Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 391 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 391: Kiếp trước kiếp này trôi qua (1)

Tấm bình phong trước trung đình lại một hồi yên lặng, mãi sau mới có giọng nói của Lý Ngư:

- Ha hả, ngươi cho là, năm trăm xâu tiền, có thể mua chuộc được ta hay sao, năm mơ đi.

Không biết làm tại sao, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn chờ đợi Băng ca ca của nàng có thể đưa ra câu trả lời kiên định, nhưng từ trong câu đáp kia có thể thấy được sự do dự trong đó.

Nàng nghe được ra, lẽ nào Tào Vi Đà không nghe ra?

- Một ngàn xâu!

Một câu rất khí phách.

Một ngàn xâu, chính là một ngàn lượng, vô cùng nhiều, một khoản tiền cực kỳ lớn.

Lúc này, thời gian yên lặng dừng rất ngắn, sau đó giọng của Lý Ngư chậm rãi trả lời:

- Một lời đã định?

- Một lời đã định!

Đệ Ngũ Lăng Nhược trước mắt tối sầm, trong chớp mắt, trong ngực đau đớn không diễn tả nổi.

- Một ngàn xâu! Một ngàn xâu tiền, đáng thương cho mình còn muốn huynh ấy đừng đến, mình sẽ chết vì huynh ấy. Thật ra, huynh ấy không nên đến.

Đau triệt nội tâm, Đệ Ngũ Lăng Nhược nước mắt rơi như mưa.

Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Tào Vi Đà:

- Ha ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta giờ thật sự thưởng thức ngươi rồi. Tuy nhiên, những lời này, ngươi cần phải nói trước mặt Lăng Nhược cô nương mới được.

- Nói trước mặt ta? Ta không cần, ta…không muốn gặp lại hắn.

Đệ Ngũ Lăng Nhược cắn chặt môi dưới rỉ cả máu tươi, trước mắt tối đen, ngã vào lòng Thất phu nhân.

Đằng trước, Khang Nhị Ban chủ vẫn nói mấy câu theo “kịch bản” sẵn, thẽ thọt:

- Cầu xin ngươi đừng để ta nói trước mặt cô ấy. Ngươi đưa ta tiền, ta đi ngay.

Trong hành lang, Lý Ngư vẫn đang chảy máu, lực đã gần cạn, hắn vung loạn xạ khoan hỏa trong tay, nhưng tốc độ, lực, độ chính xác đều không gây ra sự uy hiếp nào cả.

Một tay đấm từ sau đi tới, đao buông xuống, thấy lực hắn đã tận, thậm chí ngay cả nâng đao đề phòng cũng lười làm.

Gã hung hăng đạp một cước, Lý Ngư đang thở hổn hển, màng nhĩ ong ong, căn bản chưa từng chú ý tới phía sau có người đi tới, bị một cước đá trúng ngã xuống lăn ở trước rãnh mương.

Gã dẫm một chân lên mặt hắn, cười gằn:

- Đánh đi, sao lại ngừng đánh. Ngươi hại chết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, không ngờ ngươi hại chết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy.

Lý Ngư mặt bị giẫm lên biến dạng, thở hổn hển, nói không ra hơi.

- Này, Kiều Tứ Nhi, chớ giết chết hắn.

Một tay thủ lĩnh lười nhác đi tới, lấy ra một bình sư, ném bên cạnh Lý Ngư:

- Bị thương không nặng đâu. Không quan tâm, một nửa uống, một nửa thoa, mau dùng đi, không được để hắn chế. Thuốc trị thương này của Tôn Thần y đấy.

- Ơ, Cung đại ca, sao còn phải…trị thương cho hắn thế?

- Bởi vì, hắn không thể chết như vậy.

Cung đại ca cười khẩy:

- Em trai ta, người em duy nhất của ta bị một khoan của hắn đâm xuyên tròng mắt, óc bắn ra. Để hắn chết như thế là quá hời cho hắn. Ta muốn hắn sống, ta muốn mỗi ngày cắt thịt của hắn, hấp để ăn. Ăn hắn ba năm.

