Chương 341: Mưu tính của Kiều Đại Lương
- Không ổn rồi, Lý thị trưởng rơi trong cống ngầm rồi!
Tiếng la thé của Tiểu Kiều.
Hai huynh đệ Kiều Tam Kiều tứ, thuộc trong đội ngũ bảo vệ Lý Ngư, được gọi là Đại Kiều và Tiểu Kiều, tuy nói là hai an hem một chút cũn không giống người đẹp Giang Đông, nhưng cả hai độ 20 tuổi, khôi ngô cường tráng, đầy nam tính.
- Không ổn rối, Lý thị trưởng đã bị con lừa đá rồi!
Câu nói báo tin là của Đại Kiều, Lý Ngư cho rằng bị lừa đá một cái thì có thể giả chết? Dĩ nhiên là không phải, tin báo này không phải là hắn chủ động “khiêu khích”, đã được giải cứu nhiều lần, càng nghĩ càng tức, tiện tay vỗ vào mông con lừa một cái, kết quả con lừa đó cũng ương ngạnh…
Hai huynh đệ Kiều Tam Kiều Tứ khẩn trương bát nháo lên, điều này làm cho Lỹ Ngư rất đau đầu.
- Không ổn rồi, Lý thị trưởng đã ăn phải món gì đó rồi.
Lúc này là tin báo của Đại Lục-Lục Hi Chiết.
Lý Ngư làm thuốc giả, hy vọng giả bộ là ngộ độc thực phẩm cũng bị tiêu tan, khi Đại Lục đem một dung dịch màu vàng tới để súc bao tử cho hắn, thì tên “Lý Ngư bị ngộ độc” ấy lập tức không cần chữa trị cũng khỏi bệnh.
Dùng phân lỏng đổ vào để súc ruột, phương thuốc dân gian này xác thực là có hiệu quả, thực ra làm muốn làm cho nôn mửa, nhưng trò chơi này quá ác rồi, Lý Ngư vì muốn nôn ra, hắn lấy ngón tay chọt vào cổ họng.
Lý Ngư thường gặp nạn, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên nghe thấy cũng không yên tâm, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lý Ngư không kiềm nổi sự tuyệt vọng.
- Không ổn rồi…
Lần này tiếng loan báo không phải là thuộc hạ của Lý Ngư, mà là Đại Trướng phòng, Đại trướng phòng từ chợ Tây hớt ha hớt hải, chạy không kịp thở, báo:
- Thường lão đại đã qua đời rồi!
- Hả?
Vật vã tự tìm cái chết trong muôn vạn, đày đọa bản thân khốn đốn vô cùng, hết lần này tới lần khác lần lượt bị những tên tiểu quỷ khó dây dưa kia kéo trở lại Lý Ngư suýt chút nữa thì bị nghẹn chết.
Muốn chết, chết không được, không nên chết lại chết rồi, chuyện này là thế nào?
Vị trí chủ chợ Tây, Đại trướng phòng vẫn là người xứng đáng có được, rất nhanh tin tức này đã đươc loan truyền đi rộng khắp.
Thường lão đại nửa năm trước đã biết mình mắc bệnh nan y…
Vì để thuận lợi cho việc chuyển giao quyền lực, ông ấy đã giữ kín không nói ra bệnh tình của mình, chỉ nói với bốn người chức cao nhất.
Và sau khi Thường lão đại tạ thế, Đại trướng phòng đã dò la được rất rõ ràng
Lý Ngư sau khi nghe xong, ngẩn người tại đó, ngơ ngác hồi lâu, mới khẽ thở dài: "Tình cha như núi nha!"
Đại trướng phòng và Đại Kiều Tiểu Kiều, Đại Lục…các hiệp khách hào kiệt cùng xúc động gật đầu.
Chỉ có hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên không chịu nổi khóc thút thít.
Lý Bá Hạo than thở:
- Cha ta, khi nào có thể yêu thương giống như người nhà Thường lão đại đây.
Mọi người ngay lập tức nhìn sang họ, chẳng lẽ nơi này còn có một ký ức tuổi thơ chịu không thấu nữa hay sao?
Thì nghe Lý Bá Hạo than vãn:
- Người ta thì tình cha như núi, còn ta thì tình cha như núi bị sạt lở, từ nhỏ đến lớn, hễ ta làm sai, thì bị đòn, đệ đệ ta làm sai, ta cũng bị đòn.
