Chương 376: Ông trời chơi ta
Một chiếc xe bò dừng ở bên ngoài Tự Viện, Đệ Ngũ Lăng Nhược đỡ mẫu thân xuống xe, Đệ Ngũ tiên sinh đã xuống xe trước, đứng ở trước xe, giãn thân thể.
Đệ Ngũ Lăng Nhược không biết có phải nguyên nhân học thuật tính toán từ phụ thân hay không mà khi bỏ nhà đi cũng muốn làm một vài thu xếp thật chu đáo.
Bỏ nhà đi không phải chuyện dễ dàng, cả trấn đều là người quen biết, muốn đi ra ngoài, nào có dễ dàng như vậy, nhất là nàng lúc này sắp lấy chồng, muốn không để người ta chú ý cũng khó.
Về phần ban đêm chạy trốn, nàng cũng không muốn, ban đêm có thể trốn đi nơi nào, nàng muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải đi tìm đường chết, không nói đến gặp phải kẻ xấu, dù là một người bình thường, khi đêm dài vắng người, một khi gặp phải cũng khó tránh khỏi nảy sinh ác ý.
Hơn nữa, Băng ca ca nhất định sẽ được Thái Tử trọng dụng không, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không xác định, nếu Băng ca ca được Thái Tử sử dụng, vậy đơn giản rồi, cha mẹ sẽ không đề ý sự thật nàng “bỏ trốn”, nhất định sẽ giúp nàng giấu diếm, cũng thành toàn bọn họ.
Nếu Băng ca ca không thể được Thái Tử trọng dụng, vậy nàng sẽ phải quyết định cho lâu dài, thành gia, dưỡng gia, sinh con dưỡng cái đều phải dùng tiền, nàng cũng có chút tích lũy mang theo, lúc mấu chốt có thể giúp Băng ca ca.
Cũng không biết Băng ca ca am hiểu cái gì, tuy nhiên không sao cả, nói đến quản lý tài sản, nàng tự tin vô cùng. Chỉ cần Băng ca ca không lười biếng, chịu khổ được, làm gì nàng cũng làm được, chỉ cần có chút tiền vốn, nàng có thể giúp Băng ca ca xử lý hết thảy, tạo ra một gia đình có cuộc sống thoải mái.
Đến lúc đó, có thêm một bé con nữa, gia cảnh lại không tệ, quay về nhà, còn sợ cha mẹ không chấp nhận hay sao.
Có suy nghĩ này, Đệ Ngũ Lăng Nhược bắt đầu trù tính cẩn thận.
Ngày kế tiếp, nàng đương nhiên tỏ ra rất bực bội, sau đó dần dần chấp nhận sự thật, tỏ vẻ không vui “chấp nhận” sự khuyên bảo của cha mẹ, bắt đầu “suy xét” chuyện lấy chồng, sau đó lại lo lắng bất an năn nỉ cha mẹ đưa mình đi miếu cầu phúc.
Đệ Ngũ phu nhân dù rất sắc xảo, nhưng với cô con gái độc nhất thì lại vô cùng thương yêu, thấy con gái đã chấp nhận sự thật, cũng không muốn nàng khi lấy chồng mặt mày ủ ê, bèn nói giúp với Đệ Ngũ tiên sinh. Đệ Ngũ tiên sinh cũng vui vẻ đồng ý, một nhà ba người cùng đi Phụng Thiên tự cầu phúc.
Mà hết thảy đều nằm trong tính toán của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Sau đó, Đệ Ngũ Lăng Nhược sẽ cất trang sức của mình trong một bọc nhỏ, cầm trên tay, thản nhiên nói là vật quyên tặng khi cầu phúc. Đệ Ngũ tiên sinh cũng không biết con gái mang cái gì, với tính keo kiệt của ông ta, vốn ông rất không muốn đấy.
Tâm thành thì linh, thần Phật từ bi, tiền vàng có thể mua được hay sao, đây không phải là khinh nhờn thần minh ư?
Chẳng qua, con gái sắp lấy chồng rồi, hơn nữa lại là Tào Vi Đà Vương chợ Tây, đến lúc đó Đệ Ngũ gia còn lo gì nữa, cũng không thể để con gái không vui. Suy nghĩ như vậy, tuy Đệ Ngũ Lăng Nhược để gói nhỏ đó dưới chân ông, Đệ Ngũ tiên sinh nào cầm lên tìm hiểu xem trong đó có gì.
Mà điều này, cũng nằm trong tính toán của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Sớm biết tính tình của cha mẹ, cộng thêm tính toán kỹ càng, vậy thì đúng là kín kẽ không chút sơ hở rồi.