Lý Ngư bị giẫm lên mặt hoàn toàn không để ý màn đối thoại của hai người, tinh thần hắn đã hoàn toàn suy sụp.

Hắn nằm dưới đất, thời điểm lăn đến mép rảnh mương, tay đã thò vào ngực, trụ luân kia ở trong túi da trâu, hắn bị thương, trụ luân đã dính máu, nhưng không hiểu sao nó không khởi động hệ thống quay ngược thời gian.

Mà giờ khắc này, tay hắn dính đầy máu thò vào ngực, thò vào túi da trâu kia, chạm vào trụ luân.

Hắn hoàn toàn tin máu đã dính vào trụ luân, nhưng vì sao trụ luân lại không có động tĩnh gì.

Trụ luân đã mất đi công năng ư?

Trung đình, Tào Vi Đà đứng ở trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược đã ngất đi, cười độc ác.

- Tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, đấu với ta! Lão phu chỉ ra chút kế nhỏ, ngươi đã phải chịu thua, còn giúp ta thu về nhiều bạc. Ha ha ha…

- A lang! A lang! Việc lớn không hay rồi!

Một người làm thở không ra hơi chạy tới:

- Tiền Đại trụ và Ngô Đại trụ, đánh…đánh nhau, đều lật bàn rồi.

Tào Vi Đà ngẩn ra, cả giận nói:

- Bọn họ đến uống rượu mừng của ta, sao lại đánh nhau?

Người làm nói:

- Tiền... Đại trụ trách móc, nói lễ mừng năm mới năm này không bằng năm trước, đám thủ hạ đều rất cực khổ. Nghe ông ta oán trách, Ngô Đại trụ mắng ông ta khoe mẽ, nói địa bàn của mình…đều….

- Được rồi! Không cần phải nói nữa! Đám chó đẻ này!

Tào Vi Đà tức giận vung tay lên, nói:

- Lão Thất, ngươi cùng lão Cửu đưa nàng ta về.

Nói xong, ông ta thở phì phì đi thẳng ra đằng trước.

Thất phu nhân và Cửu phu nhân vội vàng đỡ Lăng Nhược lên. Lăng Nhược vừa mới mười lăm, cân nặng tầm 50kg, được hai người đỡ lấy đưa vào hậu viện.

- Làm sao bây giờ, không còn dùng được ư?

Lý Ngư sắp phát điên rồi, nếu hắn không có trụ luân, lúc này sẽ thản nhiên nhận cái chết chứ không kích động, trước khi chết còn bị người ta nhạo báng.

Nhưng hắn còn có lợi thế, còn có cơ hội gỡ vốn, vậy có chịu cam tâm thất bại thảm hại?

Dưới tình thế cấp bách, Lý Ngư không quan tâm gì cả lấy trụ luân ra khỏi ngực. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ có phải lúc bị trộm đã bị đánh tráo rồi, nay cầm trụ luân thì chẳng thể nhìn lầm được, đây chính là trụ luân, là trụ luân dính máu.

- A? Bảo Châu?

- Xem ra rất đáng tiền.

- Tiểu tử này điên rồi sao, lúc này lấy ra bảo châu là muốn mua mạng của mình à? Hắn rơi vào tay chúng ta, bảo châu này không thuộc về hắn nữa.

- Lấy cho ta xem…

Người này còn chưa nói xong, đã thấy Lý Ngư hung hăng đánh một quyền vào mũi của mình.

"Xoạt!"

Máu mũi chảy ra, ánh mắt đau xót, nước mắt chảy ra rồi.

Hành động đó làm đám tay đấm ngây người:

- Tên này điên rồi, hắn làm gì thế?

Họ trợn to mắt nhìn Lý Ngư chảy máu mũi, nước mắt chảy ra, sau đó, hắn đưa hạt châu kia tới gần mắt, nước mắt rơi từng giọt lên hạt châu, xóa đi vết máu, dưới ánh đèn đêm, ánh sáng u lam rõ ràng hơn.

