Chương 397: Cơ Duyên
Lý Ngư vỗ trán không ngừng, hai tên dở hơi này luôn kích động lỗ mãng, nhưng dù sao cũng là có quan hệ với hắn. Lý Ngư vội vàng giải thích mình không việc gì, mà là có chuyện quan trọng cần thương lượng với Đệ Ngũ Đại Lương, và khiến cho bọn họ lui ra.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên lúc này mới gượng cười lui ra phía ngoài, ra đến cửa, bỗng quay đầu lại nói:
- Thường lão đại quy thiên, ta xem tất cả mọi người hướng trên lầu đi phúng viếng rồi, tiểu lang quân không đi tế bái à.
Lý Ngư nói:
- Dĩ nhiên là đi rồi, lát chúng ta sẽ đi.
Lý Bá Hạo gật gật đầu, cùng với nhị đệ đi ra cửa, còn rất tận tâm mà kéo hàng rào cửa bị phá vỡ, chỉ là hàng rào cửa kia bị phá một lỗ lớn, đã không có tác dụng làm cửa nữa rồi.
Lý Ngư thở dài:
- Một thế hệ hào kiệt, mười năm quật khởi, một khi trở lại, thoáng như sao băng. Chuyện xưa rõ mồn một trước mắt, dường như ngày hôm qua. Chúng ta đi lên lầu thượng lầu tế bái đi.
- Gấp gì chứ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược đem trụ luân trả lại cho Lý Ngư, canh cánh trong lòng nói:
- Tin tức ngươi chưa ruồng bỏ ta, ông ta giấu ta mười năm, hại ta ngày ngày khóc vì ngươi. Giờ ông ta chết rồi, ta không vui mừng sung sướng thì thôi, ta không quan tâm.
Lý Ngư nghi ngờ nói:
- Ông ta giấu diếm nàng? Mười năm trước ta vẫn chưa giáp mặt với ông ta, làm sao ông ta biết chuyện của chúng ta?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Tin ngoài lề thôi, không biết rõ, chẳng qua ít nhất ông ta biết rằng ngươi vẫn chưa dứt bỏ ta mà đi, nhưng ông ta vẫn gạt ta.
- Thôi vậy! Người cũng đã chết rồi, cũng may là ông ta gạt nàng.
Lý Ngư khuyên giải an ủi:
- Nếu không nàng biết ta vẫn chưa ruồng bỏ nàng, sau khi nghe nóng tất nhiên biết ta khi ấy gặp phải chuyện mất tích ly kỳ, nói không chừng lúc này lại còn đi khắp thiên hạ để tìm ta, ta làm thế nào có thể cùng nàng trùng phùng?
Hắn dắt tay nàng, nói:
- Đi, chúng ta lên lầu.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngoan ngoãn mặc hắn nắm tay ra cửa, tuy nhiên ra cửa nàng liền rút tay lại. Trong phòng, nàng là tiểu nữ nhân của Lý Ngư, còn ở bên ngoài nàng lại là Đệ Ngũ Đại Lương của Đông Ly Hạ, thân phận, địa vị, ảnh hưởng bày ở đó, có một số thứ một khi đã đạt được, cũng khó mà thoát khỏi được.
Lầu Thượng Lầu, Lương Thần, Mỹ Cảnh đã thay đổi một thân hiếu, như hai đóa bông hoa trắng nhỏ quỳ gối trước linh vị, khóc đến hoa lê gặp mưa.
Sau khi Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lý Ngư cùng nhau lên lầu, đám người Dương Tư Tề, Hồng Thần Diệu, Đào Y Y, An Như đều đã có mặt, Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lý Ngư tiến đến tế bái Thường Kiếm Nam, lại hướng về phía Lương Thần Mỹ Cảnh thăm hỏi vài câu ân cần, nhìn thấy sau đó lại có rất nhiều người đến nên hai người phúng viếng xong liền lui đi ra.
Dương Tư Tề đi ra, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư nhíu mày, Dương Tư Tề vẫn đang mắt mở trừng trừng nhìn hắn.
Lý Ngư kềm nén không được, mở miệng hỏi:
- Dương thúc, có chuyện gì?
