Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 390 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 390: Kỳ tích

Khách khứa còn đang ra ra vào vào, những người có tư cách thật sự đều đã tới rồi.

Cho dù đầy bụng bực tức, hoặc là sinh lòng bất mãn đối với Tào Vi Đà thì những người này dù sao cũng là cấp dưới, không lý do tới trễ.

Hiện tại ở cửa chính đi đi đến đến là thương hộ chợ Tây đến tặng lễ.

Lúc này, Lý Ngư đã đi tới, ngay từ đầu bởi vì trước cửa nhiều người lắm mắt, thị vệ còn chưa phát hiện, đến khi phát hiện ra hắn, cả đám cầm binh khí, đầy vẻ căng thẳng.

Về phần người đến tặng lễ thấy cảnh tượng đó đều tự giải tán, có người chạy đi, có người thì can đảm đứng ở xa xem náo nhiệt.

Hoàng hôn buông xuống, đèn đã đốt sáng lên.

Đèn treo hai bên cửa lay nhẹ theo gió, ánh đen chiếu vào vài thị vệ sắc mặt lo lắng không yên.

- Mau tới...

Một tiếng cảnh báo hét lớn, vừa mới hô lên một nửa, hai thanh khoan lửa cho tay Lý Ngư đã vung lên, như hai thanh kiếm nhỏ Tây Dương, theo động tác đột tiến của hắn, nhanh như tia chớp đâm về phía hai thị vệ.

Mỗi một động tác đều tác động lên miệng vết thương, Lý Ngư đều biến cơn đau kia thành sức mạnh, cả người giống như bị điên, hai thanh khoan lửa tron tay cũng như sắp bị điên rồi.

Một phen hỗn chiến, bốn thị vệ ở cửa đã ngã xuống ba, trên người Lý Ngư cũng đã có thêm mấy vết thương.

Khi hắn đẫm máu giết vào cửa chính, thị vệ cuối cùng còn muốn cầm đao đuổi theo, đang bước một bước, bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn ngực mình.

Lúc này, gã mới cảm thấy ngực đau đớn, nhìn xuống, một dòng máu tươi từ ngực trái bắn ra.

- Xong rồi!

Ý thức này vừa xông lên, gã thị vệ đã thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống.

Lý Ngư cũng biết, song quyền khó địch bốn tay, nhưng, hắn cũng hết cách,

Lúc này mà đảo ngược thời gian, trụ luân mất đi, hết thảy sẽ quay trở lại hai mươi bốn giờ trước, chưa chắc sẽ tái diễn theo những gì đã trải qua. Nếu xuất hiện biến số khác, hắn sẽ không gánh chịu nổi hậu quả này. Nhưng giống như rùa cứ trốn ở trong kho hàng, từ khi bắt đầu có lại trụ luân, đợi quá mười hai canh giờ rồi trở ra ư? Lúc ấy Lăng Nhược đã bị chiếm giữ rồi, bởi vì quay lại thời gian của hắn, đối với Lăng Nhược mà nói, toàn bộ như chưa phát ính, nhưng với hắn thì lại không phải. Bởi vì trí nhớ của hắn không hề mất đi.

Vậy hắn sẽ biến thành con rùa bị mọc sừng rồi, nam nhi đại trượng phu, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể.

Cường công, giết đi vào.

Ai mà biết có xuất hiện kỳ tích gì không, phải biết rằng, người dự tiệc hôm nay chưa chắc đều đứng bên Tào Vi Đà. Tuy rằng hắn biết về đoạn lịch sử này không nhiều lắm, nhưng mơ hồ nhớ rõ, Tào lão Đại quy thiên cũng ở trong năm này, cho nên người dự tiệc hôm nay chỉ sợ mỗi người đều mang lòng xảo trá, Tào Vi Đà đã bị cô lập rồi.

Ai biết lần này hắn sẽ xông vào, sẽ không tạo nên kỳ tích gì? Cho dù không cứu được người ra, nếu có thể xử lý vài nhân vật có thân phận, lại toàn thân trở ra được, thì nay cũng không có biện pháp xử lý việc vui rồi. Tào Vi Đà nếu có thể đón Lăng Nhược ở nhà trọ mà không khẩn cấp hái đóa hoa tươi này, hiển nhiên dù thích sắc nhưng lại không được sắc, cổ nhân nói rất đúng.

