Chương 377: Tổng thể
- Ngươi đã đến rồi.
Thái Tử mỉm cười, khoát tay, bốn thị vệ đang hầu hạ lặng yên lui ra.
- Thương thế đỡ chút nào chưa?
Lý Ngư hạ thấp người nói:
- Làm phiền Thái Tử thăm hỏi, thảo dân đã khỏe lên nhiều rồi.
Lý Ngư lặng lẽ liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, mặc dù khá mệt mỏi, nhưng khí sắc vô cùng tốt. Xem ra, lần này chuyển nguy thành an, càng thêm sủng ái, đối với Lý Kiến Thành mà nói, là một chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
- Ngươi ngồi đi, không cần giữ lễ tiết.
Lý Kiến Thành bảo Lý Ngư ngồi xuống. Lý Ngư cũng rất khiêm nhường, chắp tay với y, lui hai bước, chậm rãi ngồi xuống.
Lý Kiến Thành hiển nhiên vẫn còn trong hưng phấn, cũng chưa ngồi xuống.
Y thong thả đi lại trong sảnh, nói:
- Đại ân của Đức Di tiên sinh, Kiến Thành khắc trong tâm khảm. Ngại là trong kinh phe phái san sát, hiểu biết hỗn độn, Bổn cung dù ngày ngày gặp hắn, nhưng lại không thể bày tỏ, mời ngươi tí, là hy vọng từ ngươi để bày tỏ lòng biết ơn với Đức Di tiên sinh.
Lý Ngư thầm nghĩ: Là coi ta trở thành người của Phong Đức Di rồi.
Hắn cũng không phủ nhận, lúc này phủ nhận mới ngu xuẩn.
Nếu để cho Lý Kiến Thành biết hắn không phải người của Phong Đức Di, chỉ bởi chút chính nghĩa, một chút cảm xúc truyền lời hộ một người trước lúc lâm chung phó thác, mà trong quá trình này, hắn cũng biết rất nhiều bí mật, ngươi đoán Lý Kiến Thành cho là hắn hiệp nghĩa mà giữ hắn lại sử dụng, hay là hạ sát thủ, hay là giết người bịt miệng?
Lý Ngư không muốn mạo hiểm đi khảo nghiệm lương tâm của Lý Kiến Thành, hơn nữa, không giết hắn diệt khẩu, vậy sẽ giữ hắn lại làm thị vệ, ngày sau chính là phải đi theo chân xuống mồ cùng vị Thái tử này rồi. Lý Thế Dân có thể ở trong hoàn cảnh xấu từng bước một ngăn cơn sóng dữ, đủ thấy bản lãnh của gã, Lý Ngư cũng không nhận ra năng lực "Tiên tri" hắn có có thể dựa vào để thay đổi lịch sử hay không.
Hắn có thể nói cho Lý Kiến Thành cái gì? Nói Lý Thế Dân hai năm tới sẽ mai phục ở Huyền Vũ môn đối phó ngươi à. Hiện tại hai huynh đệ vốn nằm ở giai đoạn ngươi chết ta sống, chính biến Huyền Vũ môn chỉ là ván cờ cuối cùng giữa hai huynh đệ, trong lúc không ngừng đánh cờ, một khắc cuối cùng quyết định thắng bại sinh tử.
Nếu hắn nói ra bí mật này, cũng không thể trợ giúp Lý Kiến Thành thay đổi gì, thực lực, bản lĩnh không bằng người thì là không bằng người, cùng lắm sách sử có chính biến Huyền Vũ môn, bởi vì hắn mà đổi thành Thừa Thiên môn hoặc là Chu Tước môn.
Mệnh chỉ có một, đối với Lý Ngư mất đi trụ luân mà nói chính là như thế. Hắn không cần phải cột mình lên một chiếc thuyền chìm.
Lý Kiến Thành nói tiếp:
- Tần vương âm mưu, bệ hạ dĩ nhiên biết được. Đều là cốt nhục của bệ hạ, cộng thêm Thiên Sách phủ xác thực có công lớn, Hoàng đế tuy rằng tức giận nhưng cũng không thể nghiêm trị, với bệ hạ mà nói, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt cả.
Y thở dài than một tiếng, đột nhiên chuyển đề tài, nói với Lý Ngư:
- Nhưng Kiến Thành và hắn tuy là huynh đệ, lần này hắn tính độc kế, tình cảm cốt nhục đã không còn tồn tại! Không phải hắn chết, chính là ta sống!
Lý Ngư ho khan một tiếng, nói:
- Ý của Thái Tử là…
Lý Kiến Thành cười lạnh lùng:
- Tần vương đến tiêu diệt Dương Văn Can, được biết Bổn cung chuyển nguy thành an, ngày đêm kiêm trình đã chạy về Trường An rồi, đối với Bổn cung mà nói, là một cơ hội tuyệt hảo.
