Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 400 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 400: Đều là người thành thật

Tin tức Thái Thường Tự đề cử hắn, hắn còn chưa thông báo với bên ngoài, nếu người có lòng đến thăm hỏi nghe ngóng, đó là một việc khác, tuy nhiên, làm một Cổ Xuy Thự lệnh, với hắn mà nói, không có gì đáng gióng trống khua chiêng. Về phương diện khác, Lương Thần Mỹ Cảnh cha vừa chết, đi nói cho người ta ngươi lên chức... vậy thì đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế rồi.

Trong Dương phủ, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã đón Phan thị nương tử, Cát Tường và Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh trở về. Khí độ của Đệ Ngũ Lăng Nhược dù không bộc lộ như Tác Tác nhưng bất kể lời nói hay vẻ mặt, luôn dịu dàng ôn hòa, khí chất ẩn trong xương cốt.

Nàng hoàn toàn không muốn tạo cảm giác bị áp bách cho Phan thị nương tử và các cô gái kia, nhưng trong lúc vô ý nét mặt, động tác nâng chén uống trà đều khiến cho mấy phụ nữ đều cảm giác đến một loại áp lực vô hình.

Mười năm, một cô gái nhỏ đã trưởng thành là một phụ nữ cao quý khí độ uy nghi, không kém hậu duệ quý tộc. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ở trước mặt nàng hoàn toàn sinh không dám có chút tâm tư khác gì, hai nàng cảm thấy, mình ở trước mặt đối phương chả khác gì tiểu nha đầu nông thôn tiến vào khuê các của thiên kim sử tướng, đối mặt với quý nữ nhất vị chân chính.

Bất kể dung nhan, tu dưỡng, tài hoa, khí độ, hoàn toàn chênh lệch quá lớn, nên không hề nảy sinh một tia đối kháng nào. Ban đầu khi Long Tác Tác gặp mặt hai nàng, tựa như một con nhím giương nanh múa vuốt, khí thế lộ liễu, hai nàng còn có tâm đấu một trận, còn đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược, hoàn toàn không có.

Mà ngay cả Phan thị và Cát Tường ở trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng cảm thấy e dè. Hai người không đến mức sợ hãi, nhưng đối mặt với một cô gái khí chất phương hoa, kiểu nhiên xuất chúng như thế, hai người theo bản năng nói năng và hành động trở nên kiêng dè.

Cát Tường luôn luôn tự phụ đóng giả hoàn hảo, khi ở Lợi Châu còn đóng giả làm Văn Quân bán rượu ở quán rượu, nhưng tận đến hôm nay thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược, nàng mới biết được cái gì gọi là tao nhã, cao quý chân chính, cái kia chỉ là bắt chước mà thôi.

Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng dần dần phát hiện sự kiêng dè này của họ, nàng lập tức cũng thấy không được tự nhiên. Chỉ riêng Dương Tư Tề, bởi vì Đệ Tam Lương đến, Đệ Tứ Lương là ông không thể làm việc riêng ở trong độc viện của mình, mà ở đây tiếp nàng, nên bầu không khí có dịu đi, tuy rằng ông chưa nói gì hoặc nói chỉ một hai câu.

Địa vị của Dương Tư Tề tương đương với Đệ Ngũ Lăng Nhược, hơn nữa tâm tư của ông đều đặt lên công việc của mình, bởi vậy hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí e dè này. Trong mắt ông chỉ có xưởng mộc, tựa như để ông gặp được Hoàng đế, phỏng chừng nỗi sợ của ông sẽ không duy trì được đến một nén hương, sau đó sẽ trở lại trạng thái đi vào thế giới máy móc thần tiên của mình.

Lúc này, Lý Ngư đã trở lại, tất cả mọi người không tự chủ được đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực vô hình kia biến mất.

Lý Ngư tựa như một cỗ máy dung hợp vạn năng, hắn có thể làm tiêu tan sự căng thẳng của Phan thị và Cát Tường, tiêu tan sự tự ti của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, tiêu tan sự nhàm chán của Dương Tư Tề, tiêu tan sự lúng túng của Đệ Ngũ Lăng Nhược…

Toàn bộ không khí lập tức trở nên thân thiện, Phan thị và Cát Tường vội vàng đi thu xếp bữa tối, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh xung phong đi giúp, Dương Tư Tề không hề có ý thức chủ nhân, Lý Ngư vừa về đến, ông cảm thấy nhiệm vụ tiếp khách của mình đã xong, vội lên tiếng chào đón rồi thản nhiên đi ra hậu viện của mình.

