Chương 365: Việc trong người
Một người chân bị thương cầm một thanh trường kiếm như linh xà, di chuyển khó khăn nhưng trong xương cốt vẫn toát lên sự phóng khoáng, tự nhiên.
Cùng là con cháu thế gia, Phong Tú Sĩ lại có phong thái ưu nhã xuất thân cao môn thế tộc chân chính, về phần dòng dõi so với Phong thị thì Lý gia Lũng Tây còn cao hơn, nhưng lại có con cháu giống như Bá Hạo Bá Hiên thì đấy là tình huống đột biến gien ngẫu nhiên, không thể coi như bình thường.
Hai sát thủ cũng giết đỏ cả mắt rồi, họ một đường truy đuổi đến Trường An, giết sạch toàn bộ người bên cạnh Phong Tú Sĩ, cho tới giờ khắc này, chỉ còn lại hai người họ, đương nhiên thù hận với Phong Tú Sĩ sâu như biển. Giờ phút này hiếm có Phong Tú Sĩ cùng đường bí lối, võ công giảm nhiều, dĩ nhiên sẽ quyết tử chiến một trận.
Mà Phong Tú Sĩ, cũng tự biết hôm nay khó lòng thoát chết, đây là thời khắc cuối cùng của y, sứ mệnh trước đó chưa hoàn thành như đã có phó thác. Tuy y và Lý Ngư chỉ gặp qua một lần, nhưng tướng do tâm sinh, y nhìn Lý Ngư, y tin tưởng Lý Ngư sẽ không phải là người phụ người. Như vậy, hiện tại y chết càng nhanh, thì tin tức càng được đưa đến tay Thái Tử nhanh hơn.
Cho nên, y cam tâm chịu chết, hơn nữa còn cầu chết nhanh.
Nếu đã ôm tâm tư này rồi, Phong Tú Sĩ dĩ nhiên từng chiêu tuyệt mệnh, không lưu hậu thủ, cũng bởi thế, hai sát thủ cố nhiên mình đầy vết thương, mà y cũng có thêm nhiều vết thương.
“Phập!”
Giống như gió thu cào rơi một mảnh phong diệp, Phong Tú Sĩ liều mạng cánh tay trái bị một đao thép cứng rắn của một sát thủ chém trúng, nhưng lùi mà tiến tới, mũi kiếm sắc bén như tờ giấy đâm thẳng vào cổ họng của một sát thủ, mang theo từng hạt huyết như châu.
Mũi kiếm cắt cổ họng sát thủ kia, mũi kiếm gọt đứt cột sống của y. Kỳ thật nếu chỉ cổ họng bị cắt mở, sẽ không chết dễ như vậy, bởi vì dưỡng khí thông qua lề sách vẫn có thể đưa vào phế phủ, chân chính trí mạng chính là vết đao xâm nhập, chặt đứt tuỷ sống, hô hấp tê liệt, khiến người ta ngạt thở mà chết.
Phong Tú Sĩ là một sát thủ giết người thành thạo, bị mất một cánh tay, dĩ nhiên là muốn lấy một mạng của đối phương.
Sát thủ kia ngã xuống lăn hai vòng, hai mắt mở lớn, như chết không nhắm mắt, kì thực lại là vì đau đớn do ngạt thở.
Một sát thủ khác rú lên thảm thiết, một chiêu "Lực bổ Hoa Sơn" mãnh liệt đánh tới Phong Tú Sĩ.
Phong Tú Sĩ bị thương một chân, mất một cánh tay, y không có khả năng cố đánh nữa rồi.
Phong Tú Sĩ quỷ dị chuyển động nửa vòng thân mình, y cũng không tránh, mà tiến vào nửa bước, chủ động nghênh đón mũi đao.
Phong Tú Sĩ ngửa mặt nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm như giặt rửa, mây trắng xóa, đang từ từ trôi.
- Thời tiết hôm nay đẹp quá!
Phong Tú Sĩ tán thưởng, mỉm cười luyến tiếc.
