Chương 374: Tiền mua thiếp
Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm vương bát.
Nói đơn giản, chính là người đi theo bầy.
Có thể được Tào Vi Đà coi là tâm phúc, bổ nhiệm làm phụ tá Đại trướng phòng, đương nhiên người này có tình tính rất hợp với Tào Vi Đà.
Cho nên vị Đại trướng phòng này của Tào Vi Đà dù không am hiểu quản lý tài sản, nhưng ngón nghề bàng môn tả đạo khác thì lại rất am hiểu.
Tào Vi Đà vừa chỉ bảo, Đại trướng phòng lập tức bắt tay vào làm việc.
Có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Tào Vi Đà giờ phút này cố nhiên lo lắng về tài chính, nhưng bởi vì sản nghiệp của lão quá lớn, bất kỳ một phương diện chi tiêu nào đều là số lượng tài chính cực lớn, cũng không phải đến mức khốn cùng. Người giàu đến đường cùng so với người nghèo đến đường cùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho nên, muốn chuẩn bị một phần thể diện, mua một người thiếp xinh đẹp mỹ lệ đối với Tào Vi Đà mà nói, vẫn tương đối thoải mái đấy.
Bên này chuẩn bị sẵn sàng, Đại trướng phòng điểm đủ xe ngựa trùng trùng điệp điệp lên đường.
Đại trướng phòng đuổi tới trấn trên, hỏi địa chỉ Đệ Ngũ gia, khi dẫn đội tới nơi, nhà Đệ Ngũ đã chật ních người, tiếng ồn ào ầm ĩ không ngớt.
Tới cửa gây ầm ĩ chính là Trương gia.
Trương gia rốt cuộc đã tìm được thi thể như con nhím của con trai mình, các Ngỗ tác đang rút tên ra, bận rộn chừng một canh giờ, chờ bọn họ nhổ hoàn toàn mũi tên xong, người này nhìn chẳng khác gì là bị lăng trì rồi.
Trương gia vì thế rất phẫn nộ, kỳ thật lý do trước đó Đệ Ngũ Lăng Nhược giải thích đã rất cẩn thận, Trương gia nghe xong cũng cảm thấy dưới tình huống đó không thể yêu cầu nghiêm khắc quá đối với con gái người ta, cho nên mới buồn bực tự mình đi tìm người.
Tuy nhiên, lúc ấy ổn định cảm xúc, là bởi vì họ cũng không xác định con trai mình còn sống hay đã chết, nếu gây náo loạn rồi, kết quả con trai lại trở về, hai nhà vốn là hàng xóm hòa thuận, sau này sẽ rất khó qua lại.
Kết quả, cuối cùng con trai đã chết thật, lòng dạ Trương gia khó mà bình tĩnh được.
Cũng không phải người Trương gia cho rằng con trai mình bị cô nương Đệ Ngũ gia hại chết, mà là bất bình ở chỗ: Tại sao trong đại loạn, con trai ta trẻ trung khỏe mạnh cường tráng lại bị chết, còn con gái nhà người lúc ấy bị mù, không nhìn thấy gì, sao lại sống sót được?
Lòng chua xót, ghen tị, bất bình ở trong miệng Trương gia biến thành những câu phỉ báng ác ý.
Khuê nữ của Đệ Ngũ gia vì sao có thể bình an vô sự? Chậc chậc, nhìn dáng vẻ lẳng lơ của nó kia, loạn quân đấy, nhân loạn mà làm loạn rất dễ, khuê nữ kia không biết đã qua tay bao nhiêu người bị người ta dày vò không biết bao nhiêu lần rồi, hẳn đã thối nát không còn gì rồi.
Những câu vu khống hãm hại ác ý càng nói càng khoa trương, lan truyền nhanh chóng.
Nhưng loại đồn đại này, lại đa phần thỏa mãn mọi người, vì thế lan truyền càng lúc càng rộng, mẹ của Đệ Ngũ Lăng Nhược bắt đầu nghe được phong thanh.
Đệ Ngũ đại nương hết sức sốt ruột, con gái mình bị người ta nói như thế, sau này gả đi như nào đây?