Dương Tư Tề gõ đầu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Ồ, nghĩ ra rồi, lệnh đường mang theo mấy người Cát Tường cô nương ra khỏi thành du ngoạn rồi.
Lý Ngư nói:
- Ta biết rồi.
Dương Tư Tề nói:
- Khi nào thì họ trở về?
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Ngày hôm qua ta đã sắp xếp cho họ ra khỏi thành, nếu không có Thiết Vô Hoàn nhiều chuyện, ta giờ phút này đã cùng với họ ở Lũng Hữu xa xôi rồi, sợ là sẽ không có ngày trở về.
Tuy nhiên hiện tại đã được Hoàng đế đặc xá, hắn có thể đường đường chính chính sinh sống ngay trong thành Trường An, tự nhiên không cần vụng trộm trốn đi, lát nữa phái người đi Tam Lý Khê đón họ trở về. Vì thế Lý Ngư đáp:
- Đêm nay hẳn là sẽ trở về ạ.
Dương Tư Tề cười híp mắt nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Dương Tư Tề không phải người biết cách đối nhân xử thế, rốt cuộc duy trì một tấm lòng son, hỉ nộ ái ố căn bản không thể che dấu được, được câu trả lời của Lý Ngư, bèn vui mừng thích thú bỏ đi.
Trong lòng Lý Ngư vừa động, xem ra Dương đại thúc này càng ngày càng không muốn xa rời mẫu thân của mình rồi. Mẫu thân mới hơn ba mươi tuổi, hai mươi tuổi đã thủ tiết, cực khổ nuôi con nhỏ lớn lên, mệnh cũng quá khổ, nếu có thể tác hợp hai người họ thành vợ chồng, cũng có được bạn đồng hành. Chỉ có điều, khi mình khai minh, làm con cũng không tiện ra mặt để mai mối cho hai người bọn họ, phải nghĩ cách thôi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn đứng ở một bên, đợi Dương Tư Tề rời khỏi, mới trở lại bên cạnh Lý Ngư, bắt gặp hắn như thoáng chút suy nghĩ, liền cười như không, nói:
- Như thế nào, ngươi cũng phát hiện Hồng Thần Diệu, An Như, Đào Y Y bọn họ rất kiêng kị với ngươi à.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Có sao? Kiêng kị ta cái gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ngươi giết chết hai vị Đại Lương Vương Hằng Cửu, Kiều Hướng Vinh, trong quá trình này bên cạnh có tụ tập một đám giang hồ hào kiệt, tình này cảnh này giống với khoảng thời gian của Thường Kiếm Nam mười năm trước, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện mình ở Chợ Tây đã có một lực lượng hết sức quan trọng hay sao?
Lý Ngư nhíu nhíu mày:
- Nhưng ta cũng không có tâm tư làm vương Chợ Tây.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ngươi nghĩ như vậy, nhưng chưa chắc người ta nghĩ như vậy. Ngươi không chỉ có một nhóm lực lượng hùng mạnh, ngươi còn có mối quan hệ với Dương Tư Tề, đây chính là điều khiến cho người khác phải kiêng kị rồi.
Lý Ngư nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược, Đệ Ngũ Lăng Nhược gật gật đầu, chỉ vào chóp mũi của mình nói:
- Không sai! Còn có ta. Lúc này người bên cạnh vẫn không biết mối quan hệ giữa ta và ngươi. Đợi khi bọn họ biết rồi thì càng tăng thêm vị trí này, khi đó ngươi có khiêm tốn thế nào, thì bọn họ đều sẽ cho rằng trên thực tế ngươi mới là người kiểm soát Chợ Tây. Hồng Thần Diệu, An Như, Đào Y Y vẫn trung thành với Lương Thần Mỹ Cảnh, tất nhiên cũng có phòng bị với ngươi. Cho dù là bản thân Lương Thần Mỹ Cảnh…
Lý Ngư ngắt lời nói:
- Ta tin tưởng, các nàng sẽ không coi ta là uy hiếp!