Nhưng... ánh sáng kia chỉ lóe ra, nhưng vẫn không có dấu hiệu khởi động.

Tay Lý Ngư nâng hạt châu run rẩy lên.

Tay thủ lĩnh đánh đấm kia lộ ánh mắt tham lam, đoạt hạt châu trong tay Lý Ngư, nói:

- Thứ đồ quỷ gì thế, ta xem một chút!

Lý Ngư nắm chặt trụ luân, trong lòng hoảng sợ và tuyệt vọng: Sao lại không có tác dụng? Thứ đồ quỷ này chẳng lẽ phải dùng điện à, nhưng đây không có điện.

Trong một chớp mắt, hết thảy từ lức xuyên việt tới nay rõ mồn một trước mắt, tựa như loé sáng lại giữa lúc lâm chung.

Dưới ánh trăng trong nhà lao của năm Trinh Quán thứ sáu kia.

Cô nương khóc trong rừng trúc Lợi Châu.

Con cá nhỏ nhảy lên ngực của Thiên Diệp ở bên hồ Kính Thủy.

Tác Tác Long gia trại bướng bỉnh ngang tàng.

Thiết Vô Hoàn thiết liên buộc chân, đứng chân trần trong bão tuyết.

Nụ cười xinh đẹp đắc ý của Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh sau khi trợ giúp hắn giết chết Nhiêu Cảnh.

Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, Lưu lão đại, Khang Ban chủ…

Hết thảy như mới ngày hôm qua, vậy mà cũng đã thấm thoát mười năm.

Ta không cam lòng!

Thật sự không cam lòng!

Thiết Vô Hoàn đang đi chết thay mình.

Mẹ già đang chờ ta ở Tam Lý Khê.

Ông trời chết tiệt, rốt cuộc ông muốn lừa ta thế nào?

- A!

Cuối cùng Lý Ngư phẫn nộ rống lên.

Tay thủ lĩnh kia giật mình, nhảy lui hai bước, rút đao chỉ vào Lý Ngư.

“Ooong…”

Ánh sáng u lam xuyên qua từ kẽ tay Lý Ngư, xuyên qua lưng bàn tay, xuyên qua từng ngón tay, sóng ánh sáng nhộn nhạo mở rộng ra.

Sát thủ cầm đao đứng bốn phía đều sợ ngây người, nhìn từng vòng ánh sáng u lam kia khuếch trương, bao quanh Lý Ngư hình thành một tầng quầng sáng như bọt khí.

Sau đó, họ thấy trong quầng sáng kia, hình ảnh Lý Ngư mờ ảo làm một chuyện rất kỳ lạ.

Hắn lập tức ngồi dậy, mặt cười tươi rói.

Sau đó, hắn cầm bình thuốc dưới đất lên, cất vào ngực.

Ngay sau đó, hắn dường như nghiêng đầu nghĩ, lại từ bên rãnh mương cậy một khối gạch, cũng nhét vào ngực.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm:

- Gặp quỷ rồi! Hắn... đang làm gì thế?

Lý Ngư ngẩng lên cười rất kỳ lạ, tựa như có chút không yên, tựa như chút căng thẳng, tựa như một đứa bé đang làm gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người thì trong khoảnh khắc cũng không biết mình làm là đúng hay sai.

Tiếp đó, tầng ánh sáng màu u lam chợt thu hẹp lại rất mạnh rồi biến mất trước mặt mọi người.

Tất cả tay đấm đều kinh sợ đứng tại nguyên chỗ, rất lâu sau đó mới có người run run kêu lên:

- Hắn…hắn là quỷ?

Tận đến lúc này, mọi người mới giật mình, đêm, đã đến…

- Cái quỷ gì? Đúng là nói hươu nói vượn!

Tào Vi Đà vừa mới xử lý xong chuyện hai Đại trụ vừa mới đấu chân tay và đấu mồm nhau, kết quả của nó lại lại càng khiến ông ta ảo não.