Hương khói ở Phụng Thiên tự rất vượng, chùa miếu này nghe nói rất linh nghiệm, vốn hương khói rất vượng, thời gian qua nh tai chiến loạn, đối với dân gian hoặc nhiều hoặc ít đã tạo thành một vài tổn hại, nên hương khách đến miếu cầu phúc hoàn nguyện cũng càng nhiều.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cầm túi nhỏ đi vào cửa chính của Phụng Thiên Tự theo cha mẹ, vừa đến thềm đá bảo điện to lớn, Đệ Ngũ Lăng Nhược bỗng nhăn mày lại, kéo tay áo của mẫu thân, thì thầm mấy câu.
Đệ Ngũ phu nhân nghe xong vội vàng phất tay, Đệ Ngũ Lăng Nhược cầm túi đồ nhỏ đi đến chỗ chái nhà phía bên.
Đệ Ngũ tiên sinh đứng trên bậc thang, vẻ mặt bực bội:
- Có phải chưa từng đi dâng hương đâu, con gái làm sao thế?
Đệ Ngũ phu nhân tức giận lườm ông một cái:
- Ông đi trước đi, chuyện phụ nữ, ông nghe không biết đâu.
Đệ Ngũ tiên sinh bừng tỉnh, hóa ra là ngày của phụ nữ. Vậy thì không hay, ngày mai Tào viên ngoại sẽ đón con gái xuất giá, có nguyệt sự thì động phòng kiểu gì đây? Hứ, gả con gái như bát nước đổ đi, người làm cha cần quan tâm cái đó làm gì.
Đệ Ngũ tiên sinh hừ một tiếng, bước chậm rãi lên thềm đá, Đệ Ngũ phu nhân thì đứng chờ.
Trên thềm đá, trước bảo điện Đại Hùng có một lư hương rất lớn, trong lư hương có nhiều cây hương ngắn dài khác nhau đang bốc hương khói nhẹ nhàng, Đệ Ngũ tiên sinh bước đi thong thả đến một góc sáng sủa, chắp tay sau lưng nhìn câu đối trước điện, nghiền ngẫm ý tứ, rung đùi đắc ý, đắm chìm trong đó.
Đệ Ngũ Lăng Nhược chẳng phải đi nhà vệ sinh, nàng vừa bước vào bên chái nhà, vào nhà ngang, lập tức rẽ về hướng cửa ngách đi qua đó, rồi nhanh chóng đi đến khu rừng phía dưới trước cửa phật.
Dưới đó đều là xe ngựa của khách hành hương tới dâng hương, trong đó có một chiếc xe ngựa nông gia, chính là xe ngựa mà Đệ Ngũ gia đã thuê.
- Trần đại thúc, mau đưa cháu đi thành Trường An.
Trần đại thúc đánh xe là trường công trong Cổ gia phú hộ trên trấn, đang ngủ gà gật dưới gốc cây, nghe tiếng gọi giật mình mở mắt ra:
- Lăng Nhược cô nương, sao cháu lại muốn đi Trường An, cha mẹ cháu đâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Dạ, đang ở bảo điện Đại Hùng ạ, gặp vợ chồng Từ bá đến dâng hương, nên cha mẹ cháu hẹn đi xe của họ để về rồi. Cháu đã dùng hết thuốc, hôm nay phải vào thành để mua thuốc ạ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bởi vì trúng độc rắn mà thỉnh thoảng đi Trường An khám và mua thuốc, toàn bộ trấn đều biết. Mà chuyện nàng ngày mai lấy chồng thì lại không ai biết. Đệ Ngũ tiên sinh tuy cảm thấy được Tào Vi Đà bợ đỡ, là gia đình họ trèo cao rồi, nhưng bất kể thế nào, con gái làm thiếp người ta cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nên không công khai ra ngoài.
Trần đại thúc cũng không sinh nghi, cười đứng lên, hạ càng xe xuống, nói:
- Đúng rồi, cháu là khuê nữ, đôi mắt đẹp như thế nếu bị làm sao thì rất tiếc, nên cẩn thận tốt hơn.
Xe này là Đệ Ngũ gia thuê, muốn đi đâu Trần đại thúc dĩ nhiên không ý kiến, lập tức để Đệ Ngũ Lăng Nhược lên xe, rồi vội vàng đánh xe đi thành Trường An.
Đợi cho Đệ Ngũ phu phụ phát hiện không ổn vội vàng đến nhà vệ sinh tìm một vòng, đợi khi tìm đến ra ngoài Phụng Thiên Tự chẳng những không thấy bóng dáng Đệ Ngũ Lăng Nhược đâu mà ngay cả xe họ thuê cũng chẳng thấy, muốn tìm tiếp cũng khó, bởi nơi này là chùa miếu, không có ai chở thuê đấy.
Ngồi xe ngựa tới, cũng ngồi xe ngựa về, đều đều có chủ nhân, ông sao có thể sau khiến, Đệ Ngũ tiên sinh sốt ruột dậm chân, nhưng cũng bó tay chịu trói.
Lúc này, Lý Ngư đang nghỉ xả hơi trên ghế dựa, phơi nắng trong đình viện Đông cung.
