Chương 387: Lựa chọn
Động tác của Lý Ngư hết sức nhanh, nhưng miệng vết thương cũng bởi vậy mà bị kéo ra, máu tươi thấm cả vào vạt áo. Nhưng lúc này hắn chẳng quan tâm, giật mạnh cửa sổ, tay chộp vào trong phòng, nhưng hắn thật không ngờ chính là, bên cạnh lại đột nhiên có ánh đao lóe lên.
Ánh đao lóe lên, ánh mắt phát lạnh. Trong mắt hắn vốn chỉ có Đệ Ngũ Lăng Nhược, cảnh tượng đột ngột phát sinh hắn vội rút tay lại, đao chém vào trên bàn.
Hoá ra, Lý Ngư phóng hỏa ở cửa trước dĩ nhiên thu hút tất cả tiểu nhị trong điếm và mấy tay đánh đấm tới, nhưng cũng có mấy tay đánh đấm thấy có lửa cháy phía trước vội chạy lên trên lầu để cảnh báo.
Bọn họ vừa mới nói xong với Thất phu nhân và Cửu phu nhân về chuyện xảy ra ở cửa trước, Lý Ngư đã phá vỡ cửa sổ. Vài tay đánh đấm này võ công không tệ, phản ứng cũng mau, theo bản năng chém một đao, may mắn Lý Ngư tránh kịp.
Lý Ngư tránh được một đao kia, lập tức tung người vào phòng, hai chân vừa rơi xuống đất, vết thương bị ảnh hưởng làm hắn đau đớn, chân lảo đảo hai cái mới đứng vững.
- Băng ca ca...
Đệ Ngũ Lăng Nhược vui đến phát khóc, muốn nhào vào lòng hắn, nhưng lại bị một tay đánh đấm kéo lại.
Lý Ngư chưa kịp nói chuyện với nàng, vài tay đấm liền nhào tới.
Mấy tiếng “Keng keng keng” vang lên, Thất phu nhân, Cửu phu nhân và Khang Nhị ban chủ kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược cuống quít ra khỏi phòng, vài người, mấy thanh đao, tung bay trong phòng, cả phòng bị chặt chém bừa bãi.
Lý Ngư gấp gáp cầm lên một cái đôn gấm làm binh khí, cuối cùng bị chém chỉ còn lại hai chân đôn, cầm càng tiện tay.
- Ối ối, có chuyện gì thế, chuyện gì thế?
Đệ Ngũ tiên sinh và Đệ Ngũ phu nhân cũng vội vàng chạy vào.
Thất phu nhân cười lạnh nói:
- Chuyện gì à, chỉ sợ câu này phải hỏi con gái bảo bối của hai người rồi. Băng ca ca mà cô ta gọi người kai có phải là tình lang của ả không?
Cửu phu nhân vui sướng khi người ta gặp họa nói:
- Không biết a lang biết chuyện này sẽ còn thích cô ả nữa không. Lát về ta sẽ nói với ông ta.
Đệ Ngũ tiên sinh và Đệ Ngũ phu nhân nghe xong càng khẩn trương, nếu chọc giận Tào Vi Đà, chẳng phải mình sẽ bị mất hết hay sao, họ sẽ lấy hết tiền mua thiếp về.
Đệ Ngũ phu nhân vừa thấy người nọ, nhận ra đó là thầy tướng số mù vừa rồi, bèn hiểu mình đã bị mắc mưu. Bà vừa tức vừa giận, lấy trụ luân trong ngực ra. Trụ luân kia đã bị bà ta dùng khăn bọc lấy, rất ấm.
Đệ Ngũ phu nhân lấy khăn tay ra, ném trụ luân về phía Lý Ngư, hung hãn hét:
- Trả lại ngươi, trả lại đồ gia truyền của ngươi, lão nương không thèm. Cầm lấy rồi mau cút đi, đừng có dây dưa với con gái của ta nữa. Ngươi muốn hại Đệ Ngũ gia ta tới khi nào chứ?