Cùng lúc đó, nhuyễn kiếm của y thẳng tắp như chông đá đi ra ngoài, thẳng tắp xuyên thấu lên cổ họng của sát thủ đang ở trên không trung, xuyên qua gáy, ước chừng một thước.
Mà đao của sát thủ kia cũng bổ vào mặt đang cười của y, chỉ một đao, da tróc thịt bong, đầu chia làm hai, Phong Tú Sĩ chết ngay tại chỗ.
Một đao kia, không chỉ cắt da thịt y, cũng chém nát đầu y, Ngỗ tác giỏi nhất cũng không thể khâu vá khôi phục dung mạo cho y. Cho dù đối thủ được lấy được đầu của y, cũng đừng mơ nghĩ sẽ dùng để uy hiếp gia chủ.
Phong Tú Sĩ ngã xuống, trong tay của y vẫn cầm trường kiếm.
Theo cú ngã xuống của y, sát thủ bị một kiếm của y xuyên qua yết hầu cũng lảo đảo, rồi ngã xuống theo.
Không trung vẫn xanh thẳm, mây trắng vẫn lững lờ trôi, không vui không buồn.
Trốn trong khe cửa, Lý Ngư che ánh mắt của Đệ Ngũ Lăng Nhược, lặng lẽ rút đầu về, kéo theo Đệ Ngũ Lăng Nhược, sau đó mới buông tay ra.
Đôi mắt to sáng của Đệ Ngũ Lăng Nhược đón nhận đôi mắt của hắn, Lý Ngư khẽ lắc đầu:
- Hắn đã chết!
“Rầm!”
Cửa sau truyền thanh âm bị người ta phá vỡ, Lý Ngư giật mình, đánh mắt về phía Đệ Ngũ Lăng Nhược, chống tay, kéo mình về phía sau cánh cửa bên trái, Đệ Ngũ Lăng Nhược hiểu ý nấp sang cánh cửa bên phải.
Cửa mở ra, Thường Kiếm Nam cầm đao, chậm rãi đi đến.
Phía sau, vài lão quân xông tới, nhanh chóng đề phòng tứ phương. Thường Kiếm Nam cũng không chú bên cạnh, chỉ nhìn chăm chú ba người đã chết dưới đất.
Hai lão quân kéo sát thủ thứ ba trọng thương đi vào viện tử.
Sát thủ kia nhìn thi thể của Phong Tú Sĩ và hai đồng bạn vui vẻ khàn giọng cười to:
- Đã chết rồi! Hắn rốt cục chết rồi, ha ha ha ha...
Thường Kiếm Nam chậm rãi quét mắt một vòng viện lạc, quay sang sát thủ kia:
- Các ngươi, là ai?
- Là người mà ngươi trêu chọc không nổi đâu.
Sát thủ khinh thường cười gằn:
- Ngươi là người của Tào Vi Đà chợ Tây đúng không? Ta cho ngươi biết, cho dù là Tào Vi Đà, cũng không dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Thức thời thì chuyện này ngươi coi như chưa từng phát sinh, lập tức đưa ta cho y, nếu ta chết trong tay ngươi, thì ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.
Thường Kiếm Nam nhìn gã, chậm rãi nói:
- Giọng điệu lớn nhỉ?
Sát thủ kia nói:
- Bởi vì bối cảnh của ta chính là lớn như thế.
Thường Kiếm Nam nói:
- Hiện giờ Trường An sinh loạn, chuyện của các ngươi không phải chúng ta có thể nhúng tay. Như vậy, chuyện của túc hạ, hẳn là liên quan đến loạn xã tắc này rồi hử?
Sát thủ cười khẩy không nói gì.
Thường Kiếm Nam nói tiếp:
- Nếu ngươi là người của Thái Tử, không cần phải giấu đầu che mặt. Không phải người của Thái Tử, mà lại có hào khí như thế, túc hạ là người Thiên Sách phủ?
