Chương 396: Hết Cơn Bĩ Cực Đến Hồi Thái Lai
Trước cửa Hình Bộ, Đệ Ngũ Lăng Nhược hoàn toàn ngây dại.
Lưới đã được cởi bỏ, hai người đã đứng ở nơi đó.
Vừa mới nãy hai người bị lưới quấn cùng một chỗ, trước mắt bao người Đệ Ngũ Lăng Nhược hận không thể lập tức có thể đem lưới cởi bỏ. Nhưng lúc này nàng mới biết được, cởi bỏ không chỉ là lưới, Lý Ngư đúng là đến Hình Bộ đi tìm cái chết, hắn chính là một trong những tử tù năm trước được Hoàng đế phóng thích.
- Vì sao? Ngươi vừa cùng ta vừa mới gặp lại nhau, ngươi còn chưa có nói cho ta biết mười năm vừa rồi ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngươi lại muốn…
- Tạo hóa trêu ngươi!
Lý Ngư cười khổ:
- Ta không phải là không muốn nói, thật sự là nói ba xạo, nói không rõ ràng.
Mắt thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược hai mắt đẫm lệ, Lý Ngư cũng không cầm lòng lộ vẻ sầu thảm, nhưng giờ khắc này hắn có thể nói gì đây.
Thiết Vô Hoàn chân xiềng bị người địa phương áp giải ra rồi, Lý Ngư thật sự đã đến rồi, đương nhiên phải đối chất một chút với người mạo danh.
Lý Ngư nhìn thấy Thiết Vô Hoàn bị người của Hình Bộ xách nách dẫn ra, hắn hít lấy một hơi thật dài quay đầu nhìn về phía Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược hai mắt đẫm lệ, giọng run run:
- Ngươi…lại sắp đi rồi. Mười năm rồi, mười năm trước ngươi bắt đi trái tim của ta, một lần đi đã mười năm, mười năm sau…
Một câu chưa xong, Lý Ngư bỗng nhiên mở hai tay ra, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, hôn nàng thật sâu, như như siết chặt thân hình mềm mỏng của nàng vào lòng. Đệ Ngũ Lăng Nhược mười năm đau khổ tưởng có lại mất, ngàn lời muốn nói cũng đều hóa hư không, nước mắt nhanh chóng làm ướt ngực Lý Ngư.
Lý Ngư nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, lại vỗ đến lưng, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn chăm chăm nàng chậm rãi lui về phía sau.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khóc sướt mướt:
- Ngươi, không nói gì với ta sao?
Lý Ngư đầy sầu thảm, chăm chú nhìn nàng thật lâu sau, nói từng chữ từng câu:
- Nếu có thể, ta thật muốn... muốn nàng! Nếu không gọi nàng, để trượt khỏi cuộc sống của ta!
Lý Ngư dứt lời, đột nhiên xoay người, đi về phía cửa chính Hình Bộ vừa mới mở ra, Thiết Vô Hoàn từ trong đám người còn chưa phát hiện đang đi tới.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đau buồn kêu lên:
- Băng…
Một tiếng Băng ca ca còn chưa gọi ra miệng, đột nhiên một âm thanh vang dội vang lên:
- Thánh chỉ đến…
Đám người nhộn nhịp lập tức yên tĩnh, đều nhìn về phía có âm thanh vang lên kia. Hai gã Bộ Ngu Hầu ấn đao áp Lý Ngư lập tức ngạc nhiên. Lý Ngư cũng đứng thân mình lại, nhìn về phía giọng nói kia.
Đám người nhanh chóng tách ra một lối đi, bốn gã Kim Ngô Vệ vây quanh một gã thái giám nội đình giục ngựa đến, từ từ tới trước cửa Hình Bộ, nhìn lướt qua mọi người Tam Pháp Ti, cũng không xuống ngựa mà ở trên ngựa mở ra một đạo trung chỉ.
Chiếu chỉ, được Hoàng đế hạ lệnh, chiếu chỉ đã đóng dấu, thông qua trung thư môn hạ ấn, chiếu hành thiên hạ. Mà trung chỉ là Hoàng Đế tự tay phát ra mệnh lệnh hoặc dùng phương thức chiếu lệnh, nhưng thông thường sẽ thông qua trung thư môn hạ ấn, trực tiếp giao cho cơ quan có cơ cấu chấp hành, đây là trung chỉ.
