Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 342 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 342: Ngày mai cận kề

Nếu thật sự Kiều Hướng Vinh có ý này, có lẽ ông ta sẽ xây dựng được một nghiệp đoàn rộng lớn.

Tất nhiên, dựa vào công sáng kiến, ông ta 10 phần đã có hết 8,9 phần sẽ trở thành Hội trưởng, một mình ẵm lấy đại quyền, có điều so với chế độ độc tài trong trí nhớ của Lý Ngư cũng có điểm tán thành.

Ở cái thời này, nếu muốn bãi bỏ đế chế quân chủ, căn bản là không có điều kiện khách quan để thực hiện, về điểm này Lý Ngư hiểu rất rõ, nhưng chỉ vẻn vẹn một chợ Tây, một tiểu tốt trong thành Trường An thực thi chế độ không nhất thiết là không được.

Để cho hai chị em Lương Thần và Mỹ Cảnh xinh đẹp khả ái, trở thành đầu sỏ thương nghiệp vô vị buồn tẻ, hơn nữa trở thành mục tiêu công kích, nếu mà như vậy, lý Ngư cũng không vui vẻ

Nghĩ đến đây, Lý Ngư trong lòng đã có tính toán, do dự một lúc, bèn nói:

- Đại Lương cao kiến, khiến người ta tỉnh ngộ, chỉ là không biết Đại Lương tính làm như thế nào?

- Làm như thế nào là như thế nào?

Kiều Hướng Vinh than ngắn thở dài, vẻ mặt tỏ vẻ oán trời thương xót người:

- Ta muốn nói lời khuyên bảo, nhưng nghĩ cũng biết, Lương Thần, Mỹ Cảnh há sẽ đồng ý, nỗi khổ tâm này của lão phu, trời đất chứng giám, cho nên ta cũng không sợ bọn họ hiểu lầm, ta nghĩ nên làm như vầy…

Kiều Hướng Vinh hơi nghiêng người về phía trước, nói:

- Vào ngày an táng Thường Lão Đại, cũng chính là lúc Tân chủ chợ Tây đăng vị. Tân chủ chợ Tây, phải đỡ linh cữu, cho dù vương chợ Tây tiền nhiệm có chết trên tay hắn, đây là một cái luật bất thành văn ở chợ Tây, cho nên hai chị em Lương Thần, Mỹ Cảnh tất nhiên sẽ đăng vị trong ngày an táng.

Mắt Lý Ngư hơi nhấp nháy, nói:

- Như vậy Đại Lương tính thế nào?

Kiều Hướng Vinh nói:

- Lương Thần, Mỹ Cảnh, bên cạnh tự có một số thủ hạ thân tín trung thành với Thường lão đại, lại có thêm các lão quân, nhất định sẽ đến trước trợ giúp, lực lượng cũng không nhỏ. Trong tay ngươi có hơn trăm người chăng? Lão phu sẽ đưa toàn bộ người của ta ho ngươi, toàn là thanh niên trai tráng, tạm thời ra tay trước khống chế kẻ khác, giành thế khống chế cục diện.

Lý Ngư nghĩ một chút rồi nói:

- Ngày an táng của Thường Lão đại, đại khai sát giới sao?

Kiều Hướng Vinh khẽ nói:

- Ngày an táng Thường lão đại sẽ không thấy máu, chợ Tây những ngày sắp tới sẽ trời long đất lỡ, một người không chết, lão phu không dám bảo đảm, cho nên người nhất định phải mau chóng khống chế được thời cuộc, đặc biệt là không chế Lương Thần, Mỹ Cảnh, chỉ cần hai ngừoi họ chịu trói, thì những ngườ khác cũng không dám rục rịch, làm như vậy, có lẽ bọn họ sẽ hận ta suốt đời suốt kiếp, nhưng có quan hệ gì chứ?

Kiều Hướng Vinh cừoi thản nhiên:

- Ta đã bảo giữ tính mạng cho họ, giữ gìn sự ổn định của chợ Tây, ngước lên không thẹn với trời, ngó xuống không hổ với đất, hành vi không thẹn với người, cử chỉ không thẹn với lòng, đến lúc xuống chin suối gặp Thường lão đại, ta cũng sẽ thản nhiên, nếu ông ấy hiểu rõ sự việc, có thể là sẽ còn cám ơn ta một tiếng.

Dấy binh?

Đoạt quyền?

