Chương 399: Lưỡng Trọng Thiên
Vị La Tỉ La chủ bộ nói xong, đã gọi người dâng lên quan phục, quan ấn sau đó chuẩn bị hồi phủ.
Lý Ngư sao có thể khiến cho ông ta cứ như vậy mà đi được, cũng đúng lúc mình đang đói bụng rồi, bèn gọi người chuẩn bị tiệc rượu, để Thiết Vô Hoàn tiếp khách, bày tiệc rượu cảm ơn, nhân cơ hội hỏi một chút việc.
Sau vài lời, biết được Lý Ngư cũng không có văn tự bán mình của Thiết Vô Hoàn, văn tự bán mình sớm đã trả lại cho gã rồi, mà Thiết Vô Hoàn vẫn phụng thu gia nô, Lý Ngư vẫn phụng thủ bằng hữu, La Tỉ không thể không tán thưởng vài tiếng, khích lệ phẩm đức cao quý của hai người.
Chữ đức trong mắt cổ nhân cao hơn hết thảy, còn trên cả về mặt pháp luật trật tự nằm phía trên. Trên thực tế hành vi của bọn họ làm như vậy thường có, mặc dù không hợp pháp, lại phù hợp với đường lớn chí đức cho nên chẳng những không có tội, ngược lại sẽ được giai cấp thống trị ưu ái tán thưởng, trọng dụng.
Lúc này, Thiết Vô Hoàn và Lý Ngư nhất trung nhất nghĩa, là thứ mà triều đình khởi xướng mạnh mẽ, dĩ nhiên được trọng thưởng.
Lý Ngư cũng len chân vào để nghe ngóng chuyện mà hắn muốn biết.
Theo Hoàng Đế nghe nói ba trăm chín mươi tử tù không sót tên nào, toàn bộ đều đã quay trở về, kết quả việc quần thần lo lắng Hoàng Đế sẽ rơi vào trò cười cho mọi người đột nhiên lại trở thành một trang trong lịch sử hào quang Đại Đường. Hoàng Đế cực kỳ vui mừng nên đều đã đặc xá. Lại nghe nói nghĩa cử trong nghĩa cử Thiết Vô Hoàn chết thay, Lý Ngư cho người khiêng trở về…
Ngoài ra, Lý Ngư còn nghe rõ hắn và Thiết Vô Hoàn còn được đảm nhiệm chức vụ.
Đúng vậy, một vào chính giới, một vào quân giới.
Tuy nhiên, chính giới cũng tốt, quân giới cũng được đều có một chút tồn tại rất đặc biệt, chức vụ bọn họ đảm nhiệm thuộc loại tồn tại đặc biệt này. Hoàng Đế nói là miệng ngậm thiên hiến, nói là làm, kỳ thực cũng không phải muốn gì là làm nấy, rất nhiều phương diện họ cũng phải tuân thủ quy luật và trình tự bình thường. Nhưng một số tồn tại đặc biệt là có thể khá tùy ý.
Ví dụ như, Lý Ngư đi Cổ Xuy Thự.
Thái Thường Tự Đường Lăng Miếu Đàn Tự, dụng cụ chế nhạc, thiên văn thuật số, áo mũ …. Nói cách khách chỗ Khâm Thiên Giám mà Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong làm việc cũng thuộc quản lý của Thái Thường Tự, về sau chính là đồng nghiệp với hai người họ rồi.
Thái Thường Tự còn quản lý Thái Nhạc thự, Cổ Xuy Thự, Thái Y thự, Thái Bặc thự, Bẩm Hi thự và Phần Từ thự. Và Cổ Xuy Thự tương tự như Thái Nhạc thự, hai nơi đều có liên quan đến ca múa âm nhạc, tuy nhiên Cổ Xuy Thự tương đương với nghi thức vũ nhạc, chủ quản các nghi thức lễ bộ.
Hoàng Đế xuất hành, tập hợp, yến hội, triều hội sử dụng các loại tấu sáo và trống…. Lý Ngư về sau liền tương đương với chức danh Đoàn trưởng đoàn quân nhạc danh dự đội Hoàng gia.
