Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 380 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 380: Lại thấy nhà trọ Quy Lai

Đêm sâu.

Không khí mùa thu tràn ngập, mang theo cả cơn mưa thu dịu dàng.

Ánh đèn dầu leo lét bên cửa sổ, nhỏ như hạt đậu, rất mờ, rất mỏng.

Tiếng mưa thu rơi nhè nhẹ bắn vào cửa sổ giấy, sột sột soạt soạt, giống như tằm kết kén.

Tấm đềm mềm mại, tơ lụa mượt trơn, thời khắc như thế vốn nên ngủ rất ngon, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược nằm trên giường đầy mệt mỏi, lệ rơi không ngừng, gắng sức không để mình ngủ mất.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, mẫu thân nàng lại hạ dược vào bát canh của nàng, đây là chuyện mà người mẹ nên làm hay sao?

Buổi tối, được mẫu thân khổ cực khuyên nhủ, Đệ Ngũ Lăng Nhược tuy quyết định không lấy Tào Vi Đà, sẽ gây loạn một hồi làm mất thể diện Tào Vi Đà, ông ta sẽ giận dữ đuổi nàng đi ra, cuối cùng nàng uống bát canh lót bụng.

Ai có thể lường được, Đệ Ngũ tiên sinh lấy gói thuốc bôt bảo nương tử hạ vào trong bát canh của con gái.

- Con chớ lộn rộn, thuốc này uống vào trong vòng 24 canh giờ cả người mềm yếu, không được ai đỡ thì đứng cũng không được, muốn hét to cũng không được. Lát dược tính sẽ phát tác, đừng làm gì nữa, đi ngủ đi.

Đệ Ngũ đại nương ngồi bên giường, mặt hướng ra ngoài, không dám nhìn hai mắt đẫm lệ tuyệt vọng của con gái. Bà kéo rèm xuống, trầm thấp nói:

- Mẹ biết con hận cha mẹ, nhưng cha mẹ cũng vì muốn tốt cho con. Một ngày nào đó, con sẽ hiểu nỗi khổ của cha mẹ.

- Mẹ…

Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này tuy không ngồi lên được nhưng dược tính vẫn chưa hoàn toàn phát tác, cổ họng tuy căng cứng nhưng vẫn có thể nói chuyện.

Nàng dùng hết toàn bộ ý chí, đưa tay từng tấc một di động đến bên hông, lấy ra trụ luân vẫn mang theo, nghẹn ngào nói:

- Băng…ca ca nhất định sẽ đến... tìm con. Con xin mẹ đem…đem cái này…trả lại cho huynh ấy.

Đệ Ngũ đại nương quay lại, nhìn trụ luân điêu khắc đặc biệt lại phát ra ánh sáng nhờ nhờ, mắt sáng lên:

- Đây là cái gì?

Đệ Ngũ Lăng Nhược yếu ớt nói:

- Đây là…đồ gia truyền của Băng ca ca. Con đã…không xứng với huynh ấy…Dù có được đồ vật này của huynh ấy…cũng không xứng. Mẹ…thay con…trả lại cho…huynh ấy…

Nói xong, hai hàng nước mắt nàng lại lăn xuống, nặng nề nhắm mắt lại, rơi vào trong giấc ngủ.

Đôi mắt nàng rơi vào bóng đêm, tâm cũng rơi vào bóng đêm, thế giới xấu xí này, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy chút nào nữa.

Tay nàng mềm rủ buông xuống giường, trụ luân ở trong tay nàng phát ra ánh sáng xanh mờ mờ.

Đệ Ngũ phu nhân lấy trụ luân ra khỏi tay con gái, đưa ra ngọn đèn xem kỹ, thấy ánh sáng xanh trong đó sâu thẳm như ngân hà, tựa như chỉ vừa thấy, sẽ hút linh hồn của bà vào trong đó.