Dùng âm mưu và phương thức bạo lực để kết thúc một người thống trị chợ Tây, có thật sự là không ích kỷ để thành lập nên một nghiệp đoàn?

Lý Ngư trong lòng đã sinh nghi, nhưng hắn biết lúc này không thể để lộ ra vẻ do dự, Kiều đại lương đã đem kế hoạch bàn bạc và ủy thác cho hắn, thì cũng sẽ đề phòng hắn.

Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ là một người quản gia bình thường mà bên cạnh đã có mấy tên thuộc hạ rất lợi hại, Kiều Hướng Vinh lẽ nào lại không có thuộc hạ? Nếu bây giờ hắn để lộ vẻ nghi kỵ trước mặt Kiều đại lương lúc nào miệng cũng nói từ bi, e rằng hắn sẽ gặp tay sát thủ.

Cho nên trong phút chốc, Lý Ngư đã lộ ra vẻ mặt vui mừng hớn hở:

- Đại lương bàn tính chu đáo tỉ mỉ, thuộc hạ nghe lệnh hành sự, chỉ là, chỉ là thuộc hạ chỉ là thị trưởng Tây Thị Thự, trên còn có các vị Đại trụ…

Kiều Hướng Vinh khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm, Bát Trụ, đã chết hai còn lại sáu người, một tên chỉ là rùa rụt đầu, chạy trốn trên Thiếu Hoa Sơn, không nên tích sự gì. Đến nổi năm trụ còn lại, trừ Đào Y Y và An Như, đã đầu quân dưới trướng của ta.

Lý Ngư sợ đến kinh ngạc.

Kiều Hướng Vinh vuốt râu mỉm cười:

- Ngươi không cần lo lắng, lúc trước ngoài từ Lại đại trụ, bức tử Vương Hằng Cửu, người chỉ cần làm hết mình, mấy Đại trụ kia không bằng ngươi, đợi ta chỉnh đốn lại chợ Tây, lúc lập trưởng lão, chắc chắn ngươi cũng sẽ có phần!

Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, bỗng nhiên đứng dậy, lui về phía sau hai bước, hướng về Kiều Đại Lương cúi đầu:

- Được Đại lương coi trọng đến vậy, thuộc hạ nguyện vì Đại Lương tận tâm làm việc.

Lý Ngư vừa nói, vừa oán thầm:

- Ai! Mơ hồ nhớ kiếp trước nhìn tiểu thuyết trên mạng, người hiện đại không cần biết là cái gì bất đắc chí a mèo a chó nhỏ dân lang thang, vừa đến cổ đại, chỉ vài câu nói đã lắc lư một đời, chỉ nghiên cứu lòng người, loại khoa học này của người cổ dại thật đáng bái đầu, ta có thể khen ngược, quá mất mặt cho người hiện đại.

Có điều, dưới lưỡi đao người ta không cúi đầu không được. Hắn đứng lên lui xuống, bởi vì góc độ biến ảo, đã thấy sau tấm chắn giấy loáng thoáng có mấy bóng người đang siết đao.

Kiều Hướng Vinh mỉm cười gật đầu:

- Cố gắng làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Nhưng trong lòng nghĩ:

- Thường Kiếm Nam không như những vương chủ chợ Tây tiền nhiệm, hắn trấn thủ chợ Tây hơn 10 năm, đã lấy được lòng dân, không tìm người chịu tội thay, ta sợ đàn áp chịu không nổi. Không biết nói sao, đành phải lấy ngươi ra đền tội, ngươi cứ yên tâm đi đi, bất quá thì vợ và con ngươi ta sẽ nuôi cho!

Lúc Lý Ngư bước ra khỏi phòng Kiều Đại Lương, trên mặt đầy vẻ vui mừng, ung dung bước đi, thế nhưng ở giữa sống lưng bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc nãy ở trong phòng, mà để lộ sắc mặt lạ thường, e rằng đầu lìa khỏi cổ.

Đến lúc này, hắn căn bản đã không dám tin tất cả lời của Kiều đại lương là “có ý tốt”, thậm chí hắn còn suy đoán rằng, Kiều đại lương muốn phế bỏ chức vị chủ Chợ Tây, thành lập chế độ nghiệp đoàn, đều không phải vì che dấu dã tâm của bản thân, chỉ là muốn dùng một lý đường đường chính chính để che dấu mà thôi.

Lương Thần, Mỹ Cảnh…

Thường Lão đại

Còn có Đệ Ngũ Lăng Nhược ngày trước điên điên nói hắn chính là người yêu.

