Chương 348: Người có nguyên tắc.
Mặt trời mới lên ở hướng đông, toàn bộ thành Trường An đều giống như một tầng sắc vàng.
Tiếng trống đùng đùng đùng làm đánh thức người dân Trường An, này tĩnh lặng cả đêm thành cổ, một lần nữa toả sáng sức sống.
Thiết Vô Hoàn ở thời điểm cánh cửa Chợ Tây mở ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Vừa mới khai thị, bất kể là dân chúng hay là thương gia, tất cả đều đi vào hướng Chợ Tây, chỉ có một mình Thiết Vô Hoàn là nghênh ngang đón dòng người, làm việc nghĩa không chùn bước đi ra ngoài.
Mặc dù hàng ngàn hàng vạn người, ta độc quyết rồi!
Tâm nguyện của gã đã xong, ân còn chưa báo, thay Lý Ngư đền một mạng, để cho hắn sống sót, đây là kỳ vọng duy nhất của Thiết Vô Hoàn trong giờ phút này.
Có ân tất báo, đây là nguyên tắc nhân sinh của Thiết Vô Hoàn.
Thiết Vô Hoàn, là nam nhân phương bắc như một con sói vậy.
Sói nếu như quay đầu lại, tất có nguyên do. Không phải báo ân, chính là báo thù!
Lần quay về Lũng Hữu này của gã, là chạy về hướng đông bắc, để báo thù rửa hận.
Khi gã công lao sự nghiệp lập thành, hoàn toàn có thể ở lại trong bộ lạc, làm một người được mọi người tôn kính, khi làm vương hầu một phương nắm vững binh quyền, gã ta lại lần nữa quay về, nhìn phía Trường An.
Gã, muốn tới báo ân!
Một mớ vải vóc trong kho hàng, chỉ có liếc mắt trên tường cao nhìn vào lỗ thông gió để thông hướng ra bên ngoài rọi vào một ánh mặt trời.
Toàn bộ kho hàng có vẻ chật chội mờ tối, mặt trên vải vóc, Lý Ngư lẳng lặng yên nằm ở phía trên, nằm chỏng vó mơ màng đi vào giấc ngủ.
Thiết Vô Hoàn không có trói buộc tay chân của hắn, đây là nơi mà Thiết Vô Hoàn tùy tiện tìm kiếm một chỗ vải bổ trong kho hàng, nếu trói Lý Ngư vào bên trong thì tiệm này kinh doanh không tốt, mười tám ngày cũng không mở kho ra lấy hàng, chẳng phải là sẽ để cho hắn chết đói trong đó sao?
Nhưng Thiết Vô Hoàn tin tưởng rằng một chưởng kia của mình đủ để cho hắn tiếp tục mê man, thời điểm buổi sáng Thiết Vô Hoàn vốn định bổ thêm một chưởng, nhưng thấy Lý Ngư ngủ cực mê man không hề tỉnh ý, nghĩ đến mấy ngày này gã bận ứng phó biến Chợ Tây, vốn không đủ giấc nên lúc này bị một chưởng ngủ say, trừ phi có người quấy nhiễu, nếu không chắc có lẽ không quá sớm tỉnh lại, Thiết Vô Hoàn liền không bổ thêm một chưởng, bàn tay thô kia nếu dùng quá sức, có thể gây tổn thương cho người khác.
Nhưng, Thiết Vô Hoàn cái gì đều suy xét tới rồi, cũng chỉ không để mắt đến bàn tay thô kia có thể phá hỏng lỗ thông gió, lúc này góc độ ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào trên mặt Lý Ngư.
Ngày chín tháng chín, trời xanh thoáng mát, ánh nắng tươi sáng.
Nhưng ánh mặt trời sáng rỡ trực tiếp chiếu vào ánh mắt, mặc dù là nhắm mắt lại, cũng là chói mắt dị thường, cho nên... vốn dĩ Lý lão gia sẽ ngủ rất say mê, đợi đến buổi trưa hỏi trảm mới tỉnh lại, tỉnh rồi!
Lý Ngư vừa mở mắt, chợt cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, vội vàng nghiêng đầu, né ánh sáng kia, lúc này theo bản năng mới dần tỉnh lại.
Không nghĩ đến mình bị té xỉu, Lý Ngư nhảy bật dậy, định nhìn khắp nơi xung quanh, chợt phát hiện trên người mình có một tờ giấy thấm mực, cầm lên nhìn, bên trên chỉ có tám chữ to: Ta thay quân tử, sống cho thật tốt.
Tám chữ to vô cùng đơn giản, chữ viết cũng không đẹp, cũng không có chút âm vận văn phong gì cả, cũng nhìn thấy được sự ghen tức trong ánh mắt Lý Ngư.