Về phần Thiết Vô Hoàn.
Thiết Vô Hoàn là nghi trượng binh.
Gã thuộc Đồn Vệ, sau lại xưng là Võ Lâm vệ, đích xác là lực lượng quân đội có chiến lực hùng mạnh, có điều bọn họ rất ít có cơ hội đấu tranh, mà là phòng thủ Huyền Vũ môn, tùy tùng nghi trượng theo Hoàng Đế, trong đó hình thể bên ngoài hoàn hảo, dung mạo tốt còn có thể đảm đương Võ sĩ Kim Qua, là thị vệ kiêm nghi trượng của Hoàng Đế trên Kim điện, thuộc loại thị vệ đới đao chính ngũ phẩm.
Nói ngắn gọn, chính là hai người đều phát đạt rồi.
Chủ nhân Lý Ngư bây giờ là đoàn trưởng đoàn quân nhạc danh dự đội quân Hoàng gia thuộc dưới tòng thất phẩm.
Gia nô Thiết Vô Hoàn bây giờ là nghi trượng binh đội nghi trượng hoàng gia chính ngũ phẩm.
Đi đâu nói rõ lí lẽ đây?
Nhưng, cũng đừng bởi vì vậy mà coi thường chức vụ và chức vị của hai người họ.
Có một số việc không thể dựa theo cách nhìn bình thường, càng không thể chê cười được.
Đầu tiên, quan dưới tòng quan thất phẩm nói nhỏ nhưng lại không nhỏ chút nào.
Dân làm quan là điểm quyết định khác một trời một vực.
Quan không được xếp hạng để nhập lưu, lại khác nhau một trời một vực.
Quan nhập lưu tòng cửu phẩm đến thất phẩm, đây là cách nhau một ngọn núi.
Từ quan thất phẩm đến ngũ phẩm lại là một ngọn núi.
Từ ngũ phẩm đến tam phẩm vẫn là một ngọn núi.
Trên cơ bản, nhiều ít sách lịch sử vẫn có uy danh cũng hiển hách đấy, cũng đến đây liền chấm dứt rồi.
Rất ít người bằng bản lĩnh thực sự nhảy từ cấp này đến cấp khác, vẫn có thể tiếp tục thăng chức, phần lớn không phải là dựa vào bản lĩnh mà là xem số tuổi, xem ai sống được lâu.
Lý Ngư một phút bổ mà nhảy lên tới Lưỡng Trọng Thiên, còn bò qua một ngọn núi, phía sau chỉ có mấy ngọn núi phải bò lên, còn có gì chưa đủ hay sao?
Về phần Thiết Vô Hoàn chức vụ so với hắn còn cao hơn, nhưng chỉ là nghi trượng binh, hắn trông coi người, còn Thiết Vô Hoàn thì bị người ta quản. Hơn nữa người ta có thể làm Kim Qua võ sĩ là dựa vào thân phận của thiếu tộc trưởng bộ tộc Thiết Ly, cũng là do con ông cháu cha mà có được, còn cha của Lý Ngư chỉ là thợ giày.
Trước trước sau sau, Đột Quyết Vương tử A Sử Na Đỗ Nhĩ, Ba Tư Vương tử Lộ Tư, Bột Hải quốc vương tử Đại Môn Nghệ đều thăng ở chức vị cao, một phần cũng nhờ hào quang xuất thân cao quý, hào quang này thuộc về Thiết Vô Hoàn, Lý Ngư không có.
Còn mặt khác, đội nghi trượng này cũng không phải là đội ngũ thao luyện thùng rỗng kêu to, hơn nữa nhân mã đóng quân không nhiều lắm, nhưng tướng lĩnh là cấp bậc Đại tướng quân, tương đương với vị trí Thượng tướng quân dưới Lý Thế Dân, dẫu chỉ là chức vị hữu danh vô thực nhưng không phải ai cũng có được.
Thủ lĩnh của đội Đồn Vệ là Đại tướng quân võ tướng tối cao, các cấp quan quân khác thì sao, cho dù là tự mình leo lên vị trí quan quân hay là trở thành thuộc hạ của một quan quân nào đó, ngày cơ hội thăng chức nhanh hơn người thường gấp mấy trăm lần.