- Hiện tại họ đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng đợi khi họ phát hiện trước khi làm bất cứ việc gì ở Chợ Tây cũng đều phải nhìn vào sắc mặt của ngươi, họ có thể còn nghĩ như vậy hay không? Đợi đến khi một số người có tâm địa xấu xa đồn thổi nói rằng sở dĩ hai tỷ muội họ có thể bảo vệ vị trí là vì đã hy sinh nhan sắc phụng nghênh đón ngươi, thì họ có thể không có khúc mắc gì với ngươi nữa hay không?
Lý Ngư chần chờ nói:
- Nàng có suy nghĩ quá nghiêm trọng không vậy?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Đề phòng chu đáo thôi mà.
Lý Ngư hơi hơi nhíu mày.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ngươi có suy nghĩ trong đầu như vậy không?
Lý Ngư quả quyết nói:
- Tuyệt đối không có suy nghĩ này.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Vậy ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, sau này làm thế nào thì phải tự xử rồi.
Nàng nói:
- Mười năm này, ta ở Chợ Tây thường thấy ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, hiềm khích và khúc mắc, đều là bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng. Hiện tại đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, dù sao vừa mới trải qua một cuộc chiến thanh tẩy, tất cả mọi người cần phải ổn định lại, nhưng chuyện sau này thế nào thì ngươi cần phải suy xét trước.
Lý Ngư buồn bực nói:
- Ta biết rồi. Ta phái người đi đón mẹ ta về trước.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa nghe, lập tức khẩn trương lên.
Kỳ thật mười năm này, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã trải qua rất nhiều nhưng tình cảm của nàng vẫn không thay đổi, bởi vì năm tháng lắng đọng nhưng ngược lại càng thêm nồng thuận, tâm trí cách sống càng trở nên uy nghi, những việc này đều đã không phải một thiếu nữ tinh thông tính toán như nàng có khả năng ấy được.
Cho nên vừa rồi khi nàng mới trong phòng, ngoan ngoãn tùy ý để Lý Ngư dắt tay nàng, mà một khi đi ra ngoài, lại theo bản năng liền tạo ra khoảng cách. Nàng không còn là thiếu nữ ngây ngô, khờ khạo không biết chuyện nữa. Trên thực tế, lúc này Lý Ngư mới hai mươi tuổi, so với nàng còn kém năm tuổi.
Nhưng, vừa nghe Lý Ngư nói đến mẫu thân, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn khẩn trương lên.
- Ta... Ta đi đón bọn họ trở về, được không?
Lý Ngư biết, nàng muốn tiếp xúc với mẫu thân của mình, thậm chí muốn biết một chút về Cát Tường. Tuy nhiên, Lý Ngư cũng không có gì phải lo lắng, nếu như là Tác Tác lần đầu tiên gặp lại người nhà của hắn, thì với tính tình nóng nảy của nàng sẽ không dám đảm bảo là không gây ra chuyện gì, nhưng nếu là Lăng Nhược, Lý Ngư tin tưởng nàng sẽ xử lý thỏa đáng.
Lý Ngư gật gật đầu, nói:
- Bọn họ ở Tam Lý Khê cách Thành Bắc ba dặm. Vậy làm phiền nàng rồi, ta ở chỗ này chờ Vô Hoàn! !
Thiết Vô Hoàn vẫn chưa về, Lý Ngư là một trong ba trăm chín mươi tên tử tù, Hoàng đế đặc xá, miễn tội khác trách, Lý Ngư và đám người Khang ban chủ, Lưu lão đại, Hoa Lâm ngay tại chỗ phóng thích đã trở lại Chợ Tây rồi.
Nhưng Thiết Vô Hoàn là phạm vào tội mạo danh thân thế, tuy nói rằng Hà Huyện lệnh đã nói qua, nghĩa cử của bọn họ làm cho Hoàng đế cực kỳ vui mừng, Thiết Vô Hoàn tuyệt đối không đến mức bị chế tài. Nhưng Hoàng đế ra lệnh đặc xá dù sao cũng là nhằm vào ba trăm chín mươi tên tử tù, cho nên Thiết Vô Hoàn còn phải đi qua một lưu trình nữa mới được phóng thích trở về.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đáp ứng một tiếng, liền gọi người chuẩn bị xe ngựa đi thành bắc.
