Chương 375: Con gái lớn không do mẹ
Đệ Ngũ tiên sinh vội vàng đến thành Trường An, tìm được nhà học trò của mình.
Đơn Bân là trướng phòng quý phủ Trưởng sử Triệu của Đông cung, thấy sư phụ đến thì vui vẻ đặt tiệc rượu khoản đãi. Cho đến nghe sư phụ hỏi một người tên là Dương Băng, Đơn Bân có chút khó xử:
- Tiên sinh có điều không biết, thân tại quan gia, kiêng kị nhất là hỏi thăm người không quan hệ gì với mình, huống chi đây là chuyện của Đông cung…
Đệ Ngũ tiên sinh mặt dày nói:
- Đây là việc của sư phụ con, sao lại là không quan hệ. Huống chi, vi sư chỉ là một kẻ áo vải, không phải người trong quan phủ, dù nghe được mấy thứ gì đó, cũng không làm gì được cả.
Thấy Đơn Bân còn tự do dự, ông ta nói tiếp:
- Không nói gạt con, là có một vị trẻ tuổi tới nhà của ta cầu hôn, tự xưng Dương Băng vừa mới được Đông cung trọng dụng. Vi sư cũng không biết hắn có nói dối không, nhưng sự việc liên quan đến chung thân của tiểu sư muội của con, nên ta không dám qua loa, con xem…
Đơn Bân thực sự khó xử, tuy nhiên sư phụ đã mở miệng nhờ vả, nếu cứ cự tuyệt, cũng thật sự rất khó. Nghĩ nghĩ, bèn nói:
- Thôi được, để học trò giúp sư phụ hỏi thăm một chút, lát Trưởng sử mới về nhà.
Đệ Ngũ tiên sinh kinh ngạc nói:
- Muộn thế này, Trưởng sử chưa hồi phủ hay sao?
Đơn Bân nói:
- Gần đây Đông cung bận, Trưởng sử trong trong ngoài ngoài đều phải lo liệu, làm sao được rỗi rãi, chúng ta cứ uống rượu đi đã.
Ăn uống xong, Đơn Bân thu xếp sư phụ ở lại. Đơn Bân là trướng phòng của Trưởng sử Triệu Tuân, sẽ ngụ ở một sương phòng trong viện lạc của Phủ trưởng sử. Phòng trống vẫn có, đợi thu xếp cho sư phụ xong lại thi thăm hỏi tin tức từ Trưởng sử.
Nghe nói Trưởng sử đã trở về, Đơn Bân vội đi bái kiến.
Triệu Trưởng sử vừa trở về, cả một ngày rất mệt mỏi, ngồi ở trên giường La Hán phòng khách, đang được thị tỳ bóp chân bóp vai, vừa nghỉ ngơi vừa dùng thiện, thấy Đơn Bân tiến vào, Triệu Trưởng sử chỉ kéo một chút mí mắt, không phải là người ngoài, cũng không đứng dậy.
- Đông ông đã về rồi ạ!
Đơn Bân đứng trước giường La Hán cười nịnh.
Triệu Trưởng sử lười biếng ừ một tiếng, nói:
- Có việc gì?
Đơn Bân chà xát hai tay, mặt dày nói:
- Có một thân thích nông thôn muốn nghe chút chuyện ạ.
Triệu Trưởng sử hừ một tiếng, nói:
- Thân thích nông thôn, có đến ta còn không nghe được gì ấy.
Đơn Bân nói:
- Đông ông là Trưởng sử Đông cung, trong trong ngoài ngoài, một tay lo liệu, không có chuyện gì mà không rơi vào tay ngài. Chuyện này có liên quan đến Đông cung, không hỏi ngài thì biết hỏi ai đây ạ?
Triệu Trưởng mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén.
Đông cung bây giờ chính là cỏ cây đều là binh lính, có người muốn nghe lén chuyện của Đông cung, vị Triệu Trưởng sử này không dám sơ suất, y ngồi dậy, trầm giọng nói:
- Hỏi thăm Đông cung chuyện gì?
Đơn Bân không ngờ y lại có phản ứng lớn như thế, vội xua tay:
- Đông ông không cần khẩn trương, cũng không phải chuyện gì lớn. Là một người trẻ tuổi tên Dương Băng…
Đơn Bân cẩn thận nói lại, Triệu Tuân nghĩ nghĩ, thật sự chưa từng nghe đến cái tên Dương Băng. Y là trưởng sử Đông cung, trong trong ngoài ngoài một tay lo liệu, chẳng khác gì tổng quản gia, muốn nói người nào đó thời gian này được Thái Tử ưu ái thì không thể gạt được y.
Còn nói hợp lý nhất đại khái chỉ có Phong gia kia, hay là Đơn Bân nói đúng? Biết đâu người này lại cực kỳ bí mật, do đích thân Thái tử thu xếp, không muốn người khác biết.