Hắn vội vã ngẩng đầu nhìn, từ ánh dương chiếu rọi vào mà quan sát được hẳn là vẫn còn sớm, lập tức từ trên theo đống vải vóc nhảy xuống, chạy đi ra ngoài, vừa chạy vừa rít gào ở trong lòng:
- Thật sự là ngày chó, lão tử vốn không muốn chết, ngươi thay ta đi tìm cái chết làm gì? Sớm biết vậy thì nói thật với gã cho rồi, cho dù là bị gã khinh bỉ thế nào? Thật sự tử sĩ diện khổ thân…
Lý Ngư không có nghĩ qua có thể nửa đường chặn đứng Thiết Vô Hoàn hay không, không nghĩ qua một khi truy vào quan phủ, cố nhiên là cứu Thiết Vô Hoàn trở về, mà hắn thì không tiếp tục sống. Hắn chỉ nhổ hai chân, liều mạng xông ra ngoài, hắn có nguyên tắc làm người riêng của mình, hắn không thể để Thiết Vô Hoàn chết thay mình được.
Hắn có thể miệt thị Hoàng quyền, có thể nghi ngờ luật pháp công chính, nhưng sẽ không dao động quy tắc của mình, lương tâm của mình, nếu không hắn cho dù còn sống, cũng phải cả đời chịu lương tâm tra tấn. Hắn cũng không phải là một thánh nhân, cũng là một người có nguyên tắc riêng, là người có lương tâm.
Trên đoạn đường dài, ba tên nam nhân vừa mới sóng vai đi tới cửa kim quang Tây thành, liền hướng tới Chợ Tây mà đi.
- Khi xác định được chính là một người độ cảnh giác thấp nhất, đó sẽ là thời điểm chúng ta hành động.
- Bốn tên kia, đã quá mức ngu xuẩn. Khi động thủ, làm sao có thể thành công được?
- Thôi đi, không cần cười nhạo bọn họ, bất kể nói thế nào, bọn họ trung thành với di mệnh của Vương Đại Lương không sợ nguy hiểm, ám sát Lý Ngư, đã tạo ra giá trị tôn trọng của mình.
- Ừ! Chúng ta làm sát thủ làm gì mà có cái gì ngu xuẩn hay không, nhưng phàm là làm một chuyến này không phải giết người chính là bị giết, lần này thành công cũng không có nghĩa là lần sau có thể thành công, chai sành khó mà bị phá, đại tướng khó tránh khỏi thương vong!
- Đừng nói lời xui xẻo! Chúng ta lần này chỉ cần có thể toàn thân trở ra, chỉ dựa vào tiền của Vương Đại Lương chúng ta, đủ để tiêu dao cả đời, từ nay về sau cũng không cần chấp đao giết người.
Ba người đang nói chuyện đóng giả thành ba thôn phu này chính là ba trong bảy sát thủ của Vương Hằng Cửu.
Tiền, kỳ thật sớm đã trả cho bọn họ. Nếu phải đi, bọn họ sớm có thể cuốn gói chạy trốn.
Nhưng, bọn họ cũng là người có nguyên tắc.
Giết người, bọn họ có thể không từ thủ đoạn. Nhưng chữ tín đối với bọn họ mà nói nặng tựa Thái Sơn.
Nhất là người thuê bọn họ qua đời, đối với một người chết, bọn họ càng thêm không thể nói lỡ.
Mặc dù có bốn sát thủ chết vì vết xe đổ trước đó, nhưng bọn họ vẫn làm việc nghĩa không chùn bước.
Chỉ có giết Lý Ngư, bọn họ mới có thể an tâm mang theo tiền mà Vương Hằng Cửu cho bọn họ, cao chạy xa bay, tiêu dao một đời!
Huyện Trường An.
Hà Huyện Lệnh bấm tay tính toán, nhiệm kỳ của ông còn kém hơn ba tháng.
Tính đến cuối năm nay, chức huyện lệnh kinh thành của ông ta đã tới nhiệm kỳ.
Huyện lệnh kinh thành khó làm, nhưng một khi bình an lại, tất nhiên sẽ thăng chức.
Là Thái Thú một phương, hay là đóng giữ Lục Bộ chứ?
Hà Thiện Quang rất kỳ vọng, nhưng cũng bởi vì vậy, mà càng thêm không yên.
Chín mươi chín bái đều đã bái, còn kém cái cuối cùng này khẽ run rẩy rồi, có thể ngàn vạn lần cũng nhiễu loạn mới tốt.
Hôm nay chín tháng chín, là ngày tốt để giết người.
Nhưng 390 tử tù năm trước phán tử hình cũng là ngày hôm nay mới tập trung đầy đủ.
Ngày hôm qua, còn một tên vẫn chưa về.
Điều này cũng bình thường, ai sẽ đến nhà tù này trước tiên chứ? Càng gần ngày chết, càng trân trọng sinh tồn, sắp tới ngày nhận lấy cái chết, mọi người đều sẽ cuồng hoan, phóng túng một hồi chứ?
