Chương 386: Diễn viên trời sinh
- Khẩu khí rất lớn, người thì nhỏ bé, nhưng lại quá tự phụ.
Thất phu nhân và Cửu phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu cô nương này dĩ nhiên xinh đẹp, nhưng nếu kiêu ngạo, ngông cuồng ngu xuẩn như vậy cũng không phải một đối thủ cạnh tranh đáng để lo lắng rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn đầy tự tin, chăm chú nhìn mình trong gương:
- Mỹ mạo kinh diễm, dáng người yêu kiều thực ra sẽ không có tác dụng bao lâu, sẽ mất sức hấp dẫn của nó. Đát Kỷ, Muội Hỉ, am hiểu làm nam nhân vui vẻ, nếu chỉ dựa vào vẻ đẹp của bề ngoài là có được thiên hạ, tất cả nam nhân cứ điên đảo thần hồn bởi mỹ nữ, vẫn vì họ thần hồn điên đảo, làm không được đấy.
Trong ba người, rõ ràng Đệ Ngũ Lăng Nhược tuổi non nớt nhất nhưng lời nói và việc làm đều cho người ta cảm giác chín chắn trưởng thành.
Nàng hếch bộ ngực, tự tin:
- Mà quan trọng hơn là, ngươi có thể mang cho hắn cảm giác như tắm gió xuân, khiến hắn ở trước mặt ngươi, cảm thấy vô cùng thoải mái, ân sủng này, mới được lâu dài.
Đệ Ngũ Lăng Nhược hít vào một hơi thật sâu chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi chỉnh tề, tinh mịn trùm lên mi mắt của nàng.
Thất phu nhân và Cửu phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, không rõ nàng muốn làm gì.
Đệ Ngũ Lăng Nhược chậm rãi mở mắt ra, trên mặt của nàng đột nhiên tỏa ra thần thái rạng ngời khó diễn tả thành lời, như vui mừng vô hạn, như khờ khạo ngây ngô, sóng mắt duyên dáng lưu chuyển, như trẻ con sùng bái, quấn quýt cha mẹ, vô cùng không muốn xa rời, còn ẩn chưa tình cảm sâu xa…
Đáng tiếc là nàng đối diện với gương, Thất phu nhân và Cửu phu nhân giờ khắc này đều tin tưởng, nếu người đang nhìn nàng là nam nhân, trong khoảnh khắc kia cũng sẽ bị thần thái sung sướng, tự phụ, thỏa mãn, đắc ý, vui mừng… của Đệ Ngũ Lăng Nhược làm cho mê đắm.
Nhưng, có thể ở trong khoảnh khắc dùng ánh mắt hòa tan bất kỳ một nam nhân nào, Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ chớp mắt một cái, nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược từ trong gương thấy Thất phu nhân và Cửu phu nhân ngây ra nhìn mình, nói:
- Hiện tại, các ngươi tin chưa?
Thất phu nhân và Cửu phu nhân ngơ ngác không nói nên lời, họ vốn am hiểu hầu hạ nam nhân, đương nhiên hiểu được một cô gái xinh đẹp, rực rỡ dùng vẻ mặt ánh mắt như vậy đối mặt với một nam nhân, sẽ làm hắn thỏa mãn và vui vẻ như nào, cô bé này…quả thực đáng sợ.
Nàng còn nhỏ tuổi, nếu nàng trưởng thành chút nữa, lại am hiểu bản lĩnh lấy lòng nam nhân như thế, vậy thì…chúng ta có sống yên ổn được không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lại nhẹ nhàng cong khóe môi, nói:
- Chỉ có vẻ bề ngoài, thật sự không lâu dài, muốn có được trái tim nam nhân, phải cho hắn cảm thấy, ngươi làm hết thảy đều là vì hắn. Như vậy, cho dù hắn có người mới, cũng sẽ không bỏ người cũ.
Nàng cầm lược ngà voi, ngón tay trắng nõn như ngà voi, khẽ khàng chải lên mái tóc đen mượt:
- Vừa rồi nghe hai người nói, hiện tại chợ Tây gặp phiền toái, tiền tiêu hàng tháng của hai người đều bị giảm một nửa, nhưng các người chỉ biết trách móc, ta tin, trước mặt Tào viên ngoại, các ngươi cũng không ít lần tỏ thái độ như thế.
Nếu không phải thật sự rơi vào khốn cảnh, ông ta phải làm như vậy hay sao? Sự bực tức của các người sẽ không khiến cho các người giành được chút lợi nào, còn làm cho ông ta chán các người hơn, không muốn gặp các người nữa. Ta đoán không sai chứ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười ngọt ngào:
- Nếu là ta, ta sẽ cố gắng nghĩ cách giúp ông ta, để giải quyết khó khăn như nào. Chẳng ngại vài chủ ý cùi của ta chẳng thể giúp ông ta, cũng chẳng sao. Ông ta biết phiền phức của ông ta, có ta quan tâm hơn bất kỳ ai khác, thế là đủ rồi.
Ta sẽ ăn mặc tiết kiệm, tự mình giảm bớt tiền tiêu hàng tháng, tiết kiệm tiền đưa cho ông ta. Thực ra tiên tiết kiệm có được là bao, đối với kinh doanh lớn của ông ta thì như muối bỏ biển, không đáng nhắc tới, ông ta sẽ cầm không? Nhưng nam nhân, chính là bị chinh phục từ điểm này, ngươi càng như thế, ông ta càng cảm thấy ngươi thiệt thòi, nhất là khi có những nữ nhân ngu xuẩn khác phụ trợ thì ngươi chính là tiểu tiên nữ của ông ta.
