Chương 393: Một gã tử tù cuối cùng
Sau một hồi, Lý Ngư đang “đảo ngược thời gian” mới “tỉnh táo lại”. Sự trở về đó với hắn mà nói khoảng thời gian mười năm trước không phải là trong nháy mắt, đối với tất cả những gì trước mắt, đó chắc chắn là quá trình “thu hồi”, lúc này mới nghĩ đến một đại sự quan trọng: Thiết Vô Hoàn!
Thiết Vô Hoàn, đã thay hắn lên pháp trường rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời đang giữa trưa, đang trong thời gian hành hình, Lý Ngư nóng nảy, lập tức thúc giục nói:
- Mau! Mau lên, lập tức nâng ta lên xe và đưa ta đến pháp trường, ta có chuyện quan trọng.
Mấy tay đấm làm sao có thể nghe hắn, đều nhìn sang Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược đang cúi đầu với hắn, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn, vội vàng căn dặn bọn thủ hạ nghe theo. Vì vậy, hai tên thủ hạ hợp nhau nâng lưới cá quấn trên người lên, giống như đặt hai đứa trẻ sinh đôi lên chiếc xe ngựa của tên thích khách kia.
Một “đứa trẻ” to lớn như vậy, bộ liễn nhẹ hiển nhiên là không thể dùng được. May mắn đây là một chiếc xe hở mui chở lưới đánh cá, bằng không cũng không thể dùng được. Đệ Ngũ Lăng Nhược một mặt dựa theo lời căn dặn của hắn, lệnh cho chiếc xe chạy nhanh về hướng pháp trường, một mặt gọi người chú ý bên đường thấy có cửa hàng may thì lấy một cái kéo đến.
Hôm nay, chính là ngày cuối cùng của ba trăm chín mươi tên tử tù nhận hình phạt, cũng là ngày thích hợp để hành hình.
Cho đến tối hôm qua, đã có hơn ba trăm tên tử tù đúng hạn trở về, đợi chờ cho sáng sớm hôm nay lại có vài tử tù lục đục trở về, Đại Lý Tự Khanh, Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Đài Gián Quan, Hình bộ, hai huyện lệnh Trường An, Vạn Niên đều đang chờ đợi và lo lắng trước pháp trường.
Theo con số của số tử tù trở về, bọn họ trong lòng luôn bất an ổn định tinh thần lại.
Đại Lý Tự khanh thở dài thở dài:
- Thiên ân mênh mông cuồn cuộn, cảm hóa thế nhân, không thể tưởng tượng được những hạng người hung ác này có thể từ bỏ bản thân giữ lời hưa mà trở về, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
Đại Lý Tự Thiếu Khanh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đình úy, còn có mấy tên tù phạm chưa tới đấy.
Đại Lý Tự khanh mới vừa rồi sắc mặt âm trầm lúc này đã trở nên thoải mái hơn, cười nói:
- Thiếu khanh suy nghĩ nhiều rồi, ba trăm chín mươi tử tù, ta nghĩ đến, nhiều nhất có thể trở về đến một nửa đã là gặp may mắn rồi. Hiện giờ đã trở về là…. ?
Hình Bộ Thượng thư nói:
- Ba trăm tám mươi hai tên.
Đại Lý Tự Khanh vuốt râu nói:
- Ba trăm tám mươi hai tên, đây đã là việc chưa từng. Bất kể là mặt mũi triều đình, hay là mặt mũi Hoàng thượng, đều không đến mức tổn hại, vậy là đủ rồi.
Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang chần chờ nói:
- Còn tám người nữa không biết có tới không?
Đúng lúc này, một gã Bộ Ngu Hầu phấn khởi, như trúng giải thưởng lớn, chạy tới chắp tay:
- Ôi chao! Ôi chao! Lại có bảy tên tử tù tới rồi.
Một vị Đài gián Ngự Sử quan ngạc nhiên nói:
- Bảy tên, đều tới rồi sao?
Tên Bộ Ngu Hầu kia gật đầu như gà mổ thóc:
- Tới rồi, đều tới rồi. Bảy người này, vốn là người trong số nhóm hải tặc, bảy người đồng thời chạy về kinh, đêm qua ăn uống thả cửa, nay mới tỉnh, bởi vậy mà đến trễ một chút, vội vàng mướn kiệu phu đưa bọn họ tới.
