Chương 347: Hai phụ thân.
Đông Ly Hạ
Lầu Thượng Lầu
Thường Kiếm Nam như thoáng chút suy nghĩ từ cửa sổ quan sát dưới lầu.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã chết người nhiều như vậy, nhưng hiện tại lại khôi phục sự bình ổn như chưa từng xảy ra cái gì, ngay cả vết tích thi thể và máu tươi đều không có.
Buổi sáng ngày mai mặt trời vừa mọc, lại là cảnh tượng phường chợ náo nhiệt phồn hoa, có lẽ cũng có một hết thảy phát sinh nơi này sẽ từ từ lan truyền ra ngoài, còn tam sao thất bản, nhưng đó sẽ là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.
Mà hiện tại đang là lúc mặt trời lặn.
Trời chiều như lửa, dâng lên sức sống tươi đẹp.
Nhưng, mặt trời lặn phía tây, đã là cảnh tượng không cách nào xoay chuyển được.
Lúc này trời chiều rất đẹp, nhưng sắc hoàng hôn sẽ đến rất mau.
Khi ngươi cho là sắc hoàng hôn này sẽ kéo dài rất lâu, trong lúc mặt trời đỏ rực ngả về phía tây, sắc hoàng hôn đã đến, nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
- Đệ Ngũ Lăng Nhược giải quyết tốt hậu quả, rất đủ tư cách đấy. Lão già Hồng Thần Diệu kia cộng thêm Đào Y Y và An Như làm việc cũng đều thận trọng. Như thế, ta cũng yên lòng. Về phần có thể đánh nhau có lẽ chỉ còn lại có Lý Ngư. Tuy nhiên không phải lo, tiểu tử này, dám đánh, dám đấu, dám gánh vác trách nhiệm. Nội mười năm, các con có thể tín nhiệm, trọng dụng hắn!
- Vậy mười năm sau thì sao?
Lương Thần không kìm nổi hỏi.
- Mười năm về sau, chính là chuyện của các con rồi. Lòng người sẽ thay đổi, thần Phật cũng không thể đảm bảo, hắn của tương lai còn có thể như hiện giờ hay không. Cho nên, điều cần thiết là tự các con nắm chắc, phán đoán. Đương nhiên, nếu hai con thích hắn, cùng gả cho hắn, vậy chuyện mười năm không có gì để nói rồi.
- Hắn có thê tử rồi. Hôm nay vừa sinh con xong, người ta không thèm lấy hắn!
Mỹ Cảnh cười nhạt:
- Hứ! Đúng rồi, nếu lão đại giả chết, tại sao phải dặn dò hậu sự như thật thế. Ngài khỏe mạnh cường tráng, sẽ sống đến trăm tuổi.
- Vâng, ta sẽ…nhớ ngài lắm đấy…
Thần sắc của Lương Thần đau buồn, nàng nghiêm nghị đồng ý, giọng nói chợt nghẹn ngào, nước mắt trong suốt khẽ trào ra.
Hai người họ cùng mẹ sinh ra, hơn nữa là tỷ muội sinh đôi. Thật ra không chỉ hình thức giống nhau, chỉ số thông minh cũng như nhau. Người này nghĩ như nào, người kia cũng như thế. Tuy nhiên Mỹ Cảnh so với nàng khờ dại hơn, ngây thơ hơn một chút, không phải nguyên nhân Tiên Thiên, mà là nguồn gốc từ lúc sinh ra.
Vừa ra đời, Lương Thần ra sớm hơn mười lăm phút, là tỷ tỷ, cho nên từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tuổi ngang nhau, nàng vẫn phải gánh vác rất nhiều thứ, điều này đã luyện tâm tính và trí tuệ của nàng trưởng thành chín chắn hơn muội muội.
Mỹ Cảnh nghe giọng nói của tỷ tỷ lạ thường, kinh ngạc quay đầu nhìn tỷ tỷ, thấy hai hàng nước mắt từ trên gương mặt tỷ tỷ chậm rãi xuống, mặt sắc Mỹ Cảnh trắng bệch đi.
Mỹ Cảnh run run nói:
- Lão Đại, ngài…ngài…chẳng lẽ ngài thật sự…
- Đúng thế!
Thường Kiếm Nam chậm rãi xoay người, trên vai, vầng thái dương đỏ rực kia đã sắp lặn xuống núi rồi.
- Ta đích thật là giả chết, nhưng không phải giả bệnh. Kiều Hướng Vinh, Vương Hằng Cửu, Lại Dược Phi đều là phụ tá đắc lực của ta, nếu ta không phải tự biết cái chết đến gần, mà các con... không trấn trụ được họ, ta sẽ không ra hạ sách này.
- Cha...
Trước đây, quen biết nhau, nhưng Mỹ Cảnh vẫn quen gọi y là lão Đại, nghe một câu thế, lại không kìm nổi rơi lệ lã chã.
