Chương 366: Cảm giác yêu lần đầu
Không ngoài dự tính của Lý Ngư, bên trong thành tương đối bình an.
Trên đường dài, người đi đường so với bình thường thì rất ít, nhưng thương binh cầm đao thương thì lại nhiều, đi qua đi lại rất tiêu sái.
Nhưng đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược kéo một chiếc xe nhỏ, khó khăn đi lại ở bên đường lớn kéo một chiếc xe nhỏ, khó khăn đi lại ở bên đường lớn thì họ chỉ dùng ánh mắt linh hoạt sắc bén nhìn một cái rồi đi qua, căn bản không để ý tới.
Trên xe, là một người bị trọng thương khí sắc xám xịt, người kéo xe là một tiểu tử gầy nhỏ, hai người như vậy cũng chẳng mò được chút nước luộc gì, mà cũng không thể mò được chút nước luộc gì.
Ở trong thành, quân tốt cũng không quá mức hung hăng ngang ngược, dù sao cho dù là Thái Tử Lý Kiến Thành giờ phút này tuyển quân mua ngựa, khống nhiếp toàn thành, mục đích cũng là tự bảo vệ mình, mà không phải là phá hư. Quan binh ở vùng ngoại thị trấn còn có thể phóng túng như phỉ, nhưng ở trong này, phải có kiềm chế.
Đại Đường trong lịch sử, quốc đô sáu lần bị vây hãm, thiên tử chín lần trốn, lần thảm thiết nhất là Thổ Phiên xâm lấn, cướp giết Trường An ba ngày, đốt giết đánh cướp, vô cùng thê thảm. Vài lần khác, bao gồm loạn quân vào thành, lực phá hoại nghiêm trọng nhất đại khái chính là Hoàng Sào tiến Trường An.
Cho nên, dưới tình huống đại đa số mọi người đều chạy trốn, phương pháp Lý Ngư trái ngược, vào Trường An, ngược lại cầu được an ổn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược dáng người gầy nhỏ, dù sao cũng là thân nữ nhi, khung xương nhỏ bé, hơn nữa còn là một thiếu nữ vừa mới cập kê, lại mặc nam trang, nên nhìn càng gầy gò.
Nàng vốn định đẩy xe đi, nhưng tay không có lực, đành phải dùng dây thừng buộc tay, khoá trên vai của mình, đi đằng trước lôi kéo xe, rất khó khăn, Lý Ngư tuy không đành lòng, nhưng hắn bị thương, không thể xuống đi bộ được.
Trường An quá lớn, đến cung Thái Tử chỉ dựa vào hai chân, còn phải kéo xe, khiến Đệ Ngũ Lăng Nhược kiệt sức thở hổn hển. Đến tận lúc hoàng hôn, hai người rốt cục đến Đông cung, Đệ Ngũ Lăng Nhược đẩy xe kéo đến trước cửa, hai chân bủn rủn, chẳng màng hình tượng thục nữ ngồi bệt xuống đất.
- Lăng Nhược, ngươi không sao chứ?
Lý Ngư lo lắng hỏi. Đệ Ngũ Lăng Nhược màng nhĩ vang vọng, nghe thanh âm của Lý Ngư như xa như gần, nàng cố hết sức khoát tay, nói giọng khàn khàn:
- Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là... ổn ngay.
Lý Ngư ở trên xe vội ngoắc thị vệ trước cửa Đông cung:
- Người đâu, mau tới đây.
Bởi vì binh biến, thị vệ trước cửa Đông cung từ sáu người biến thành mười tám người, mười tám tráng sĩ cầm kích đứng thẳng trước cửa. Nghe Lý Ngư vẫy gọi, hai binh lính cầm kích đến gần, thần sắc cau có hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Ngư nói:
- Mang ta... Đi gặp Thái Tử.
Binh lính kia mặt sầm xuống, nói:
- Ngươi là ai mà lại đòi xin gặp Thái Tử.
Lý Ngư tuy nằm trên xe nửa ngày nhưng cũng bị cái nắng làm miệng khô lưỡi nóng, nên tính khí cũng nóng theo.
Hắn nói to:
- Bớt nói nhảm đi, nếu thật sự biết lai lịch của ta, chỉ sợ các ngươi chẳng còn sống được đâu.
Một câu nói của hắn đã làm cho hai binh lính ngẩn ra, không dám phát tác nữa.
Lý Ngư chỉ chỉ bụng mình, nói:
- Các ngươi xem ta đi, thân bị trọng thương, sắp chết rồi, nếu không có việc cấp bách, sao còn cầu xin đi gặp Thái Tử chứ? Làm chậm trễ đại sự, đầu của các ngươi cũng không đủ chém đấy! Mau đi thông báo đi, nói với thái tử, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của y, muốn gặp y ngay.