Nghĩ đến đây, Triệu Tuân lại nằm trở về, khoát tay một cái nói:
- Đông cung tuyệt không người tên Dương Băng này, Thái Tử mấy ngày nay bận về việc…củng cố ân huệ, bôn ba cho triều đường và cung đình, nào có nhàn hạ chiêu hiền nạp sĩ, người trẻ tuổi đến nhà thân thích ngươi cầu thân, đích thị là leo lên quyền quý, nói năng bậy bạ để lừa gạt người ta thôi.
Đơn Bân vâng dạ:
- Học sinh hiểu rồi, ông chủ nghỉ đi ạ, học sinh cáo lui.
Triệu Tuân liếc gã một cái, lại nói:
- Đơn Bân.
Ngày bình thường Triệu Tuân đều khách khí gọi gã một tiếng tiên sinh, lúc này gọi thẳng kỳ danh, Đơn Bân rùng mình, vội vàng đứng lại.
Triệu Tuân nói:
- Ngươi có biết, bản quan là làm việc ở Đông cung, mọi việc đều thận trọng. Tuy yêu cầu của ngươi là việc thuộc tầm thường, nhưng hỏi thăm tin tức Đông cung, đã phạm tối kỵ. Ngươi ở quý phủ ta cũng có vài năm rồi, ta và ngươi khách và chủ luôn luôn hòa thuận, chuyện như vậy, hy vọng về sau sẽ không còn phát sinh nữa.
Câu này xem như chỉ trích rất nặng rồi, Đơn Bân mặt đỏ lên, vâng dạ.
Đơn Bân rời khỏi chỗ Triệu Tuân quay về, Đệ Ngũ tiên sinh đang chờ dài cổ, Đơn Bân hậm hực nói:
- Sư phụ bị người ta lừa gạt rồi, Đông cung căn bản không có người này
Đệ Ngũ tiên sinh không yên tâm:
- Ngươi khẳng định? Việc này liên quan đến sư muội ngươi đấy…
Đơn Bân không kiên nhẫn cắt ngang lời sư phụ:
- Sư phụ! Triệu Trưởng sử là Trưởng sử Đông cung, tổng quản gia trong ngoài, nếu quả thật có một người trẻ tuổi lọt vào mắt xanh của Thái Tử, thầy nói Triệu Trưởng sử có biết hay không. Không có người này, tức là tuyệt đối không có, trừ phi chỉ có một loại tình huống.
Đệ Ngũ tiên sinh hỏi vội:
- Tình huống gì?
Đơn Bân vừa mới được Triệu Trưởng sử răn dạy, tâm tình không tốt, liền lạnh lùng thốt:
- Người trẻ tuổi kia, chỉ là một tạp dịch ở Đông cung hoặc là chỉ là một kẻ nhàn rỗi một chân chạy cho Đông cung thôi, nhưng khoe mình là người của Đông cung, được Thái tử ưu ái, như thế mà thôi.
Đệ Ngũ tiên sinh thất vọng, thấy Đơn Bân mất kiên nhẫn, cũng không dám hỏi lại.
Đơn Bân nói xong, mới thấy mình hơi quá, vội ôn hòa nói:
- Nay đã muộn không ra thành được, tiên sinh cứ nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm ngày mai, học sinh đưa tiên sinh đi ra thành.
Một đêm yên bình, sáng hôm sau ăn sáng xong, Đơn Bân liền đưa Đệ Ngũ tiên sinh rời khỏi. Đệ Ngũ tiên sinh cưỡi con lừa, vội vã trở về nhà, vừa thấy vợ mình, tức giận nói:
- Gọi con gái đến đây, cái gì mà được Đông cung ưu ái, hoàn toàn là nói bậy nói bạ!
Đệ Ngũ đại nương vội vã đi gọi con gái. Đệ Ngũ Lăng Nhược kỳ thật cũng biết Lý Ngư được giữ lại, cũng chưa chắc đã được Thái Tử trọng dụng, nói như vậy chỉ là để cha mẹ không ép gả mình đi thôi.
Lúc này nghe mẫu thân nói thế, trong lòng càng lo lắng cho Lý Ngư: Cha đi Đông cugn nghe ngóng ư? Vì sao không có tin tức của Băng ca ca? Không phải là... chưa kịp đến Đông cung đã bị người ta giết người bịt miệng rồi chứ? Nếu Băng ca ca đã rời khỏi Đông cung, hẳn tới tìm mình rồi. Huynh ấy ở Trường An không có người quen nào cả.
Đệ Ngũ đại nương bắt gặp con gái cúi đầu trầm tư, nói:
- Con à, chớ suy nghĩ lung tung nữa. Mẹ con từng tuổi này rồi, hiểu rõ tâm tư của con. Dương Băng kia dù tuổi trẻ tuấn tú, nhưng dù có trẻ tuổi tuấn tú, thì có thể làm được gì?