Nguyên nhân không chỉ bởi vì hai người kia đánh nhau đã bóc toác nỗi đau trong lòng ông ta, mà quan trọng hơn là, ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần ông ta xuất hiện thì sự việc có thể chấm dứt, hai người sẽ lập tức ngừng đấu đá.

Kết quả lại là hai người đánh đến hứng khởi, mà khi ông ta ra mặt quát bảo ngưng lại, thì Tứ Lương kia cùng với mấy Trụ khác lại hùa thêm vài câu bất bình, Tào Vi Đà dù trong lòng vô cùng bực tức nhưng lại không dám thể hiện lửa giận ra ngoài.

Vất vả lắm mới điều đình xong, bức bách song phương bắt tay giảng hòa, mọi người ngồi xuống tiếp tục uống rượu, bầu không khí đã trở nên vô cùng gượng ép, đúng lúc đầu mục thiết vệ Cung lão Đại mặt mày tái nhợt như gặp quỷ xông tới, không đầu không thì thầm với ông ta.

Tào Vi Đà căn bản nghe không rõ gã đang nói cái gì, đành phải cáo lỗi, bảo tứ Đại Lương chủ trì yến hội, kêu các huynh đệ không say không nghỉ, sau đó trước vài câu trêu trọc Lão đại chắc rất nóng ruột cần quay vào tiếp đãi thị thiếp xinh đẹp”, ông ta tỏ vẻ xấu hổ trở lại trung đình.

Đến lúc này ông ta mới nghe rõ Cung lão Đại nói gì, không dám tin nhìn Cung lão Đại.

Cung lão Đại luôn miệng nói:

- Là sự thật, lão Đại, tôi không lừa ông đâu. Không tin ông đi hỏi họ đi, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy.

Vài tâm phúc bên cạnh liên tục gật đầu, mồm năm miệng mười chứng thực.

Tào Vi Đà ngờ vực nói:

- Quỷ? Làm sao có thể, hắn rõ ràng xuất hiện vào ban ngày mà. Chẳng lẽ là…yêu?

Cung lão Đại luống cuống:

- Lão Đại, nếu như là người, tôi không sợ hắn. Nếu như là yêu, loại yêu vật qua lại vô tung bực này thì phải làm sao? Chúng tôi đã bị chết rất nhiều huynh đệ rồi.

Tào Vi Đà sắc mặt âm trầm đi qua đi lại, Cung lão Đại hoảng sợ, gã làm sao không sợ chứ.

Trầm ngâm một lúc lâu, Tào Vi Đà mới nói:

- Hắn đang bị thương sẽ không đến đâu. Sáng sớm ngày mai, đi tìm một vị đạo trưởng có đạo hạnh cho ta, làm một buổi pháp sự, lưu lại một bộ pháp khí hộ thân.

Cung lão Đại liên thanh vâng dạ.

Chương 392: Kiếp trước kiếp này trôi qua (2)

Tào Vi Đà giải quyết xong chuyện này đang muốn quay lại tiền sảnh thì Đại Trướng phòng vội vàng chạy tới, cười khổ nói cho ông ta biết ông ta vừa đi thì mọi người cũng đã cụt hứng bỏ về hết rồi.

Tào Vi Đà ngây ra, tâm tình lộn xộn.

Ông ta cố gắng giữ điềm tĩnh trở về hậu trạch, nhóm thê thiếp đều biết đêm nay ông ta sẽ ở với tiểu thiếp mới nhất nên biết điều không tới quấy rầy, trong khách sảnh rất thanh tĩnh. Tào Vi Đà một mình tĩnh tọa gần nửa canh giờ, bình ổn tâm tình, tỉnh lại cảm xúc, lúc này mới chạy tới khuê phòng của Đệ Ngũ Lăng Nhược.