May mắn sáng sớm hôm nay, liên tục còn có tử tù trở về.
Đám tử tù này, cũng thật sự quay về tìm cái chết.
Hà Huyện lệnh kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng không khỏi âm thầm cảm động, cũng tự lo thân xấu hổ.
Ông ta cuối cùng nghĩ đến những người này sẽ không trở về, điều này không phải là bởi vì suy bụng ta ra bụng người, ông ta cho là mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho nên nhận thức vì người khác cũng sẽ không có?
Ông ta từng là người đọc qua sách thánh hiền, là một người thông minh, mà đám người tử tội này, trong mắt ông ta không thể nghi ngờ là một người ngu. Nhưng hành vi của những người ngu giờ phút này, lại làm cho người thông minh như ông ta đều cảm thấy mặc cảm.
Có lẽ, bởi vì đầu óc ngu si, cho nên nhân cách của bọn họ ngược lại có vẻ dị thường cao lớn.
Lại có sáu bảy người đến, người trở về báo danh đã gần hai trăm người.
Thời điểm gần một trăm người, Đại Lý Tự, Hình Bộ, Sát Viện phái người tới thăm dò đã trở về bẩm báo một lần, lúc này số người thoáng một cái vượt quá hai trăm, những người đó lại ngựa không dừng vó trở về báo tin rồi.
Đúng lúc này, Thiết Vô Hoàn ngang nhiên đi đến:
- Tử tù Lợi Châu Lý Ngư, tiến đến báo danh!
Thiết Vô Hoàn lời nói khí phách hiên ngang, không nghĩ là đi tìm cái chết, giống như là đi nhập ngũ.
Trong đám người, Khang ban chủ và Lưu lão đại đã đến, nghe được bốn chữ "Lợi Châu Lý Ngư", lập tức bất ngờ thò đầu ra nhìn, nhưng khi vừa thấy, nhất thời ngẩn ngơ. Đây là... Lý Ngư?
- Lợi Châu... Lý Ngư...
Tư lại nhanh chóng kiểm tra hồ sơ, nhấc bút chuẩn bị ghi chép.
Hồ sơ niên đại này không có hình chụp, cũng không có chân dung, nhưng có miêu tả tướng mạo đơn giản.
Mà ngoại hình Thiết Vô Hoàn quá dễ nhận biết, khác biệt quá lớn so với Lý Ngư.
Tên tư lại kia chưa bao giờ nghĩ tới có người liều chết, vốn không muốn xem miêu tả tướng mạo, nhưng vừa lúc trông Thiết Vô Hoàn quá mức cao to khôi ngô, đứng trước mặt người khác dường như lạc giữa bầy gà, không khỏi lướt mắt lập tức ngẩn người.
Dựa theo những gì trong hồ sơ, dung mạo Lý Ngư tuấn tú, dáng người vừa phải, thanh tú giống với một nữ tử, nhưng người trước mắt này…người này rõ ràng là phụ trách khai thác, cơ bắp cuồn cuộn, cường tráng mạnh mẽ, trên đời sao lại có hình tượng xử nữ như vậy, tên kia nhất định là xử tử rồi.
- Thế nào?
Một tên Ngu Hầu phát hiện khác thường, đã đi tới:
- Có vấn đề gì?
Tên tư lại kia chỉ chỉ vào hồ sơ, lại nhìn nhìn tên Ngu Hầu kia, tên Ngu Hầu vừa thấy hồ sơ cũng là ngây người, khẩn trương chạy tới thì thầm với Hà Thiện Quang.
Hà Thiện Quang nghe thấy cũng kinh ngạc, bước nhanh lại cẩn thận đối chiếu một phen, kinh ngạc nói:
- Ngươi là... Lý Ngư Lợi Châu?
Thiết Vô Hoàn hai tay ôm cánh tay, uy phong lẫm lẫm:
- Chính là Lý mỗ đi không đổi tên ngồi không đổi tính!
Hà Thiện Quang tay cầm hồ sơ kia, ngẩng đầu nhìn người này, cúi đầu nhìn chữ, cái gì…cuối cùng là ai mù?
Thiết Vô Hoàn cười cười, chậm rãi nói:
- Vị quan lão gia này tin tưởng tử tù đều trở về, đối với triều đình mà nói cũng là một việc đại sự liên quan đến giáo hóa đủ để lưu mỹ danh cho ngàn năm. Mỗ cam tâm tình nguyện đi tìm cái chết, vụ mua bán này không cho phép ai đoạt của ta, thiên địa không biết quỷ thần không hay, sao có thể hồ đồ một lúc này chứ?
Hà Thiện Quang nghe đến đó dĩ nhiên hiểu được, không phải hồ sơ ghi nhầm, hoặc là râu ông nọ cắm cằm bà kia, mà căn bản là tên này liều chết.