Nhiều chuyện thật sự rất kiêng kỵ, hành động này có thể tạm bảo vệ Lăng Nhược bình an.

Nếu chết tại đây, vậy thì hết cách, đành phải khởi động server quay ngược thời gian, chuyện đầu tiên chính là tìm Đệ Ngũ phu nhân để lấy lại trụ luân, chỉ có điều khi đó Đệ Ngũ phu nhân đã nằm trong tay Tào Vi Đà rồi, hy vọng sẽ không xuất hiện điều ngoài ý muốn.

- Giết! Nên là của ngươi sẽ là của ngươi, không là của ngươi thế nào cũng không phải của ngươi! Ngươi muốn gặp nữ nhân của ta, vậy để lão tử sẽ cho ngươi nhìn thấy máu của ngươi trước.

Lý Ngư cắn răng, cầm theo hai thanh khoan lửa xông vào cửa chính Tây Thị Thự.

Đối mặt là một đám sát thủ hùng hổ chạy ra nghênh đón.

Tào Vi Đà đối với tiểu tử ba lần bốn lượt tới quấy rối này sao không có chuẩn bị sẵn chứ, nếu chẳng may hắn tới hiện trường làm cho mình mất mặt thì sao.

Cho nên ông ta đã an bài tất cả, chờ hắn đến.

- Lăng Nhược muội muội, lát nữa khi muội đi mời rượu, nhớ ngoan ngoãn nhé. Cha mẹ muội giờ đang bị nhốt ở phòng củi, nếu muội ngang ngược làm a lang nổi giận, họ cũng sẽ chịu đau khổ không ít đấy.

- Hơn nữa, làm người cũng không thể lấy oán trả ơn. Muội không muốn động phòng với a lang, cứ tiếp tục gây loạn trong tiệc rượu thì hai chúng ta cũng bị liên lụy theo đấy.

Thất phu nhân và Cửu phu nhân một trái một phải đỡ Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn còn suy yếu, kẻ xướng người hoạ.

Lăng Nhược cười mếu nói:

- Hai vị tỷ tỷ không cần khuyên bảo nữa, Lăng Nhược không phải là người không hiểu lý lẽ, sẽ không khiến hai tỷ khó xử đâu.

Lăng Nhược là một nữ tử thông minh, nhưng càng thông minh, một khi đến thời điểm bướng bỉnh thì người ngoài rất khó ảnh hưởng quyết định của nàng.

Mặc dù không cùng Lý Ngư thề non hẹn biển, nhưng hai người từ lúc quen biết tới nay, trong thời gian ngắn ngủi đã trải qua rất nhiều lận đận đau khổ, trái tim một thiếu nữ đã ngưỡng mộ người nam nhân kia rồi, đó chính là người đàn ông tốt nhất trên thế gian, không còn dung nạp người thứ hai nữa.

Nàng lúc này vẫn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng người trong lòng của nàng có thể kịp thời tới cứu nàng.

Tuy nói hy vọng này rất xa vời, nhưng nếu chẳng may xảy ra kỳ tích thì sao.

Cho nên, không đến khắc cuối cùng, nàng sẽ không tự sát.

Từ cửa sau mà đi vào, đối diện cửa sau cũng có mấy chiếc bàn, có ba bình phong hoa văn, bình phong thêu tơ, bức tranh trên đó thêu rất tinh xảo, giống y như thật.

Ba người vừa mới rảo bước đến cửa, chợt nghe bên bình phong có người nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự không sợ chết?

- Ai có thể trường sinh bất lão, ai cũng sớm muộn đều chết!

Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa nghe thanh âm này thì cả người đều kích động, bật thốt lên muốn gọi:

- Băng ca ca!

Thanh âm trước tấm bình phong kia đúng là giọng của Lý Ngư.

May mắn Thất phu nhân và Cửu phu nhân phản ứng nhanh, Thất phu nhân che miệng nàng, vội vàng lắc lắc đầu, Cửu phu nhân giữ nàng, hai người đẩy nàng đến ngồi xuống giường thấp bên cạnh.