Sát thủ kinh ngạc nhìn Thường Kiếm Nam, nói:
- Không thể tưởng được giữa phố phường cũng có nhân vật có kiến thức như ngươi, nhưng Bùi mỗ khinh thường anh hùng thiên hạ!
Thường Kiếm Nam mỉm cười nói:
- Túc hạ họ Bùi?
Sát thủ ngạo nghễ nói:
- Bùi mỗ đi không đổi danh, ngồi không đổi sinh, Bùi Thiên Duệ!"
Thường Kiếm Nam chậm rãi gật đầu:
- Thương thế của ngươi thật sự rất nặng, tuy nhiên, ta vừa mới biết một vị thần y họ Tôn, ngươi nhất định không chết được!
Dứt lời, y quay lại chỉ bảo đám thủ hạ:
- Thu dọn ba cỗ thi thể, toàn bộ nơi đây coi như chưa từng xảy ra, chớ tiết lộ.
Sau đó y quay lại nhìn Bùi Thiên Duệ, cười:
- Tại hạ họ Thường, Thường Kiếm Nam, nguyện kết một đoạn thiện duyên với Bùi huynh.
Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược lưng dựa tường, nghe rõ những tiếng nói chuyện bên ngoài cửa viện.
Nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược gần như không nghe, nàng không biết những người đó đang nói chuyện gì, có quan hệ gì với nàng, chỉ cần những người đó không xông vào kho hàng này, vậy thì chẳng can hệ gì với nàng. Nàng chỉ thỉnh thoảng quay đầu, liếc mắt nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư cũng nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, khi hắn nghe được cái tên Thường Kiếm Nam, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. Xuyên qua thời không, thấy một đại nhân vật chưa phát tích sau, đó là một cảm giác gì nào?
Cảm giác đó đại khái là tương tương với việc bạn xuyên việt về hơn ba mươi năm trước, ở bên Tây Hồ nhìn thấy một người trẻ tuổi vóc dáng nhỏ nhắn đáng hướng dẫn du lịch bằng tiếng Anh, họ Mã.
Bùi Thiên Duệ, người nắm giữ Thiên Sách phủ, mười năm sau đảm nhiệm Thái Thường Tự Khanh.
Thường Kiếm Nam, vừa mới quy tụ, dẫn ba trăm lão quân, đầu nhập vào chợ Tây, đứng dưới Thập Lục Hành, mười năm sau...
Cuộc đời, kỳ diệu vô cùng.
Nhưng, cuộc đời của ai đó có huyền thoại giống như mình?
Đã không có trụ luân, mình sẽ sa sút như nào?
Mình cũng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không có máy gian lận kia, mình có đầu đội trời chân đạp đất được nữa không!
Đối với cổ nhân trọng lời hứa coi nhẹ sinh tử, một lời hứa vô giá như nàng vàng, Lý Ngư kỳ thật vẫn không cho là đúng, nhưng, có lẽ cho đến giờ phút này, tận đến khi hắn xuyên việt về mười năm trước, thấy tận mắt Phong Tú Sĩ không biết tên đầy tráng liệt, Bùi Thiên Duệ, Thường Kiếm Nam khi chưa phát tích nhưng đã tài giỏi, loại cảm giác cùng nhận thức này nó mới tự nhiên sinh ra.
Sự vĩ đại hấp dẫn của nhân cách, mới tạo nên sự vĩ đại của con người.
Mà con người có nhân cách làm người, khác ở động vật không gò bó, nên là như vậy bởi vì nhân cách vĩ đại của họ.
Lý Ngư chậm rãi nắm chặt tay, đột ngột quay sang, Đệ Ngũ Lăng Nhược giật mình né tránh ánh mắt hắn.
Lý Ngư nói:
- Lăng Nhược, bên góc tường có chiếc xe con, bỏ hết đồ lẫn lộn trên đó xuống, đẩy ta đi ra ngoài!
Đệ Ngũ Lăng Nhược giật mình:
- Ngay lúc này à?
Lý Ngư gật gật đầu:
- Nhận ủy thác của người ta, thì phải làm cho tốt. Chúng ta đi ngay.