Trên mặt Hà Thiện Quang biến đổi liên tục, cân nhắc một phen lợi và hại, đem quyết định chắc chắn, ho khan một tiếng nói:
- Người này tướng mạo có vẻ không khớp. Tuy nhiên, năm trước tử tù nhốt ở trong lao ba bữa cơm không no, qua một năm phóng túng ăn uống tướng mạo có chỗ biến hóa là điều cũng có thể, các ngươi phải nghiêm khắc thăm dò, không uổng công tung một người, không buông tha một người!
Tìm cho mình được một lý do, Hà Đại huyện tôn bình thản chậm rãi bước ra, trong lòng đã liệt kê tên Ngu Hầu và tên tư lại gây phiền toái cho mình vào danh sách vĩnh viễn không cất nhắc, ném cái trừng mắt về phía tên Ngu Hầu và tư lại kia.
Ở phía xa, Khang ban chủ và Lưu lão đại mắt nhìn thấy gông xiềng chữ nhật trên cổ Thiết Vô Hoàn, ánh mắt của hai người cố nén lại vẻ thất vọng.
Lưu lão đại lúng ta lúng túng mà nói:
- Lý tiểu lang quân hắn...
Khang ban chủ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói:
- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, thôi đi!
Trên đường dài, Lý Ngư liều mạng chạy.
Hắn vừa ra cửa chính Chợ Tây, liền buông ra hai chân, liều mạng chạy. Vừa chạy vừa nhìn chung quanh tìm kiếm kiệu phu. Khi đến gần Kim Quang môn, theo lý thuyết nơi này nên có không ít kiệu phu, có thể thuê đến thay đi bộ xe hoặc con la.
Nhưng mà lúc này mới vừa buổi sáng, nhóm kiệu phu chắc là sẽ không bắt đầu làm việc sớm như vậy, dù sao phường thị mới mở cửa, lúc này ai cần kiệu phu đà vận đồ vật này nọ hoặc đi xa?
Lý Ngư mồ hôi ướt đẫm, một nửa là chạy, một nửa là sốt ruột, lúc này, ba sát thủ đâm đầu tới.
Ba sát thủ này giao hảo tốt, tuy cùng nhau giết người, nhưng bốn người kia thì thành một nhóm, ba người này tự thành một nhóm.
Ba người bọn họ đều là họ Chu, đều là đồng hương đến từ Chư Kỵ. Tổ tiên cùng một huyết thống, chỉ là niên đại qua quá lâu rồi, chỉ biết là họ cùng họ, đã không rõ mối quan hệ thân thích thế nào.
Ba tên tiểu Chu đang thương lượng lẻn vào trong Chợ Tây, hành động thế nào, chợt nhìn thấy Lý Ngư đang chạy.
Ba tên tiểu Chu đối với hình thức của Lý Ngư đã nhớ rõ trong lòng, cho dù là hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra được, tự nhiên liếc mắt đều có thể thấy được.
- Hắn…
Ba người đầu tiên là không hiểu ngẩn ra, sau đó thì vui mừng.
Ba người hàng năm phối hợp, sớm có ăn ý, chỉ cái nhìn này, liền cho nhau sáng tỏ tâm ý của đối phương, nhất thời đầu tiên là tản ra lại hợp lại, giống một lưới hướng tới phía Lý Ngư.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Đệ Ngũ Lăng Nhược cô nương tâm tình cũng tốt.
Ngày hôm qua đã chết người nhiều như vậy, giải quyết xong hậu quả là một vấn đề lớn. Phải xử lý nhiều thi thể như vậy, kỳ thật cũng không phải một chuyện dễ dàng, nhất là phải để cho mọi người không chú ý. Nhưng việc này, nếu như xử trí xuống, chỉ dùng thời gian một đêm, toàn bộ phải giải quyết xong.
Lên bộ liễn, đi đến con đường nhỏ trên phố, Đệ Ngũ Lăng Nhược không chỉ thân xác và tinh thần thoải mái, hơn nữa đi trên con đường nhỏ quen thuộc này, bất giác lại nghĩ tới Lý Ngư.
Phía trước, giữa không khí thay đổi kỳ lạ giữa Chợ Tây, nàng thậm chí không có biết bao nhiêu cơ hội biết rõ nỗi băn khoăn trong lòng nàng. Hiện giờ hết thẩy Chợ Tây đều đã ổn định, nàng có thời gian, có tinh lực, chậm rãi thăm dò hắn.
Nhân sinh có mấy mười năm? Đối với một nữ nhân xinh đẹp mà nói, mười năm lại là một của cải vô cùng quý báu.
Mười năm, nàng cũng vượt qua như vậy, nàng có khi là kiên nhẫn!
Phía trước là Kim Quang môn rồi!