Chương 381: Thần côn quay lại
Tào phủ nằm ở viện lạc tam tiến của Tây Thị Thự, viện lạc nhất tiến giờ phút này đang treo vải đỏ trước cửa.
Thực ra cưới thiếp vô cùng đơn giản, căn bản không cần phô trương gì cả, chỉ cần mở một cửa nách đón người mới tiến vào, rồi vào hậu trạch kính trà với chính thất phu nhân, chư vị tỷ tỷ là có thể trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, chờ Đại lão gia sủng hạnh là xong.
Tuy nhiên, Tào Vi Đà mượn cơ hội sẽ thu lễ vơ tài, việc tổ chức ít nhất sẽ làm đâu vào đấy, bằng không mục đích thu lễ này quá lộ rõ rồi.
Bởi vậy, Đệ Ngũ tiên sinh và phu nhân từ trên lầu nhà trọ đối diện nhìn sang, trong lòng rất vui mừng. Cảm giác con gái của mình dù làm thiếp người ta nhưng nhà trai cũng đủ coi trọng, như thế, con gái qua cửa tất không chịu thiệt, hai vợ chồng mình cũng có thể có được chỗ tốt từ con gái.
Tào Vi Đà đã nghe Đại Trướng phòng nói lại gặp Đệ Ngũ Lăng Nhược trên đường, còn đưa nàng ta về. Tào Vi Đà vô cùng hài lòng, lúc này ông ta mới biết nam tử được cho là ca ca của Đệ Ngũ Lăng Nhược không phải là anh ruột của nàng.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới thương thế của nam nhân kia, Tào Vi Đà nhẹ nhõm nghĩ, hắn bị thương nặng như thế, làm sao còn khả năng bẻ hoa hái nhị được, bởi vậy rất yên lòng.
Hơn nữa, Tào Thị trưởng năng lực gì khác không lớn, nhưng bản lĩnh với phụ nữ thì rất lành nghề, ông ta nom Đệ Ngũ Lăng Nhược ngây thơ trong sáng, không thể đã từng có quan hệ nam nữ được, làn da nữ tử sáng bóng mềm mượt, lại thấy lông mày của nàng không loạn, mi cốt mềm mượt, đôi mắt đen trong suốt, lúc đỡ “Ca ca của nàng" rời đi, nơi dưới cổ ửng đỏ, mông run run, đẩy vẻ ý nhị chân thật, rõ ràng là xử nữ không thể nghi ngờ.
Nghĩ như thế, ông ta không phát tác. Đệ Ngũ Lăng Nhược trong lòng có ai, ông ta không thèm để ý, thứ ông ta muốn chỉ là thân thể kia thôi.
Tào Vi Đà tổ chức yến hội sau giờ ngọ tại chái nhà này.
Thực ra nói trong đầu Tào Vi Đà có nữ nhân, vậy cũng oan cho ông ta.
Người ngoài chỉ nói ông ta lần này nạp thiếp, ngoại trừ hảo sắc, chính là vơ vét của cải. Kỳ thật Tào Vi Đà vẫn có tính toán của ông ta.
Ông ta đi lên vị trí Vương chợ Tây vừa mới được một năm, còn xa mới củng cố được địa vị. Nếu ông ta sau khi kế vị quyết chí tự cường, đem chợ Tây phát triển không ngừng, địa vị này dĩ nhiên cũng ổn định rồi, nhưng ông trời lại không cho như thế, cứ liên tục gặp chuyện không may.
Nhất là gần đây, ông ta đắc tội với chỗ dựa vững chắc của mình là Phong Đức Di, kinh doanh chợ Tây chịu ảnh hưởng lớn, Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hành đi theo ông ta phá đổ Vương chợ Tây đời trước là vì Vương chợ Tây đời trước quá lãng phí, mình ăn thịt còn các tiểu đệ ngay cả canh uống cũng không no.
Kết quả Tào Vi Đà sau khi nhậm chức mọi người chợ Tây là Vương Tiểu Nhị lễ mừng năm mới, năm này không bằng năm trước. Trước kia tốt xấu Vương chợ Tây còn có thể ăn sung mặc sướng, hết sức nở mạt, giờ thì ngược lại, cuộc sống của bản thân Tào Vi Đà thu không đủ chi, cuộc sống rất không như ý.
Trên phố có lời đồn đại, Tào Vi Đà ngay cả chi tiêu cho các thê thiếp trong hậu trạch của mình đều đã cắt giảm trên diện rộng, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống khó khăn đến nhường nào. Tào Vi Đà muốn dùng chuyện nạp thiếp này để xử lý, loại trừ chút đồn đại ảnh hưởng đến bên ngoài, đồng thời củng cố uy vọng và địa vị của mình trước mặt các bộ hạ.