Người quen vô tình?

Đối với Thường lão đại, hắn có phần tôn trọng sự kiêu hùng, không nghĩ là sau lưng ông ấy lại có một câu chuyện thê lương.

Lương Thần, Mỹ Cảnh, giống như hai người con gái nhà bên cạnh, hắn chưa từng có ý muốn khinh suất, nhưng cũng khó tránh tâm ý muốn thân cận, hắn không muốn bọ họ gặp phải bất trắc.

Đệ Ngũ Lăng Nhược, hắn tránh không kịp, hắn có thể nhìn ra được tình ý mà nàng dành cho tình lang, mà nàng ấy lại đem hắn đặt vào vị trí tình lang. đối với một người con gái đem lòng yêu “ngươi” say đắm, cho dù là cô ấy chỉ xem người là thế thân của ai đó, ngươi có thể hiểu rõ cô ấy cũng có khó khan, mà khoanh tay không lo?

An táng….

Bảy ngày sau.

Bấm đầu ngón từng ngày trôi qua Lý Ngư dở khóc dở cười.

Bây giờ là đếm ngược ngày thứ tám, nói cách khác, nếu như hắn không muốn để lại tiếc nuối, như vậy hắn phải ở lại chỗ này, chống được ngày thứ bảy, giải quyết kiếp nạn của Lương Thần, Mỹ Cảnh, sau đó sẽ tìm cách rời khỏi Trường An.

- Ôi, thật đáng tiếc một khi ta đảo ngược không gian và thời gian, chuyện đã thay đổi cũng sẽ mang ngươi trở lại trước khi phát sinh. Trụ luân ơi trụ luân, nhìn mày rất uy phong, nhưng chẳng có tác dụng gì cả

Lý Ngư đột nhiên dừng bước, ánh mắt dần dần sáng lên.

Bảy ngày sau an táng Thường Kiếm Nam.

Tứ lương, Bát Trụ, Thập Lục Hành, thậm chí đến cả trên dưới các tên đầu xỏ và thêm các thương nhân ở chợ Tây đều có mối liên hệ, tình cảnh đó vô cùng to lớn.

Lúc Lý Ngư vừa bước ra khỏi cửa, thì có hơn trăm tên cao thủ phục sẵn ở đó, đừng nói đến người, ngay cả thần cũng khó thoát. Đợi đến ngày đó, những tên này đều sẽ do hắn điều động, từng người sẽ thi hành nhiệm vụ, cũng có thể nói, đến ngày đó. Hắn Lý thị trưởng sẽ không bố trí phòng thủ.

Có điều không bố trí phòng thủ, hắn cũng không cần chơi trò “giả chết”, nhân lúc đại loạn, hắn muốn chuồn đi, chẳng phải là dễ dàng hơn sao? Nhưng trước khi hắn trốn, vẫn phải thuận lợi giải quyết nội loạn.

Lý Ngư tưởng tượng sau trận đại loạn, Lương Thần, Mỹ Cảnh sẽ thuận lợi đăng vị, lúc đó hắn sẽ là đại công thần, nhưng tên tuổi sẽ mau chóng tan biến đi, vì trong mắt của mọi người, hắn đã chết mất rồi, đến nổi không tìm thấy xác, liệu hai cô nha đầu ấy có vì hắn mà đau lòng rơi lệ hay không?

Nói không chừng thỉnh thoảng sẽ nhớ về hắn.

Còn Đệ Ngũ Lăng Nhược…

Lý Ngư thầm thở dài:

- Thật là một cô nương tốt, nhớ nhung thành bệnh, hy vọng nàng ta sớm ngày bình phục, tìm được một nửa của mình và có một kết cục mỹ mãn.

Vừa nghĩ như vậy, Lý Ngư bỗng nhiên liền tự thấy cảm động:

- Ta thật vĩ đại!

Sắp đến đến mùng 9 tháng 9!

Mùng 08 tháng 09, Tam pháp ti thậm chí là cả triều đình đều phủ lên bầu không khí kỳ quái.

Năm ngoái ngày 09 tháng 09, hoàng đế nhất thời ra lệnh trì hoãn hành hình tạm phóng thích 390 tù nhân cho trở lại quê nhà. Hôm nay một năm đã qua, ngày mai chính là đến hạn hành hình, trưa ngày mai, bọn họ sẽ quay lại sao?