Đệ Ngũ phu nhân không dám nhìn kỹ vội vàng cầm chặt trụ luân, lẩm bẩm: ’

- Xem ra là đồ tốt rồi, không phải là dạ minh châu trong truyền thuyết, nhất định là đồ gia truyền, bảo vật cực đắt tiền rồi.

Đệ Ngũ phu nhân lòng tham nổi lên, nghĩ bảo vật này có thể chế tạo thành một sợi dây chuyền, khi đi ra ngoài, vẻ vang cỡ nào. Vừa nghĩ như thế, đệ Ngũ phu nhân lập tức vui mừng, định cất trụ luân vào trong tay áo.

Vừa cất vào, vòng ngoài của điêu khắc không phải vàng không phải gỗ rất sắc bén, vô ý cứa vào ngón tay bà.

Chỉ có điều, trụ luân này phải đúng mã gien DNA mới mở được, lúc trước nữ thần ba mắt đã nhập gien của Lý Ngư vào trong, ngoài máu của hắn và hậu nhân hắn ra thì người ngoài không ai mở được, cho nên trụ luân kia không chút biến đổi.

- Thật sự là xui quá!

Đệ Ngũ phu nhân mút mút ngón tay, lấy chiếc khăn trên bàn cẩn thận lau vết máu đi, rồi nhét vào đai lưng, hài lòng đi ra ngoài.

Mưa thu vẫn rả rích, ánh đèn mờ ảo.

Trong rèm che, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn nặng nề ngủ, hai má vẫn đẫm nước mắt.

Mưa thu không lớn nhưng lâu và dầy, rơi trọn một đêm.

Lý Ngư ngồi trên xe, bị cơn mưa thu cả đêm thấm ướt áo bào.

Hắn cũng không biết Tào Vi Đà vì xung hỉ đổi vận, đã tổ chức một lễ nạp thiếp rất long trọng. Đương nhiên, ông ta trí tuệ khí độ lại chẳng giống một đại nhân vật chút nào, đã có ý tưởng nhân cơ hội đó để vơ vét của cải thu lễ, cho nên tối nay còn chưa viên phòng với Đệ Ngũ Lăng Nhược.

Trên thực tế, Đệ Ngũ Lăng Nhược rốt cuộc có trở thành người phụ nữ của Tào Vi Đà hay không Lý Ngư vốn cũng không biết. Hắn giống đại đa số mọi người, chỉ biết Đệ Ngũ Lăng Nhược là ái thiếp của Tào Vi Đà. Sau khi Tào Vi Đà chết, lại thành cánh tay của Thường Kiếm Nam.

Trên thực tế, đại đa số người cũng không biết Đệ Ngũ Lăng Nhược và Thường Kiếm Nam có quan hệ mờ ám gì hay không, bao gồm cả Kiều Hướng Vinh. Mà ngay cả vị đệ nhất Đại Lương của mười năm sau này, đều vẫn cho là Đệ Ngũ Lăng Nhược là tình nhân của Thường Kiếm Nam.

Một nữ nhân xinh đẹp, được một đại nhân vật có quyền thế trọng dụng, đại bộ phận mọi người sẽ xem nhẹ bản lãnh của nàng, mà chắc cho rằng nàng dựa vào thân thể của mình để có được địa vị như thế. Mà Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không hề đi biện bạch bất cứ cái gì.

Bởi thế, Lý Ngư co rúc ở đầu xe, bị mưa thu làm ướt thấu tim, tim thật sự đã nguội lạnh.

Giờ này khắc này, không trăng không sao, chỉ có mưa thu không ngớt mà một người đau khổ đợi dưới thành.

Mà dưới mái hiên nhà kia, hẳn là một gấm ác thú hương, ngọc thể ngang dọc, khinh thương mật yêu, xa hoa truỵ lạc?

Một con bé như nàng, làm sao có thể chống lại mệnh cha mẹ, làm sao có thể phản kháng được vương chợ Tây.

Như thế, mình vốn nên bỏ đi, chứ đến đó, biết đâu lại gây thêm phiền toái cho cô ấy.