Đến nhà trọ Quy Lai, Lý Ngư ngừng xe ngựa, đi vào.
Lúc này chiến loạn đã bình, khách nhân vốn chạy vào nhà trọ trốn tránh tai họa phần lớn rời đi, mà Trường An vừa mới khôi phục bình yên, các nơi còn chưa nhận được tin tức chuẩn xác nên chưa có khách nhân mới tới Trường An, cho nên khách điếm thanh tĩnh vô cùng.
Lý Ngư vừa đi vào, đã có sáu bảy tiểu nhị đều theo dõi hắn.
Hết cách thôi, bình thường bọn tiểu nhị rất bận rộn, nay được mấy ngày thanh tĩnh, chưởng quầy cũng không quản chặt, mọi người rất rảnh rỗ, thỉnh thoảng có khách đi vào dĩ nhiên là để ý rồi.
Chỉ có điều nhìn Lý Ngư, hắn từ Đông cung ra, vì che dấu thân phận, đã thay đổi trang phục hạ nhân, đêm qua lại bị nước mưa làm ướt sũng, quần áo nhăn nhúm, vừa thấy là biết không phải là kẻ có tiền, không thể có được chút tiền boa từ hắn, cái tiểu nhị liền quay mặt đi chỗ khác.
Chỉ có hai tiểu nhị phụ trách đón khác là ra chào hỏi. Nghe hắn nói tìm người của Đệ Ngũ gia, còn nói thân thích của Đệ Ngũ gia, muốn hai người đi mời Đệ Ngũ tiên sinh và phu nhân ra gặp mặt.
Phu phụ Đệ Ngũ gia vừa nghe nói người trước mặt chính là Dương Băng, lại xem xét bộ dạng của hắn, càng thêm nhận định cái gì mà được Thái Tử trọng dụng, đều là khoe mẽ với con gái mình, lập tức đuổi hắn đi. Lý Ngư không thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược nào chịu đi, hai bên lý luận một hồi, tiểu nhị trong điếm ào đến, đánh đuổi Lý Ngư đi.
Lý Ngư rời khỏi nhà trọ Quy Lai, trốn vào một ngõ, tránh né ánh mắt đám tiểu nhị, âm thầm cảm thấy không ổn. Hắn cãi lộn trong nhà trọ, mục đích là để thu hút Đệ Ngũ Lăng Nhược đi ra, để biết tình cảnh của nàng, đồng thời xác nhận tình huống của nàng.
Nếu Đệ Ngũ Lăng Nhược muốn gả cho Tào gia, vậy hắn cũng thừa làm ác nhân. Nhưng từ đầu đến cuối, Đệ Ngũ Lăng Nhược không xuất hiện. Đệ Ngũ Lăng Nhược không phải người như thế, hơn nữa đối với cũng không có hứa hẹn và nghĩa vụ, vì sao lại không dám ra gặp hắn?
Hẳn nàng ấy đã bị phụ mẫu song thân nàng giam lỏng rồi.
Lý Ngư ngồi dưới chân tường nghiến răng: Một khi đã vậy, hắn không thể vứt bỏ nàng. Mặc kệ nhà trọ kia phòng bị nghiêm mật như thế nào thì hắn nhất định phải nghĩ biện pháp trà trộn vào đó, nhân lúc Lăng Nhược còn chưa gả đi mà đưa nàng ra ngoài.
“Két…”
Một cánh cửa ngách màu sơn đen loang lổ ở phía sau mở ra, Lý Ngư quay đầu nhìn thoáng qua.
Trước cửa thò ra một cây gậy trúc, tiếp theo là một nửa cái chân.
"Cạch cạch cạch..."
Cây gậy trúc nhẹ nhàng chĩa xuống đất, một lão niên mù mặc trường bào cổ tròn từ bên trong đi ra, trên vai đeo một hầu bao, tay kia thì đỡ một cây gậy, trên cây gậy quấn vải bố sờn rách, bốn chữ to bên trên cũng đã mờ đi: Bố y thần tướng.
- Khụ, ở đây có người!
Lý Ngư thấy cây gậy trúc kia đang gõ về phía mình thì ho nhẹ một tiếng.
Ông lão mù kia giật mình:
- Ôi, ở đây có người, cũng không biết là người phương nào!
Lý Ngư nói:
- Không nơi chốn, đang có chuyện.
Nói xong, hắn đứng lên nhường đường cho ông lão.