Đệ Ngũ Lăng Nhược ngực phập phồng, căng thẳng nhìn phía trước.

Cách bình phong thêu sa mơ hồ thấy phía trước một bóng lưng dày, là Tào Vi Đà. Mà đứng bên trái ông ta còn có một người, trong tay có đao.

Từ bên cạnh Tào Vi Đà đối diện cũng mơ hồ có mấy bóng người, ở giữa có một người rõ ràng đang bị một người khống chế hai tay, vừa thấy dáng người kia, trái tim Đệ Ngũ Lăng Nhược không tự chủ được đập loạn lên.

Đó là Băng ca ca, chính là hắn!

Trước tấm bình phong, một dáng người giống hệt Lý Ngư bị người ta khống chế, y phục của hắn lúc này cũng y hệt như y phục lúc trước của Lý Ngư, khuôn mặt dù không phân biệt được, nhưng cách một tấm bình phong, người bên ngoài cũng thấy khá rõ.

Hai người đang khống chế kia, một người trong đó là Khang Nhị ban chủ. Khang Nhị ban chủ là cao thủ trong giả giọng, tuy chỉ nghe Lý Ngư nói qua nói mấy câu, nhưng giọng điệu, thanh âm, bắt chước giống như đúc.

- Ha hả, không tệ, con người chỉ có một lần chết, nhưng chết như vậy, đáng giá không?

Tào Vi Đà đi lên:

- Thiếu niên như ngươi, ta thấy nhiều rồi, huyết khí phương cương, không sợ sinh tử, nhưng, trở thành một đống đất hoang, có ý nghĩa gì? Nam nhi đại trượng phu, không sợ không có vợ, chỉ vì một lời hứa thôi ư, nực cười, đáng thương.

Đừng nhìn Tào Vi Đà là chủ chợ Tây, thật ra năng lực hữu hạn, làm việc vô cùng thất bại, nhưng thủ đoạn đùa bỡn âm mưu thì có thừa.

- Vậy ngươi giết ta đi!

- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi xong, đem thi thể chôn dưới đất, không tới ba ngày, trên người ngươi sẽ đầy giòi bọ, biến thành một đống thịt thối rữa. Đây là kết quả ngươi muốn đúng không? Tào Vi Đà ta không tin. Ta muốn ngươi ở bên Lăng Nhược chính mồm nói ra câu từ bỏ nàng ấy.

Cô gái đó, lão phu rất thích, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện theo ta!

- Ngươi nằm mơ đi. Có thủ đoạn gì, cứ việc đến đây. Dương Băng ta đầu đội trời chân đạp đất, mặt mà nhăn mày mà chau thì không phải là hảo hán.

Đệ Ngũ Lăng Nhược tuy rằng bị bịt miệng, nhưng mắt sáng lên. Đây mới là nam nhân của mình, ở trước mặt người khác thì cứng rắn, ở trước mặt mình thì ấm áp, mềm mại như ngọc!

- Vậy ngươi muốn gì? - Tào Vi Đà mở miệng: - Ta biết ngươi không sợ chết, không cần khoe khoang cái đó, điều này cũng không có gì là giỏi cả. Đám lưu manh phố phường này phần lớn đều liều mạng không sợ chết, chúng rất giỏi hay sao? Nam nhân, sinh tử đối với họ, từ trước tới giờ cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là…

Sống có ý nghĩa như nào.

Tào Vi Đà đi đến gần “Lý Ngư”, đứng lại:

- Quan to lộc hậu, ta không thể cho ngươi, nhưng ta có tiền, chỉ cần ta lỏng tay, là có thể cho ngươi hưởng dụng của cải vô số, cả đời ngươi cũng không kiếm được. Có tiền rồi, ngươi có gì mà không làm được.