Ván đã đóng thuyền, điều duy nhất mình có thể làm đấy, là hy vọng nàng được sống hạnh phúc yên bình.

Tận trong dày vò vô tận, mưa đã dần dần ngừng, mặt trời phía chân trời đã dần dần nhô lên.

Ngay sau đó, cửa thành mở ra, dần dần có dân chúng ra khỏi thành và vào thành.

Lý Ngư máy móc vung roi lên, chậm rãi theo đoàn người vào thành.

Hắn đi Kim Quang Môn, cách chợ Tây vốn không xa, theo bản năng bèn đi đến chợ Tây.

Lúc này chợ Tây còn chưa bằng mười năm sau khi hắn thống trị, xe ngựa lạc đà tùy ý ra vào, đường đi lại bẩn thỉu vô cùng. May mà lúc này nguyên khí chợ Tây chưa hoàn toàn khôi phục, cửa hàng trên đường vẫn khóa, cũng chỉ có bảy tám phần là mở ra buôn bán, còn đâu phần lớn là đi ra ngoài, hoặc là chủ tiệm mấy ngày hôm trước tránh chiến loạn nương nhờ họ hàng chưa trở về, nên khá vắng vẻ.

- Tần chưởng quỹ à, Tào Thị trưởng nạp thiếp, ngươi chuẩn bị tặng mấy thứ gì đó?

Một vị chưởng quỹ tay đút trong tay áo, đứng dưới cửa hỏi một nhà khác vừa mới mở cửa, Tần chưởng quỹ đang cùng tiểu nhị dỡ ván cửa xuống.

Tần chưởng quỹ gắt một cái, nói:

- Cả năm nay, hắn nạp tam phòng thiếp rồi đấy, mỗi một lần nạp đều tổ chức rình rang, buộc chúng ta tặng lễ vật, kết quả lại ngay cả tư cách đến phủ hắn để uống chén rượu nhạt cũng đều không có.

Chưởng quầy kia thở dài:

- Ngươi thấy đó, lúc trước hắn nạp một thê tám thiếp còn chưa làm Thị trưởng đâu.

Tần chưởng quỹ hậm hực nói:

- Chán chết. Khụ khụ, mà lúc này Tào Thị trưởng lại thích cô nương thanh lâu nào đấy?

Chưởng quầy khác đi qua, nói:

- Lần này, nghe nói là cô nương nhà lành, không phải phong trần nữ tử. Người ta sống ở ngoài thành, tối hôm qua đã đón về rồi, đang ở nhà trọ đấy, sau giờ ngọ sẽ xuất giá.

Lý Ngư đang đi, nghe đến đó người ngồi thẳng lên, mắt nhấp nháy.

Hai chưởng quỹ kia không chú ý đến hắn, lúc này Lý Ngư y phục ẩm ướt nhìn rất tiều tụy, lại đánh một chiếc xe ngựa, ai cũng tưởng hắn là công nhân đi lấy hàng, không thể nào là khách hàng nhà mình.

- Gia cảnh nhà kia nghèo khó, nên mới bán con gái đi.

Tần chưởng quỹ phủi bụi trên tay:

- Ngươi ra bao nhiêu thế. Chúng ta tính toán một chút, ngươi cũng đừng nhiều, ta cũng đừng ít, mọi người cùng nhau ứng phó, tránh cho Tào Thị trưởng để ý mà tức giận.

Lý Ngư không tiếp tục nghe họ nói nữa, hắn giật dây cương, đánh xe về thẳng nhà trọ.

Giờ khắc này, trong lòng hắn là ánh nắng tươi sáng, đột nhiên cảm giác được lần đi này là một dấu hiệu rất tốt.

Hết thảy, nảy sinh ở nhà trọ, dường như lại đem mọi thứ chấm dứt ở nhà trọ.

Hắn không biết kết cuộc này với hắn mà nói là buồn hay vui, muốn đi, hắn liền đi!

Bình Luận (0)
Comment