Yêu vật kia chỉ là hình người, bản lĩnh hữu hạn, từ vài lần giao thủ này, từ việc đối phương hay bị thương vẫn cần cứu chữa là có thể nhìn ra được, cho nên chỉ coi nó là du hiệp có chút bản lĩnh, cũng không cần phải quá sợ.

Về phần nhân tâm bọn thủ hạ tan rã, từ việc hôm nay cho thấy xác thực còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ông ta, nhưng chuyện này không phải ông ta muốn thay đổi là có thể thay đổi. Hiện tại chỉ có duy nhất con đường kiếm tiền gần như đều bị ông ta lũng đoạn, xem ra phải có được một chút lợi nhuận từ bên ngoài mới được. Ít nhất người Tứ Lương Bát trụ được cấp bậc này, phải cho bọn họ chút lợi ích, nếu không, chỉ sợ vị trí mình ngồi không vững.

Chuyện phiền phức một đống, lại không thể lập tức giải quyết, thời điểm Tào Vi Đà bước vào phòng Đệ Ngũ Lăng Nhược, sắc mặt âm u đáng sợ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược đã tỉnh, lại giống như mất hồn vía, ngơ ngác nằm ở trên giường, ánh mắt si ngốc nhìn đỉnh màn. Thất phu nhân và Cửu phu nhân đang khẽ khàng khuyên bảo.

- A lang đến rồi.

Thất phu nhân và Cửu phu nhân kinh ngạc khi ông ta đến sớm, nhưng thấy ông ta sắc mặt khó coi, cũng không dám hỏi.

Tào Vi Đà chẳng buồn nói, chỉ khoát tay áo, Thất phu nhân và Cửu phu nhân thức thời ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Đi đến trong viện, Thất phu nhân mới phẫn nộ nói:

- Vẻ mặt sầm sì với chúng ta, mà rõ ràng chúng ta không làm gì sai.

Cửu phu nhân chua xót:

- Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn nhớ đến tiểu yêu tinh này mà quay về phòng với ả, mất hồn mất vía. Cô ta có gì tốt?

Thất phu nhân nhìn nàng ta một cái, muốn nói lại thôi. Vốn có vài chỉ điểm, nhưng đó là trước kia muốn kéo nàng ta làm ô dù, tranh thủ tình cảm trước mặt Tào Vi Đà. Nhưng hiện tại thì khác, từ chuyện phát sinh ở tiền sảnh, địa vị Tào lão Đại chỉ sợ khó kéo dài.

Mà địa vị một khi mất đi, đồng nghĩa với việc mất mạng.

Cần suy tính cho bản thân trước, cần bán đồ trang sức đi, mua nhà mới cho mình mới được.

Tào gia, chỉ sợ rất nhanh cây đổ bầy khỉ tan lúc này cũng không cần tạo quan hệ với Cửu phu nhân nữa.

Tào Vi Đà nhìn thoáng qua, trên bàn bày đặt rượu hợp cẩn và mấy món ăn, Đệ Ngũ Lăng Nhược để nguyên quần áo nằm trên giường dưới ánh đèn, món ngon và mỹ nhân, đều hấp dẫn.

Ông ta đi đến trước bàn, cầm bầu rượu, cũng không đổ vào chén mà dốc thẳng vào miệng, bụng rỗng nóng lên, cơn giận trong ngực mới hòa hoãn đi một chút.

Trên giường, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn nằm yên, nàng không bị trói, cũng không giãy dụa. Có phương hướng cuộc sống theo đuổi mới có động lực bước tiếp. Nàng đã mất đi tương lai, cũng không có phương hướng, lúc này giống như cái xác không hồn, phản kháng lại thì có được gì.

Nhìn bộ dáng của nàng, Tào Vi Đà đầy bụng buồn bực lại giận sôi lên, cười lạnh nói:

- Vẫn đang nghĩ đến tình lang của ngươi ư? Nam nhi trên đời, đều có sở cầu. Tình tình yêu yêu, tựa như rượu này, uống vào là hết, sau còn lại gì? Sinh tử, không khiến Băng ca ca của ngươi suy sụp, nhưng công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý thì sao?

