lùng của gia đình, mỗi ngày đều đau buồn không vui, mãi cho đến khi sự tra tấn vô hình trở thành sự đau yếu thật sự, ôm hận mà chết, bà đã vì gia tộc hy sinh cả một đời, chỉ khi đến lúc hấp hối, mới phản kháng một lần.
Bà đã chôn mình ở núi Chung Nam và được chôn trong một hang động quanh co nơi mà bà đã từng ở cùng người đàn ông mà bà thực sự yêu suốt cuộc đời. Nhưng chồng của bà chỉ chôn mộ quần áo và di vật. Hoàng gia giữ được thể diện, chồng bà cũng giữ được thể diện, chỉ có bà một mình trên núi Chung Nam, ngóng về một tòa lâu, ngóng người mà bà yêu.
Đọc đến đây, Lương Thần, Mỹ Cảnh nước mắt đã trào dâng, làm ướt cả bức thư.
Thường Kiếm Nam một mực cẩn thận né tránh người phụ nữ mình yêu thương, nhưng lại âm thầm dõi theo người ấy, không nỡ rời xa, lại không thể đến gần, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, mãi đến khi nàng chết đi, ông ta mới đợi đến gần nửa đêm đi bái tế, trong đêm tối tăm, ông ta nghe người tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nàng khóc thương trước linh cửu kể lại chồng của nàng đã tra tấn đủ kiểu đối với nàng.
Thế là, đã vương Chợ Tây đã gác kiếm, nay cầm đao trở lại.
Ông ấy tiêu diệt tên phò mã ấy, tiêu diệt một sủng thần hoàng thất quyền lực nhất thời đó.
Thế nhưng, cuộc sống ngắn ngủi, năm đó nằm băng uống tuyết chinh chiến sa trường, nỗi thương nhớ ưu uất lâu dài đã khiến ông ta mắc phải căn bệnh nan y, dù thân thể ông ta vẫn rắn chắc như cũ, nhưng nội tạng bên trong đã là kẻ địch mà ông ta không có cách nào đánh bại được.
Khi ông biết được tất cả, ông bắt đầu thu xếp chuẩn bị, trước khi đi gặp người phụ nữ của ông, ông phải sắp xếp hai đứa con gái yêu quý của mình, lúc này mới có thể yên tâm nhắm mắt.
Lương Thần, Mỹ Cảnh đọc đến đoạn sau, đã khóc nức nở.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không giấu được nước mắt, tuy nàng rất hận Thường Kiếm Nam đã che dấu chân tướng với cô nhiều năm như thế. Ngoài chuyện này ra, thì Thường Kiếm Nam không có một chút nào có lỗi với nàng. Câu chuyện tình ái truyền kỳ giữa Thường Kiếm Nam và Tam Nương Tử này cũng khiến nàng cảm động.
Nhìn thấy Thường Kiếm Nam giống như ông lão cứ càm ràm đi, càm ràm lại chuyện sắp xếp cho con gái, vì tương lai của chúng mà không yên tâm, thậm chí là lo lắng sẽ có một ngày một trong hai người sê vì lợi ích mà bất hòa. Cho nên, lấy quyền làm cha, mà đề ra một yêu cầu duy nhất trong đời: đó là bọn họ phải được gả cho một chồng. Lương Thần Mỹ Cảnh dở khóc dở cười, lúc đầu phì cười, ngay sau đó trong lòng càng thêm chua xót, trong lòng càng thêm đau đớn, bi ai bao phủ, khóc không thành tiếng.
Phần thư cuối cùng là việc an bài cho hậu sự.
Lương Thần, Mỹ Cảnh căn bản là chưa xem, thư đã bị họ ném sang một bên, hai chị em chạy nhào lại bên giường cất tiếng gọi “Cha” liền nghẹn ngào lại không thể nói thêm điều gì.
Hai người khóc một hồi lâu, Lương Thần mới tiếp tục nói:
- Cha, cha yên tâm đi, con và muội muội sẽ tương thân tương ái, một đời một kiếp ở bên nhau, tuyệt không để cha lo lắng.
Mỹ Cảnh mắt đỏ hoe nói:
- nếu trái lời thề, trời chu đất diệt”
Trong lúc hấp hối dường như Thường Kiếm Nam nghe được câu nói ấy, khóe mắt y giọt nước mắt khẽ lăn dài, cổ họng thều thào vài tiếng, rồi im lặng.
Không biết là vì sự co giãn của cơ bắp hay là vì những nguyên nhân khác, và thần sắc của y vô cùng thanh thản, dường như nét mặt thoáng cười.
Y nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh, trên trời xanh có rất nhiều mây trắng, như mây trắng trên dãy núi xanh biếc, đó là đỉnh núi Chung Nam.