Lý Ngư nghe xong không khỏi biến đổi sắc mặt, đứng lên.
Lý Kiến Thành nói:
- Hắn từ Khánh Châu đến, tất theo bắc môn vào thành, đi Huyền Vũ môn tiến cung. Hắn dẫn đại quân trở về, trên đường vào không được mang theo quân, vào thành khi ít nhất ba trăm hộ vệ, vả lại cảnh giác cũng rất cao, vẫn không tiện xuống tay. Nhưng đã đến Huyền Vũ môn, bên mình cũng chỉ có vài tên thị vệ thôi.
“Ực.”
Lý Ngư nuốt nước miếng một cái, Lý Kiến Thành…. tính toán ở Huyền Vũ môn xử lý Lý Thế Dân?
Trong lòng Lý Ngư hoảng hốt, lịch sử thật sự thay đổi ư?
Lý Kiến Thành nom thần sắc của hắn, mỉm cười nói:
- Ngươi hiểu đúng không? Khó trách là tâm phúc của Đức Di tiên sinh, quá tỉnh táo.
Lý Kiến Thành không hề hoài nghi Lý Ngư, thân là thuộc thần của Thiên Sách phủ mật báo với y, dĩ nhiên là tâm phúc trung thành nhất rồi, điểm này không hề nghi ngờ. Tại sao Phong Đức Di có thể tín nhiệm hắn như thế, Lý Kiến Thành càng không cần lo lắng, một khi có chuyện, Phong Đức Di gặp họa, nhưng ai có thể làm gì được y.
Phụ hoàng sẽ không xử Lý Thế Dân, càng không xử y, thân là Thái tử, ngoại trừ đương kim thiên tử, ai có thể xử lý y?
Lý Kiến Thành đi tới bên cạnh Lý Ngư, đặt tay lên vai hắn:
- Hiện tại bệ hạ hết sức cảnh giác, Bắc Nha cấm quân trấn thủ cung thành, Nam Nha cấm quân trấn thủ Hoàng thành, Đức Di tiên sinh giờ phút này đang kiêm lĩnh hai vệ Bắc Nha cấm quân, Huyền Vũ môn nắm dưới sự khống chế của hắn.
Lý Ngư lại nuốt khan yết hầu, đối với Phong Đức Di, hắn có cảm giác “cao sơn ngưỡng chỉ”.
Lý Thế Dân tín nhiệm Phong Đức Di, coi y là tâm phúc của mình.
Phong Đức Di thuộc Đông cung Thái Tử kẻ thù đối đầu với mình mà Lý Thế Dân vẫn coi y là tâm phúc.
Mà đương kim thiên tử Lý Uyên biết rõ Phong Đức Di là một thành viên của Thiên Sách phủ nhưng lại giao hai đội cấm quân Bắc Nha Chư vệ cho y chỉ huy, rõ ràng cũng coi y là tâm phúc của mình.
Vị Phong lão tiền bối này quả thực là nơi nơi gặp duyên. Chỉ sợ ở trong lòng Lý Uyên, y chính là tai mắt mà ông ta cài vào Thiên Sách Phủ. Mà Thái Tử cũng nghĩ như vậy, mà dưới tình huống sinh tử, Lý Thế Dân còn rất tự tin coi Phong Đức Di là người một nhà, người này can đảm, ngoại giao thật sự không ai bằng.
Lý Kiến Thành nói:
- Ta có Đông cung Lục suất, chỉ cần hơi có hành động sẽ khiến người khác chú ý. Hơn nữa, trước Huyền Vũ môn cũng không thể dẫn quan binh lục suất qua chư vệ quan binh Nam Nha, Bắc Nha thuận lợi đến Huyền Vũ môn. Trận chiến này, không cần nhiều người, chỉ cần trăm dũng dĩ tinh nhuệ cũng đủ để đỉnh định càn khôn, nhưng ta cũng cần Đức Di tiên sinh phối hợp ta.
- Thái tử mời nói!
Lý Kiến Thành nói:
- Bổn cung đã phái người giám thị Tần vương, khi về kinh, là lúc bổn vương sẽ phái ra trăm tên dũng sĩ luân phiên chạy tới Huyền Vũ môn. Đức Di tiên sinh chỉ cần giao ra Huyền Vũ môn, không cần nhúng tay vào gì nhiều. Đợi Bổn cung ngày sau đăng cơ, tất phong Đức Di làm vương khác họ, nhưng nếu vì cuộc chính biến này mà thần nhân cộng khiển, thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Lý Kiến Thành lặp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Ngư.
