Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 394 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 394: Thiên cơ sở hệ

Con bướm nhỏ Lý Ngư này thời gian hơi có chút sai chỗ, đối với hắn và đương sự Đệ Ngũ Lăng Nhược mà nói thì ảnh hưởng không lớn, nhưng mà đối với những người khác và việc khác mà nói, ảnh hưởng lại cũng không giống.

Giống như bắn ra một hỏa tiễn, bắn sai một ly thì đi một dặm.

Thiết Vô Hoàn ở đó cũng bởi vì như vậy mà gián tiếp bị ảnh hưởng, thời gian báo danh có chút thay đổi.

Mà những biến hóa này lại ảnh hưởng không giống nhau.

Hà Thiện Quang tự mình khám nghiệm bản thân, phát hiện trên sổ sách và tướng mạo của Lý Ngư có phần không khớp, cũng không dám giả bộ lừa đảo.

Thời khắc hành hình sắp tới, người của Tam pháp ti tất cả đều đã có mặt ở hiện trường, nếu như lừa dối qua được thì ông ta cũng không phải bị làm sao. Nếu như lừa dối không qua mặt được, ông ngược lại sẽ phải gánh trách nhiệm, chỉ có một do dự này mà Hà Thiện Quang liền đoán được lợi hay mất, sắc mặt trầm xuống, quát:

- Đến đây! Bắt gã đến đây cho ta xem thử!

Vài tên Bộ Ngu hầu tiến lên, xiềng xích leng keng, khóa lấy Thiết Vô Hoàn.

Thiết Vô Hoàn vốn đến thay người ta chịu chết, cho nên không hề có chút phản kháng, mở hai tay ra, mặc cho bọn họ khóa lại.

Chờ khi Thiết Vô Hoàn bị khóa xích sắt lại, Hà huyện lệnh mới cười lạnh một tiếng, nói:

- Nghèo không qua được nổi? Vì để cho người nhà một con đường sống, nhưng lại phải chịu chết thay người ta cũng là làm khó ngươi rồi. Chỉ có điều trong lòng bổn quan không thể chấp nhận được một hạt cát. Ngươi gánh tội thay người khác, phải xử phạt thế nào, bổn quan sẽ có phán quyết khác. Trước tiên áp gã sang một bên.

Thiết Vô Hoàn vừa nghe vậy kinh hãi, vội vàng nói:

- Huyện tôn chỉ giáo, ta chính là Lý Ngư Lợi Châu, tuyệt không giả dối.

Hà Thiện Quang cười lạnh, xoay người đi về phía nhóm quan Đại Lý Tự, Hình Bộ và Đài giám báo cáo.

Đại Lý Tự Khanh nghe ông ta nói rất ảo não, vốn là một câu chuyện được mọi người ca tụng, lại xảy ra chuyện có kẻ chẳng những sợ chết mà còn dùng tiền để mua mạng người thay thế, quả thực là một con chuột chết làm hỏng cả nồi canh.

Một vài vị Đài gián quan định đem huyền thoại này viết thành văn chương, ca tụng đương kim Thánh thượng lúc này cũng không tránh khỏi có chút uể oải.

Đại Lý Tự khanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn có một chút thời gian, liền bảo Hà Thiện Quang cùng đi đến chỗ người chết thay kia để chất vấn.

Thiết Vô Hoàn lúc đầu một mực mình chắc chắn chính là Lý Ngư, ngay cả khi Đại Lý Tự Khanh tỏ sắc mặt, Lý Ngư mua người thế tội, tội phạm khi quân, không những mình phải chết, cả nhà còn bị lưu đày, thấy không thể lừa gạt được nữa, lại sợ tội Lý Ngư sẽ nặng hơn, lúc này mới thừa nhận mình không phải là Lý Ngư.

Thiết Vô Hoàn kể lại nguyên do mình đến thay thế, Đại Lý Tự khanh cùng quan viên Tam pháp ti nhất thời chau mày lại.

Kỳ thật hôm nay trên pháp trường chết thêm một người, bớt chết một người bọn họ cũng không quan tâm. Bọn họ quan tâm chính là tính huyền thoại của chuyện này, có thể cho Hoàng đế, triều đình Đại Đường thêm ít nhiều sắc màu.

Nghĩa cử của Thiết Vô Hoàn thật sự cảm thiên động địa! Bởi vì Lý Ngư kia có ơn với gã, nên gã liền chịu chết thay, mà Lý Ngư cũng không phải không đến chịu chết, mà là bị tên đại hán này đánh cho bất tỉnh và bị nhốt trong một kho hàng.