Sức ảnh hưởng và hiệu lực pháp luật của trung chỉ không bằng chiếu lệnh, tuy nhiên chỉ là đặc xá một nhóm tử tù mà thôi, cũng không phải liên quan đến chính sách quan trọng của phương châm đại chính quốc gia, một trung chỉ là đủ rồi.
Đạo trung chỉ của Lý Thế Dân vừa tuyên bố xong, trước cửa Hình Bộ lập tức vang dội tiếng hô vạn tuế như núi thở sóng thần.
Gia quyến của tử từ đến vây xem, người dân đến xem náo nhiệt thậm chí toàn bộ quan viên, công nhân Tam Pháp Ti đều hô to vạn tuế. Mà đám tử tù bị đẩy áp ở một bên chờ hành hình thì quỳ xuống đất hô to, lệ nóng lưng tròng.
Nghe được lệnh đặc xá của Hoàng đế, Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, quay người vội đến bên cạnh Đệ Ngũ Lăng Nhược, ôm chầm lấy nàng, vui đến phát khóc:
- Ta không phải chết rồi, không phải chết rồi!
Một lần này, Lý Ngư thật sự muốn thay Thiết Vô Hoàn, trong tay tuy có chí bảo trụ luân cũng hoàn toàn vô dụng. Cho nên, trong lòng thực sự luôn tồn tại tử niệm, do vậy đột nhiên có thể hoàn trả tính mạng, Lý Ngư cảm giác vừa đi vào cửa quỷ môn quan, thật sự là khó nói nên lời.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng mừng như điên, ôm thật chặt Lý Ngư, vừa cười lại vừa nhảy, vừa khóc vừa kêu.
Tuy nhiên biểu hiện của hai người này cũng không khiến cho mọi người chú ý, bởi vì giờ phút này với bộ dạng như vậy làm sao có thể dừng lại trên hai người bọn họ.
Rất lâu sau đó, rất nhiều người xung quanh đang kích động như điên vẫn chưa bình tĩnh trở lại, Đệ ngũ Lăng Nhược bỗng nhiên đẩy Lý Ngư ra, mắt mở to hung hằng trợn nhìn hắn:
- Mười năm này, ngươi chết ở nơi nào vậy? Vì sao thấy ta còn làm bộ như không quen biết? Bổn cô nương chờ ngươi khổ mười năm, từ một tiểu cô nương nũng nịu nay đã giống như thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, con ngươi ôm trái ấp phải, ngươi giải thích thế nào với ta đây?
- Ta…ta…
Thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược mắt trợn lên, khí chất hùng hồn đều khiến cho một người có kiến thức rộng rãi như Lý Ngư cũng phải run rẩy trước sự uy nghiêm của nàng, lúc này hắn bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm một hồi, tuy nói rằng sắp phải chết, nhưng hắn nói gì thì là vậy, Lăng Nhược dịu dàng nhu thuận không dám cãi một câu.
Đáng tiếc, thời gian tốt đẹp kia, một đi không trở lại rồi…
Chết đi sống lại, Vương Chợ Tây Thường Kiếm Nam vừa mới trừ khử đi một nửa thế lực Tứ Lương Bát Trụ lần này là chết thật rồi.
Tin tức vẫn còn chưa truyền ra ngoài, nhưng đám người ở Đông Ly Hạ hiển nhiên cũng đã biết rồi.
Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa mới về tới Đông Ly Hạ, đã có không chỉ một người nói tin tức Thường Kiếm Nam quy thiên cho Đệ Ngũ Lăng Nhược biết.
Trong Tứ Lương, chỉ còn sót lại nàng và Dương Tư Tề, mà Dương Tư Tề là một người chỉ quan tâm đến kiến tạo nghiên cứu, chiếm vị trí Nhất Lương, kỳ thực không có chút sức ảnh hưởng nào, cho nên người muốn lấy lòng Đệ Ngũ Lăng Nhược đương nhiên là sẽ nhiều hơn rồi.
Nhưng tin tức này làm cho người ta khiếp sợ, đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược thời khắc này vẫn chưa có chút ảnh hưởng nào, nàng trực tiếp dẫn theo Lý Ngư trở về gian phòng của mình, Bát Tôn Nữ Kim cương vừa mới đi vào, cửa phòng vốn dĩ mở rộng liền có một cảm giác nghiêm nghị, làm cho người ta không thở được.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sau khi ngồi xuống, hai tay đỡ án, giống như một vị đại lão gia lên công đường thẩm vấn uy phong lẫm lẫm.
Mà Lý Ngư dưới sự uy hiếp của Bát đại kim cang, giống như một con chuột bị con mèo bắt được, toàn thân phát run.
