Chương 359: Thiên cơ số 1
Một người đội nón lá nhỏ giọng nói, ánh mắt theo vành nón nhanh chóng quét xung quanh, vài nam nhân đeo đao ở xung quanh nhà trọ đều băn khoăn. Bọn họ không hẳn là cường tráng vạm vỡ, nhưng bất kể là thế đứng hay dáng đi, đều không dấu vết lộ ra một loại sát ý lạnh lẽo.
Dáng vẻ lơ đãng này, cũng vẫn lộ ra vẻ uy hiếp.
Một con mèo nhỏ, ngay cả khi khom lưng lặng lẽ tiếp cận một con chim sẻ, vẫn khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Nhưng một con hổ dữ, cho dù là lúc nó đang thư giãn, nhẹ nhàng vẫy đuôi, lười biếng uể oải dưới ánh mặt trời, móng vuốt sắc bén chừng nửa chén cơm co lại như tấm thảm, chân sau hoàn toàn kéo dài, đôi mắt to như chuông đồng híp lại, vẫn tạo cho người ta cảm giác uy hiếp mười phần như trước.
Một người đội nón lá lại bổ sung một câu:
- Đều là lão binh bách chiến sa trường, không dễ đối phó!
Tô Hữu Đạo suy nghĩ, hướng đến đám lĩnh cũ đang cảnh giác phía trước quả quyết hạ lệnh:
- Tìm ra hắn, thủ tiêu hắn!
Tô Hữu Đạo ngừng lại một chút, sau đó lại nói:
- Nếu có thể, chém đầu hắn mang về, chúng ta nhất định phải xác nhận thân phận của hắn.
Tô Hữu Đạo là người của Thiên Sách phủ, là Thiên cơ ti phó của Thiên Sách phủ. Thay Tần vương Lý Thế Dân chủ quản tổ chức tình báo.
Lần này, Lý Thế Dân nhằm vào Thái Tử Lý Kiến Thành lập ra kế này, y cũng là mưu sĩ có tư cách tham dự. Đương nhiên, lúc này y vẫn là một người tuổi còn trẻ, không phải là nhân vật trọng yếu hết sức quan trọng trong đội ngũ phụ tá của Lý Thế Dân, chỉ là một người trẻ tuổi nổi bật, có thể tham dự mà thôi.
Kế hoạch này, biệt hiệu là "Thiên võng!"
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nhưng Thiên võng bọn họ, lại không làm nghiêm mật được như vậy. Không lâu sau khi Phong Đức Di phái ra tâm phúc, bọn họ liền phát hiện ra một thế lực thần bí rời khỏi Nhân Trí cung, vì thế Tô Hữu Đạo lập tức dẫn người đuổi theo.
Bọn họ không biết đám người này là ai phái ra, vì sao lại đến, nhưng đi đến Trường An với lực lượng này hiển nhiên là có liên quan chặt chẽ đến kế hoạch của “Thiên võng”.
Cho nên, chuyến này của mười ba người họ được gọi là "Thiên cơ", "Thiên cơ" một khi tiết lộ, thì đại sự hỏng rồi.
Những người này rất nhạy bén, cũng rất thiện chiến, dọc theo con đường này, bọn họ vừa đi vừa chiến đấu, hai bên đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Đến cuối cùng, Tô Hữu Đạo chỉ còn lại mấy người này, mà mười ba Thiên cơ chỉ còn lại Thiên cơ số 1.
Mười hai người chết, Tô Hữu Đạo đã cẩn thận lục soát thân thể của bọn chúng, những hình xăm trên người bọn chúng, nhưng bọn chúng không do dự hy sinh bản thân. Đã giữ lại một người của bọn chúng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tử sĩ, không có khả năng lưu lại manh mối hữu dụng nào.
Mà người cuối cùng Thiên cơ số 1 này, Tô Hữu Đạo tin tưởng hắn ta nhất định không phải chỉ là một tử sĩ, bí mật chân chính nhất định nằm trong tay kẻ đó.
Nếu có thể, Tô Hữu Đạo vô cùng muốn bắt sống, y muốn biết, rốt cuộc là đối phương giữ bí mật gì, đến Trường An này làm chuyện gì, quan trọng nhất là hắn ta là do ai phái tới?