Giết một người, chỉ cần ngươi bỏ ra năm xâu tiền. Mua một nữ tử mười ba tuổi, cũng chỉ cần năm xâu tiền. Ta, có thể cho ngươi năm trăm xâu, chỉ cần ngươi đi đến trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược nói cho nàng biết, ngươi, từ nay về sau rời xa Trường An, sống cuộc sống của ngươi, không qua lại với nàng ấy nữa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược bị Cửu phu nhân ấn bả vai, Thất phu nhân che miệng, trong mắt lại toát lên ánh kiêu ngạo, nàng tin tưởng, nam nhân trong lòng nàng tuyệt đối không bị Tào Vi Đà mua chuộc.

Nhưng, ngoài bình phòng lại rất lâu không có tiếng đáp trả, ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược dần dần trở nên sợ hãi.

Băng ca ca, huynh sẽ không khuất phục đâu, đúng không?

Tiền viện, ở hành lang dài, thiết vệ sát thủ không ngừng tuôn ra.

Lý Ngư trong tay cầm khoan lửa, loại khoan sắt này được chế tạo bằng thép không tốt, đã bị gãy một đoạn, nhưng chính đoạn bị gãy kia cũng đã giết không ít sát thủ, tầm sáu người rồi.

Lý Ngư liều mạng, như điên như ma.

Hắn hiện tại thậm chí đã quên vì sao mà đến, cũng không rảnh suy nghĩ. Hắn duy nhất có thể làm đấy, chính là giết.

Lọt vào trong tầm mắt, đều là đao quang kiếm ảnh, hắn muốn sống, phải giết. Hắn phải tiến lên, cũng phải giết!

Ánh đao soàn soạt, hơi chút sơ xuất sẽ chết.

Lý Ngư căn bản sợ bị thương, hắn duy nhất có thể làm là tận lực tránh những chỗ yếu hại, dùng trả giá nhỏ nhất để tranh thủ được đường sống.

Giết!

Ngươi chết, ta sống!

Rất lâu, "Lý Ngư" cười lạnh:

- Ngươi cho là, tiền có thể mua chuộc được ta ư?

Thanh âm kiên định như trước, có điều cách lâu như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta dao động.

Nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược lại giống như người bị ngâm trong nước, ánh mắt tuyệt vọng lập tức khôi phục thần thái.

Năm trăm xâu, đổi lại là ai mà không dao động cơ chứ? Băng ca ca dù có điểm do dự, nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn chọn ta!

Đệ Ngũ Lăng Nhược an ủi mình như thế.

Tào Vi Đà nói:

- Ta đưa cho ngươi không phải tiền! Là tiền đồ, vận mệnh, nữ nhân vô tận!

Ông ta tựa như ma quỷ, dẫn dắt từng bước:

- Thân phận của ngươi, địa vị của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, có tiền, ngươi hết thảy đều có thể có! Xem bộ dạng của ngươi bây giờ đi, chẳng qua là lãng tử liều mạng vì một nữ nhân, rất vẻ vang à? Hà hà, cho dù vẻ vang, thì có ai biết? Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, ngươi sẽ biến thành thịt thối trong cống rãnh. Mà Lăng Nhược, mặc kệ nàng có bằng lòng hay không, thì vẫn là nữ nhân của ta. Ba năm hai năm sau ai còn nhớ ngươi nữa? Mà ngay cả Lăng Nhược, khi đó cũng chỉ sẽ ngoan ngoãn hầu hạ ta, sớm quên ngươi rồi.

Tào Vi Đà mỉm cười nói:

- Chỉ cần ngươi gật đầu, sống hay chết, vinh hoa phú quý hay là đống xương thối, ngươi chọn đi.

- Đừng đồng ý với ông ta. Đừng đồng ý với ông ta. Muội sẽ không thay đổi, muội sẽ không thay đổi đâu, Băng ca ca...

Đệ Ngũ Lăng Nhược hồi hộp cả người run lên, thân thể vốn suy yếu giờ vì kích động mà trước mắt chợt toàn màu đen.

Trên hành lang, trước mắt Lý Ngư cũng biến thành màu đen, mất máu quá nhiều, hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, còn có thể sống sót qua hành lang này nữa không. Ở phía sau hắn, sát thủ bị thương và chết ngã xuống, mà trước mặt hắn, đám thiết vệ vẫn như sinh long hoạt hổ, chen chúc tuôn ra…

Kỳ tích, còn có thể đến hay sao?

Bình Luận (0)
Comment