- Ta chống đỡ đến được hôm nay, vẫn không…uống thuốc, kéo dài hơi tàn, giường bệnh triền miên, đây không phải là chuyện Thường Kiếm Nam ta nên làm. Tuy nhiên, ta vẫn uống thuốc. Bảy ngày qua, lúc giả chết, ta luôn luôn uống thuốc, khi đại nạn sắp đến, đã năn nỉ Tôn thần y, kê cho ta một liều thuốc có thể thúc hóa tiềm lực, kéo dài tính mạng. Nay, ta không cần phải uống thuốc nữa…
Trên mặt của Thường Kiếm Nam có một loại ánh sáng hồi quang phản chiếu.
Y hiền từ nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh, tràn đầy yêu thương.
Y sắp đi, nhưng y không phải mất hết, cốt nhục của y, huyết mạch của y chính là ý nghĩa để y kéo dài sinh tồn của mình.
- Cha không được chết, không được. Con chưa gọi cha được nhiều lần. Tôn thần y đã có dược vật kéo dài sinh mạng, kia cứ tiếp tục uống là được.
Mỹ Cảnh nhào qua, vẻ mặt hoảng loạn và sợ hãi.
Thường Kiếm Nam vuốt ve đầu của nàng, bật cười nói:
- Con gái ngốc nghếch, nói thuốc kéo dài mệnh, có thể sử dụng bao lâu? Hơn nữa... Ta chết thì mới có trợ giúp rất lớn cho các con. Vừa giết người lập uy, lại giúp các con đăng vị, mới giúp được các con nắm chắc đại quyền.
Để cho ta nằm trên giường, sẽ khiến người khác thấy ta là một kẻ sợ hãi, là một kẻ phế nhân không còn sức lực, cho đến khi tắt thở, sự kính sợ của họ sẽ sẽ biến mất, mà khoảng thời gian đó cũng không dài, một hai tháng không đủ để dựa vào dư uy của ta giúp các con củng cố quyền vị. Cho nên...
- Không! Con không cần quyền vị! Con là con gái, cần gì thứ quyền vị kia? Con chỉ muốn cha sống, từ nhỏ con đã không có cha rồi, giờ vất vả lắm mới tìm được…
Mỹ Cảnh khóc không thành tiếng, Lương Thần thì điềm tĩnh hơn, không khóc lóc kêu gào, nhưng nước mắt rơi đầy mặt.
- Con gái ngốc, nhưng ta…. chung quy sẽ chết, hơn nữa sẽ không lâu nữa…Nhưng mẹ của các con, đã chờ ta lâu lắm rồi, rất lâu rồi…
Khi nói tới đây, trong mắt hổ của Thường Kiếm Nam cũng có ánh lệ.
Vầng thái dương trên đầu vai đã khuất hẳn rồi.
- Ngoan, con gái ngoan, cha không đợi được ngày con mở mắt, thứ đầu tiên thấy, sẽ là phụ thân của con. Về sau, cha sẽ đền bù cho con nhiều hơn…
Qua nửa ngày làm quen, cuối cùng Lý Ngư cũng có gan chạm vào hai má trắng nõn của con trai. Hắn chỉ dùng mu bàn tay lướt nhẹ qua hai má non nớt mỏng manh của con, lưu luyến, lại nhìn sang Tác Tác, cầm tay nàng:
- Tác Tác, vất vả cho nàng.
- Có gì đâu. Chàng giờ không đi ta mới lo lắng đấy.
Tác Tác lần đầu làm mẹ, nói năng rất dịu dàng:
- Ta sẽ rất nhanh về Lũng Hữu để gặp chàng. Còn chàng, nhớ cố gắng kiềm chế, đừng có tiếp tục thêm tam muốn tứ nữa đấy. Chờ ta trở về Long gia trại, nếu phát hiện chàng lại đưa về nhà một đám chị em nữa thì tự tay ta sẽ thiến chàng.
- Vậy nàng cũng không có gì để dùng rồi.
- Không thèm. Người ta tuy rằng đã là phụ nhân, nhưng ngoắc ngón út, sẽ vẫn có nam nhân nhào đến đấy, tin không?
- Nói gì thế, ngay trước mặt con chớ có nói lung tung.
- Hứ! Không tin chàng cứ thử xem, bản cô nương nói là làm, để ta xem người của chàng có nhiều hơn ta không.
Có con rồi, dường như sự tự tin càng lớn, Long đại cô nương vô cùng khí phách.
Lý Ngư cảm thấy rất oan, cứ như là hắn muốn như thế lắm.
Đề tài này kéo đến đây đã khiến cả hai lúng túng, Lý Ngư không dám nói nhiều, đành phải bỏ chạy.
Ngoài cửa, Thiết Vô Hoàn đang lẳng lặng ở đó.
Không còn hai chân trần trụi nước đóng thành băng, không còn xiềng xích trên người nữa, Thiết Vô Hoàn hiện giờ khí sắc tốt hơn trước rất nhiều.