Tiểu tiên nữ?
Vẻ mặt của Thất phu nhân và Cửu phu nhân như gặp quỷ.
Đây không phải tiểu tiên nữ, rõ ràng là một tiểu yêu nữ.
Thật là đáng sợ, để cô gái này xuất giá, vậy mình còn đường sống không?
Hai nữ nhân liếc nhau, nụ cười tươi trở nên rất gượng ép.
- Khang nhị, chải tóc, xoa phấn, trang điểm cho Thập tam phu nhân.
Thất phu nhân gọi, gian ngoài có một nam nhân râu rậm đi vào.
Bình thường, hầu hạ tân nương tử trang điểm ăn mặc, đều là do một đám bà tử chuyên làm, nhưng Khang Nhị này cũng là đại cao thủ thử đạo, có một số bà tử chuyên chải tóc trang điểm cho người mới đều là do y chỉ điểm, truyền dạy cả.
Nếu Lý Ngư ở đây, nhất định lại sẽ nhảy dựng lên, vì Khang Nhị này, chính là Khang Nhị Ban Chủ Câu Lan Viện phường Đạo Đức. Lý Ngư mười năm sau từng là bằng hữu trong ngục của Khang Ban chủ đại ca của y, do đó cũng biết y. Lý Ngư chỉ biết Khang Nhị này tinh thông thổi kéo đàn hát, thiện khẩu kỹ mà không biết mười năm trước y am hiểu trang điểm ăn mặc, từng làm nghề nghiệp như này.
Thất phu nhân và Cửu phu nhân gọi Khang Nhị ban đi vào Đệ Ngũ Lăng Nhược chải tóc trang điểm, hai người thì lặng lẽ ra ngoài phòng.
Cửu phu nhân nghiến răng:
- Con bé phóng đãng này quá kiêu ngạo. Thất tỷ, nếu để nó vào cửa, chúng ta còn đường sống hay sao?
Thất phu nhân mặt sắc cũng âm trầm, nghiến răng nói:
- Vốn định kéo con bé này về phe làm ô dù, không ngờ lại là kẻ thù. Có nó, đám chị em chúng ta muốn tranh thủ tình cảm, cũng chỉ sợ ngày sau bị nó gặm đến cặn bã đều không thừa.
Cửu phu nhân sốt ruột nói:
- Thất tỷ, tỷ phải nghĩ biện pháp nha.
Thất phu nhân oán hận nói:
- Hôm nay lão già kia sẽ nạp nó vào cửa, ta có biện pháp nào đây chứ? Chẳng lẽ lại độc chết nó, như vậy ta cũng không sống yên được.
Hai người vừa mới nói tới đây, loáng thoáng nghe một tiếng “ầm” vang lên, bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng ồn ào.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhà trọ Quy Lai, một chiếc xe chở đầy củi để ngay bên cửa, trên củi có đổ dầu, có đốm lửa cháy lên, lập tức ngọn lửa lan ra, bùng lên dữ dội.
Tiểu nhị bên trong bị bất ngờ tháo một cánh ván cửa ra, ngọn lửa liền bắt vào trong, đám tiểu nhị hoảng sợ nhân lúc lửa còn chưa bén vào ván cửa vội vàng tháo hết ván cửa ra, lấy nước để dập lửa.
Lửa đốt đến cửa chính nhà mình, họ cũng không thể đóng cửa lại. Do bị cháy, lầu này đều làm bằng gỗ, nếu mặc kệ thì chẳng phải sẽ bị cháy sạch đó sao, cho nên cửa chính được mở ra.
Dưới gốc cây liễu lớn cách nhà trọ Quy Lai không xa, dưới thân cây có buộc một con ngựa, còn có một chiếc xe nhẹ ở đó, nhưng không thấy chủ nhân chiếc xe.
Chiếc xe này là do Lý Ngư chuẩn bị, lúc này hắn đã lách về phía sau phố.
Hắn cũng để lại một chiếc xe nhẹ ở sau phố, chỉ chờ cứu ra Đệ Ngũ Lăng Nhược sẽ lập tức trèo lên xe rồi bỏ chạy.
Bởi vì hắn cũng không xác định khi trốn được thì sẽ đi cửa trước hay cửa sau, cho nên hai nơi đều có chuẩn bị. Tuy nhiên, hắn vẫn có chuẩn bị trọng điểm, hắn ở cửa trước thả chiếc xe củi bốc cháy thu hút mọi người, còn hướng chính của mình chính là cửa sau.
Lý Ngư cấp tốc chạy đến dưới cửa sau, nhanh chóng đến chỗ tường đối diện, chân đạp lên tường, nhảy người lên, tay đã bám được vào đầu tường, nhấc người lên, nhảy lên trên bức tường, sau đó nhún mình xuống lấy đà nhảy vào cửa sổ kia.
Đó là cửa sau của gian phòng Đệ Ngũ Lăng Nhược.
“Cách” một tiếng, Lý Ngư giống một con khi, hai tay hai chân bám chắc vào góc kẽ hở lồi ra ngoài cửa sổ, vươn người một cái, hữu quyền đánh ra, một tay đã phá cửa sổ, làm đổ cẩ gương đồng, làm mọi người trong phòng hoảng sợ, có nha hoàn hét lên chói tai.
Lý Ngư không quan tâm, thu tay lại, bắt lấy cửa sổ kéo mạnh, một cánh cửa đã bị hắn kéo mở ra.