Lý Ngư khí sắc không tốt, tổn thương cũng là thật, nhưng nói hắn hấp hối thì…. Nghe hắn nói nói vậy lại hết sức chân thật, hai thị vệ không dám chậm trễ, về phần hắn khoa trương thương thế của mình cũng lười vạch trần.
Họ nhìn hai người này đều không có vẻ gì là có uy hiếp cả, lập tức quay lại, gọi hai người còn lại, nói:
- Mau, mau đưa họ vào cung, sau nghi môn, có chuyện quan trọng, ta đi bẩm báo Thái tử.
Hai binh lính kia chẳng biết Lý Ngư là dạng người gì, thấy thần sắc hai đồng bạn của mình nghiêm nghị thì không dám chậm trễ, vội đẩy xe, một người trong đó muốn nâng Đệ Ngũ Lăng Nhược, Đệ Ngũ Lăng Nhược là thiếu nữ chưa chồng, đâu chịu để một xú nam nhân chạm vào người mình, lập tức gắng đứng lên, nói:
- Đa tạ, ta không cần đỡ!
Nàng đóng giả nam trang, thiếu niên đang tuổi phát triển, giọng vốn thanh hơn chút, nàng lại cố ý giảm thấp giọng xuống, người nọ nghe cũng không thể phân biệt nàng là nam hay là nữ. Về phần diện mạo, dĩ nhiên nàng mặt mày thanh tú, nhưng giờ phút này hai má đỏ rực, mồ hôi đầm đìa, nên đã che bớt một phần mỹ mạo của nàng.
Hai người bị mang vào Đông cung, chờ ở ngoài Nghi Môn, có quân sĩ vội vàng đi vào bẩm báo.
Hai ngày này Lý Kiến Thành sốt ruột như kiến bò trên chảo, một mặt phái người hỏi thăm tin tức bên Nhân Trí Cung Đồng Xuyên, một mặt phái người đi liên lạc tình hình của Dương Văn Can, đồng thời phái binh vơ vét lương thảo mọi nơi, chiêu mộ binh lính, hơn nữa còn hàng ngày thương lượng bàn bạc mọi chuyện với phụ tá Đông cung, quả thật là vô cùng bận rộn.
Hôm nay thảo luận một ngày, vẫn không có kết quả gì, có người đề nghị đi nói rõ tình huống với Hoàng đế, có người đề nghị xưng đế, Ngụy Trưng thì không ngừng nhấn mạnh Tần vương âm độc, cần phải nhanh chóng giết ngay, dưới tình hình hiện tại giết như thế nào? Cho nên trong lòng vô cùng phiền não.
Lúc này vừa mới tan hội nghị, y cho một đám phụ tá lui ra ngoài, mình thì ngồi cầm một ly trà lạnh, uống một hơi, chưa nghỉ ngơi được mấy thì có binh lính đến ấp a ấp úng báo cáo.
Lúc này Lý Kiến Thành như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, bất luận có một tin tức nào cũng lo lắng, làm sao còn là một thái tử ung dung trầm ổn nữa. Vừa nghe binh lính kia nói thế thì không dám chậm trễ, lập tức phân phó:
- Mau, mau đưa người nọ đến cho ta!
Binh lính kia lúng túng:
- Bẩm thái tử, tôi thấy người nọ bị trọng thương, muốn dìu vào, nhưng chỉ sợ chưa vào đến nơi thì đã chết rồi.
Lý Kiến Thành cả giận:
- Ngu xuẩn, nâng hắn tiến vào!
Binh lính kia không dám nhiều lời nữa vội vàng chạy ra ngoài.
Tây sương Đông cung, Tào Vi Đà đứng ở trong sân đang nhìn chăm chú, thấy Tiêu Trí Bác Quan môn cục Đông cung đi tới thì vui mừng, vội ra nghênh đón.
Nhắc tới, Đông cung Lý Kiến Thành cũng bất đắc dĩ, hội nghị hôm nay ngay cả quan quản lý xuất hành như Tiêu Trí Bác cũng kều kéo đi làm phụ tá. Bởi vì y là Thái Tử, thuộc lại Thái Tử đều có định chế, nghiễm nhiêm là một triều đình nhỏ, nhưng bởi có định chế, y sẽ không được tuyển quân mua ngựa, lựa chọn chiêu mộ anh tài.
Thử hỏi, Thái Tử đương triều làm như vậy, ngươi muốn làm gì?
Ngược lại Tần vương Lý Thế Dân, thân là Thượng Tướng Quân Thiên Sách phủ, có thể tự chủ bổ nhiệm quan lại, có thể thiết lập quan chức, cho nên thủ hạ nhân tài đông đúc. Bởi vậy, ngay cả quan thuộc Quan môn cục như Tiêu Trí Bác cũng tạm thời được sung làm phụ tá.