Hơn nữa buồn nôn nhất là, khi lời đồn này nảy sinh, ngươi chớ có mong được biện bạch rõ ràng, tiếng xấu này ngươi phải gánh, không gánh cũng phải gánh, nhất định phải gánh đến chết, chớ đánh giá thấp cái các của nhân tính, cho dù tất cả mọi người đều biết ngươi bị oan. Lời đồn xấu xa này vẫn trở thành áp lực, vĩnh viễn buộc trên người của ngươi.
Muốn hủy hoại danh tiết trong sạch của một cô gái, muốn hủy hạnh phúc cả đời của một cô gái, cực kỳ dễ.
Đệ Ngũ đại nương tức giận vừa khóc lại mắng, nhưng có thể làm gì được Trương gia. Trương gia vốn rất bất bình, dựa vào cái gì con ta chết, khuê nữ nhà ngươi lại có thể sống yên lành được hay sao? Cho nên lần này đến cửa, dựa vào gia tộc khổng lồ, người đông thế mạnh, chặn ở cửa mắng chửi ầm ĩ.
Đại trướng phòng dẫn người đến trước nhà, thấy ba tầng trong ba tầng ngoài, vô số dân chúng vây xem náo nhiệt, Đại trướng phòng nhăn mày, xuống xe ngựa, bước lên mấy bước thăm dò xem thế nào, rồi hỏi người dân đứng đó.
Người dân kia hứng trí giải thích cho y, Đại trướng phòng bĩu môi, quay người trở lại.
Việc Tào Vi Đà "Nghĩa trợ" Đệ Ngũ cô nương y biết, đương nhiên hiểu gia đình kia nói huyên thuyên là cố ý hãm hại người ta. Đương nhiên, Tào Vi Đà lúc này cũng thật sự không biết, vị kia huynh trưởng Đệ Ngũ Quan Ngư kia cũng không phải là ca ca ruột của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Cho dù biết, Đại trướng phòng cũng không cần quan tâm. Cưới thiếp cưới sắc, hào thân thời đại này quý cổ nạp thiếp, rất nhiều người đều là Hồng cô nương đều được chuộc ra từ những ngõ yên hoa ra, mà nhiều nam nhân cũng không để ý cái này. Thậm chí có một số nhà quyền quý, nạp cơ thiếp thị tỳ để yến khách đấy.
Đối với trinh tiết, đây là một niên đại hà khắc cực độ, cũng phóng túng cực độ, yêu cầu thiên hướng tả cực hay là hữu cực được quyết định bởi địa vị đối với ngươi. Ngươi là vợ, mới chịu mọi trói buộc, chịu mọi yêu cầu. Ngươi là thiếp, vậy thì chỉ là đồ chơi người ta mua về, không quan tâm ngươi đã qua tay bao nhiêu người, bị bao nhiêu người dày vò, dù sao cũng chỉ là một vật mà thôi.
Đại trướng phòng kia ra đến xe ngựa, căn dặn:
- Đi, đi đánh đám người nhà Trương gia kia cho ta.
Một đám tay chân lập tức xắn tay xắn áo rút gậy gộc buộc lụa đỏ gánh hàng hóa xông lên, không cần biết cứ đánh xối xả.
Những người này ra tay cũng rất độc ác, chẳng quan tâm ngươi là nam hay là nữ, trẻ hay già, cứ là người Trương gia chửi mắng người ta là đánh, đánh cho cả đám mặt mũi bầm dập, máu mũi máu miệng nhoe nhoét.
Mười mấy hào nô đại côn tung bay, đánh cho người của Trương gia chạy trối chết, tách ra một đường, Đại trướng phòng mới chỉnh trang lại trang phục, cười dài đi đến, vái chào phu phụ Đệ Ngũ đang ngây ra ở cửa:
- Vị này hẳn là Đệ Ngũ tiên sinh, Đệ Ngũ đại nương?