Nhưng, đối phương đã vào thành Trường An, không ai có thể cam đoan được hắn ta có thể tiết lộ tin tức ra ngoài hay không. Cân nhắc được mất, Tô Hữu Đạo quyết định: Mau chóng giết chết hắn ta, tuy muốn làm rõ thân phận của hắn ta nhưng nếu giữ lại thì sẽ là một tai hoạ ngầm. Chỉ cần trừ đi Thái Tử, kế hoạch của Tần vương sẽ toàn thắng, kẻ giấu diếm dã tâm này là ai, kỳ thật cũng không còn quan trọng nữa.
Tô Hữu Đạo ra lệnh, vài tên đội nón lá khẽ gật đầu, lập tức đi vào trong nhà trọ.
- Ôi, khách quan, xin lỗi, bổn điếm đã đầy khách rồi.
Ba tên tiểu nhị mặt mày hớn hở đồng thời xông lên.
Lúc quán trọ không có đủ phòng cho khách, bọn họ cũng đã dùng chiêu này rồi.
Lúc này Trường An đại loạn, lữ khách và thương nhân nơi khác mục đích chủ yếu là tìm nơi an toàn để ở ngay cả khi quán trọ đầy khách, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để vào được nhà trọ. Vì ở trọ, nhiều ít đều sẽ nhét chút tiền cho bọn hắn, dựa vào chuyện này mà mấy ngày nay tiểu nhị đón khách đã kiếm được không ít tiền.
Những tiểu nhị khác nhìn vô cùng đỏ mắt, cả ngày hôm nay trong hành lang có nhiều tiểu nhị lau bàn hơn, chỉ chờ có bóng người xuất hiện ở cửa một đám tiểu nhị đều đồng loạt xông lên, giành vị trí nghênh tiếp nóng bỏng ở cửa.
Quả nhiên, khách đến đầu tiên là đưa ra đồ vật gì đó, nhưng mà lúc này đây, những vị khách này đưa đến không phải là tiền, mà là đao!
Ba lưỡi kiếm dài, mỏng giống như ba con cá nhanh chóng chĩa vào tim bọn họ.
Không chờ ai ngã xuống, không chờ máu chảy ra ba tiểu nhị đã bị ba người đội nón lá khống chế, nhanh chóng bị đẩy trở lại chỗ ngồi, đao cắm vào mặt bàn bên cạnh.
Chiến tranh loạn lạc, quán trọ này trở thành hắc điếm vơ vét của cải, nước trà, ẩm thực hết thảy không hề cung ứng, cho nên trên hành lang cũng không có người nào. Ba người động thủ vừa nhanh, không có một tiếng động nào, hơn nữa ngoài cửa đã có bốn người đội nón lá chặn lại nên tuần tra bên ngoài cửa không phát hiện ra điều dị thường.
Ba tiểu nhị vừa ngã, một người đội nón lá lập tức vọt đến phía sau quầy, lấy toàn bộ sổ sách, cả quá trình không đến ba giây.
Bốn người đội nón lá chắn ở cửa cũng đi tới, những người tuần tra trở lại cửa một lần nữa, những người đội nón lá đã ngồi quanh bàn, hơn nữa đã tháo nón lá xuống không chút dị thường nào.
Một người trong đó kiểm tra danh sách, nhanh chóng nhìn lên nói:
- Hai ngày nay tổng cộng có ba người độc thân vào ở trong quán trọ, theo thứ tự là phòng số bảy Giáp tự, phòng số năm Bính tự, còn có phòng số ba Mậu tự.
- Hai người một nhóm, hành động!
Tô Hữu Đạo ra lệnh dứt khoát, sáu người lập tức đứng lên, đội nón lá, hai người một nhóm chia nhau hành động.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng lờ mờ của tiểu nhị, Lý Ngư lấy ra một đĩa dưa muối, đặt nửa con gà hầm cách thuỷ bọc trong lá sen lên trên bàn, dìu Đệ Ngũ Lăng Nhược đến, nhìn nhìn bùn trên tay nàng, nói:
- Có muốn ta cởi vải che mặt xuống rửa mặt trước đã không?
- Dạ..., không cần.