Kế từ đó, đối với huyền thoại này mà nói chẳng những không có chút điểm bẩn nào, mà ngược lại huyền thoại trong huyền thoại.

Lập tức, Đại Lý Tự Khanh liền chỉ bảo quan huyện Trường An, phái Bộ ngu hầu đi tới kho hàng tìm người như lời của Thiết Vô Hoàn kể, lại mệnh cho Đại Lý Tự Thiếu Khanh đi tới cung vàng điện ngọc để bẩm báo với Hoàng đế về việc này.

Hôm nay Lý Thế Dân lâm triều, kỳ thật cũng không có nhiều sự kiện như vậy phải xử lý, tuy nhiên Lý Thế Dân cố ý thả chậm tốc độ xử lý mọi việc. Cách đây một năm trước, y vừa mới phát lòng thương hại, đã trì hoãn hành hình tử tù một năm, phóng thích về nhà. Kỳ thật sau sự việc suy nghĩ lại, y cũng không khỏi có chút hối hận về sự kích động quá mức của mình.

Mọi người đều sợ chết, ai mà không ham sống, hơn nữa những người đó cũng không phải là quân tốt dũng mãnh bách chiến sa trường, mà là một đám tử tù làm chuyện xằng bậy. Bọn họ sẽ giữ lời hứa đúng hạn trở về sao?

Nếu đến lúc đó hơn phân nửa tử tù không chịu trở về, còn muốn triều đình truy nã khắp thiên hạ, cũng sẽ trở thành một trò cười trong sử sách, cho người đời sau chê cười.

Bởi vậy, Lý Thế Dân cố ý trì hoãn thời gian hồi triều, nhưng thật ra đang rất lo lắng sẽ nghe được tin tức không tốt.

Mà trước khi Đại Lý Tự Thiếu Khanh quay về triều thì cũng đã có quyết định. Có thể làm được Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chỉ số IQ, chỉ số cảm xúc EQ sao có thể thấp được? Hôm nay vụ công án này nếu như cho Hoàng thượng rạng rỡ thể diện vậy thì gióng trống khua chiêng báo cáo ở trên triều, nếu người trở về quá ít mất mặt xấu hổ, vậy thì chờ Hoàng thượng hạ triều, sẽ lặng lẽ đi vào sau triều để bẩm báo một tiếng.

Hiện giờ chuyện này hiển nhiên là để mặt mũi cho Hoàng thượng, còn phải do dự gì nữa.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh ra roi thúc ngựa đuổi tới hoàng cung, sau khi nghe ngóng Hoàng thượng còn chưa hạ triều, lập tức hiểu tâm ý Hoàng đế. Đại Lý Tự Thiếu Khanh khẽ mỉm cười, lập tức sửa sang lại áo mũ, đi thẳng đến cung vàng điện ngọc.

Võ sĩ đứng điện tiến vào trong bẩm báo, Đại Lý Tự Thiếu Khanh phi ngựa đến, có chuyện quan trọng bẩm báo. Lý Thế Dân đang tốn hơi nói lời thừa với hai người Ngụy Trưng, nghe thế lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đại Lý Tự Thiếu Khanh đến cung vàng điện ngọc cầu kiến, việc này khỏi phải hỏi cũng biết là việc đường đột của năm trước, hẳn là có cách giải quyết không tệ.

Lý Thế Dân lập tức chỉnh ngay ngắn áo mũ, nghiêm trang căn dặn:

- Truyền!

Đại Lý Tự Thiếu khanh sắc mặt vui mừng, chân bước vội vàng lên cung vàng điện ngọc, đám quan văn võ đều nhìn lại hướng gã, nhìn sắc mặt gã cũng đều biết có tin tức tốt, chuyện năm xưa lấy người để đánh cuộc, phần lớn đại thần đánh cuộc tối đa một phần ba tử tù trở về ngược lại biểu cảm không hài lòng.

- Bệ hạ! Trước buổi trưa ba trăm mươi chín tên tử tù năm trước được phóng thích đã có ba trăm tám mươi chín tên đúng hạn trở về rồi ạ!

- Nhiều như vậy!

Trên kim điện nhất thời tiếng bàn tán xì xào, Lý Thế Dân cũng không tránh khỏi có chút đắc ý, sự việc liều lĩnh năm trước mắt nhìn thấy đã lại đến mùng chín tháng chín, trong lòng Lý Thế Dân cũng lo sợ, hiện giờ đã lộ ra sắc mặt rạng rỡ.