Lý Ngư bên này…bên này lại kém hơn một chút, ngươi chơi nhạc âm nhạc đấy, âm nhạc còn không biết chơi…
Trong cơn no cơm rượu, La chủ bộ xỉa răng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn mới trở về.
Thiết Vô Hoàn có chút bất an nhìn Lý Ngư, mình được làm quan, cấp bậc còn cao hơn Lý Ngư một chút, khiến cho gã không được tự nhiên, có một cảm giác phản bội.
Lý Ngư cười vỗ vỗ vào cánh tay thô to hơn cả chân mình nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi có thể hết khổ thì ta còn vui mừng hơn so với người khác. Làm gia nô lại rất có tiền đồ, nếu như ngươi thật sự có lòng báo đáp thì tiền đồ của ngươi cũng lớn, cũng càng dễ dàng giúp ta.
Nghe Lý Ngư vừa nói như vậy, cẩn thận nghĩ thì điều này rất hợp lý, Thiết Vô Hoàn mới cảm thấy yên lòng.
Lý Ngư nói:
- Sắc trời đã muộn, cũng không biết Đệ Ngũ cô nương đã đón được mẹ ta và Cát Tường quay về hay chưa, ngươi đi tới nhà ta xem thử, sau đó đến báo cho ta biết, ta còn có chuyện nói với Tác Tác.
Thiết Vô Hoàn đáp ứng một tiếng, lập tức đi ra cửa.
Lý Ngư uống một ngụm trà lại đi lên lầu.
Từ dân đến quan Lưỡng Trọng Thiên, hắn một lần ngã đã trở mình lên, vậy mà mình lại không qua được người phụ nữ của mình?
Rượu mạnh tăng thêm can đảm, Lý Ngư bước hùng dũng lên lầu, kéo cửa ra, đứa bé đã thức, đang ôm lấy “bánh bao” trắng nõn nà mà mút chun chút.
Lý Ngư tức thì mặt mày hớn hở quên béng lý do lên lầu, vội vã đến gần nhìn thấy cái đầu nhỏ nhún nhẩy thì sợ hãi, sợ cổ thằng bé mỏi mà nâng sau gáy của nó.
Lý Ngư lo lắng nhưng cũng ra vẻ gấp gáp, khó khắn lắm tiểu tử kia mới ăn no rồi ợ một cái, bú đủ sữa mẹ nên hẳn đã mệt mỏi nên ghé đầu vào ngực mẫu thân mà ngủ một cách ngọt ngào, Lý Ngư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống giường, cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức.
- Đã về rồi à? Người của Thái Thường tự đến làm gì?
Long Tác Tác kéo đồ lót của mình che lại tuyết nhũ, liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái.
Lý Ngư đơn giản nói về tình huống vừa rồi, về việc không ngờ lại trở thành mệnh quan triều đình chân chính, từ nay về sau có thể xuất nhập cung đình, yết thiên nhan, giọng điệu bình thản, thần sắc thong dong, còn có chút vô lễ, thản nhiên ra vẻ tinh tướng hít hít mùi sữa trên ngực của Long Tác Tác.
- Vậy à, vậy chàng về sau có thể làm mệnh quan triều đình chân chính rồi.
Long Tác Tác bỗng nhiên sóng mắt ướt át:
- Hóa ra chàng không đưa mẹ con chúng ta hồi nhà là vì thế. Ta mới nãy còn cho rằng chàng vì đứa con trai của chàng, chàng lại dẫn đến một người nữa, hiện tại chàng lại làm quan rồi, hai mẹ con chúng ta còn đường nào mà sống sao, con trai của ta thật là đáng thương….