Hà Thiện Quang vui mừng ra mặt:
- Ba trăm tám mươi chín tên! Ha haha ! Đình Uý vậy là không cần lo lắng rồi, con số như vậy bất kỳ ai cũng thấy hài lòng, Hoàng thượng nhất định sẽ vui mừng vô cùng!
Ai ngờ Đại Lý Tự Khanh tay lại vuốt chòm râu, không thấy nửa phần vui mừng sắc, nhíu mi trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói:
- Ba trăm tám mươi chín tên? Vậylà chỉ thiếu một người cuối cùng đúng không?
Ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, rồi nhìn về phía Ngu Hầu nói:
- Thời gian còn có một chút, ngươi đi tiếp tục nhìn xem, nếu gã tử tù cuối cùng tới rồi, thì mau tiến lên nói cho ta biết.
Bộ Ngu Hầu đáp ứng một tiếng, đỡ mũ lại vội vàng chạy ra.
Hà Thiện Quang kinh ngạc nói:
- Hiện giờ lại vừa trở về bảy người, Đình Úy vì sao lại không mừng?
Đại Lý Tự khanh chậm rãi nói:
- Con người hủy chữ tín nguyên nhân sợ chết, đây là chuyện thường tình của con người, vốn dĩ cũng không có gì. Tin tưởng rằng có nhiều tử tù như vậy. Giữ lời hứa mà quay về, không chỉ giữ mặt mũi triều đình, hơn nữa đủ để lưu danh sử sách, trở thành một câu chuyện truyền kỳ.
Một vài tên quan viên khác đều gật đầu đồng ý, bọn họ cũng chưa từng dám dự đoán sẽ có trên ba trăm tên tử tù trở về, hiện giờ số này đã vượt quá giá trị kỳ vọng của bọn họ.
Đại Lý Tự Khanh nói:
- Nhưng mà, nếu chỉ thiếu có một người, tin tưởng rằng không chỉ bệ hạ, không chỉ có văn võ triều đình mà dân chúng khắp thiên hạ, cho dù là ta và ngươi cũng hy vọng người cuối cùng kia có thể giữ được chữ tín mà trở về, mới không cảm thấy hối tiếc.
Mấy người ngẩn ra nghĩ nghĩ, lại không thể không thừa nhận là Đại Lý Tự Khanh nói có lý.
Vốn dĩ thời điểm thiếu mấy người, tin tưởng rằng Hoàng thượng đối với việc nhiều tù phạm quay rở về để nhận lấy cái chết đã hết sức hài lòng. Nhưng con số này quá gần với đại viên mãn, thậm chỉ khi chỉ thiếu một người, ai cũng đã đều đánh giá rất cao, hy vọng có thể không sót người nào.
Vậy cũng không phải là việc hòa nhã mà được gọi là kỳ tích rồi.
Đáng tiếc là, tương tự gạo nuôi hàng trăm người, ba trăm chín mươi tên tử tù đã quay trở về đã là việc mà bất cứ người nào cũng không dám tưởng tượng rồi, một người cuối cùng lúc này vẫn chưa đến, hắn vẫn sẽ đến sao?
Ngay lúc trong lòng mấy viên quan này lo sợ, Thiết Vô Hoàn đã ở ngay đầu đường phố Hình Bộ.
Hôm nay, có quá nhiều bách tính đến vây quanh để xem.
Ngoại trừ vốn dĩ bách tính thích xem hành hình, xem náo nhiệt, còn có rất nhiều bách tính bởi vì hiếu kỳ không có việc gì để làm mà sinh lòng tò mò, muốn đến chứng kiến kết quả, cho nên đầu đường đã kín người không có chỗ.
Tuy nhiên, con phố dài vốn dĩ sẽ chật ních lại được dân chúng rẽ ra một con đường thông đến phố ở Hình Bộ, đủ cho một người đi lọt qua.
Tin tức ba trăm tám mươi chín tên tử tù đã trở về, đã giống như tin bảng vàng kỳ thi cử được truyền ra, mà dân chúng lúc này nghiễm nhiên là học sinh đang tham gia khóa kỳ thi, so với bất cứ người nào cũng đều quan tâm đến bảng tuyên bố danh sách.
Thiết Vô Hoàn hiện tại đã xuất hiện ở cuối phố.