Ai ngờ ông lão không đi, mỉm cười, lộ ra răng cửa vàng khè:
- Có tâm sự? Có chuyện khó khăn gì, hay là nói cho lão hủ biết. Lão hủ bói toán xem bói, một quẻ chỉ cần năm văn tiền, sẽ giải nạn cho ngươi, chỉ điểm bến mê cho ngươi.
Ông lão ôm cờ dẫn hồn trong ngực, mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, dáng vẻ thế ngoại cao nhân, có điều cách ăn mặc quá nghèo túng, nhìn không thấy có phong thái thần tiên gì cả.
Lý Ngư cười gượng, phất phất tay, bỗng nhiên ý thức được đối phương nhìn không thấy, đang muốn mở miệng bao ông ta đi đi, chợt trong lòng nảy lên một cái, đưa mắt đánh giá ông lão kia vài lần, đôi mắt sáng lên…
Cổ sư Kiều Hướng Vinh, Tứ trường Vương Hằng Cửu, Thập Lục Hành dưới đệ nhất nhân Thường Kiếm Nam tại một phòng cao cấp tại khách điếm Quy lai đang cùng nhau uống rượu.
Lúc này nhà trọ Quy Lai là tài sản riêng của Tào Vi Đà nhưng Kiều Hướng Vinh thương lượng đại sự hàng ngày đều chọn nơi này.
Bởi vì ba người họ ở chợ Tây, rất nhiều người đều biết, nếu tìm khách sạn nơi khác ba người cùng uống rượu bàn chuyện sẽ làm người khác chú ý.
Mà nhà trọ Quy Lai là sản nghiệp của Tào Vi Đà, thủ hạ của mình ăn uống, ông ta có tham tiền đến mấy cũng không cố ý kiếm tiền từ họ, cho nên người một nhà uống rượu ở đây toàn lấy giá vốn là chính. Tào Vi Đà đau lòng tự an ủi mình, coi như gia tăng nhân khí cho sản nghiệp của mình.
Bởi vậy, xưa nay có thân phận ở chợ phía Tây phàm là muốn mở tiệc chiêu đãi đều chọn nơi này, cho nên chỗ này đã quá quen thuộc, sẽ không khiến cho ai nghi ngờ.
Thường Kiếm Nam và Kiều Hướng Vinh không quá thân thiết, ngược lại Vương Hằng Cửu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo léo, tính cách ôn hòa cho nên lần này mời là Kiều Hướng Vinh mời Vương Hằng Cửu, Vương Hằng Cửu lại kéo Thường Kiếm Nam tới.
Ba người đã chọn một phòng thượng hạng lầu hai, phòng thượng hạng này xưa nay đều dùng làm khách phòng, chia làm gian ngoài và phòng trong. Ba người xếp đặt tiệc rượu, cho đám tiểu nhị hầu hạ lui ra ngoài để không bị nghe lén, bởi vì gần cửa sổ một mặt là phố dài, mặt khác còn có một gian nhà chính nữa.
Rượu quá ba tuần, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu liền liên tục thở dài nói đến tình cảnh khó khăn thời gian này của chợ Tây, Tào Vi Đà vô năng.
Thường Kiếm Nam cũng không chân chất như bề ngoài, hai người vô cớ cùng mời, y càng cẩn trọng, nay nghe họ than phiền bất bình về Tào Vi Đà, y là một người ngoài mới tới, đến nay vẫn chưa được trên dưới chợ Tây chấp nhận, dĩ nhiên không tiện thể hiện gì, chỉ chú tâm ăn uống làm như không nghe hai người nói.
Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu đã thương lượng với nhau. Kiều Hướng Vinh không phải là người cam tâm sống dưới người khác, Vương Hằng Cửu cũng rất có dã tâm. Hai người này đều là người không an phận nhưng vẫn không có cơ hội thượng vị, nay đã tuổi trung niên, cũng tới thời điểm có nguy cơ lớn, cho nên hai người mới phối hợp với nhau.
Thấy vị quân hán này chân chất, còn thật sự cho là hai người họ quá rảnh rỗi mới y đến uống rượu, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu không biết nên khóc hay cười.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Kiều Hướng Vinh liền ho nhẹ một tiếng nói:
- Ôi chao, đi theo một lão Đại như vậy ta cùng Hằng Cửu huynh không chí hướng cũng không sao, chỉ đáng tiếc cho Thường lão huynh.
Thường Kiếm Nam vừa mới uống một chén rượu, mở to mắt nói:
- Đáng tiếc ta cái gì?
- Ngươi...
Kiều Hướng Vinh muốn nói lại thôi, cười cười, cúi đầu nhấp rượu.
