Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 382 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 382: Ngươi lừa ta gạt

Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu hiểu quá rõ chỗ hữu dụng của Thường Kiếm Nam, hiện tại đinh đã cắm đúng chỗ, còn phải cho y đầy đủ thời gian suy nghĩ nữa thôi.

Hai người lại đánh mắt cho nhau, không nhắc tới chuyện này nữa, tuy nhiên trong tiệc rượu thỉnh thoảng tán gẫu không phải Tào Vi Đà, mà chính là Tứ Lương Bát Trụ hiện giờ, thông qua một vài việc nhỏ vụn vặt, rót quan niệm tiền đồ ảm đạm vào đầu óc của Thường Kiếm Nam.

Hơn nữa khiến y cảm giác mịt mờ không quyết định thật nhanh, phấn khởi phản kích, sớm muộn gì cũng sẽ xong đời. Tuy nhiên, hai người đều đánh giá thấp trí tuệ của Thường Kiếm Nam, vừa nghe y xuất thân quân hán thì rất tự nhiên cho rằng y là một người tâm cơ thô kệch, lại không biết y có thể làm tướng trong quân ứng phó những trường hợp thay đổi trong nháy mắt trên chiến trường, là một nhân vật kiệt xuất cỡ nào.

Huống chi Thường Kiếm Nam vốn là gia tướng của Tam Nương Tử công chúa phủ, trong đại trạch lớn lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt cũng mưa dầm thấm đất, cho nên hai người lần chỉ nhìn thấy cái bề ngoài, ngược lại khiến cho Thường Kiếm Nam hoài nghi: Hai người này, không phải là giấc mộng thượng vị, cố ý nói chuyện giật gân muốn kéo ta nhập bọn chứ?

Tuy nhiên, hai người họ một là cổ sư, một là tứ trường, là tiểu nhân vật, có tài đức gì có thể lật đổ được Tào Vi Đà. Vương chợ Tây nhiệm kỳ trước đều bị hủy trong tay những nhân vật số má là Tứ Lương Bát Trụ, Tào Vi Đà trước khi tại vị cũng chính là Đệ nhất nhân trong Tứ Lương.

Hai người họ không giống như hạng người ngu xuẩn kiêu ngạo, ngông cuồng, họ dám có ý nghĩ tham vọng này, rốt cuộc là dựa vào đâu?

Thường Kiếm Nam nảy sinh nghi hoặc, liền làm ra vẻ xiêu lòng, nhưng lại rất kiêng kị, rất đúng với ý hai người kia. Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu thấy giọng điệu y buông lỏng thì trong lòng mừng rỡ, bèn nói tin tức trong triều có đại nhân vật bất mãn Tào Vi Đà, sẽ thay đổi người cho Thường Kiếm Nam biết.

Chỉ là hai người vẫn không nói cho y biết đại nhân vật kia là ai.

Thường Kiếm Nam giả vờ ngây ngốc nhưng cũng từ trong vô số lời đồn trong dân chúng cũng biết được tin tức tương đối chính xác trong lòng có phán đoán của mình. Chỉ có điều, dẫn ba trăm thân binh của mình lật đổ Tào Vi Đà ư, chuyện này nghĩ như thế nào đều thấy mơ hồ, Tào Vi Đà dù có yếu đến mấy nhưng cũng là Vương Chợ Tây, dưới tay là Tứ Lương Bát Trụ đều có thế lực, sao dễ đối phó như vậy chứ.

Vương Hằng Cửu là bị Kiều Hướng Vinh kéo vào, nhưng biểu hiện của hắn còn cấp tiến hơn so với Kiều Hướng Vinh liền cười sang sảng nói:

- Lão Thường, họ Tào kia có hành vi ngang ngược, ngươi cho là chỉ có chúng ta bất mãn thôi sao. Hai huynh đệ ta đã thảo luận xong, cảm thấy ngươi là một huynh đệ nghĩa khí, nên mới kéo ngươi đồng mưu phú quý. Chỉ cần ngươi gật đầu, chúng ta sẽ đi tìm người trong Tứ Lương Bát Trụ cũng có bất mãn với Tào Vi Đà, cùng chung việc lớn. Ngươi yên tâm, đây là việc đem đầu buộc ở dây lưng quần, chúng ta còn thận trọng hơn so với ngươi, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.