- Hiện tại, nói hết tất cả những việc mà ta chưa biết ra đi!
- Ta vốn không muốn giấu diếm nàng, nếu giấu diếm nàng thì ta cũng không nói rõ ràng được. Nhưng, có thể cho bọn họ lui ra ngoài được không? Ta cũng sẽ không gây bất lợi cho nàng đâu.
- Để họ ở lại, không phải đề phòng ngươi gây bất lợi gì cho ta.
- Vậy thì là gì?
- Họ, là đang chuẩn bị gây bất lợi cho ngươi đấy.
- Ặc…kỳ thật chờ nàng nghe xong câu chuyện của ta, nàng cũng sẽ không muốn gây bất lợi cho ta rồi.
- Vậy ngươi nói đi!
- Chuyện ta sắp sửa nói, có liên quan đến một bí mật thiên đại!
- Yên tâm, tám người họ đối với ta rất trung thành và tận tâm, ta kêu họ đi chết thì họ đều sẽ không nhăn mặt chau mày, tuyệt đối tin cậy!
- Có một số việc, không phải đáng tin cậy là có thể nghe đâu. Việc ta muốn nói tiếp theo đây ngay cả mẹ ruột ta cũng không biết được, trên đời này ngoại trừ bản thân ta ra, nàng là người thứ nhất biết được việc đó.
- Vậy thì là có chuyện bí mật xấu hổ khó nói à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược vẻ mặt thần khí hòa hoãn rất nhiều, không phải hắn mà là vì câu nói “người thứ nhất” kia.
Ai nói chỉ có nam nhân thích độc chiếm dục cường, nữ nhân cũng như vậy thôi.
Ước chừng…khoảng một canh giờ.
Sau một canh giờ, Lý Ngư tê liệt gục xuống bên cạnh bàn án, trực tiếp túm lấy ấm trà, rót ầm ầm vào miệng.
Mà Đệ Ngũ Lăng Nhược khom người, xem xét tường tận trụ luân ở giữa án, vẻ mặt kính sợ và tò mò.
Giờ khắc này, ánh mắt của nàng giống với Tiểu Lăng Nhược của mười năm về trước.
Dù sao thì mười năm này nỗi thù hận và đau buồn đã lan tỏa trong lòng của nàng, ngay cả thấy nàng tươi cười cũng khó, cả ngày vác theo khuôn mặt khắc khổ, đời sống tình cảm như một tờ giấy trắng, nhân sinh thiếu thốn một điều quan trọng, trong phương diện này nàng đơn độc và tinh khiết hơn, cũng không mạnh mẽ hơn mấy phần, cho nên một khi đã buông bỏ lòng thì trái tim của một thiếu nữ lại hiện ra giữa nhân gian.
Đương nhiên, nàng lúc này cũng không lớn lắm, vừa mới hai mươi lăm, cũng ở thời đại này mới cho là gái lỡ thì, nếu đặt ở thời đại của Lý Ngư thì vẫn được xem như tiểu cô nương.
- Đồ vật này? Chính là bảo bối mà thiên nữ ba mắt tặng cho ngươi?
- Ừ!
Lý Ngư gật đầu, ước chừng một canh giờ cổ họng đều thấy đau đớn, hiện tại không muốn nói chuyện.
- Thật thần kỳ! Thứ này cũng có thể mang ta xuyên qua thời gian không gian sao?
- Không hiểu được, ta hiện tại cũng là tỉnh tỉnh mê mê mơ hồ tìm tì ra được một số phương pháp sử dụng. Lúc nữ thần ba mắt đang bị một…ma thần truy sát, đã vội vã giao cho ta, căn bản không có thời gian giải thích quá chi tiết…
- Thật không thể tin nổi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lại một phen tặc lưỡi tán thưởng, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi bỗng nhiên lộ ra một biểu cảm:
- Dựa theo ngươi nói như vậy, ta không thể trách ngươi rồi. Ta…ta từ chỗ ngươi tính toán, cho là cô nương mà ngươi quen biết sau cùng, nhưng từ ta mà tính, ta so với Cát Tường, Tác Tác bọn họ vẫn sớm hơn nhiều. Khoản nợ này, chúng ta nên tính thế nào?
Lý Ngư trơ mặt ra nói:
- Muốn ta nói, cũng không cần phải tính như vậy.
- Không tính? Mười năm thanh xuân của ta..