Giữa nam và nữ, còn phải môn đăng hộ đối nữa. Mà thế nào là môn đăng hộ đối? Gả hán, có áo mặc có cơm ăn, thì là xứng. Tuổi trẻ tuấn tú có ăn thay cơm được không? Lúc trước, mẹ từng giống con, thấy cha con nhã nhặn nho nhã, lại tuấn tú, tức thì mê mẩn tâm thần, kết quả là…
Đệ Ngũ đại nương thở dài, nói:
- Con xem di nương của con đi, cuộc sống như nào chứ? Gia cảnh của Hồng gia so với chúng ta chính là cách biệt một trời, di nương con sống an nhàn sung sướng, nhìn hình thức chả khác gì tỷ tỷ con. Con nhìn mẹ đi, mặt đầy nếp nhăn, mẹ chỉ lớn hơn di nương con hai tuổi, mà lúc trước còn xinh đẹp hơn nó nữa.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sốt ruột:
- Mẹ, mẹ muốn gả con cho Tào lão mập kia à? Dù là không có tin tức của Băng ca ca, người ta mới mười lăm tuổi, cũng không cần phải gả đi ngay.
Đệ Ngũ đại nương nói:
- Có gì đâu, cha con đã nhận lễ vật của người ta, ngay cả thư kết thông gia cũng đã ký, nào không lấy chồng được?
Đệ Ngũ Lăng Nhược biết đại sự đã định, càng sốt ruột:
- Không được, con không lấy Tào lão đầu kia đâu, lại còn làm thiếp người ta nữa, con không chịu.
Đệ Ngũ đại nương giận tái mặt:
- Nha đầu ngốc, mệnh cha mẹ, con bằng lòng hay không cũng không sao. Tuấn tú thì ăn được à? Hơn nữa, dù hắn có là Phan An tái thế, dù khiến người ta mới gặp đã thần hồn điên đảo, cùng giường chung gối ba tháng, để xem có còn thần hồn điên đảo được nữa không.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tức giận nói:
- Vậy mẹ cũng không thể để con đi theo Tào lão đầu chứ, ông ta vừa béo vừa bỉ ổi.
Đệ Ngũ đại nương nói:
- Đừng trong mặt mà bắt hình dong, béo thì có làm sao? Già thì có làm sao? Đây chính là Vương chợ Tây, Đệ Ngũ gia chúng ta có thể kết thông qua với nhà người ta, chính là nhang thơm đốt mấy đời đấy. Con có thể vào nhà quyền quý, chính là được hưởng phúc cả đời. Dù là thiếp, nhưng con còn trẻ, còn chịu thiệt ư? Vợ không bằng thiếp nha.
Đệ Ngũ đại nương có triết lý cuộc đời của bà, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược không tiếp thu, hai mẹ con cãi cọ kịch liệt. Đệ Ngũ tiên sinh nghe nói, lập tức xông vào phòng con gái, tức giận nói:
- Nha đầu kia, cha đã làm hư con rồi. Nay Trương gia sinh sự, phá hỏng danh tiết của con, nếu sự việc rơi vào tai Tào viên ngoại, con muốn làm phu nhân người ta cũng không được, người ta chán ghét con không cần con nữa, còn đến phiên con lựa tam lấy tứ à? Bà không cần nói gì với nó nữa, đứa con này toàn suy nghĩ không thực tế. Bà đi về ngủ đi.
Đệ Ngũ tiên sinh phất tay áo bỏ đi. Đệ Ngũ đại nương thấy trượng phu bốc hỏa thì đứng lên theo, nói với con gái:
- Con đừng suy nghĩ lung tung, cha mẹ sẽ không hại con đâu. Còn hai ngày nữa, con sẽ xuất giá rồi, chớ để cha giận nữa.
Đệ Ngũ đại nương cũng đi rồi, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi ở bên giường, hết hồn: Còn có hai ngày nữa thôi là lấy chồng rồi ư? Không đúng, không tính là lấy chồng, là bị bán đi mới đúng.
Đổi lại xuất giá bình thường, phải qua trình tự đầy đủ như mối nạp tài đính thân quá môn giá, thời gian gần một năm mới xong, thời điểm một cô nương gả đi, phải sớm có tư tưởng chuẩn bị, cũng căng thẳng lo lắng, huống chi là tình huống của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Đối với Đệ Ngũ tiên sinh, ngoại trừ Tào Vi Đà gia thế thân phận quá hấp dẫn với ông ta, cho nên cũng không để ý mà ký luôn vào thư mua sính, cũng bởi vì ông ta cảm thấy có nguy cơ. Đệ Ngũ tiên sinh cũng coi như sành sỏi, hơn nữa tinh thông tính kế, ông ta biết rõ, bị Trương gia gây loạn như thế, giá trị con người của con gái cũng giảm sụt, mà hiệu ứng này duy trì, tương lai càng ảnh hưởng. Ngay lúc này “ra tay”, giá trị con người của con gái mình may ra còn cao hơn chút.
Nhưng trong lòng Đệ Ngũ Lăng Nhược lại là bao khát khao, ảo tưởng và kỳ vọng về tình yêu hết thảy đã tan biến, nghĩ đến việc mình mà Tào Vi Đà ngủ chung trên giường, cả người nàng đã nổi da gà.
- Không được! Ta phải đi! Ta phải tìm Băng ca ca!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ như thế.