Vương Hằng Cửu và hắn phối hợp với nhau chặt chẽ, Thường Kiếm Nam còn đang muốn hỏi, đã bị Vương Hằng Cửu giành trước:
- Ngươi đã đến đây một thời gian rồi, nên biết Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hành chợ Tây ta rồi.
Thường Kiếm Nam ngây ra:
- Biết, sao thế?
Kiều Hướng Vinh ho khan một tiếng, nói:
- Bát Trụ, trong tay nắm quyền lực. Đệ nhất trụ trong Bát Trụ, thủ hạ chân chính có thể sử dụng không tới trăm người, hơn nữa giữa Bát Trụ lục đục với nhau, năm bè bảy mảng. Thủ hạ của ngươi ước chừng ba trăm tinh nhuệ, đều xuất thân trong quân hết sức dũng mãnh, lại đoàn kết. Có thể nói, lực lượng nắm trong tay ngươi, một người đủ chống được cả Bát Trụ rồi.
Thường Kiếm Nam khiêm tốn nói:
- Không dám, không dám, Hướng Vinh huynh quá khen!
Vương Hằng Cửu cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi thật sự nghĩ Kiều huynh khen ngươi hay sao? Ngươi có được một chi lực lượng khổng lồ như vậy, chợ Tây nên bố trí ngươi như nào mới phải đây? Bát Trụ đối với ngươi rất kiêng kỵ. Mà bọn họ, mới là tâm phúc của Tào lão Đại, ngươi nói Tào lão Đại sẽ coi ngươi là gì?
- Không thể nào...
Thường Kiếm Nam sắc mặt hơi thay đổi.
Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu cố nhiên có dã tâm, hơn nữa bởi vì biết này đại nhân vật Phong Đức Di này đã từ bỏ Tào Vi Đà nên mới có ý định động thủ trong đầu. Nhưng vấn đề là, tú tài tạo phản, ba năm không thành. Bọn họ không có binh, về phần Bát Trụ, người ta vốn cao cao tại thượng, thật sự nổi lòng tạo phản với Tào Vi Đà một khi được chuyện, cũng không tới phiên bọn họ thượng vị, cùng lắm là làm Đại Trướng phòng.
Nhưng, lúc này có một Thường Kiếm Nam thực lực rất mạnh, lại không nằm trong cơ cấu quyền lực của chợ Tây, cũng không có vị trí nào cho y. Hai người thảo luận, kết luận chỉ có Thường Kiếm Nam đồng ý làm việc cho họ, họ mới có thể thành đại sự.
Hơn nữa hai người thấy Thường Kiếm Nam này chỉ là một kẻ vũ phu, chẳng những có thể trở thành tay đánh đấm cho họ, hơn nữa có thể khống chế y, cho nên mới song song ra ngựa, thuyết phục kẻ mãng phu này.
Tuy nhiên, những gì hai người nói cũng không là bịa đặt. Thường Kiếm Nam sớm có cảm giác này, y ở trước mặt Tào Vi Đà khiêm nhường, sợ Tào Vi Đà kiêng kị, giờ phút này nghe Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu nói thế, chẳng lẽ Tào lão Đại đã có ý niệm đuổi mình đi?
Y là vì Tam Nương Tử mà toàn bộ thế lực bị Sài Phò mã hợp nhất, nên giận dữ rời khỏi quân đội nếu bị đuổi đi, ba trăm huynh đệ biết đi đâu kiếm ăn?
Kiều Hướng Vinh thấy mặt sắc y thay đổi, cười, nói:
- Vấn đề là, nếu chỉ có đuổi ngươi đi, thì thôi. Nhưng Bát Trụ lại thèm nhỏ dãi thế lực của ngươi, muốn chia cắt, lấy làm của riêng.
Vương Hằng Cửu nói:
- Nhưng ba trăm mãnh tốt này chỉ nghe lệnh ngươi. Nếu như ngươi không chết, họ chia cắt ba trăm dũng sĩ này như thế nào?
Thường Kiếm Nam càng biến đổi sắc mặt, tay bóp chặt chén rượu.
Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu nhìn thấy hết biến hóa của y, âm thầm vui mừng, cảm thấy liều thuốc mạnh này hạ xong, đại sự có thể thành rồi.
"Cạch cạch cạch..."
Bộ quần áo rách nát, một cây trượng dò đường, một cây cờ phướn cũ kỹ trên đó có bốn chữ to “Bố y thần tướng.”
Lý Ngư liếc nhìn mình, chòm râu dính dưới cằm rung lên, khi Thường Kiếm Nam lòng trầm xuống thì hắn lọc cọc đi vào cửa chính nhà trọ Quy Lai.