Lý Bá Hạo nhìn về phía Lý Bá Hiên:
- Hay là ngươi được cưng chiều a, người ta thường nói, con trai trưởng, cháu trai trưởng, mệnh của một đời người/hậu duệ/con cháu. Đợi đến khi ta có con, nhất định sẽ lấy lại được sự cưng chìu của cha”
Lý Bá Hiên ngỡ ngàng nói:
-"Cha rất cưng chiều đệ à? Đệ không cảm thấy chút nào. Cha thương như núi, không sai, cha chúng ta giống như một ngọn núi, sừng sững ở nơi đó, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết làm, giống như núi ở nơi đó vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Mọi người bên cạnh đối với hai tên phú nhị đại cẩm y ngọc thực, cả đời không lo, chính sự không màng, nhàn rỗi nhàm chán, chỉ có trò chơi nhân gian thú vị, hận không được như việc Lý Ngư đã gặp qua hàng loạt các trắc trở không lường trước như "rơi cống ngầm", "bị lừa đá", "trúng độc thức ăn", để cho bọn họ đều gặp phải một lần.
Lúc Lý Ngư trở về “Đông Li Hạ”, tửu lâu đã ngưng hoạt động, có nhiều đồ tang lễ.
Lý Ngư đến nơi này, cũng không tránh khỏi cảm giác xúc động, bước chậm từng bước chân, sắc mặt trang nghiêm.
Sau mười năm dài cai quản nơi đây, Thường lão đại đã qua đời. Có lẽ bình thường bởi vì ông sống rất giản dị, phố phường đối với ấn tượng của ông không đủ sâu sắc, nhưng sức ảnh hưởng của ông là tràn ngập âm thầm khắp cả chợ Tây. Sau khi ông mất, thực sự những thuộc hạ nòng cốt không hẳn là tiếc thương, mà ngược lại ngày thường chỉ có nghe được cái tên, không quen biết các thương nhân khác, trong lòng mỗi người rất hoang mang, giống như trời sắp sụp đổ.
Lầu Ba, gian phòng của Kiều Đại Lương
Kiều Hướng Vinh đã thay đổi xiêm y mộc mạc giản dị, thắt lưng buộc một vành đai trắng, thần sắc mang vẻ bi ai.
Nhìn thấy Lý Ngư bước vào, Kiều Hướng Vinh hướng về trước án, chỉ chỉ một cái, mà không nói gì.
Lý Ngư bước tới trước án quỳ ngồi xuống, vịn đầu gối, nhìn Kiều Hướng Vinh.
Kiều Hướng Vinh im lặng một chút rồi thở dài nói:
- Thường lão đại mạnh mẽ như hổ, người tài hoa lại mất sớm, đời người thật sự khó đoán trước.
Ngươi đến tìm ta, không phải là muốn đàm đạo chuyện đời người chứ? Cùng ta nói chuyện đời người, chi bằng ta đi tìm tiểu Cát Tường nói chuyện đời người, càng thêm hăng hái, để đỡ để cô ấy nhìn chăm chăm vào bụng Tác Tác, đỏ mắt tía tai với tiểu bạch thố.
Cho nên, Lý Ngư không nói chuyện, chỉ là nhìn Kiều đại lương cảm thấy kính nể.
Kiều Hướng Vinh rất là hài lòng, trước mắt người trẻ tuổi này, rất biết tiến thoái, hướng về Thường lão đại bảy tỏ lòng trung thành, kỳ thực là không cần thiết để ý đến ta, bởi vì ta, mới thật sự là lão đại của hắn. Thật đáng tiếc, người nhân tài này, vốn nên trọng dụng, tương lai sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ta.
Nhưng "Mưu triều soán vị" thật là khó nghe, thật muốn thu phục lòng người, cũng không dễ dàng. Luôn phải có một người đứng ra gánh vác hết thảy các tội danh này, mà hắn, mới tới "Đông Li Hạ", không hề có gốc rễ gì cả, là người phù hợp nhất. Dù sao hắn cũng luôn phạm thượng, thì cứ để cho hắn phạm thượng cho trót đi!
Kiều Hướng Vinh suy nghĩ, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
Kiều Hướng Vinh nói:
- Thường lão đại muốn đem chợ Tây giao lại cho Lương Thần, Mỹ Cảnh tiếp quản, Lương Thần, Mỹ Cảnh là hai con gái ruốt của ông ta, chuyện này ngươi đã biết chưa?
Lý Ngư gật đầu một cái, trong lòng mơ hồ đã hiểu điều gì.
Kiều Hướng Vinh than ngắn thở dài:
- Ta hiểu tâm tư làm cha của Thường lão đại, như nhưng làm như vậy là không hợp lý, đáng tiếc là ông đã mất rồi, nếu không ta sẽ cán gián khuyên ngăn ông ta!