Đệ Ngũ tiên sinh thấy người này nhã nhặn, nhưng đám đại hán như hung thần ác sát lại nghe lệnh y, thì không dám chậm trễ, vội chắp tay trước ngực đáp lễ:
- Chính là tại hạ, tiên sinh là…
Đại trướng phòng mỉm cười nói:
- Lão hủ họ Dư, thự trướng phòng Tây Thị Thự, Thị trưởng Tây Thị Thư Tào Vi Đà chúng ta mấy ngày trước đây trong nạn binh hoả từng ra tay cứu lệnh nữ, bởi vậy đã quen biết với lệnh viện Lăng Nhược cô nương, đối với Lăng Nhược cô nương lan tâm tuệ trí, băng tuyết chi tư vừa gặp đã thương rồi.
Nói xong, thân hình ông ta hơi nghiêng sang bên, vung tay lên, từng gánh từng gánh mua thiếp được nâng đến, đặt trước mặt hai vợ chồng, hất vải đỏ lên, tức thì tơ lụa Lăng La, bảo vật Nguyên Bảo lóng lánh sáng rực ở trên khay mâm.
Đại trướng phòng khoe khoang:
- A Lang nhà ta muốn cưới lệnh viện làm Thập Tam Di Nương, đây là tiền mua thiếp của A Lang ta, mong Đệ Ngũ tiên sinh đồng ý.
Nhiều đồ đệ do Đệ Ngũ tiên sinh dạy dỗ đều làm trướng phòng ở các nhà quyền quý, dĩ nhiên biết Tây Thị Thư là nơi như nào, một người nắm giữ tài nguyên của chợ Tây như thế, lại muốn nạp con gái mình làm thiếp, thật sự khiến y vừa mừng vừa lo.
Phải biết rằng, Đệ Ngũ Lăng Nhược xinh đẹp vô song, ba năm trước bà mối đã đến nhà thăm hỏi rồi, mà giờ vừa mới mười lăm, đã đến tuổi cập kê, cũng đến độ tuổi thành thân theo quy định pháp luật, sở dĩ còn chưa lấy chồng, cũng bởi vì Đệ Ngũ tiên sinh cảm thấy con gái mình quá xinh đẹp, không lo không gả được, muốn chọn một thân gia xuất sắc nhất.
Vương chợ Tây, còn con rể nào thích hợp hơn đây?
Người ta chỉ cần búng một ngón tay thôi, Đệ Ngũ gia có thể một bước lên thành nhà giàu nhất toàn trấn.
Đệ Ngũ đại nương cũng bị ánh vàng rực rỡ của nguyên bảo kia rồi tơ lụa sáng bóng kia làm cho hoa mắt. Xiêm y tơ luạ bà năm đó khi thành thân đặt mua một bộ, cho tới nay mới chỉ mặc vài lần, về phần vàng nguyên bảo, cả đời bà chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Hai vợ chồng vừa mừng vừa lo, vội vàng mời Đại trướng phòng vào nhà, lại kiêu ngạo nhìn lướt qua đám hương dân vẫn đang đứng đờ ở trước cửa, rồi đóng mạnh cửa lại.
Ngồi trong nhà chính, nghe Đại trướng phòng kể lại tỉ mỉ tình huống vừa nói, Đệ Ngũ phu phụ luôn miệng đồng ý. Dù không có việc Trương gia, có thể được Vương Chợ Tây để ý, là chuyện Đệ Ngũ phu phụ cầu cũng không được. Hơn nữa hiện tại khuê nữ nhà mình bị người ta nói xấu, đã bị mất danh tiết rồi.
Trong tình huống này, con gái tuy xinh đẹp, nhưng muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối để làm chính thể thì rất khó, dù là tìm được nhà nghèo không môn đăng hộ đối thì cũng sẽ phải luôn khép nép với người ta, cuộc sống chưa chắc là thoải mái.
Thà rằng là thiếp anh hùng, còn hơn làm vợ người thường!
- Không thành vấn đề! Đại danh của Tào thị trưởng, trên trấn chúng ta đã ngưỡng mộ từ lâu, tiểu nữ có thể phụng dưỡng Tào thị trưởng, là phúc của Tào gia ta.
Đệ Ngũ tiên sinh đồng ý, Đại trướng phòng cười tươi rói:
- Tốt! Đệ Ngũ tiên sinh thật sự là người sảng khoái. Nếu như thế, số tiền mua thiếp này để lại đây nhé.