Lý Ngư thấy bà ta ném một vật tới, theo bản năng đưa tay ra chộp lấy, cầm đồ vật đó, hắn ngạc nhiên, không biết là vật gì.
Đệ Ngũ Lăng Nhược giờ mới biết mẫu thân giấu đồ của người ta, nước mắt rưng rưng nói:
- Băng ca ca, xin lỗi. Đồ gia truyền của huynh, ngày đó ta nhặt được. Ta…
- Hả!
Nhân lúc Lý Ngư thất thần, một tay đấm nhân cơ hội đâm ra một đao, Lý Ngư tránh không kịp, phía sau lưng đã trúng một đao. Mấy tên sát thủ khác thấy thế, lập tức ùa lên, Đệ Ngũ Lăng Nhược cấp bách kêu lên:
- Băng ca ca, huynh đi đi, đi mau đi. Huynh đồng ý đến, muội…rất hạnh phúc rồi.
Nói xong, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã lệ như suối trào.
Lý Ngư cố gắng tránh né mấy thanh đao chém tới, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ dưới sóng lớn, chỉ cần ngừng nghỉ một lát sẽ bị loạn đao phân thây. Lý Ngư bất đắc dĩ, đành kêu lên:
- Lăng Nhược, chờ ta. Ta còn sẽ trở lại, chờ ta đến, để cứu cô ra.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy trên người hắn vết thương cũ rách ra, lại thêm vết thương mới, máu loang lổ thì đau lòng không kể xiết, không muốn hắn tiếp tục đi tìm chết, rưng rưng nói:
- Băng ca ca, tình ý của huynh, kiếp sau Lăng Nhược báo đáp, huynh hãy cố gắng sống sót, chớ đi tìm cái chết.
Nàng nói xong câu này, đã quyết chí lấy cái chết để bảo vệ sự trong trắng của mình. Lý Ngư nhận ra ý quyết tuyệt trong lời nói của nàng, sợ cô gái nhỏ này luẩn quẩn trong lòng sẽ tự sát. Giờ mình có trụ luân, đã có máy gian lận, đâu chịu để nàng mạo hiểm.
Hắn nắm lấy hai chân ghế, ngăn hai đao, lại ném chân ghế ra ngoài, đưa lưng về phía hai tay đấm, cười to nói:
- Ngày ấy sinh tử gắn bó, ta đã không thể từ bỏ, sao có thể sống một mình được. Chờ ta, tất đến!
Dứt lời, hắn cắn răng, tung mình qua cửa sổ bị phá nát, trong không trung vẩy bắn ra vết máu loang lổ.
Chiếc xe trước đó chuẩn bị tốt đã được dùng tới, Lý Ngư chạy lên xe, quất roi, con la ngựa chạy như điên, đợi mấy tay đấm nhảy xuống lầu, Lý Ngư đã điều khiển xe biến mất ở cuối phố dài.
Khách khứa đã lục tục tới, nhân vật như Tứ Lương Bát Trụ Tào Vi Đà đều phải đích thân tiếp đãi, dù sao địa vị cao thượng, bình thường huynh đệ tương xứng, không thể coi như không quan trọng.
Tiệc rượu chưa mở, nhưng có trà thơm.
Ngày bình thường mọi người bề bộn, không tụ tập đầy đủ, lúc này vừa lúc tâm sự, mà Tào Vi Đà cũng nhân cơ hội này không cần để ý hình tượng, lộ ra chút khốn cảnh dĩ nhiên có biện pháp giải quyết để ổn định quân tâm.
Đang trò chuyện, Đại trướng phòng bỗng nhiên đi tới, ghé tai nói nhỏ vài câu, Tào Vi Đà sầm mặt xuống nhưng ngay sau đó lại cười vui như lúc đầu, gật đầu với vài vị đầu mục quan trọng, nói:
- Các vị cứ trò chuyện tự nhiên, ta đi hậu trạch một chuyến.
Đi hậu trạch, đương nhiên là việc nhà, những người khác không tiện hỏi. Tào Vi Đà đi qua bình phong, tới trung đình, lại từ chái nhà lách quay về tiền viện, vội vàng đi ra, đến nhà trọ Quy Lai đối diện.