Trong khách sảnh chỉ còn lại có Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược.

- Sao rồi, ở với mọi người tốt đẹp chứ?

Lý Ngư không hề khẩn trương câu nệ, tuy rằng Đệ Ngũ Lăng Nhược khí chất phương hoa, không gì sánh được.

Hắn đã từng nhìn thấy vẻ hoạt bát lanh lợi, khờ khạo ngây ngô thiếu nữ của nàng, tựa như khi gặp Chu Hoàng đế vẫn coi y là một người nhà quê, cho dù y có mặc long bào, cử chỉ khí độ cao cao tại thượng rồi, cũng sẽ không phát sinh ra vẻ uy nghiêm gì.

Đệ Ngũ Lăng Nhược cười gượng:

- Ta thì không sao, nhưng đại nương, Cát Tường cô nương và mọi người dường như không tự nhiên mấy…Ừ, nói thế nào nhỉ, hình như mọi người rất e dè thì phải.

Lý Ngư vuốt mũi nàng một cái:

- Ai kêu nàng cao quý như Công chúa, người ta đương nhiên không thấy quen.

Công chúa thì sao? Cho dù là con của trời, thì cũng không có gì, nàng cũng muốn ở trước mặt tình lang của mình làm một cô gái được sủng ái yêu chiều, làm một cô gái nhỏ bé nũng nịu trước mặt cha mẹ, cho nên cái nhéo mũi này của Lý Ngư, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền chúi vào hắn, nũng nịu dịu vào ngực hắn.

Lý Ngư vỗ về mái tóc của nàng, Đệ Ngũ Lăng Nhược tựa như một con mèo bị chủ nhân vuốt ve cổ của nàng, lười biếng nheo mắt, rất thoải mái.

- Đúng rồi, có chuyện nói với nàng đây.

Lý Ngư có chút hưng phấn.

- Chuyện gì?

Mèo con Đệ Ngũ Lăng Nhược hơi mở mắt ra, lại khép lại.

Lý Ngư nói:

- Hại nàng phí mất mười năm thanh xuân, giờ nàng cũng đã hai mươi lăm, ta không muốn chờ đợi thêm được nữa, trước cuối năm, ta muốn cưới nàng, được không?

Đệ Ngũ Lăng Nhược đang nép vào ngực hắn không cử động, nhưng hô hấp thoải mái thản nhiên lập tức biến mất.

Hồi lâu, nàng nhẹ thở ra một hơi dài, chậm rãi mở mắt ra.

- Thành thân?

- Nàng không muốn?

Đệ Ngũ Lăng Nhược lắc đầu, lại gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Có một số việc, đã qua rồi sẽ không trở lại, chúng ta có thể hoài niệm, có thể nhớ, nhưng không cách nào quay lại được nữa. Nếu cứ nguyện vọng theo những gì đã trải qua tiếp tục đi một lần, huynh cũng sẽ phát hiện kết quả kia sẽ rất khác, hoàn toàn khác với những gì huynh từng khát khao.

Lý Ngư nhíu nhíu mày, hắn mơ hồ hiểu được ý tứ của Đệ Ngũ Lăng Nhược nhưng nhất thời còn chưa bắt được trọng điểm.

- Ta từng làm thiếp, đây là sự thật không thể thay đổi. Thân thể của ta có mất vào hắn hay không không quan trọng, nhưng thân phận này không thể thay đổi được. Ta ga vào nhà huynh là thân phận gì? Nếu là vợ, quốc pháp không cho phép, hơn nữa cũng sẽ bị người ta nhạo báng.

- Ta...

- Hãy nghe ta nói hết đã. Rất nhiều người đều nghĩ ta là tình nhân của Thường Kiếm Nam. Ta khinh thường giải thích, cũng không thể giải thích. Mà những đồn đại này, nếu đồn đến nhà huynh, khó tránh khỏi vẫn ảnh hưởng đến huynh, ta cũng không hy vọng xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn Lý Ngư, khẽ vuốt vuốt mày hắn:

- Hơn nữa, ta vốn ít hơn huynh vài tuổi, nhưng bây giờ lớn hơn huynh vài tuổi. Huynh nghĩ rằng trong lòng ta điều đó không trở thành một gánh nặng ư?