Thường Kiếm Nam nghe xong lập tức bày tỏ hiểu ý của bọn họ.

Hai người này, đã lấy được tin tức cơ mật có đại nhân vật bất mãn với Tào Vi Đà, thấy Tào Vi Đà sớm muộn gì tất ngã, cho nên mới làm như thế. Đáng tiếc địa vị họ giờ quá thấp, năng lực quá nhỏ, căn bản không thể làm nên trò trống gì, nên mới nghĩ tới mình.

Thường Kiếm Nam y có ba trăm lão quân, đây là một lực lượng khiến ai cũng thèm muốn, một khi hai người này có thể thuyết phục y nhập bọn, như vậy hai người họ mới có tư cách nói chuyện hợp tác với người nào đó trong Tứ Lương Bát Trụ.

Nhưng bởi vậy, mình chẳng qua chỉ là một cây đao trong tay hai âm mưu gia Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu mà thôi, hai người này sau đó đi tìm người nào đó trong Tứ Lương Bát Trụ hợp tác, vậy ảnh hưởng của mình ở trong đó như nào? Phiêu lưu và tiền lời hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp nha!

Cho dù thành công, Tào Vi Đà sụp đổ, cũng là đại ca của là Tứ Lương Bát Trụ thượng vị làm Thị trưởng Tây Thị Thự, Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu luồn cúi thuận lợi có thể tiến vào Bát Lương, mình thì cùng lắm trở thành một trong Thập Lục Hành. Giờ tuy y không nằm trong Thập Lục Hành nhưng ba trăm lão Tần nơi tay, đã có đầy đủ tư cách cùng ngồi cùng ăn nói chuyện với Thập Lục Hành, cần gì phải đi theo đám bọn họ để mạo hiểm?

Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu đánh giá thấp chỉ số thông minh của Thường Kiếm Nam, nghĩ vài câu hứa hẹn hoa ngôn xảo ngữ và vài câu phân tích đe doạ, có thể khiến y dao động, không ngờ lại có tác dụng phản ngược lại.

Thường Kiếm Nam hơi hơi nheo mắt lại, nghĩ bụng: Hai tên thất phu này muốn dùng ta làm đao thôi. Ta đi theo họ sẽ không được lợi gì, nhưng mạo hiểm thì có thừa. Không bằng lá mặt lá trái, đợi thăm dò được chi tiết, biết rõ ràng trong Tứ Lương Bát Trụ có ai đồng mưu với họ, rồi đi mật báo cho Tào lão Đại, như thế... nói không chừng ta có thể trở thành một trong Bát Trụ, vững bước ở chợ Tây, ba trăm huynh đệ của ta cũng có cơm ăn.

Ba người mỗi người đều mang xảo trá, ngoài mặt cũng đã hoà hợp êm thấm, không hề nhắc tới việc chung nữa, mà là buông lỏng tâm sự thật sự, thoải mái chè chén.

Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu uống rất say, nghĩ buổi chiều còn phải đi tham gia lễ nạp thiếp của Tào Vi Đà, mặt khác nếu giành được sự ủng hộ của Thường Kiếm Nam, cũng có tư cách đàm phán với người có cấp bậc trong Tứ Lương Bát Trụ, bèn trở về tính toán kế hoạch trước khi phá được một cửa trong Tứ Lương Bát Trụ.

Trong mắt hai người, chỉ có mấy người họ là không thể thành công, trong Tứ Lương Bát Trụ thuyết phục một nửa, thành công nắm chắc vẫn không lớn, ít nhất phải có một nửa người trong Tứ Lương Bát Trụ đồng ý, thì mới có thể bảo đảm thành công. Nhưng, mười hai người Tứ Lương Bát Trụ tìm trước đây?