Lý Thế Dân ra vẻ thong dong, vuốt râu nói:

- Được! Tuy rằng đều là tử tù có tội ác tày trời, nhưng ước chừng trở về ba trăm tám mươi chín tên, chỉ vẹn vẹn có một người sợ chết không tới, đủ thấy giáo hóa. Đây đều là công lao của chúng ái khanh.

Cả triều văn võ ai sẽ theo Hoàng đế đoạt công này, mà ngay cả Ngụy Trưng luôn luôn cương trực thích nhất tranh luận với Hoàng thượng đều nghiêm trang thi lễ:

- Việc này đều là bệ hạ nhân đức, ngay cả tử tù tội ác tày trời cũng bị cảm hóa, bọn thần không dám tham công. Chúc mừng Ngô hoàng bệ hạ, chúc mừng Ngô hoàng bệ hạ.

Quân thần hòa thuận, đoàn kết, Đại Lý Tự Thiếu Khanh lấy hết dũng khí cao giọng nói:

- Bệ hạ, thần còn chưa bẩm báo xong. Tuy có một gã tử tù chưa đến, kỳ thật lại là có người mạo danh mà đến…

Hoàng đế mặt sắc lập tức sầm xuống.

Sợ chết không tới thì thôi, nhưng mua tính mạng người khác để người này mạo danh thế thân, cái này quá mức không chấp nhận nổi. Vừa rồi là chuyện vui Hoàng đế nhân đức giáo hóa, giờ lại bị tên khốn kiếp này làm hỏng. Lý Thế Dân nghiến răng, thực sự hận không thể đem tên khốn kiếp kia chém thành trăm ngàn mảnh.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh kia cũng là am hiểu đạo lý nói chuyện, gã cũng giỏi về điều chỉnh cảm xúc người kể chuyện người nghe chuyện, trước tiên dùng một cao trào khiến tất cả đều phấn khởi rồi, tiếp theo liền đào cái hố ngay cả Hoàng đế cũng chôn vào. Nhưng theo giọng kể dễ nghe tiếp theo của gã, Hoàng đế vốn đã mặt sắc âm trầm đột nhiên lại lần nữa lông mày dựng lên.

Chỉ thiếu nhất người chưa tới, nhưng người nọ cũng không phải sợ chết, mà là có người cảm ân nghĩa của hắn, đánh hắn ngất xỉu, thay hắn đền mạng. Với sự việc này, chính là triều đình có thể dùng để tuyên dương giáo hóa đại công đức, huống chi nói như vậy đúng là ba trăm chín mươi tên tử tù không thiếu một tên nào, toàn bộ đều báo danh!

- A…hahaha, nghĩa sĩ như vậy, thực sự cảm động…!

Quốc cữu Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức chắp tay thi lễ:

- Lý Ngư kia có ân đối với Thiết Vô Hoàn có thể thấy được sau khi được bệ hạ phóng thích thì đã đi theo hướng thiện. Nay Lý Ngư xúc động chịu chết, Thiết Vô Hoàn đại nghĩa chết thay, triều đình của ta ngay cả một tử tù cũng có nhân nghĩa, thực sự là đức của bệ hạ, là đại hạnh của triều đình ta!

Cả triều văn võ nghe đến đó, vội vàng lại lần nữa cùng chúc mừng.

Lúc này, võ sĩ đứng điện vội vã lên điện, lại lần nữa bẩm báo, lại là Đại Lý Tự khanh cũng tới rồi.

Lý Thế Dân vội vàng tuyên lên điện, Đại Lý Tự khanh vừa thấy Hoàng đế, liền bị kích động nói:

- Bệ hạ, bọn thần xem xét biết có một gã tử tù là chết thay, sau khi hỏi rõ nguyên do lập tức phái người đi tìm tử tù kia. Lại không nghĩ vừa mới phái người đi thì tên tử tù kia tự nhiên tới pháp trường rồi ạ.

Vừa nghe thế, trên kim điện lại đầy tiếng xì xào bàn tán.

Đại Lý Tự Khanh lúc này không cần vòng vo, bởi vì không cần thiết, trường hợp Lý Ngư xuất hiện, bản thân có thể dệt hoa trên gấm, không cần phải trước đè sau khen.