Thê là cưới, thiếp là nạp. Tiền cưới thê, gọi là sính lễ, tiền nạp thiếp, gọi là mãi tư. Hình thức giống nhau, nhưng cách nói khác nhau, cũng quyết định thân phận và đãi ngộ khác nhau.
Đệ Ngũ tiên sinh cảm thấy khuê nữ nhà mình có thể làm thiếp của Tào Vi Đà, là nhang thơm của tổ tiên Đệ Ngũ gia phù hộ rồi, sợ đêm dài lắm mộng, người ta bỗng nhiên mất đi hứng thú, không nhắc tới nữa. Vừa nghe Đại trướng phòng nói vậy, lập tức vội vàng lập sính thư, với ông ta, rồi vui vẻ tiễn người ta ra ngoài.
Quay vào nhà, hai vợ chồng đem số lễ vật ra đếm, liên miệng tán thưởng. Đệ Ngũ tiên sinh vô cùng vui vẻ đi cất lễ vật, Đệ Ngũ đại nương thì kích động chạy vào phòng con gái ở hậu viện.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đang rơi lệ trong phòng, nàng khóc vì tức.
Tuy nói nàng tâm tư lanh lợi, cá tính kiên cường, nhưng bị người ta chụp tội lên đầu, một cô gái trẻ làm sao chịu đựng nổi? Mà những ngôn từ ô uế đó nàng không thể nào đi ra cãi lại được họ, nàng chỉ biết tức giận khóc trong phòng, hai mắt sưng lên như trái đào.
Cửa phòng mở ra, Đệ Ngũ đại nương mặt mày hớn hở đi vào. Thấy vẻ đó của mẫu thân, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra, vội cất đi Trụ luân, lo lắng hỏi:
- Mẹ…mẹ…người nhà Trương gia không gây loạn nữa ạ?
Đệ Ngũ đại nương vui mừng nói:
- Người của Trương gia đều bị người ta đánh chạy mất rồi, sao còn dám gây rối nữa. Con à, có việc vui, việc đại hỷ đấy. Lúc con ở trong thành, có từng gặp Tào Thị trưởng Tây Thị Thự phải không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược đầu óc căng thẳng, trước đó nàng có từng kể lại những chuyện mình đã trải qua cho cha mẹ nghe, căn bản không nhắc đến lão già mập mạp mắt dê cụ kia, sao cha mẹ lại biết?
Đệ Ngũ Lăng Nhược gật gật đầu:
- Vâng! Sao ạ?
Đệ Ngũ đại nương chọc tay vào trán nàng, gắt lên:
- Con đúng là, sao không nói sớm? Tào Thị trưởng phái người mang đến rất nhiều lễ vật muốn nạp con làm thiếp. Con đó, đúng là mệnh tốt, sắp thành người có địa vị rồi, là thiếp thất của Thị trưởng chợ Tây, từ nay về sau ăn ngon mặc đẹp, sung sướng như thần tiên rồi, có cuộc sống không biết bao nhiêu người mơ ước đó, hahaha…
Đệ Ngũ đại nương mặt mày hớn hở, không hề để ý đến cảm giác của con gái.
Kỳ thật từ mức độ nào đó mà nói, nhập cung làm phi cùng với làm thiếp của người ta có gì khác nhau đâu, nhưng nhập cung làm phi đối với bất kỳ nhà nào đều là đại hỷ sự rạng rỡ tổ tông, vì sao, vì khác biệt giữa quý và tiện.
Tào Vi Đà đương nhiên không có thân phận cao quý như vậy, nhưng Ngũ gia cũng chỉ là hộ gia đình bình thường, sự chênh lệch này cùng với con gái nhà quan lại quyền quý vào cung làm thiếp kỳ thật cũng không kém là bao nhiêu, Đệ Ngũ đại nương đương nhiên không thấy nhục.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt biến đổi, khẩn trương nói:
- Cha không đồng ý đâu chứ?
Đệ Ngũ đại nương nói:
- Vì sao không đồng ý? Đây là chuyện rất rất tốt, cha con đã ký sính thư với người ta rồi, hẹn ba ngày sau con gái sẽ xuất giá.