Lúc này, Lý Ngư đã trốn về kho chứa đồ mà ngày đó mang theo Đệ Ngũ Lăng Nhược đến dưỡng thương.
Hắn tự băng bó, cầm máu trước, sau đó mệt mỏi nằm xuống, lấy bọc khăn tay ra, mở ra xem.
Một màu u lam như ngân hà nằm trong tay, chính là trụ luân.
Hoá ra, nó đúng là được Lăng Nhược nhặt được, mà nàng vẫn luôn không nói gì...
Lý Ngư lúc này dĩ nhiên cũng hiểu vì sao nàng lại giấu đi. Ở trong mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược, nó chỉ là một miếng bảo thạch, cũng không có tác dụng đặc biệt. Ngư nói nó là đồ gia truyền nhà mình, Lăng Nhược giữ nó lại, dĩ nhiên là…muốn giúp hắn truyền gia, sinh con dưỡng cái cho hắn.
Lý Ngư cầm trụ luân, bất chợt mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia vừa mới nở rộ, bỗng lại cứng ngắc.
Vừa rồi hắn không tiện vận dụng trụ luân ở nhà trọ Quy Lai, là muốn tìm được kế sách hành động hoàn hảo, sau đó động thủ lần nữa. Nhưng lúc này cầm trụ luân, Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Quay ngược lại, ý nghĩa hết thảy đều phải quay trở lại, mọi trang bị và kinh nghiệm thu hoạch được vừa rồi toàn bộ sẽ biến mất, bao gồm cả trụ luân.
Nếu quay trở lại ngày hôm qua, trụ luân đang nằm trong tay hắn cũng sẽ biến mất, mà quay lại nằm trong tay Đệ Ngũ phu nhân. Mà hắn hôm qua lúc này đang làm gì, là đang đáp xe ngựa từ Trường An tới trấn Thanh Bình.
Lý Ngư ngây ra, sau đó bật cười. Hắn cười khổ, thật sự không ngờ, bảo vật mất mà lấy lại được, nhưng đổi lại là cục diện lưỡng nãn như này. Nhưng đau đầu nhất là, hắn vẫn chưa tìm hiểu được xe thứ này rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, có ích lợi gì.
Dùng nước mắt? Hắn muốn xuyên qua mười năm trước nữa, trở lại Tùy mạt trong loạn thế ư? Khi đó Cát Tường, Tác Tác còn chưa sinh ra, Lăng Nhược chỉ là một đứa bé, hắn phải làm một lão gia gia hiền lành, làm bạn lớn lên cùng họ hay sao?
Dùng máu? Quay lại ngày hôm qua, hắn sẽ mất trụ luân, một khi cải biến lịch trình biết trước, hắn sẽ ứng biến như thế nào? Gây chuyện không tốt có khi sẽ ngoẻo tại chỗ, cũng mất luôn hẳn trụ luân.
Để qua hôm nay, kéo dài tới ngày mai, khi đó có thể hành động không cần kiêng kị? Nhưng hắn muốn kéo dài tới ngày mai, Tào Vi Đà sẽ đợi đến ngày mai hay sao?
Lăng Nhược, đêm nay cũng sẽ bị Tào Vi Đà chiếm hữu. Ngày mai hắn quay ngược thời gian, Lăng Nhược cố nhiên sẽ không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, thân thể cũng sẽ phục hồi như cũ, nhưng có một thứ chắc sẽ không quay ngược lại, đó chính là trí nhớ của Lý Ngư hắn.
Hắn sẽ nhớ rất rõ trong ngày đó đã xảy ra chuyện gì, hắn có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì hay không?
Xuyên việt về mười năm trước?
Hay là quay ngược lại ngày hôm qua?
Kiên trì đối mặt hôm nay?
Trụ luân này quả nhiên không phải vạn năng, có một số việc, chỉ có bản thân đối mặt, mới giải quyết được!
Lý Ngư vô cùng rối rắm: Ai có thể chỉ cho mình, rốt cuộc mình nên lựa chọn như nào.