Tào Vi Đà vừa thấy Tiêu Trí Bác, vội vàng cười tươi, chào hỏi:
- Tiêu cục, ngài đã trở lại rồi. Tiểu nhân đợi ngài cả ngày rồi ạ. Tiểu nhân là Tào Vi Đà của Tây Thị Thự, đại thọ của ngài, tiểu nhân từng…
Tiêu Trí Bác khoát tay, nói:
- Ta đã biết thân phận của ngươi rồi, ngươi tới gặp ta, là có chuyện gì?
- Dạ…
Tào Vi Đà ấp úng.
Ông ta vốn cảm thấy Phong Tú Sĩ kia đã không thấy tung tích, mình có thể giả bộ không biết, tránh gây chuyện. Nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy không ổn, nếu chẳng may Thái Tử thành công, Phong Đức Di gây phiền toái cho mình, thì phải làm sao? Tuy rằng tình hình cụ thể và tỉ mỉ không người nào biết, nhưng việc Phong Tú Sĩ đã từng ở khách điếm Quy Lai, mình cũng từng qua lại khách điếm Quy Lai, cũng đã có rất nhiều người biết.
Cho nên, ông ta liền giở trò khôn vặt, vào Đông cung gặp thuộc lại Thái tử, nhưng lại nói thành “Có một người thân phận không rõ ràng đến nhà trọ Quy Lai, muốn gặp Đông cung, mục đích không rõ. Nhưng ngày hôm sau, khách đó với khách khác xảy ra tranh chấp, rồi không biết tung tích.” Y là người của Tào Vi Đà, vẫn nên báo cáo một tiếng.
Tào Vi Đà nghĩ, một khi ngày sau Phong Đức Di truy cứu, mình cũng có thể ập ờ như không biết. Nhưng một câu nói không đầu không đuôi như thế với một quan nhỏ phụ trách xuất hành nghi trượng xa mã, sao y có thể ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Tiêu Trí Bác đang lo lắng tiền đồ của mình, nghe thế rất không kiên nhẫn, khua tay nói:
- Ta biết rồi, nếu người nọ tiếp tục đến gặp ngươi, thì hỏi mục đích của hắn, dẫn hắn tới đây là được!
Tào Vi Đà có được câu mình muốn, ngày sau sẽ không ai trách mình qua loa tắc trách, liền vội vàng cười xòa:
- Dạ dạ dạ, vậy Tiêu cục nghỉ ngơi trước, tiểu nhân cáo lui.
Tào Vi Đà cúi đầu khom lưng tiễn bằng mắt Tiêu Trí Bác quay về, còn mình thì bình thản đi ra ngoài.
Ngoài Nghi Môn, binh lính kia trở lại gọi bốn giáp sĩ khỏe mạnh, nâng xe con chở Lý Ngư, cũng gọi Đệ Ngũ Lăng Nhược đi vào Nghi Môn, đi dọc hành lang, qua một đạo cửa cung, trước đình bảo Đệ Ngũ Lăng Nhược chờ, bọn họ đẩy xe vào trong.
Đình viện này có tùng có bách, hồ nước núi giả, rất lịch sự tao nhã, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược hai má vẫn nóng rát. Nàng nhìn trái phải không ai để ý tới liền đi qua, nhìn nhìn, hồ nước kia sóng gợn, có nước chảy, có hoa sen.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi xuống bên hồ, vốc nước lên hất vào mặt. Làn nước trong mát, cảm giác rất sảng khoái, đầu tóc dấp mồ hôi nhơn nhớt, nóng nực hôi hám, nàng xõa mái tóc dài xuống để gột rửa.
Mái tóc dài đen mượt, gương mặt thanh sạch, phản chiếu trong làn nước là một gương mặt xinh đẹp quyến rũ không son phấn, tinh khiết như đóa hoa sen dưới hồ. Nhưng một vị tiểu mỹ nhân bên hồ còn thanh lịch thoát tục hơn cả hoa sen trong hồ.
Chỉ có điều, bóng ngược của nhan sắc diễm lệ kia không ngừng bị gợn sóng, giống như mộng mê hoa, lập tức trôi qua, bởi vậy càng tăng sức hấp dẫn.
Đúng lúc này, Tào Vi Đà dọc theo hồ nước chậm rãi đi tới.
- Ồ?
Nhìn từ xa xa, Tào Vi Đà còn tưởng rằng là một cung nữ nào đó, đến gần, nhìn quần áo, lại là một thiếu niên bình thường, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nơi này là Thái Tử cung, sao dân chúng bình thường lại xuất hiện ở đây được cơ chứ?
Nghe được tiếng bước chân, Đệ Ngũ Lăng Nhược vội vã ngẩng đầu, mái tóc hất lên, một gương mặt mịn màng như ngọc xinh đẹp vô cùng hiện ra dưới trời chiều, trên mặt còn dính bọt nước, càng quyến rũ hấp dẫn.
Tào Vi Đà vừa thấy lập tức tim như ngừng đập, vẻ kinh diễm kia đập vào mắt, thật đúng là họa tác của nhân gian.
Tào Vi Đà tim đập thình thịch, đó là... cảm giác lần đầu yêu!