Chương 358: Làm loạn
- Ai có thể toạ trấn chợ Tây? Ta, người được chỉ định! Ta họ Phong!"
Người đến là tú sĩ trẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng vẻ mặt không màng danh lợi, cách nói năng nội liễm, chín chắn hơn so với những người cùng lứa tuổi.
Vẻ mặt Tào Vi Đà quái lạ, quay đầu lại nhìn những tuỳ tùng đi cùng một cái, dùng ánh mắt ra lệnh cho bọn họ giữ ở ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa, bước nhanh lên phía trước, quỳ xuống trước án.
- Ngươi là người của Phong lão? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Thái Tử mộ binh, mộ lương thực, trên phố đang truyền nhau là Thái Tử mưu phản...
- Đó là một âm mưu! Âm mưu hãm hại Thái Tử!
Phong tú sĩ cắt đứt lời Tào Vi Đà nói:
- Lần này ta trở về, chính là muốn gặp mặt Thái Tử, đem nguyên do bên trong tỉ mỉ bẩm lên, xin Thái Tử không được mắc mưu. Thái Tử lúc này không ngừng sợ hãi, những gì đã làm trong mắt Hoàng đế nghiễm nhiên là mưu phản không thể nghi ngờ. Nếu như vậy ngay cả nước sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, cần phải tìm ra kẻ gian kế hiểm.
Tào Vi Đà lại ngẩn ra:
- Muốn gặp Thái Tử? Vậy vì sao ngươi lại đi vào chợ Tây?
Phong tú sĩ khoé miệng khẽ nhếch, ung dung nói:
- Thái Tử lúc này như chim sợ cành cong, mà ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu người theo dõi hắn, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, nhược điểm của hắn, thậm chí bên cạnh hắn có người của Tần vương hay không cũng không rõ. Ta lại trực tiếp đến nhà đưa thiếp, đòi gặp? Một khi sự việc bại lộ, hoặc là bị người nhận ra thân phận của ta, gia đình ta phải làm sao?
Nghe giọng điệu người này, hiển nhiên là người của Thái Tử. Nếu là người của Thái Tử, tương trợ Thái Tử, vậy thì cần gì phải sợ người ta biết thân phận của lão?
Đó là bởi vì, người này, hiện tại đang là người của Thiên Sách phủ, chính là người của Tần Vương Lý Thế Dân.
Người này, chính là Phong Đức Di trời sinh phản cốt.
Phong Đức Di, là người nổi bật trong những người trời sinh phản cốt, là cao thủ trong cao thủ, có thể nói là một tấm gương mẫu mực.
Phong Đức Di, xuất thân từ Phong thị ở Bột Hải, là cháu của Thái Tử Bắc Tề Thái tử Thái Bảo Phong Long, con trai của Thứ sử Thông Châu triều Tùy Phong Tử Tú. Người này đã từng là phụ tá của Dương Tố. Từ thời Tùy Dương đế, đã được Ngu Thế Cơ coi trọng, về sau Giang Đô thay đổi, lại quy phục Vũ Văn Hóa Cập.
Về sau Vũ Văn Hóa Cập thất bại, Phong Đức Di lại quy thuận Lý Uyên, dần dần được Lý Uyên tin tưởng và giao cho chức quan Trung Thư Lệnh, Phong Mật quốc công. Về sau Tần vương Lý Thế Dân dần dần mạnh lên, hắn lại quy thuận Lý Thế Dân, trở thành một thành viên của Thiên Sách phủ, nhưng lại âm thầm bảo vệ Thái Tử Lý Kiến Thành, qua lại lập lờ giữa hai người.
Khôi hài chính là, chẳng những người khôn khéo như Lý Thế Dân không biết chuyện này, mà tổ chức tình báo Thiên Sách phủ với nhiều cao nhân cũng không có một ai nhìn ra. Sau khi Lý Thế Dân đăng cơ, thậm chí còn phong hắn là Thượng Thư Hữu Phó Xạ, làm đến Tể tướng, sau khi hắn qua đời vì bệnh còn truy tặng Vi Đại Tư Không.
Tận đến mười bảy năm sau khi hắn mất, Lý Thế Dân trong lúc vô ý mới biết được chân tướng ăn hai mang của hắn năm đó, cực kỳ tức giận truy đoạt lại phong tặng của hắn.
Người như vậy, thật sự rất khôn khéo, mà hắn có thể nhiều lần thành công, cũng thấy được hắn cực kỳ cẩn thận.
Tình hình hiện tại mà nói, chính là như thế.