Có lẽ sẽ có một số người quay lại, vẫn có người xem nhẹ mạng sống của mình, có điều, 390 tử tù, không thể toàn bộ quay lại hết, một thứ gạo nuôi trăm thứ người, không thể hy vọng mỗi ngừoi đều xem nhẹ mạng sống của mình, huống chi bọn họ vốn dĩ là tù nhân, một người cao thượng như vậy, chắc sẽ thành thánh nhân?

Giả sử 390 người, chỉ trở lại 30,50 người, sắc mặt hoàng đế lúc này…

Cho nên, tất cả quan viên, đều đang đợi kết quả xuất hiện ngày mai, trời mới biết hoàng đế biết được hắn nhất thời khai ân, kết quả là thả đi mấy trăm hung phạm giết người, cần quan phủ phát lệnh truy nã khắp thiên hạ, thật là khó chịu vô cùng, có hay không có người do đó mà bị hoàng đế giận cá chém thớt.

Có điều, các quan viên trong triều đình đều lo lắng bất an, các đáp án không giống nhau, ở chợ Tây hầu như người ta không nhớ đến năm ngoái có thả tử tù.

Tại chợ Tây đang tổ chức tang sự cho chủ của họ.

Tứ lương Bát Trụ Thập Lục hành, phàm là khỏe mạnh đều tới, mỗi một người ai cũng mang theo nhiều thủ hạ, bởi vì họ cũng là thủ hạ của Thường Kiếm Nam, họ đến để tiễn lão đại một đoạn đường cuối cùng.

Năm đó đi theo Thường Kiếm Nam đi tới chợ Tây có ba trăm lão quân, cũng có con cháu được nâng đỡ.

Trong chợ Tây phàm là các thương nhân có tên tuổi đều đến để đưa tiễn linh cửu.

Đệ nhất du hiệp Nhiếp Hoan cùng hồng nhan tri kỷ Tiểu Liên, cả người mặc một màu trắng giản dị mộc mạc cũng đến đưa tang.

Lão Trương Nhị cũng từ chợ Đông vội vàng đến, chạm mắt với Kiều đại lương, hai bên chào nhau bằng một ánh nhìn.

Thấy phía sau lão Trương Nhị còn có 300 người, tảng đá trong lòng Kiều đại lương lập tức buông lỏng. Lại nghĩ đến chuyện ông ta cố gắng ra sức, mà lão Trương Nhị lại đến chia cắt thành quả thắng lợi, nhưng lại không nghĩ đến kẻ chịu tội thay mà ông ta sắp đặt rất thuận lợi nắm lấy quyền lực, hoàn toàn có thể sút tến mập mập như tượng phật này văng ra, Kiều Đại Lương suýt chút nữa đã cười lớn tiếng.

Có một số có mối liên hệ nồng hậu ở chợ Tây không tiện ra mặt, nên chỉ gửi câu đối phúng điếu, một lát sau, trên phố chợ Tây khắp nơi đều là hoa trắng.

Lý Ngư rất gấp, hắn không nghĩ rằng Tác Tác cô nương đã đến ngày sinh con.

Đại cuộc Chợ Tây, hắn không thể không tự mình chủ trì, nhưng để Tác Tác ở đó, hắn cũng không yên tâm.

Bà mụ đã được mời đi, Thiết Vô Hoàn phụ trách an toàn, đến nỗi Phan thị nương tử cùng Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, thì từ chiều hôm qua chiều bắt đầu, liền lại đi "Dạo chơi ". Cũng may các nàng chiều hôm qua rời đi, bằng không nghe nói Lý gia có hậu nhân, sợ rằng lão nương là tuyệt không chịu đi.

Trong một lúc, Lý Ngư bận lòng lệnh phát động của Kiều đại lương, việc Tác Tác sinh con, mẹ già ở Tam Lý Khê tim không đủ chia, cho nên, trong mắt người ngoài, Lý Ngư đứng đầu Thập Lục Hành mang bộ dạng khóc lóc thảm thiết, mất hồn mất vía.

Bạch Sự Ti Nghi Thôi Hàm Thu từ Lễ bộ trọng kim được đều nhìn thấy trong mắt, không khỏi thầm khen:

- Nhìn xem, vị này, đau khổ dấu trong lòng không nói, đúng chừng mực đúng lúc, so với những người khác căng thẳng thái quá, bi ai, không có từ gì diễn tả, có phải vị này được mời đến nhận “lệnh khóc” không đây?

Bình Luận (0)
Comment