Hắn ở Đông cung nghỉ ngơi hai ngày, áo cơm không lo, sức khỏe cũng khá lên nhiều, miệng vết thương cũng đang dần dần khép lại, nhưng vẫn không thấy Thái Tử đâu. Lý Ngư đến thời đại này trước mười năm, mờ mịt không liệu, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, suy nghĩ kỹ, cũng không vội rời đi, mà một mặt nghỉ ngơi một mặt nghĩ biện pháp.
Có điều hắn càng nghĩ càng không có cách nào, dù là có Trụ luân, hắn cũng chẳng tìm ra được phương pháp xử lý nào, huống chi lúc này không có Trụ luân.
Về phần Đệ Ngũ Lăng Nhược, hắn không chút nào hoài nghi, bởi vì Đệ Ngũ Lăng Nhược không có cơ hội trộm trụ luân của hắn. Khi hai người sống nương tựa lẫn nhau hắn càng không tin Lăng Nhược sẽ trộm đồ của hắn. Con đường phía trước mờ mịt, hắn căn bản không biết nên đi như thế nào, nghĩ ngợi lung tung thậm chí còn định đi tìm Viên Thiên Cương, cầu xin vị thần tiên sống này chỉ điểm bến mê cho hắn.
Tuy nhiên lúc này Viên Thiên Cương còn chưa nhậm chức ở Trường An, Lý Thuần Phong vẫn là thiếu niên chưa xuất đạo, dù Viên Thiên Cương đã có đầy đủ bản lĩnh thần thông của mười năm sau thì hắn cũng phải đi tới Tứ Xuyên mới có thể tìm được vị đại thần này.
- Ông trời ơi, rốt cuộc ông muốn tôi làm sao?
Lý Ngư phiền não không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài. Ngay sau đó trước mặt hắn tối sầm, là một gã tiểu quan lại Đông cung đứng bên chặn ánh mặt trời của hắn.
- Tiểu lang quân, Thái Tử triệu kiến.
Thái Tử rốt cục triệu kiến rồi sao? Lý Ngư nghe xong, cũng không hề vui mừng. Con trai của Thiên tuyển lại là Lý Thế Dân, dù vị Thái Tử đoản mệnh này thật sự ưu ái hắn, Lý Ngư cũng không muốn ở lại bên cạnh y. Tuy hắn không hiểu mấy về lịch sử, nhưng cũng biết tương lai của vị Thái tử này thảm đến mức nào.
Y bị Lý Thế Dân tự tay bắn chết, năm đứa con trai bất kể lớn nhỏ, bao gồm cả đứa bé đang bú sữa mẹ toàn bộ bị giết, nữ quyến không nhập cung, vương phi của y thành nữ nhân của Lý Thế Dân nhưng ngay cả một khuê hiệu chính thức đều không có. Lý Nguyên Cát cũng có kết cục như thế.
Mà hơn một trăm thân tín trong vương phủ và Đông cung toàn bộ bị giết, đại thần thuộc quan bị Lý Thế Dân thuyết hàng quy phục chỉ là triều đình phái cấp Đông cung và Lý Nguyên Cát mà không phải quan lại trực thuộc vương phủ. Nếu Lý Ngư quả thật làm thị vệ của Lý Kiến Thành, xác định vững chắc khó lòng thoát chết.
Cho nên, vì sao được Đông cung giữ lại, tuy rằng Lý Ngư không đoán ra được, nhưng nếu Đông cung thực sự có ý mời chào, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Ai nấy cũng đều cho rằng y là Thái tử, ai nấy đều nghĩ sau chuyện Dương Văn Can, y lấy được tín nhiệm của Hoàng đế, địa vị Thái tử vững như thái sơn.
Nhưng Lý Ngư lại biết rất rõ, nghe nói Thái Tử và Tề vương Lý Nguyên Cát bị giết, lập tức vỗ tay hoan nghênh trầm trồ khen ngợi, lệ nóng lưng tròng mà lập Lý Thế Dân làm Thái Tử, chính là tâm nguyện của ông ta, vậy thì ngay cả ông ta cũng xong rồi.
Cái gì Thái Tử và Tề vương đã chết, Lý Uyên không có lựa chọn nào khác, ông có hơn hai mươi con trai, trên trăm tôn tử, làm sao tìm không ra một người thừa kế? Đây cũng là nguyên nhân Lý Ngư cho rằng “ông trời đang chơi hắn”, nếu phen này sai thời điểm sai thời gian, tạo nên quan hệ là Tần vương, vậy hắn cũng không rối rắm như thế.
Chỉ dựa vào việc hắn biết tương lai mười năm sau tất quyền trọng một phương, mấy người Cát Tường, Tác Tác còn sợ không lấy được, lại lần nữa ân ái ư?
Cho nên, Lý Ngư đứng lên, đi rất thong thả, khiến cho tiểu quan lại Đông cung kia nhìn thấy không khỏi hâm mộ: Được Thái Tử triệu kiến mà người này vẫn điềm tĩnh như thế, thật sự là người phi phàm.