Con đường này vốn dĩ cực rộng, lúc này lại bị nhóm người tụ tập chật chội chỉ chừa lại một khoảng đường nhỏ, hai bên trái phải đều là người.
Tuy rằng chật chội nhưng không ai đứng chắn con đường nhỏ này, đây là một con đường không lối về, cũng là một con đường của nghĩa sĩ. Không có phẩm cách nào tín trọng như sơn, không có lời nói nào cao quý như ngọc, không có dũng khí nào mà chết không sờn, ai có thể bước ra trên đây chứ?
Thiết Vô Hoàn hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía trên con đường đó.
Một bước, hai bước, ba bước…
Khi bước bước đầu tiên, còn có người cho là y “đi nhầm đường”, khi bước bước thứ hai đã có vô số ánh mắt nhìn vào y, khi bước được nửa bước thứ ba có dân chúng kìm nén không nổi hỏi:
- Túc hạ có biết phía trước chính là pháp trường hay không?
Thiết Vô Hoàn trầm giọng trả lời:
- Tử tù huyện ngục Trường An, Lợi Châu Lý Ngư đúng hạn trở về tới đây chuẩn bị báo cáo!
Tất cả dân chúng đều im lặng, ngay sau đó là tiếng hoan hô như cơn sóng thần điên cuồng.
Tiếng hoan hô như một cơn gió lốc gầm nhanh chóng truyền đến, các dân chúng đầu phố khác lập tức biết một gã tử tù cuối cùng đang đúng hạn trở về.
“Con đường không thể quay lại” bị bọn họ khép lại.
Những nơi Thiết Vô Hoàn nhanh chóng đi qua, phía sau y con đường nhỏ kia cũng đã khép lại rồi.
Hợp long tứ phía khép lại, tạo thành một tường người sắt, mà y đi ở giữa, từ trên cao nhìn xuống nghiễm nhiên giống như một người đang nằm trong miệng rồng, tử tù thiên địa!
Dân chúng lên tiếng hoan hô thực sự rất đinh tai nhức óc, khi âm thanh hô lên làm cho vài tên quan viên còn hoảng sợ, còn tưởng rằng xảy ra việc cướp pháp trường, nhưng trong tiếng hoan hô này là niềm vui sướng không thể che dấu được, không giống như có chuyện bất thường gì xảy ra.
- Sau một hồi, tên Bộ Ngu Hầu chạy vừa lăn vừa bò tới, cao giọng hô:
- Tên tử tù cuối cùng của ngục huyện Trường An đã về rồi! Đã về tới rồi!
- Đã trở lại? Nghiệm chứng thân phận rồi?
Đại Lý Tự Khanh cũng vui mừng run rẩy, sự việc đến bước này, làm cho gã cũng không dám tin nổi.
Tên Bộ Ngu Hầu kia ngẩn ra, nói:
- Còn chưa nghiệm chứng thân phận ạ, tuy nhiên trước đó Đình Úy đã có căn dặn…
- Mau đi nghiệm chứng thân phận đi, nhanh đi, nhanh đi!
Đại Lý Tự Khanh cắt ngang lời của y, quay sang nhìn Hà Thiện Quang:
- Hà Ấp Tể, ngươi tự mình nghiệm chứng đi.
Hà Thiện Quang đáp ứng một tiếng, nhấc bào lên chạy đi.
Đại Lý Tự Khanh mừng đến xoa tay, lại quay đầu chỉ bảo Thiếu Khanh:
- Nhanh chóng chuẩn bị một con tuấn mã, chỉ chờ Hà Ấp Tể xác nhận thân phận, ngươi lập tức cấp báo triều đình.
Đại Lý Tự Thiếu Khanh cũng vui mừng, liên thanh đáp ứng, vội vàng gọi người chuẩn bị tuấn mã, mình thì đứng ở một bên chờ.
Chiếc xe chở lưới đánh cá chạy nhanh về hướng Hình bộ.
Trên xe, Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn chằm chằm Lý Ngư, tay vẫn theo bản năng túm chặt quần áo của hắn, dường như sợ buông tay, hắn liền bỏ đi không một dấu vết.
- Ngươi thật là…Băng ca ca? Nhưng ngươi trước đó, tai sao lại không nhận ra ta? Nhiều năm như vậy, tại sao ngươi lại không hề thay đổi gì?