- Ta chưa từng để ý…

- Ta để ý! Phan đại nương để ý! Những người khác để ý! Chúng ta không phải sống ở thế giới chỉ có hai người. Huynh không phải kẻ khờ, ta cũng không phải…

Lý Ngư không nói gì, niềm vui chợt biến thành vẻ u sầu.

Mười năm, có nhiều thứ không còn chút dấu vết gì, nhưng có nhiều thứ trải qua năm tháng mài mòn, dấu vết của nó vẫn để lại rất rõ ràng.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nâng mặt của Lý Ngư lên, dịu dàng hôn hắn.

Hôn dịu dàng mà quyến rũ, mềm nhẹ mà động lòng người, nhưng tư vị này, đã hoàn toàn không giống với sự ngây ngô khẩn trương của năm đó, đây là cảm giác của nàng đối với năm tháng.

- Hơn nữa, ta hiện tại có sự nghiệp của ta, nếu chợt buông hết thảy, gả cho Lý gia, cửa lớn không ra, cổng trong không bước, ngày ngày chỉ gặp cha mẹ chồng, trượng phu và đứa con, hết thảy trọng tâm, đều chỉ ở bốn bức tường đó, ta sẽ không chịu được.

- Cho nên?

- Cho nên..

Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt mày duyên dáng, có loại xinh đẹp thẹn thùng và độc lập quyến rũ.

- Chúng ta cứ làm tình nhân đi, ngoại trừ cái kia không nhắc đến, từ nay về sau chúng ta không cần danh phận gì cả. Giữa hai chúng ta, có gì không giống vợ chồng, có gì không tốt?

Lý Ngư ngây người, nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược, bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm quỷ dị trong đầu, tựa như kẻ xuyên việt không phải hắn, mà là Đệ Ngũ Lăng Nhược, là một cô gái từ một đất nước phát triển ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt đến.

Đệ Ngũ Lăng Nhược mỉm cười tự nhiên, ghé sát tai hắn:

- Hôm nay mùng chín tháng chín, chín tháng mười ba, ta tắm rửa sạch sẽ chờ huynh. Mười năm trước, nên trao hết cho huynh rồi. Đừng để ta thất vọng.

Lý Ngư ngơ ngác hỏi:

- Tại sao là chín tháng mười ba?

Đệ Ngũ Lăng Nhược lườm hắn một cái:

- Ngốc ạ, bởi vì ngày này, ta mới sạch.

“Ực”

Lý Ngư nuốt nước bọt.

Đệ Ngũ Lăng Nhược uyển chuyển đứng lên:

- Ta đi trước, giúp ta tìm lý do với đại nương. Ta ở lại dùng bữa tối, họ sẽ không được tự nhiên.

Nàng đi thẳng ra ngoài, phất ống tay áo, rất tự nhiên, phóng khoáng.

Lý Ngư ngây người sau một lúc lâu mới bình ổn tâm tình, lại nghĩ tới còn có một việc vẫn chưa giải quyết: Nhà ở.

Đệ Ngũ Lăng Nhược trở về nhà của mình, bát đại nữ kim cương nghe nàng nói đã cự tuyệt lời cầu hôn của Lý Ngư thì đều kinh ngạc, miệng không khép lại được, tựa như tám con hà mã đang ngáp.

Không có người nào hiểu rõ tình yêu của Đệ Ngũ Lăng Nhược sâu sắc đến cỡ nào hơn họ, khi nàng rốt cục đã gặp lại người yêu, không ngờ lại từ bỏ khát vọng mười năm của mình.

- Ta bây giờ đã không còn là của mười năm trước. Hắn hiện tại, cũng không phải hắn của mười năm trước.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài:

- Cho nên, có một số việc, chỉ có thể thay đổi biến đổi, thay đổi rồi, chúng ta vẫn ở bên nhau mới có thể ngọt ngào đấy. Nếu hết thảy chấp nhất cho mong muốn của mười năm trước, cuối cùng mọi người sẽ cảm thấy nhàm chán.