Một mặt, Thái Tử Lý Kiến Thành đã lửa cháy đến lông mày, biết rõ kế sách của Lý Thế Dân, hắn chính là nhân vật chủ chốt trong việc giúp đỡ Thái tử bảo vệ được vị trí Thái tử, tránh khỏi âm mưu của Lý Thế Dân. Việc này đối với hắn mà nói, chính là công lao bằng trời, ngày sau cho dù người Thiên Sách phủ chết hết, hắn cũng vẫn được tiếp tục thăng chức, cho nên phần công lao này, hắn không thể buông tha.
Nhưng về phương diện khác, dù là tình hình gấp gáp, hắn vẫn luôn coi việc bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Không phái thân tín, tâm phúc đi làm chuyện này, hắn lo lắng phái người đi như vậy, trong quá trình xin gặp mặt, bị người khác phát hiện ra tâm phúc này là người của hắn. Hoặc thông qua dấu vết để lại mà bị tra ra hắn là người đứng sau, cho nên cực kỳ thận trọng, vì thế vòng một vòng thật lớn mới chịu tìm đến người được nâng đỡ là Tào Vi Đà.
Tào Vi Đà bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Ngươi hy vọng ta đi cầu kiến Thái Tử? Nhưng... địa vị chênh lệch như vậy, làm sao ta có thể gặp được Thái Tử chứ?
Phong tú sĩ thản nhiên cười, nói:
- Hiện tại Thái Tử như chim sợ cành cong, có người giúp đỡ tiền và lương thực, đối với hắn mà nói chính là niềm an ủi rất lớn. Cho nên, ngươi chỉ cần mang theo số tiền lớn đi gặp Thái Tử, Thái Tử không thể không để ý? Mà ta, sẽ đóng giả thành tuỳ tùng của ngươi, như vậy là an toàn nhất.
- An toàn? Ngươi an toàn, còn ta thì sao?
Phong Đức Di âm thầm suy nghĩ:
- Nếu Thái Tử ổn định thì tốt còn nếu Thái Tử lần này xong đời, ta đi theo Thái Tử, một khi Tần vương thượng vị, sao có thể tha cho ta? Cho dù hắn đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ta, nhưng những kẻ bợ đỡ dưới tay hắn, ra tay so với hắn có khi còn ác hơn.
Phong tú sĩ thấy lão trầm ngâm do dự, hơi hơi nhíu mi, nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Nếu không có gia chủ ta chủ động giúp đỡ một tay, ngươi có thể yên ổn ở chợ Tây ngày ngày kiếm tiền như ngày hôm nay không? Lúc này, chính là lúc ngươi suy nghĩ làm thế nào để báo đáp! Ngươi yên tâm, nếu Thái Tử thành công ngươi liền có sức mạnh của rồng! Nếu Thái Tử thất bại...
Phong tú sĩ hơi hơi nghiêng người về phía trước, trầm giọng nói:
- Gia chủ Phong thị nhà ta ở Thiên Sách Phủ cũng có phần được trọng dụng. Sau này nếu là có người tìm ngươi gây chuyện, gia chủ ta chỉ cần nói một câu 'Người này chẳng qua là bản tính thương nhân, thích hên tránh xấu mà thôi, không đủ gây hoạ! ’, thử hỏi, còn ai tìm ngươi gây chuyện nữa?
Phong tú sĩ nhìn lão nói:
- Tào Vi Đà, lúc này ngươi cần phải có đảm đương. Mới có một năm mà ngươi đã ở vị trí đứng đầu chợ Tây, nếu mất đi sự ủng hộ của Phong thị ta, ha ha. Chỉ sợ không được bao lâu ngươi sẽ bị đàn sói đang nhòm ngó gặm đến mức xương cốt cũng chẳng còn.
Tào Vi Đà vừa nghe, cười lớn nói:
- Tào mỗ chịu đại ân của người đương nhiên sẽ báo đáp. Không phải ta khiếp đảm do dự, chỉ là đang suy nghĩ, tiến hành việc này như thế nào mà thôi.
Phong tú sĩ nói:
- Hành sự không nên chậm trẽ, chi bằng mau chóng hành động!
Tào Vi Đà gật đầu nói:
- Ta hiểu! Ta không tiện ở lại lâu. Ta trở về phủ chuẩn bị, trước chờ ta liên hệ thỏa đáng, liền phái người đến, đưa ngươi đến tụ họp cùng ta, dẫn ngươi đi gặp Thái Tử.
Phong tú sĩ vui mừng nhướng mày:
- Được! Mau chóng chuẩn bị lễ đi gặp Thái Tử, hy vọng hôm nay có thể hoàn thành!