Đại Lý Tự khanh cao giọng nói:

- Bệ hạ, tên Lý Ngư kia là bị người hầu Thiết Vô Hoàn vì muốn chết thay mà đánh ngất xỉu. Lý Ngư sau khi tỉnh lại, vội vàng lao tới pháp trường chịu hình, kết quả trên đường gặp đám giang hồ vong mạng, sau một phen đánh nhau, bị thích khách giang hồ dùng lưới chụp lên, không giãy thoát ra được, vì để trước buổi trưa đuổi tới pháp trường kịp thời, đã cho người dùng xe chở tới. Bệ hạ, dưới đồ đao, điều cầu không qua một lời hứa, một chữ nghĩa. Ba trăm chín mươi tên tử tù không thiếu một tên nào, còn có thêm người chết thay cũng đủ thấy lòng nhân đức của bệ hạ, giáo hóa vạn dân.

Một lần này, cả triều văn võ lại quỳ rạp xuống.

Dưới thời Đại Đường văn võ bá quan thấy Hoàng đế không cần quỳ lạy, trừ phi là hộ tống Hoàng đế tế bái thiên địa thần minh, hoặc là thời điểm trọng đại, giờ này khắc này hành động như vậy thực là vì này ba trăm chín mươi tên tử tù làm cho Hoàng đế mát mặt rồi, quá mát mặt rồi!

Dưới sự tình này, đổi lại là Hoàng đế ai dám làm?

Dưới sự tình này, đổi lại một thời đại khác, đám tử tù ai có thể gánh vác như vậy?

Lý Thế Dân vươn người đứng dậy, cất cao giọng:

- ….

Trên Chung Nam Sơn, một bàn cờ.

Lý Thuần Phong hạ một con cờ, không kìm nổi lòng mà nhìn về phía “bàn cờ” nơi xa xăm, Trường An.

- Sát khí huyết sát trong chớp mắt trở thành hư không, chỉ vì một người, chỉ vì một chuyện, cơn giận của đế vương, lại thành mặt rồng vui vẻ, haha, nhân sinh thật là kỳ diệu.

Viên Thiên Cương nghe gã quá cảm thán, nhìn phía thành Trường An, nói:

- Cho nên nói, một người làm việc, chính là đang làm người, một người phải làm việc nhất định phải làm người trước!

Lý Thuần Phong gật đầu nói:

- Không sai! Làm người, chính là phải có nhân phẩm. Nhân phẩm, không chỉ là một người có nhân phẩm tốt, cũng là một người có quân bài chưa lật!

Viên Thiên Cương nheo mắt liếc gã một cái, nói:

- Ngươi vì Thường Kiếm Nam và Tam nương tử đến chạy Chung Nam sơn, lựa chọn lương khi tốt huyệt, cũng là bởi vì nhân phẩm của y sao?

Lý Thuần Phong nghiêm trang nói:

- Cũng không phải, ta chính là sửa nhân phẩm của chính mình.

- Hả?

- Cặp này quá khổ rồi, khi còn sống không được yên vui, chỉ cầu được yên giấc, lựa chọn phong thủy bảo địa tốt, hợp táng cho bọn họ, cũng coi như là làm một việc thiện.

Viên Thiên Cương nói:

- Làm một việc thiện này, cho ngươi bao nhiêu ngân lượng!

Lý Thuần Phong ngượng ngùng cười, nói:

- Khụ! Sư điệt Khách Sư của ta sắp đến một tuổi rồi, khi nào tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai?

Viên Thiên Cương cười nói:

- Không cần làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tương lai Khách Sư tất nhiên thừa kế nghiệp cha, giống như ta không cần phải suy đoán chí hướng.

Viên Thiên Cương nói xong, lại nhìn hướng Trường An một cái, trong mắt hơi hơi hiện ra vẻ kinh ngạc.

Ngay tại không lâu, y lại cảm ứng được khí tức có thể thay đổi thời vận, nhưng hiện tại y đã hoàn toàn nhìn không ra rồi. Đây chỉ có hai loại khả năng, một là pháp khí thời vận có thể thay đổi, đã bị hủy hoại. Một loại khả năng khác chính là năng lực của nó đã đạt tới cảnh giới thiên cơ, mà y không thể phỏng đoán được rồi.

Viên Thiên Cương không tự chủ được liền đem chuyện này và việc sát khí huyết sát của ba trăm chín mươi tử tù đợi chết trong khoảnh khắc tan thành mây khói liên hệ lại với nhau. Có lẽ là... hai chuyện này có quan hệ với nhau? Vậy không phải nói, một người thay đổi hết thảy mấu chốt, chính là chỗ vấn đề?

Bình Luận (0)
Comment