Lý Ngư chán nản nói:
- Ta cũng vừa mới đột nhiên nhớ ra chuyện cũ này, trước đó ta thật sự không biết. Ôi! Muội thật là, trước đó chỉ hỏi ta một câu là ngươi từ phương nào đến, nhưng để nhận ra muội còn bắt ta phải mô phỏng giọng điệu của muội trước, thế mà lại không nhắc đến cái tên “Dương Băng” này. Bởi thế, ta cũng sẽ không dám khẳng định, ta nhất định không phải người mà muội đang muốn nói đến.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc nói:
- Tại sao phải nghe ta nói ra cái tên này ngươi mới…
Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi đã mất đi ký ức? Vừa mới gặp chuyện làm cho ngươi bị kích thích, lại đột nhiên mới khôi phục lại trí nhớ ư?
Lý Ngư ngẩn ra, cô nương này…ngoại trừ có thể làm một người quản lý tốt tài chính ra vẫn có thể làm một biên kịch giỏi, đầu óc rất tốt.
Đối với cô nương này, Lý Ngư không muốn giấu diếm, ít nhất cũng không muốn giấu diếm sự tồn tại của “trụ luân”. Không chỉ là bởi vì một câu ‘mất trí nhớ”, kỳ hật có rất nhiều chi tiết làm hắn không thể chống lại, hơn nữa đối với một người có tình sâu nghĩa nặng một đời, hắn làm sao có thể thờ ơ ích kỷ được.
Chỉ có điều chuyện này lại phải nói thế nào, không thể vài ba câu là nói rõ ràng được. Lý Ngư cười khổ nói:
- Chuyện này nói ra rất phức tạp, nhất thời một lúc không thể nói rõ, chờ ngày khác…
Nói tới đây, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc hối hận vô cùng tràn đầy trong tâm linh của hắn.
Thời khắc trở về này, tại sao phải quen biết nàng ấy, cứ để nàng cho rằng mười năm trước mình đã chết đi, để cho nàng bình ổn mà sống tốt như vậy chẳng phải là tốt hơn ư? Tuy rằng hắn còn có thể sống trở về, nhưng lại phải đi chịu chết.
Vội vàng nhận nhau, từ nay về sau âm dương cách biệt, điều này đối với nàng ấy mà nói, còn loại nào tàn nhẫn hơn?
Nếu nàng cũng có thể khởi động trụ luân kia thì tốt quá, hoặc là nói cho nàng biết cách dùng, bản thân mình đi chịu chết thay cho Thiết Vô Hoàn, nàng thông minh như vậy nhất định có thể hiểu được nhiều cách dùng của trụ luân hơn, nàng có lẽ xuyên qua thời gian quay về hiện đại cùng mình xảy ra một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, có duyên trùng phùng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, nhịn không được nói:
- Ta nói đúng rồi? Ngươi mấy năm nay đã bị mất đi ký ức? Là trước đó đầu ngươi bị thương, chuyện trước kia đều không nhớ gì cả? Cũng không đúng, ta đã từng điều tra ngươi, vì sao lại nói ngươi từ nhỏ sống ở Lợi Châu cho đến lúc giết người vào ngục cũng chưa từng rời khỏi?
Lý Ngư vẫn ngơ ngác nhìn nàng.
- Còn nữa, mới cách đây mấy năm, ta vì ngươi đã cực khổ hiu quạnh một đời cố gắng giữ mình. Ngươi không ngờ…tự ngươi nói đi, ngươi có bao nhiêu cô gái rồi?
- Ta kỳ thật…có thể giải thích, ta đang nghĩ nên bắt đầu giải thích từ đâu…
Lý Ngư đang định giải thích thì Đệ Ngũ Lăng Nhược đã nổi giận đùng đùng:
- Ngươi giải thích cái gì nữa! Ngươi muốn giải thích thế nào?
Đệ Ngũ Lăng Nhược càng nói càng tức, càng nói càng ủy khuất, đột nhiên úp mặt xuống cắn vào vai hắn một cái.
- A! Bỏ ra! Bỏ miệng ra! Ta thật sự có thể giải thích! Nhưng hiện tại ta không rãnh để giải thích! Ngươi hãy mau bỏ miệng ra, hãy nghe ta nói, thời gian khẩn cấp, nếu không sẽ trễ mất. Á, ngươi cắn quá đau, thật sự rất đau đấy!