Đối mặt ánh mắt không hiểu của tám người, Đệ Ngũ Lăng Nhược giải thích:

- Các ngươi cảm thấy, ta có thể chấp nhận tình cảm của mấy người phụ nữ tranh sủng hay sao? Ta lại tiếp tục nên dùng thủ đoạn gì đi tranh thủ tình cảm với họ, hay là cứ để mối quan hệ thoải mái như hiện tại, khiến tất cả đều tự nhiên. Nếu hắn tốt với ta, thì vẫn tốt với ta. Hơn nữa hắn vĩnh viễn sẽ không có sự kiên nhẫn đối với ta.

- Nhưng, tiểu thư có từng nghĩ…sau này cô già rồi thì làm thế nào?

- Làm thế nào ư? Giống như này thôi. Nếu ta và hắn có con cái, ta có thể chăm sóc tốt cho chúng. Nếu hắn vẫn tốt với ta như trước, sẽ trở thành đôi bạn già lâu năm, nếu hắn không tốt với ta, dù tranh thủ một danh phận thì sao, vẫn chẳng khác là một mình, có vấn đề gì đâu.

Tám người ngẫm nghĩ một chút, điều này đối với họ, đối với đa số nữ nhân mà nói, đều là vấn đề của vấn đề. Đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược mà nói, đích xác không là vấn đề. Trách nhiệm gia đình mà một trượng phu hẳn nên gánh vác hết thảy nàng đều có thể giải quyết vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn so với nam nhân.

Nhưng, trên đời này có mấy Đệ Ngũ Lăng Nhược, có mấy nữ nhân có được năng lực và tài lực, thế lực như vậy? Cho nên đối với người khác mà nói, rất có vấn đề, đối với nàng mà nói, thật sự không là vấn đề. Thay vì cúi đầu khép nép trước mẹ chồng, tranh thủ tình cảm cùng với một nhóm phụ nữ, thì cuộc sống phóng khoáng tự do như này đối với nàng tốt hơn nhiều.

Đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lý Ngư lúc này thật sự là tràn đầy áy náy, tình yêu biến thành che chở, dùng phương thức cưới nàng để “trả nợ”. Đáng thôi, ai nêu hắn trêu chọc vào một nữ tử tâm trí như vậy cơ chứ.

Nhưng Lý Ngư đối với cái này còn mờ mịt không biết, bữa tối, hắn cố ý giữ Dương Tư Tề lại, nhắc muốn mua phòng, cần có kế hoạch, vì thế, lại có một đối tượng thiếu nợ.

- Dương thúc, Hoàng thượng đã xá tội của ta rồi, về sau có thể ở Trường An lâu dài. Trong khoảng thời gian này, đa tạ thúc đã chiếu cố, ta tính toán lựa chọn mua một căn nhà…

- Mua nhà? Ở đây không phải rất tốt ư, cần gì phải đi mua.

- Không thể được, ta cảm thấy…

- Không, các ngươi cứ ở đây đi.

- Nhưng, dầu gì cũng phải có nhà của mình, cũng coi như một phần sản nghiệp. Tương lai...

- Vậy được, ta bán nhà của ta cho ngươi. Ta bán rẻ, ngươi trả ít tiền tượng trưng là được, ngày mai ta sang tên, được không?

- Hở?

- Sau đó, ta thuê một phòng, được chứ? Ta chỉ thuê hậu viện thôi. Nếu không, ta mua lại hai bên cạnh, cải tạo lại, mở rộng nhà rộng gấp đôi, ta đến tiểu viện ở, không sẽ ảnh hưởng đến các ngươi.

- Không phải, Dương thúc, thúcnhư vậy, thúc khiến ta…

- Quyết định như vậy đi, một lời đã định, không được đổi ý!

Thấy Dương Tư Tề vô cùng chân thành, vì giữ lại cả nhà hắn đã đưa ra biện pháp đó, Lý Ngư cảm động, thật sự là người tốt!

Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng chân thành như thế, khổ sở đợi hắn mười năm, vì không muốn ảnh hưởng đến sự hài hòa trong gia đình hắn mà nguyện từ bỏ giấc mộng mười năm của nàng. Đối với cái này, hắn chỉ có thể dùng một đời yêu để đáp lại nàng.

Nhưng Dương thúc làm thế, hắn báo đáp như nào đây?

Lý Ngư nhìn Dương Tư Tề, lại nhìn mẹ già muốn nói lại thôi, nghĩ bụng: Nên tìm một bà mối cho Dương thúc rồi.

Bình Luận (0)
Comment