Dứt lời, Tào Vi Đà đứng dậy cáo từ.
Lúc Tào Vi Đà vội vàng lúc xuống lầu, vừa vặn một đôi “Huynh đệ” vào ở lánh nạn.
Kỳ thật nhà trọ đã đầy khách rồi, bởi vì Trường An vừa loạn, rất nhiều người bán hàng rong đều lựa chọn nơi này để tránh họa.
Nhưng Lý Ngư lại đưa ra một mảnh vàng lá, cũng nói nhiều nhất chỉ ở ba ngày, trưởng nhà trọ cũng có chút động lòng. Về sau lúc Lý Ngư đưa thêm một mảnh vàng lá, trưởng nhà trọ liền gọi mấy tiểu nhị nhường chỗ ở của bọn họ, gọi bọn họ nhanh chóng trải chăn đệm, buổi tối nghỉ ngơi trên đất ở đại sảnh.
Đây là một gian phòng của bốn tiểu nhị ở, vốn dĩ rất nhỏ, không có cửa sổ, phòng khá tối, thông khí cũng không tiện. Một cái giường chung lớn, so với cái giường bình thường chỉ rộng lớn mấy phân mà thôi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sờ soạng ngồi xuống mép giường, lo lắng nghĩ:
- Buổi tối phải ngủ cùng một giường với hắn sao? Cho dù hắn là người tốt, nhưng là một nam nhân khoẻ mạnh, cô nam quả nữ, đêm dài vắng người, nếu chẳng may đối với ta động tâm suy nghĩ, vậy thì làm sao bây giờ, dù sao ta đẹp như vậy. Ai nha, không xong, cùng phòng với một đại nam nhân như hắn, ta làm sao có thể đi tiểu đêm, cho dù có vách ngăn che đi nhưng bị hắn nghe thấy âm thanh cũng mắc cỡ chết đi được. Thật muốn mau mau cởi quần áo của người chết này đi, nhưng chỉ mặc quần áo lót thì làm sao gặp người? Ở lại đây vài ngày thì tắm rửa như thế nào... ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất quan tâm đến một số chuyện không thiết thực, mà Lý Ngư khá thiết thực, hắn sờ sờ bụng, nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi kiếm chút gì để ăn.
Vừa rồi Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng đã nghe nói, lương thực trong tiệm không còn nhiều lắm, mà trong thành vừa loạn, giá lương thực lại tăng, chủ tiệm keo kiệt kia nói là do chỉ đạo của ông chủ, chỉ cung cấp chỗ dừng chân, ngủ lại an toàn, không chịu trách nhiệm về vấn đề ăn uống của khách, Lý Ngư chỉ có thể tự mình đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Lúc này Đệ Ngũ Lăng Nhược không thể nhìn thấy, Lý Ngư đã trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng, vừa nghe nói hắn phải đi ra ngoài, liền theo bản năng khẩn trương, nói:
- Bên ngoài binh mã hoảng loạn, có thể tìm được cái gì ăn chứ?
Lý Ngư vẫn tự tin mười phần:
- Ngươi yên tâm, trận hỗn loạn này, tuyệt đối sẽ không lâu đâu. Về phần ăn, nếu là vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề!
- Đối với ta, phàm là vấn đề cần phải dùng tiền để giải quyết, đều là vấn đề lớn!
Tào Vi Đà mặt mày nhăn nhó nói với Đại trướng phòng:
- Người phụ trách trước đây tiêu xài hoang phí, của cải lưu lại không nhiều lắm. Ta vừa mới tiếp nhận, phải đút lót mọi nơi, cung phụng khắp chốn, khoản chi tiêu này cũng không nhỏ. Thường Kiếm Nam quy phục ta, dựa vào ta để ổn định địa vị trái lại cũng là trợ giúp ta, nhưng đó chính là ba trăm miệng ăn, ăn uống sinh hoạt đều phải dùng tiền của ta. Mấy ngày nay trong thành đại loạn, buôn bán khủng hoảng, tổn thất không thể đo được. Đi gặp Thái Tử, khoản quyên tặng này sao có thể ít được chứ, rất nhiều… Vậy phải chi bao nhiêu tiền chứ?
Không phải kẻ có tiền nào cũng đều hào phóng, nhiều kẻ có tiền còn keo kiệt hơn người bình thường.
Tào Vi Đà chính là một kẻ như vậy. Việc lão gia nhập vào danh nghĩa Thái Tử tạo cơ hội cho Phong tu sĩ, đối với Phong thị thì không tổn hại gì, nhưng đối với Tào Vi Đà mà nói chính là mạo hiểm.