- Chủ nhân!
Thấy Lý Ngư, Thiết Vô Hoàn lập tức lên tiếng chào.
Lý Ngư lần trước vốn nhận định mình muốn bỏ chạy, cho nên cũng không thèm để ý việc y gọi mình là chủ nhân, ai ngờ nhiều việc liên tục phát sinh, thân phận chủ nhân này tựa như không thể giải thích rồi.
Lý Ngư gật gật đầu:
- Ta quay về Tây Thị Thự, ngươi cứ thủ ở đây, bảo vệ mẹ con Tác Tác.
Lý Ngư sợ Thiết Vô Hoàn lo lắng cho sự an toàn của hắn mà muốn đi theo, vậy thì kế hoạch bỏ trốn của hắn sẽ bị hỏng bét.
Ngày mai tử tù quay về báo cáo, một khi hắn chưa tới, lập tức sẽ truy nã cả nước, khi đó muốn chạy khó khăn hơn gấp trăm ngàn lần. Có một số người mà hắn đắc tội, dù không có dũng khí xuất đao với hắn, nhưng cũng sẽ không keo kiệt báo một câu cho quan phủ, hắn cũng không có năng lực đối kháng với cơ quan nhà nước.
Cho nên, Lý Ngư lập tức tha thiết dặn dò:
- Ngươi có biết, đây là đứa con đầu tiên của ta, tính mạng của nó quan trọng hơn cả ta. Chỉ có ngươi ở đây ta mới yên tâm! Về phần ta, ngươi không cần lo lắng, không ai biết, tối nay ta ở đây hay đi đấu, cũng sẽ không nghĩ ra lúc này ta lại ra ngoài. Dù có nhiều kẻ xấu, nhưng đợi khi chúng biết, thì ta đã về đến Tây Thị Thự rồi. Huống chi, ta cũng không phải là hồ giấy.
Lý Ngư vỗ vỗ vai gã, rồi đi ra cửa.
Cấp trên vừa lên tiếng, dưới chân đã muốn chạy. Trong mắt Thường Kiếm Nam, đây là chuyện rất dễ giải quyết. Thật ra không biết cần bao nhiêu người đi hoàn thành, giờ phút này người phía dưới đều đang bận rộn. Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên mang theo người của Tây Thị Thự bận rộn ở các nơi.
Tuy nhiên, những người này thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đường, nhưng như thế càng thêm an toàn. Mà điều này, dường như cũng là nguyên nhân Thiết Vô Hoàn không yên tâm đuổi theo.
Nhưng, Lý Ngư cố ý tránh mấy đường lớn chém giết kịch liệt nhất, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị bèn tiến vào ngõ nhỏ, không bao lâu, hắn như kiến thợ cần lao cách những người đó càng ngày càng xa, hoàn cảnh xung quanh cũng càng ngày càng an tĩnh.
Lý Ngư đã một lần nữa định ra kế hoạch hành động, lúc này cửa thành đã đóng, nhưng Trần Phi Dương đã chuẩn bị một đầu dài thừng, giấu ở dưới tường thành gần Kim Quang Môn, chỉ chờ hắn rời khỏi chợ Tây, sắc trời càng tối sẽ yểm hộ hắn suốt đêm ra khỏi thành.
Mặc dù đêm nay hắn bị phát hiện mất tích, lúc đó đã cấm đi lại ban đêm, mọi người chợ Tây cũng mơ tưởng tìm được hắn, ngày mai khi mặt trời lên, hắn đã ở Tam Lý Khê cùng mẹ, Cát Tường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh lặng lẽ đi Lũng Hữu rồi.
Hoàn mỹ!
Lý Ngư đứng ở trong một ngõ hẻm, thăm dò nhìn hai bên một chút, lại nhìn bức tường phường phía trước tính toán chạy lấy đà, bay qua tường phường thì phía sau đột nhiên có người cất tiếng:
- Chủ nhân, ngươi cứ định bỏ mặc chủ mẫu và tiểu chủ nhân, đi tới Đại Lý Tự đầu thú hay sao?
- Vô Hoàn?
Lý Ngư giật nảy mình, sao gã lại đuổi theo mình chứ?
Hắn xoay người lại, nhưng không ngờ người phía sau đã hành động nhanh hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ Thiết Vô Hoàn sẽ ra tay với hắn, nhưng hắn vừa quay người lại, đã nhìn thấy Thiết Vô Hoàn một chưởng như đao, giống như quỷ đầu đao nặng nề của Quách Nộ Nhân Đồ "chém" một đao vào cổ hắn.
“Phập”.
Lý Ngư lảo đảo, đưa tay muốn sờ vào Trụ luân trên cổ tay mình, nhưng chỉ là giơ tay lên trong ý thức, còn cả người đã ngã xuống, ngã vào đôi tay cường tráng của Thiết Vô Hoàn.