Đệ Ngũ Lăng Nhược đưa ra động tác khổ sở, Lý Ngư nào chịu nỗi, nhưng hắn còn có thể làm thế nào được? Cho dù có triệu tập Cát Tường, Tác Tác đến một nơi, thì cũng sẽ nói một cách mơ hồ về trụ luân cho các nàng biết, chẳng lẽ các nàng có thể “thông tình đạt lý” sao?
- Ta mặc kệ! Ta mười năm trước đã quen biết ngươi rồi! Ta vì ngươi, đã đau khổ nhịn nhục mười năm, ta là người sớm nhất!
Đệ Ngũ Lăng Nhược giải quyết dứt khoát, Lý Ngư cau mày nói:
- Không cần so đo cái này, ta hiện tại cũng chưa nghĩ ra sẽ nói với các nàng như thế nào.
Đệ Ngũ Lăng Nhược giảo hoạt nói:
- Đó là chuyện của ngươi, không phải việc của ta.
Lý Ngư đau đầu vô cùng khẩn trương chuyển đề tài:
- Chuyện này, nàng để ta nghĩ rồi nói sau. Khụ! Vừa nãy không phải có người nói Thường lão đại đã qua đời rồi sao? Hiện giờ, địa vị ở Đông Ly Hạ thì người có kinh nghiệm nhiều nhất chính là nàng, nàng không tới xem lo liệu thế nào à.
- Y có hai đứa con gái lo liệu hậu sự, ta tại sao lại phải đi lo hậu sự cho y chứ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, bỗng nhiên khẩn trương lên:
- Năm đó ta chỉ là thị thiếp trên danh nghĩa của Tào Vi Đà, vẫn chưa làm vợ chồng thật sự với ông ta. Sau đó, Thường Kiếm Nam lại làm vương ở Chợ Tây, coi trọng bản lĩnh quản lý tài sản của ta, cũng biết ta không có thế uy hiếp gì đối với quyền lực của ông ta cho nên chúng ta ở chung hòa hợp. Bên ngoài mặc dù có rất nhiều tin đồn, kỳ thật ta cũng không có quan hệ qua lại gì với ông ta.
- Ừ, ta tin tưởng nàng, ta đương nhiên là tin tưởng nàng rồi…
Lý Ngư thế nào vẫn không tin Lăng Nhược, chẳng qua nhìn thấy vẻ khẩn trương của Lăng Nhược như vậy, sợ mình không tin nên trong lòng Lý Ngư mừng rõ, cố ý làm ra vẻ miễn cưỡng cho có lệ, để chiếm được thế thượng phong. Nói cách khác, nha đầu kia “kiêu ngạo” như vậy, chỗ Cát Tường và Tác Tác hắn không biết nên làm thế nào để xử lý lấy lại công bằng.
- Ta vẫn còn là một nữ khuê hoa cúc, không sợ ngươi không tin! Ngươi đừng cho rằng ngươi làm bộ làm tịch, là có thể đè nặng được toàn bộ ủy khuất của ta. Ánh mắt của ngươi tính toán thế nào, cho rằng ta không nhận ra được hay sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược liếc Lý Ngư cười lạnh:
- Tối hôm nay, ta sẽ tặng thân mình cho ngươi, ta xem ngươi nói thế nào?
Lý Ngư hoảng sợ, ta chỉ triển khai động tâm tư một chút, nàng ấy đã nhìn thấu ư? Nữ nhân của mình thông minh như vậy, cuối cùng là phúc hay là họa, thật đúng là rất khó đoán trước được.
- Hở! Đêm nay?
Lý Ngư lại không khỏi lòng hươu dạ vượn, có suy nghĩ kỳ lạ.
Ngay lúc này, trước cửa ra vào có một tiếng rống to:
- Các ngươi thật to gan, dám giam giữ Lý thị trưởng của chúng ta!
Lý Ngư vừa nghe giọng nói này liền biết là đã hỏng rồi, đây là tên Lý Bá Hạo mà.
Hắn vội vàng nâng đủ khí tụ đan điền, kêu to:
- Này, đừng lỗ mãng, ta không…
Câu nói vẫn chưa dứt thì hàng rào cửa đã bị đạp một cái, Lý Bá Hạo giương nanh múa vuốt lao vào trong.
Đệ Ngũ Lăng Nhược gặp nguy không loạn, phản ứng đầu tiên chính là cho tay vào trong tay áo, cất trụ luân vào.
Lý Ngư vội thoáng nhìn, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu:
- Sao lại có thể quản gia trời sinh như vậy!