Lý Ngư cười nhẹ, tiểu cô nương này thật sự là cẩn thận.
Hắn không biết, Đệ Ngũ Lăng Nhược không đồng ý cởi bỏ miếng vải che mặt là bởi vì sợ dung nhan xấu xí, che đi như vậy trong lòng sẽ cảm thấy an toàn hơn. Nữ nhân đều đặc biệt để ý đến vẻ bề ngoài, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng để ý, không muốn để lộ ra bộ dạng tồi tệ trước mặt người khác.
Tiếng nước ào ào vang lên, chắc là Lý Ngư đi rửa tay rồi.
Sau một lát, Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm giác được Lý Ngư đã trở về, tiếp theo trên má đột nhiên lạnh, Đệ Ngũ Lăng Nhược theo bản năng hơi ngửa ra sau một chút, Lý Ngư dịu dàng nói:
- Đừng sợ, ta giúp ngươi lau mặt.
Khăn lông ẩm ướt ôn nhu lau trên mặt nàng mang theo hơi lạnh.
Động tác của Lý Ngư rất nhẹ nhàng, rất tinh tế tỉ mỉ, khuôn mặt của Đệ Ngũ Lăng Nhược được hắn chậm rãi lau sạch, trong lòng dần dần dâng lên một chút cảm giác khác thường, điều này đối với nàng chính là một cảm giác xa lạ, hoàn toàn mới mẻ.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng bị cầm lên, đặt trong lòng bàn tay của Lý Ngư, Lý Ngư lau tay cho nàng, khăn mặt bao trùm toàn bộ bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó lau dọc theo từng ngón tay ra phía ngoài.
Lý Ngư không rõ ràng lắm, giữa hắn và Đệ Ngũ Lăng Nhược đã sinh ra tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế nào. Nhiều năm về sau, hắn nhìn thấy người phụ nữ này, chỉ biết là nàng đã đợi hắn rất lâu, yêu hắn rất lâu. Nhưng khi đó, hắn lại hiểu lầm người phụ nữ này là một người mê trai.
Hiện tại hắn đã biết hết thảy ngọn nguồn, nhìn thiếu nữ trong sáng ngây thơ này và nghĩ đến nàng nhiều năm sau, Lý Ngư không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, vậy mà đã sinh ra thương tiếc, yêu mến rồi, hoàn toàn không có tình dục, đó là một cảm giác tinh khiết tốt đẹp, giống như cha con, giống huynh muội, lại như sự cưng chiều giữa tình nhân.
Đây cũng chỉ là một loại tâm tình, nhưng nó đã vô tình toát ra trong hành động của hắn, làm cho đối phương cảm thụ được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn và đôi bàn tay nhỏ bé đã được lau sạch sẽ. Sau đó, Lý Ngư lấy nước và khăn sạch lau lại cho nàng một lần nữa.
Cảm giác được động tác dịu dàng của Lý Ngư, cảm nhận được hô hấp của hắn gần trong gang tấc. Ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược không thể thấy mọi vật nên tự nhiên các giác quan khác của nàng trở nên nhạy bén, trái tim run rẩy giống như một con chuồn chuồn đậu trên một nhuỵ hoa yếu đuối, mỏng manh.
- Được rồi!
Lúc Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm thấy cả người không được tự nhiên, một luồng nhiệt nóng bỏng trong người sắp xông lên mặt thì Lý Ngư buông khăn mặt ra, cầm lấy tay nàng đặt lên một vật, cười hỏi:
- Chỉ có một cái đùi gà, có muốn ta tách ra cho ngươi không?
- Chẳng lẽ còn phải để ngươi đút ta ăn à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược xấu hổ đỏ mặt, hờn dỗi mấp máy miệng, bỗng nhiên cảm giác thật sự có chút đói bụng.
Lý Ngư tách đùi gà ra nhét vào trong tay nàng, an ủi:
- Ăn đi, lát nữa lại rửa tay cho ngươi.
- Ừm
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhu thuận lên tiếng, vừa mới mở miệng nhỏ...
- Ầm!
Sàn nhà nặng nề vang lên, "ào ~~~", bụi rơi xuống.