Biết rõ Long Tác Tác đang giả vờ, Lý ngư vẫn không kìm nổi khí thế anh hung, lập tức ăn nói khép nép:
- Nàng nhìn xem nàng đang làm gì vậy. Nàng cũng biết ta bao lâu nay kiên định đi tới Lũng Hữu? Mẹ ta và Cát Tường đều được ta đi đến Tam Lý Khê đón trở về, ta làm sao có thể ở Trường An câu tam đáp tứ. Lăng Nhược cô nương và ta căn bản không như nghĩ đâu. Chuyện này nói ra rất dài dòng, thật sự là ta nợ người ta nhiều lắm, mà căn nguyên bên trong, ôi…Thôi, ta sẽ kể cho nàng nghe hết.
Lý Ngư đối với Long Tác Tác kỳ thực cũng không đề phòng, thấy chuyện này giải thích không thể rõ ràng, bèn quyết định thẳng thắn với nàng.
Không ngờ hắn vừa nói vậy, Long Tác Tác ngược lại không muốn nghe.
- Chàng nhất định phải cưới cô ấy đúng không?
- Tác Tác, ta thật sự nợ người ta rất nhiều, hơn nữa ta cam đoan với nàng, từ nay về sau ta sẽ không dây dưa thêm bất kỳ một nữ nhân nào ở trước mặt nàng nữa.
- Được! Ta đồng ý!
Long Tác Tác xê dịch đứa bé trong khuỷu tay, để cho nó ngủ thoải mái:
- Một con dê cũng là đuổi, mà hai con dê cũng là thả, tóm lại đều đã có Cát Tường rồi, cô ấy còn không đối phó ta, ta cũng không sợ lại có thêm một người nữa.
Long Tác Tác nói xong, trong ngực phập phồng, tiểu tử kia bĩu môi mà nằm ở nơi đó, cũng phập phồng theo nàng.
- Tuy nhiên, chàng phải đồng ý với ta mấy điều kiện.
- Nàng cứ nói!
- Lý gia nếu muốn sinh con, ta cho chàng đẻ! Không được lại tiếp trêu trọc người bên ngoài rồi dẫn về, phàm để ta thấy một người mới ta chưa gặp bao giờ, chàng dù có nợ người ta tám đời, cũng không chp phép đưa về nhà!
- Được được được, đồng ý với nàng, đồng ý với nàng.
- Thứ hai, ta đi theo chàng từ sớm, khi đó chàng không một xu dính túi. Vợ chồng Tào Khang, huống chi ta vừa không xấu cũng không già. Chàng không được bạc đãi ta, về sau một tháng chàng ít nhất phải dành một phần ba thời gian cho ta, dù sao không thể có người nhiều hơn ta.
- Có thể được, được rồi.
- Thứ ba, cha ta phải đồng ý đến Trường An, chàng phải hiếu kính như một người con trai. Nếu lão nhân gia không muốn đến thì hàng năm chàng đều phải theo ta trở về thăm lão nhân gia.
- Nên như vậy, nên như vậy.
- Thứ tư, ta mặc kệ chàng có bao nhiêu bạn bè hư hỏng mỗi ngày đều phải đúng hẹn về nhà. Ta cũng không ở đây nữa, chàng cũng không cần phải lén lén lút lút đến, bố trí một tòa nhà, nhà của Lý gia.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Thứ năm, chàng khi không có quyền không có tiền, đã quá tham lam rồi, khi trở thành quan rồi, cũng có tiến rồi, vậy còn thế nào? Về sau nhà này ta làm chủ, toàn bộ bổng lộc phải nộp, chàng khỏi phải nghĩ đến chuyện giấu diếm ta, quan thất phẩm một tháng bổng lộc bao nhiêu, ta chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được. Ta không làm khó chàng, chàng thật sự cần tiêu xài trong lúc xã giao, nói rõ với ta thì ta sẽ cấp cho chàng.
- Thú nhân vĩnh viễn không phải là nô!
- Gì?
- À! Ờ! Ta nói được! Được, đều được!
Lý Ngư không nghĩ tới vấn đề của Lăng Nhược lại được giải quyết liền như vậy, lòng vui mừng như điên, Tác Tác nhìn ngang tàng như vậy không ngờ lại không còn lực sát thương mạnh mẽ nào, hắn liên tục đáp ứng chỉ sợ nàng ta lại đổi ý.