Tào Vi Đà loạng choạng đến bên giường nhìn dung nhan xinh đẹp dưới ánh đèn, dáng người động lòng người, mượn rượu, ông ta xé cạp váy bên hông nàng. Eo nhỏ chưa bằng một nắm tay, cạp váy thắt eo nhỏ, thân thể nhỏ bé, vô cùng đáng yêu.

- Vừa rồi Thất phu nhân khuyên ta, nói ngươi rất sủng ta, hôm nay xử lý tình cảnh kia đều vì một thiếp đã là hiếm có. Hơn nữa hiện nay là thời điểm rất khó khăn, trước tiệc rượu, bộ hạ của ngươi đả thương người. Ta đoán không sai, tự thân ngươi khó bảo toàn rồi đúng không?

Đệ Ngũ Lăng Nhược thanh âm trống rỗng, đó là bởi vì mất tình yêu mà như thế.

Giọng vẫn non nớt, trong trẻo, nhưng lại mang thêm vẻ lạnh lùng.

Tào Vi Đà ngẩn ra, tức giận nhìn nàng:

- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tiểu nha đầu, lão tử muốn chỉnh trị ngươi, vẫn dễ như trở bàn tay.

Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn nhìn đỉnh màn, lạnh lùng nói:

- Nữ nhân, dù có xinh đẹp đến mấy, với ngươi mà nói thực ra cũng không có gì đặc biệt. Ngươi không thiếu nữ nhân, nhưng ngươi... Hiển nhiên khuyết thiếu một trướng phòng cao minh có thể giúp ngươi tiền đẻ ra tiền.

Tào Vi Đà bật cười nói:

- Thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn làm hiền nội trợ của ta?

Đôi mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược chậm rãi chuyển động, định ở trên người Tào Vi Đà:

- Ta làm thiếp của ngươi, nhưng ngươi không được đụng vào ta. Cửa ải khó khăn của ngươi, ta giúp ngươi!

Tào Vi Đà kinh ngạc nhìn nàng, bỗng ôm bụng cười to:

- Ha ha ha ha, tối hôm nay, Ta đây sốt ruột nhất là chuyện này. Tiểu cô nương, ngươi đúng là khiến ta buồn cười. Ha ha ha, ngươi giúp ta, ngươi lấy cái gì giúp ta? Ta biến ngươi thành đệ nhất kỹ nữ Trường An, dựa vào ngươi để giúp ta qua cửa ải khó khăn này hay sao? Ha ha ha, thật sự là chết cười.

Tào Vi Đà cười to, cười đến chảy cả nước mắt.

Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn rất bình tĩnh:

- Phương pháp kiếm tiền rất nhiều, người bỏ ta lấy, người lấy ta lấy là thủ đoạn vô cùng tốt. Lúc này, Hoàng đế vừa mới hồi kinh, chợ Tây còn có rất nhiều cửa hàng muốn đoái bán ra, những số tiền trong phòng kho ngươi tích lũy kia chỉ là miệng ăn núi lở, vì sao không lấy ra đoái hạ những cửa hàng kia.

Chậm nhất hai ba tháng, lòng người có thể một lần nữa ổn định lại, triều đình cũng sẽ không ngồi xem thiên hạ đệ nhất đại thị tiêu điều như thế. Khi đó, ngươi tăng tiền những cửa hàng đó, ít nhất có thể lật lên gấp đôi. Ba tháng, tăng gấp đôi, chẳng phải còn tốt hơn là giữ trong kho hay sao?

Tào Vi Đà ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời nói không ra lời.

- Cùng đạo lý đó, trong thành có rất nhiều nhà dân vì vẫn lo lắng mà bán của cải để tích tiền, lúc này đã không phải là thời cơ tốt nhất để thu mua, nhưng chắc chắn, không bao lâu nữa sẽ còn phát triển lớn hơn. Hoàng triều vừa lập, cho dù không có ai đổ, cũng nhất định sẽ liên tục dâng lên, làm gì không cơ hội mua lại?