Phòng của tiểu nhị không có trần nhà, bụi từ trên nóc nhà trực tiếp rơi thẳng xuống dưới.
Lý Ngư liền tức giận, hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn mái nhà, dùng hết sức lực, giận dữ hét:
- Muốn chết à, không biết tầng dưới có người à?
- Ầm! ầm!... Ào!
Mái nhà vỡ tan, một cái bóng rơi xuống rầm một tiếng nện trên bàn, nửa con gà nướng, một đĩa dưa muối, bị đè bẹp dí.
Lý Ngư giận tím mặt, đứng bật dậy, trước tiên kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược đang hoảng sợ đến bên cạnh mình, nhìn người đàn ông trên bàn, ngực chảy máu ồ ồ, hai mắt trợn trừng, hiển nhiên là đã chết.
Lý Ngư kinh ngạc, Đệ Ngũ Lăng Nhược hỏi:
- Xảy ra chuyện gì à?
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Người chết!
Nói xong, hắn lại ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái lỗ thủng trên mái nhà, lại có một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống.
- Ngại quá!
Phong tú sĩ vững vàng đáp xuống mặt đất, hướng về phía Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, ngay lập tức lại lao ra khỏi cửa..
Hai người vọt vào phòng, đã bị y thận trọng giết sạch sẽ. Y lo lắng ngoài cửa còn có kẻ thù, cho nên không ra ngoài theo cửa chính. Sát thủ thứ hai bị y hung hăng ném trên mặt đất, cổ bị bẻ gãy mà chết, bởi vậy mà sàn nhà bị thủng một cái lỗ lớn. Rõ ràng y cố ý tạo ra lỗ thủng này để đột phá vòng vây xuống lầu dưới.
Nhưng mà, sáu thích khách chia nhau ra lục soát ba gian phòng còn để lại trong đại sảnh một người chính là Tô Hữu Đạo!
Phong tú sĩ vừa mới phá cửa xông ra, Tô Hữu Đạo ngồi trên bàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như phóng điện lướt qua thanh kiếm của mình đang đặt trên bàn, rút kiếm ra, phóng thẳng về phía Phong tú sĩ.
- Bịch!
Phong tú sĩ vừa vặn kéo cửa lại thì mũi kiếm "phập” một tiếng đâm vào sâu vào cánh cửa nửa thước, nhưng lập tức lại không thấy đâu hiển nhiên là Tô Hữu Đạo đuổi tới, rút kiếm ra.
Phong tú sĩ phản ứng quá nhanh, lập tức uốn người nhảy về phía sau, bóng dáng của y vừa mới lui về sau ba thước, cánh cửa liền "Sát sát sát" hiện lên ba vết kiếm xếp theo hình tam giác. Nếu y không phản ứng nhanh nhạy, lui về phía sau đúng lúc, thì trong đó có ít nhất hai kiếm đâm vào thân thể y.
Lý Ngư siết chặt tay Đệ Ngũ Lăng Nhược, ra hiệu nàng không được lên tiếng, trong lòng hò hét:
- Đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống! Ông đây đã đến cả mười năm sau rồi, làm sao có thể không an bình được? A ~~~, Ông trời chết tiệt!
Phong tú sĩ bên trong cánh cửa và Tô Hữu Đạo bên ngoài cánh cửa cũng bất động. Sau một lát, dường như người bên ngoài cửa di chuyển, bởi vì theo ánh sáng chiếu qua bốn lỗ thủng xuyên vào bên trong, cột sáng có tro bụi bay lơ lửng.
Xét theo thứ tự các chùm sáng xuất hiện, Tô Hữu Đạo hẳn là đang di chuyển, muốn tránh kiếm của y thì phải tránh về phía bên trái mới đúng. Lý Ngư ngạc nhiên khi thấy Phong tú sĩ cũng cùng lúc di chuyển về phía bên phải, hắn mắt thấy tay của y thăm dò bên hông, chậm rãi rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
Kiếm thật dài, phải quấn thành một vòng rưỡi bên hông y, lúc giơ lên không trung nhìn như rắn, dài khoảng chừng bốn thước.
Phong tú sĩ nghiêng đầu lại, nhoẻn miệng cười với Lý Ngư, ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, cười rất rạng rỡ.