Lý Ngư nhéo lông mày, hỏi dò xét:
- Ý của Đại lương là?
Kiều Hướng Vinh thở dài nói:
- Chợ Tây là một chốn giang hồ nhỏ, bão táp phong ba của giang hồ nhỏ này, so với giang hồ lớn cũng không ít. Hai cô con gái tuổi tác còn non nớt, áp lực trong cuộc đời sao chịu được? Thường lão đại thương yêu con gái, kỳ thực lại vô ý hại bọn họ. Từ trước đến nay, ta quản chợ Tây được hai năm, cũng chưa ổn định, cho đến khi Thường lão đại xuất hiện, mới thống nhất giang sơn, nhưng….
Kiều Hướng Vinh hơi nghiêng người nhìn về phía của Lý Ngư, ánh mắt nghiêm nghị lạnh toát:
- Người thống nhất là người người tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, thiên thu ghi công, nhưng không còn ở hiện tại, giống như Thủy hoàng đế, Tùy Văn đế, tất cả đều là bình định loạn lạc, thống nhất sơn hà, nhưng họ đều đến đời thứ hai thì kết thúc! Thực sư là tạo thuận lời cho người đến sau hưởng thụ!”
Lý Ngư chợt hiểu ra, nhìn lên đột nhiên nhìn thấy bốn chữ lớn “Tranh quyền đoạt vị” trên đỉnh đầu Kiều đại lương thêm vào đó là một dấu chấm than, hắn chầm chậm nói:
- Như vậy là, Kiều đại lương muốn làm Hán cao tổ à, hay là Đại Đường Võ đức hoàng đế?
Kiều Hướng Vinh lắc đầu cười nói:
- Kiều mổ nào có tài đức gì mà tranh giành ngôi chủ Chợ Tây.
Lý Ngư nhíu mày một cái, nói:
- Ngoài Đại lương ra, hình như tại “Đông Li Hạ” chẳng còn ai có thể giữ chức ấy nữa.
Kiều Hướng Vinh cười nói:
- Không không không, Kiều mổ nào có dã tâm đó, ta chỉ là không muốn để Lương Thần, Mỹ Cảnh quản lý chợ Tây là bởi vì bọn họ không chịu nổi đàn áp, lỡ mà có nổi loạn, đên lúc đó bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, đồng thời, các lão tổng quản đã ở chợ Tây nhiều năm, cũng không mong muốn lại có “loạn thế”. Cho nên ta đã nghĩ ra một cách rất tốt.
Lý Ngư nói:
- Đại lương của nói, thuộc hạ lập tức nghe lệnh!
Nghe câu nói này, ánh mắt Kiều Hướng Vinh sáng lên, rõ rang đã đang đợi hắn bày tỏ thái độ.
Kiều Hướng Vinh quả nhiên rất hài lòng nói:
- Ý của lão phu, là phế đi chức vị chủ quản chợ Tây, phá bỏ kết cấu Tứ lương Bát trụ và Thập Lục Hành, thiết lập đoàn trưởng lão và đoàn trưởng lão chủ chốt. Đoàn trưởng lão chủ chốt gồm có tám người, còn các đoàn trưởng lão thì không giới hạn số người, dựa vào uy tín và năng lực quyết định. Cứ 03 năm một lần, từ trong các đoàn trưởng lão chọn ra trưởng lão chủ chốt, người trong đoàn chủ chốt sẽ phụ trách quản lý chợ Tây trong 03 năm. Nếu không làm việc hiệu quả, sau 03 năm sẽ bị loại ra. Còn về tám ngừoi này, khi có việc cần giải quyết thì cùng nhau quyết định, thiểu số phục tùng đa số. Như vậy, Lương Thần Mỹ Cảnh cũng được đưa vào hàng trưởng lão, trước sau đều vẹn toàn. Ngươi thấy thế nào?
Lý Ngư nhìn chằm chằm Kiều Hướng Vinh:
- Lão già này… chẳng lẽ cũng xuyên việt?
Kiều Hướng Vinh nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, trong lòng vui mừng không hết. Ta đã học được chiêu này ở phương Tây Đại Tần, ta vẽ cho ngươi một cái bánh lớn, ta không tin ngươi không mắc câu. Tin rằng điều này cũng sẽ làm cho những người khác sôi nổi ủng hộ. Dựa vào điều này, ta có thể mượn tay Trương Nhị đàn áp sự bất phục, lại có thể đứng phía sau đã hắn ra khỏi chợ Tây. Đến lúc đó, ta một mình nắm lấy quyền lực, tự mình có thể được mọi người đề cử, thăng lên ngôi chủ quản!