Lý Ngư trở lại Tây Thị Thự mang theo một hồi suy tư, lại sai người đi báo đã bình an với Tác Tác. Vừa mới phái người đi liền nghe thấy giọng nói của Khang ban chủ đầy vui mừng:
- Tiểu lang quân, Thiết Vô Hoàn đã trở về.
Lý Ngư mừng rỡ, vội đứng lên, vừa mới ra phía ngoài hai bước, đã thấy Thiết Vô Hoàn từ bên ngoài đi tới, vừa thấy hắn liền đứng lại, cung kính ôm quyền nói:
- Tiểu lang quân.
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Ngươi không sao rồi? Huyện Trường An không có làm khó ngươi chứ?
Thiết Vô Hoàn gãi gãi đầu, nói:
- Quan phủ chưa từng làm khó ta. Bọn họ có đề ra nghi vấn một chút thân phận thật của ta, còn nói Hoàng đế rất tán thưởng lòng trung nghĩa của ta, muốn ta tòng quân.
Lý Ngư mừng rỡ, nói:
- Tốt, dựa vào bản lĩnh bản thân ngươi, nếu tòng quân thì mười năm sau chắc chắn sẽ là một vị đại tướng quân.
Thiết Vô Hoàn nhếch miệng cười nói:
- Ta đã cự tuyệt. Ta nói, tiểu nhân là gia nô Lý gia tiểu lang quân, không thể sau lưng chủ mà tự đưa ra lựa chọn. Vị huyện tôn kia lắc đầu và thả ta trở về.
Lý Ngư vừa nghe, dậm chân nói:
- Cơ hội tốt như vậy! Cơ hội tốt như vậy đã bị ngươi bỏ qua rồi! Ta sớm nói rồi, ta đối đãi với ngươi như huynh đệ, chứ không hề xem ngươi là nô gia của mình, ngươi lại không nghe!
Lúc này, thái giám truyền chỉ đã trở về cung đình, Lý Thế Dân đã hạ triều, trở về ngự thư phòng. Thái giám truyền chỉ giao chỉ cho Hoàng đế:
- Nô tì trước mặt mọi người tuyên bố ý chỉ thánh nhân, dân chúng cúng bái hoan hô, đều xưng thánh nhân thánh minh. Đám tử tù này cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Thế Dân thản nhiên cười, nói:
- Cái tên thay người khác chịu chết kia nghĩa sĩ thế nào, có đồng ý tòng quân không?
Thái giám truyền chỉ vội hỏi:
- Nghĩa sĩ kia khấu tạ quân ân, nói rằng hắn là nô gia của Lý Ngư Tây Thị Thự, không thể sau lưng chủ tự mình lựa chọn.
Lý Thế Dân nghe xong, lắc lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Thái giám truyền chỉ vội phụ họa:
- Nô tì cũng hiểu được đáng tiếc, nghĩa sĩ kia thân cao cửu thước cực kỳ khôi vĩ, nếu làm một võ sĩ Kim Qua đứng điện ắt cực kỳ uy nghiêm. Nghe hắn tự thuật, vốn dĩ cũng là một thiếu chủ Thiết Ly Bộ của Liêu Đông, không thể hiệu lực cho thánh nhân, thực sự rất đáng tiếc.
Lý Thế Dân nghe nói kia nghĩa sĩ không chịu tòng quân, vốn chỉ hơi có cảm giác tiếc nuối, chợt nghe nói người này là Thiếu chủ Thiết Lý Bộ Liêu Đông thì không khỏi ngẩn ra:
- Thiếu chủ Thiết Lý Bộ Liêu Đông tại sao lại làm nô gia cho một tiểu lại Tây Thị Thự?
Tên thái giám truyền chỉ lúng túng nói:
- Dạ... Nô tì vẫn chưa hỏi nhiều như vậy, nếu không nô tì lại đi nghe ngóng cẩn thận?
Lý Thế Dân lắc lắc đầu, nheo mắt lại suy nghĩ, nói:
- Tây Thị Thự là quản hạt của Thái Thường Tự? Ừ, ngươi đi Thái Thường Tự, kêu Bùi Thiên Duệ thưởng cho Lý Ngư một chức quan nhỏ, điều kiện chính là, thích kia nghĩa sĩ được làm người tự do, nhập Đồn Vệ, làm võ sĩ Kim Qua!