Khi đến nơi này, Lý Ngư càng không dám để lộ chút gì để Lý Kiến Thành biết mình không phải là người của Phong Đức Di. Hắn thậm chí không dám ở lại Đông cung thêm nữa, tránh trong lúc vô ý bại lộ thân phận.
Lý Ngư đầy trịnh trọng, nói:
- Sự việc can hệ trọng đại, tiểu nhân ngay lập tức đi gặp gia chủ, bẩm báo việc này.
Lý Kiến Thành vui vẻ nói:
- Nên như thế. Hai ngày này, Bổn cung vẫn luôn tìm cách chuẩn bị kế hoạch, dĩ nhiên mọi việc đã trù tính xong. Ngươi nói cho Đức Di tiên sinh, Bổn cung không có ý định đẩy hắn vào mạo hiểm khó khăn, bất kể hắn biện pháp gì tự bảo vệ mình, Bổn cung đều phối hợp với hắn. Chỉ cần hắn chống đỡ lúc Tần vương vào kinh, giao ra Huyền Vũ môn! Bổn cung sẽ bảo vệ Phong thị các ngươi, thế tập võng thế, vương hầu truyện thừa!
- Vâng! Tiểu nhân lập tức đi ngay!
Lý Ngư như lửa đốt mông lập tức chắp tay cáo từ rời khỏi.
- Ngươi tên là gì?
- Dương Băng!
- Được, bổn cung đã nhớ. Đến ngày Bản cung quân lâm thiên hạ, ngươi sẽ làm quan lớn nhị phẩm.
- Thần, tạ ơn Thái Tử!
Lý Ngư tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ, tim đập thình thịch tự nhủ: Có mệnh tiền cũng sẽ có mệnh chết, chớ tâm động, đi mau, đi mau!
Hắn vội vàng cáo từ, Thái Tử bảo hắn thay trang phục tôi tớ, trà trộn vào đám tạp dịch đi mua thức ăn, từ cửa ngách giúp đẩy một chiếc xe ăn ra khỏi Đông cung.
Trên đường lớn Chu Tước, Lý Ngư đứng ở đó, người Đại Thực đầu đội mũ trắng, da đen râu quai nón dắt lạc đà, Hồ cơ Ba Tư mặc váy quả lựu đỏ thẫm, thắt chiếc dây lưng thêu hoa cùng mau, đeo tấm lụa trắng mỏng lắc chiếc eo nhỏ thon mềm mại đi qua đi lại.
Dân chúng Trường An, kỹ nữ linh nhân, văn nhân nhã sĩ, xuất gia tăng đạo đi qua lại nhộn nhịp.
Hắn lúc này, giống y như lần được phóng thích khỏi huyện ngục Trường An chín năm sau, mờ mịt không biết đi về đâu.
Tìm Phong Đức Di đưa tin cho Thái Tử, rồi tiếp tục giả mạp thành người của Thái tử, hay là tính toán như nào.
Nhưng, biết đi đâu đi hướng nào đây?
Chín năm sau khi vừa ra khỏi ngục, hắn lẻ loi một mình, vô thân vô cố, không biết theo ai.
Chín năm trước vừa ra Đông cung, hắn cũng một mình, không biết theo ai.
Hàng trăm nhà giống như bàn cờ vây, mà hắn, lại là một quân cờ đáng nhẽ không nên xuất hiện lại có mặt ở trên bàn cờ vây đó.
Chín năm sau là như thế, chín năm trước vẫn như vậy, thật sự là…càng sống càng tụt lùi rồi.
Chín năm sau, hắn lấy thân phận của Lý Ngư, vẫn còn chút vướng bận, là mẫu thân Phan thị ở Lợi Châu xa xôi.
Chín năm trước, hắn dùng tên họ của chính mình, cũng vẫn còn một vướng bận, chính là thiếu nữ Lăng Nhược ở trên trấn ngoài thành.
- Đi gặp cô ấy trước đã.
Lý Ngư mất trụ luân thì cũng mất đi chín năm sau, giờ này khắc này, tâm tình vẫn không yên như cũ.
Thở dài một tiếng, Lý Ngư bước đi trên đường phố, mà lúc này, Đại Trướng phòng của Tào Vi Đà chuẩn bị cho lễ nạp sính ngày mai cũng đang dẫn một đám hào nô vừa mới ra khỏi Kim Quang Môn.
Trên Ngự Đạo ngoài tây thành Trường An, Trần thúc vung roi, đánh xe ngựa đi trên đường lớn vào thành, Đệ Ngũ Lăng Nhược ôm túi đồ nhỏ, ngồi trong chiếc xe ngựa không mui xóc nảy liên tục, sờ sờ trụ luân giấu trong tay áo, trên mặt tràn ngập sự khát khao và hạnh phúc…