Đặc biệt là, đất! Phải là đất! Những khu đất tốt nhất, cần phải mua lại. Nếu một ngày ngươi đổ, vẫn có thể dựa vào nó để Đông Sơn tái khởi!

- Nghe ý tứ của Thất phu nhân ngươi đắc tội quyền thần rồi hả? Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến. Đắc tội người ta, thì không có cách nào cứu vãn quan hệ ư. Cho dù thật sự không có cách nào cứu vãn quan hệ, chẳng lẽ không có cách nào giao tiếp với người quyền quý nào khác nữa để che gió chắn mưa cho ngươi ư? Việc này, kẻ ngu dốt chạy mười vòng, tặng lễ nghìn vàng, chưa chắc đả động người ta. Chư công triều đình cao cao tại thượng, nhu cầu gì muốn gì, người phàm như ta và ngươi biết, chỉ cần có thể hợp ý, làm sao không thành được?

Nghe Đệ Ngũ Lăng Nhược chậm rãi nói, Tào Vi Đà rốt cục kìm nén không được:

- Ngươi nói khá có lý đấy. Nhưng hình như ngươi đã quên, muốn làm việc này trước tiên vẫn cần tiền. Ta vẫn còn tiên, nhưng tiền này nhằm dùng cho những trường hợp nguy cấp, làm sao có thể dùng hết được. Ba tháng, đợi sau ba tháng, người của ta chỉ sợ sẽ phản ta hết. Về phần kết giao với người quyền quý mà ngươi nói, càng là đại nhân vật, thời gian ngắn khó mà làm được. Người ta đắc tội, dù không phải quyền quý lớn nhưng ta cũng không thể làm được gì.

- Muốn thủ hạ của ngươi nhân kiên nhẫn chờ ngươi ba tháng, thậm chí chờ ngươi một năm, kỳ thật cũng không khó. Chỉ cần một biện pháp nho nhỏ thôi, chắc ngươi cũng chẳng nghĩ ra được. Muốn tìm một đại quyền quý giúp ngươi thực ra cũng không khó, tại sao không khó, vì ngươi đã dùng sai cách.

Tào Vi Đà tiến sát thêm, hỏi:

- Vậy ta phải làm thế nào?

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn ông ta, không nói gì.

Một lúc lâu, Tào Vi Đà giật mình, lại lui một bước:

- Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta.

Đệ Ngũ Lăng Nhược chậm rãi ngồi dậy, như một đóa sen trong băng tuyết:

- Vậy mời ngươi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.

Tào Vi Đà rất thức thời, quay người đi ra ngoài, lúc cầm tay nắm cửa, bỗng quay đầu lại, cười lạnh:

- Giờ ta thật sự khâm phục ngươi. Tình lang của ngươi có lỗi với ngươi, mà ngươi còn hao tâm thủ tiết vì hắn.

Trong mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược trống rỗng vô cảm, lạnh lùng thốt:

- Ngươi sai rồi! Ta chỉ đặc biệt ghê tởm nam nhân các ngươi, thấy đã muốn nôn, làm sao để cho các ngươi đụng vào thân thể ta được.

Mười năm về sau,

Trong Kim Quang Môn…

Sát thủ ánh đao soàn soạt, Lý Ngư như một con cá trượt né tránh hai lưới đao chụp xuống, vô cùng hung hiểm.

- Kẻ nào dám hành hung?

Theo một tiếng quát dịu dàng, Đệ Ngũ Lăng Nhược vội vàng hạ bộ liễn, giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn quên Lý Ngư không có quan hệ gì với tình lang của nàng. Nhưng thấy một người giống chàng ấy như đúc đang bị bao vây trong lưới đao, nội tâm nàng đầy lo lắng, hoàn toàn không để ý gì khác nữa.

Một chiếc xe ngựa chạy tới,

Một cái lưới lớn quăng xuống,

Một đôi uyên ương sắp đồng mệnh…

Bình Luận (0)
Comment