- Cái gì? Con không đồng ý đâu, cha mẹ…cha mẹ rõ ràng là bán con gái mà.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt mày thất sắc, nhất thời không lựa lời bật thốt lên.
Đệ Ngũ đại nương không hài lòng:
- Nói gì thế hả, nhà chúng ta như thế, đến nhà quyền quý làm thiếp, có gì mất mặt hay sao? Hơn nữa...
Bà kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi xuống bên cạnh, khuyên nhủ:
- Con à, Trương gia giờ đi khắp nơi nói bậy lung tung, mẹ biết con bị oan, không chịu nổi những lời đồn đại xấu xa kia. Thanh danh đã bị bêu xấu, còn gả cho ai được nữa đây? Khó có được Tào thị trưởng thích con, ngươi có biết cha con sợ người ta vì nghe lời đồn đại này nọ mà đổi ý, không chịu lấy con nữa mà vội vàng ký vào sính thư mà không đợi con bằng lòng. Cha con cũng là người có mặt mũi, cha mẹ làm vậy cũng vì tốt cho con thôi.
- Con không cần, con không cần lấy chồng. Con trong sạch. Băng ca ca biết! Băng ca ca không ghét bỏ con, huynh ấy sẽ lấy con.
Đệ Ngũ đại nương ngẩn ra, cảnh giác:
- Băng ca ca là ai, trước đó nghe con nói, chính là người đã cứu con đấy à? Con với hắn…không phải đã…
Đệ Ngũ Lăng Nhược dậm chân nói:
- Ôi mẹ, mẹ nghĩ đến đâu vậy. Con với Băng ca ca đương nhiên... trong sạch rồi.
Đệ Ngũ đại nương giận tái mặt nói:
- Người này làm gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Huynh ấy …
Nàng chợt nghĩ đến cha mẹ thích nịnh bợ, tâm tư vừa chuyển, vội thổi phổng lên thay Lý Ngư:
- Băng ca ca tên là Dương Băng, vốn là…một giang hồ hiệp khách. Mà hiện tại thì đã được Thái tử coi trọng. Vốn lần này huynh ấy đưa con về, nhưng lại được Thái Tử mời đi Đông cung, rất nhanh sẽ làm quan lớn đấy.
Đệ Ngũ đại nương vốn tưởng là nhân vật dạng con chó con mèo, nghe vậy thì lại hồi hộp. Vinh hoa phú quý, đương nhiên phải nhường cho quyền lực. Trời đất bao la, quyền lực là lớn nhất! Đệ Ngũ đại nương vội vã đứng dậy đi tìm trượng phu, Đệ Ngũ tiên sinh vừa mới cất tài vật thì Đệ Ngũ đại nương chạy đến.
- Đương gia, không xong rồi, lại có chuyện rồi, con gái chúng ta…
Đệ Ngũ đại nương đem chuyện vừa rồi thuật lại, Đệ Ngũ tiên sinh cũng ngây người:
- Lại có chuyện đó sao? Nếu chỉ là quan nhỏ còn chưa tính, đây là Thái tử gia coi trọng, vậy tương lai là quan lớn rồi, so với quan lớn phú quý có là gì. Nhưng…là thật chứ, hay là con gái không muốn gả đi mà nói dối? Con bé đó từ nhỏ lanh lợi, đừng để nó lừa. Cơ hội như vậy không nhiều lắm, hơn nữa, một khi là giả, Vương chợ Tây chúng ta không đắc tội nổi đâu.
Ông ta ngây ra một hồi, cũng không biết phải làm gì.
Đệ Ngũ đại nương nói:
- Ôi chao đương gia, ông đừng ngẩn người ra nữa. Không phải ông có một học trò Sử gia làm trướng phòng Đông cung hay sao, mau vào thành hỏi thăm xem, chỉ có thời gian ba ngày thôi, không kéo dài được lâu đâu.
Đệ Ngũ tiên sinh bừng tỉnh, nói:
- Đúng đúng đúng, ta lập tức tiến cung, không phải, ta lập tức vào thành!
Ông ta lập tức thay trang phục, từ sau viện dẫn ra một con lừa, trèo lên nó, vội vàng đi vào thành Trường An.