Mà vị vua chợ Tây này, chẳng những keo kiệt, can đảm phong độ cũng không có.
Lão rất giỏi tính kế, đối với việc tính toán lợi ích được mất của cá nhân lão tính toán rất kỹ, vận mệnh làm sao mà đi lên.
Đại trướng phòng mà lão lựa chọn, đương nhiên là tính cách rất hợp ý lão, cũng là loại người thấy tiền mặt mày hớn hở, lãng phí một đồng tiền cũng cảm thấy đau thịt thay ông chủ.
Đại trướng phòng liên tục nói:
- Lão Đại, Phong gia đối với chúng ta có ơn quá lớn, Phong gia cần giúp, chúng ta không thể không lo liệu. Nhưng chúng ta cũng phải suy xét đến lợi ích của chúng ta. Lão Đại ra mặt vốn cũng không thích hợp. Lấy món tiền khổng lồ quyên tặng làm cầu tiếp kiến, vậy cũng tổn thất quá lớn, kỳ thật chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, chỉ cần có thể khiến hắn gặp được Thái Tử, không phải là xong việc sao?
Tào Vi Đà nói:
- Biện pháp gì? Hắn còn dặn dò ta, phải nhanh chóng làm xong việc này, tốt nhất hôm nay phải dẫn hắn đi gặp Thái Tử.
Đại trướng phòng mỉm cười nói:
- Lại kéo dài thêm hai ngày, hắn cũng không biết Lão Đại đã dốc hết toàn lực hay chưa? Ta nghĩ, tốt nhất là thế này, cứ theo như lời hắn nói để làm, nhưng không gióng trống khua chiêng. Chúng ta có thể tìm phụ tá thân cận bên cạnh Thái Tử, nhờ cậy bọn họ, vậy thì không cần phải tiêu tốn nhiều tiền. Mà đi gặp Thái Tử như vậy, cũng sẽ tránh khỏi đưa đầu vào nguy hiểm. Chẳng qua là do chợ Tây đang lúc chiến loạn, chúng ta tìm chỗ nương tựa để tự bảo vệ mình, cho dù sau này Thái Tử suy sụp, Tần vương biết việc này, cũng sẽ không cảm thấy việc này có cái gì nghiêm trọng.
Tào Vi Đà ánh mắt sáng ngời, nói:
- Đúng vậy, như thế là thoả đáng nhất. Ngươi quen biết người của phủ Thái Tử à?
Đại trướng phòng nói:
- Hơn một năm nay, chúng ta cũng quan hệ với không ít quan viên, trong đó chắc chắn sẽ có người lui tới với người Đông cung, ta ngay lập tức đi lo liệu.
Tào Vi Đà liên tục gật đầu, Phong Đức Di ăn hai mang, đầu tư khắp nơi, để tránh gặp phải nguy hiểm. Tào Vi Đà được hắn giúp đỡ, khí phách vận mệnh so với hắn không bằng, thời điểm nguy cấp thế này đương nhiên là cần một người như vậy làm việc, đây cũng chính là số mệnh sớm muộn cũng xảy ra không thể có cách nào khác.
Lúc này, Lý Ngư đi ra ngoài dạo quanh một vòng mua được cái bánh nướng, một bát dưa muối, cộng thêm nửa con gà chín quay trở lại. Lý Ngư vì chuẩn bị sống yên ổn qua những ngày gian nguy này, nên không dám mua quá nhiều thứ, ăn no là được, đồ ăn cũng không quá đắt so với dự tính. Tuy rằng hắn kết luận trận hỗn loạn này sẽ được giải quyết trong vòng vài ngày, nhưng đó chỉ là chút mơ hồ trong trí nhớ của hắn. Lịch sử không ghi lại nhiều về khoảng thời gian này, cho nên hắn phán đoán hỗn loạn này rất nhanh được giải quyết, nên trong sử sách chỉ có vài nét bút ít ỏi, nhưng chung quy hắn vẫn không quá chắc chắn.
Thời điểm Lý Ngư ôm trong ngực nửa con gà chín, bánh nướng lớn, cùng với một bát dưa muối đi vào cửa chính "Nhà trọ Quy Lai”, thì có một vài người trẻ tuổi đầu đội nón lá vành trúc, mặc y phục là quần áo khoẻ mạnh đồng thời cũng xuất hiện trước cửa nhà trọ Quy Lai. Một người trong đó, nhìn qua giống như thủ lĩnh của bọn họ, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Nhà trọ Quy Lai", hơi cười nhẹ một tiếng.
Mắt sáng như sao, mặt như ngọc, đúng là Tô Hữu Đạo!