Dễ dàng bị đánh hạ nhất mới dễ dàng quyết định, hai người dĩ nhiên hiểu được đạo lý này, sự việc gần nư đã làm thỏa đáng, hai người liền uống cạn chén rượu chuẩn bị rời đi. Thân phận hiện tại của Thường Kiếm Nam rất kém, còn không bằng hai vị này.

Hơn nữa hai vị này ra vẻ ta đây rõ ràng là kéo Thường Kiếm Nam làm tay đấm, tiểu đệ, cho nên Thường Kiếm Nam khách khí bày tỏ để y trả tiền, hai người này cũng không kiên trì nữa.

Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu ra khỏi nhà trọ, Thường Kiếm Nam tới quầy trả tiền, đúng lúc chuyển ánh mắt, thấy một người trung niên ngồi ở chiếc bàn gần cửa, trên bàn là chiếc cờ hiệu “Bố y thần tướng”.

Người trung niên này đương nhiên chính là Lý Ngư. Lý Ngư đóng giả thành thầy tướng số mù vào quán rượu, tiểu nhị vừa thấy vốn muốn đuổi đi, nhưng chỉ một câu nói của hắn đã chặn đám người đó lại.

- Một bình rượu, nửa cân thịt chó.

Thấy thầy tướng số mù này không phải đến khách điếm để kinh doanh mà là để ăn uống, người ta là mù cũng tốt, què cũng tốt, chẳng quan hệ gì với ngươi, ngươi chỉ quan tâm đến việc tiếp khách đến ăn thôi.

Tuy nhiên, Lý Ngư vẫn bị bố trí ngồi ở một cái bàn gần cửa ra vào, tránh cho nếu chẳng may có khách nhân khác đến ăn cơm, ảnh hưởng đến bộ mặt.

Lý Ngư ngồi ở cửa, đang âm thầm lo lắng, hắn dù trà trộn vào quán rượu, nhưng trong quán quá vắng, hắn hơi có hành động, cũng sẽ bị người ta chú ý, làm thế nào mà lẻn đi lên lầu gặp Lăng Nhược được.

Hắn vừa chậm rãi ăn rượu thịt, vừa thầm suy nghĩ biện pháp. Khi Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu xuống lầu, hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền khẩn trương tiếp tục đóng giả người mù. Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu lúc này đã là trung niên, tướng mạo không khác gì so với mười năm sau, hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Theo bản năng tim hắn đập thình thịch, tuy nhiên trong lòng bồn chồn chốc lát hắn lại tự cười mình: Không đúng nha, mình nhận ra họ, nhưng họ không biết mình, mình sợ cái gì.

Quả nhiên Kiều Hướng Vinh và Vương Hằng Cửu đi qua hắn, căn bản không liếc hắn một cái. Lý Ngư he hé mắt, nhìn bóng dáng hai người lướt qua, khi ngoảnh lại, Thường Kiếm Nam đã đến quầy, Lý Ngư biết rõ y không biết mình nhưng tim không tự chủ được lại đập mạnh.

Thường Kiếm Nam mười năm sau nói là làm ngay, càn cương độc đoán, thật sự là rất khí phách ở chợ Tây giờ phút này tuy y chỉ là một lão quân vừa mới xuất ngũ, hoàn toàn không có uy phong khí độ của mười năm sau, nhưng rơi vào trong mắt Lý Ngư, không có cảm giác như vậy.

Thường Kiếm Nam thanh toán xong, cất tiền lẻ vào trong ngực, đi ra ngoài.

Lý Ngư trợn trắng mắt, tay sờ sờ thịt bốc lên ăn, nhưng tai thì dựng lên, nghe tiếng bước chân của Thường Kiếm Nam.

Tiếng bước chân đi tới cửa, đi đến trước mặt hắn, đột nhiên biến mất rồi.

Sau đó, Lý Ngư cũng cảm giác được, Thường Kiếm Nam đã đứng ở trước mặt hắn, tóc gáy của hắn lập tức dựng đứng lên.

Bình Luận (0)
Comment