Chương 401: trăm công ngàn việc
Cái gì gọi là trăm công ngàn việc?
Tình huống hiện tại của Lý Ngư chính là trăm công ngàn việc.
Sáng sớm đi phố Hình Bộ báo danh, bị Thiết Vô Hoàn đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại đuổi theo, gặp chuyện, xuyên qua, sau đó hát vang bài “Mười năm” giết trở về, lại lần nữa đi trên phố Hình Bộ, hô to Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, trước khi trở về bị Đệ Ngũ Lăng Nhược xách đi thuyết thư, nói về lai lịch của trụ luân.
Tiếp theo lên lầu tế bái Thường Kiếm Nam, an ủi Lương Thần Mỹ Cảnh. Sau đó đi "Tuyết Lung Cư" gặp Long Tác Tác báo bình an, La Chủ bộ đến cò kè mặc cả, đưa tới quan phục, quan ấn, yêu cầu hắn ngày mai đi tới Thái Thường Tự báo cáo.
Buổi tối trở về nhà, đầu tiên là tâm sự một hồi, đưa đến Đệ Ngũ Lăng Nhược, tiếp theo cùng và Dương Tư Tề giải quyết xong vấn đề nhà ở, sau bữa cơm chiều dặn dò mẹ già chút chuyện đã xảy ra hôm nay, sau đó đi thăm Cát Tường. Phản ứng đầu của Cát Tường chính là: Vậy muội có thể gả không?
Khác với Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược đã là nữ vương của đời nàng. Nàng cũng đủ hùng mạnh, cho nên có tư cách và lo lắng cuộc sống của mình muốn. Đương nhiên, tư tưởng của nàng cũng đầy đủ độc lập, mới có thể có được ý nghĩ như vậy, bằng không cho dù là nữ hoàng cao quý, vẫn không thoát khỏi được sự trói buộc.
Mà Đệ Ngũ Lăng Nhược suy nghĩ chắc chắc đủ độc lập. Từ lúc nàng bị cha mẹ ruột hạ độc, “vì tốt cho nàng”, bán nàng cho một lão già mập mạp mà tan nát, nàng đã đoạn tuyệt với gia tộc Đệ Ngũ, mười năm qua, chưa từng gặp mặt người nhà.
Đệ Ngũ phu phụ cũng chưa từng bỏ ý định, ban đầu thì giằng co, giằng co không có kết quả, thì đi quan phủ tố cáo nàng. Con cái ngỗ nghịch cha mẹ, vốn là tử tội, vô cùng chắc chắn. Nhưng vợ chồng Đệ Ngũ lại tự lấy đá đập chân mình, họ đem con gái bán cho người ta làm thiếp.
Thế nào được gọi là gả con làm thiếp? Tức là bán! Tiền bán đã cầm, con gái sẽ không thuộc về họ nữa, mà là một phần tài sản của Tào Vi Đà. Thời điểm họ đi cáo trạng, Tào Vi Đà đương nhiên đã chết, nhưng cô gái này cũng không thể thuộc về họ nữa.
Về phần thuộc của ai, Đệ Ngũ Lăng Nhược tự khác có cách của mình, cho nên cáo trạng đương nhiên là họ thua. Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không đến công đường, chỉ gửi một tờ tố thư lên, Huyện Thái gia lập tức bác đơn kiện của vợ chồng Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Thấy cứng không được, hai vợ chồng lại tìm mềm, tìm một đống tam cô lục bà, hương hiền kỳ lão đến thuyết phục, kết quả chưa đến cửa đã bị hào nô của Đệ Ngũ Lăng Nhược đánh quay về, thủ đoạn vô cùng quyết tuyệt. Ta chính là ta, không phải là dạng khói lửa.
Mà Cát Tường, chỉ là một con gái nhà bình thường, chồng chính là trời, nhà là thế giới của nàng. Nàng quan tâm nhất đương nhiên là chuyện nàng quan tâm. Lý Ngư không đồng ý, nha đầu kia gặp rủi ro đi theo hắn, khi nàng gặp rủi ro còn theo chân hắn, lúc hắn chạy nạn không gặp, còn phải khổ sở chăm sóc mẹ của hắn.
Một cô gái nhỏ như thế, ai không yêu thương?
Lý Ngư lập tức đồng ý, hôn kỳ định đầu xuân năm sau tổ chức. Bởi vì đến lúc đó cũng chỉ còn ba tháng, nếu tổ chức trong năm thì quá gấp gáp, rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị. Vả lại, Tác Tác và hắn đã có con, mà vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu hắn làm náo nhiệt quá, vậy Tác Tác sẽ nghĩ thế nào.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Cát Tường cũng cho rằng nên có câu trả lời thỏa đáng cho Tác Tác trước, bởi vậy mà đồng ý, mau chóng để Long Gia trại Lũng Hữu chuẩn bị hôn lễ, đến lúc hắn và Tác Tác về Lũng Hữu sẽ cử hành hôn lễ. Sau đó sẽ lại trở về Trường An, nếu Long Lão gia tử nguyện đến Trường An ở, thì có thể đi cùng nhau luôn.
Sau đó, sẽ cùng Cát Tường tổ chức hôn lễ ở Trường An.
Bàn bạc xong, chung thân Cát Tường đã quyết định xong, mặt mày nàng lộ ra vẻ vui mừng hạnh phúc. Nàng vốn xinh đẹp nhu mì, lúc này dưới ánh đèn càng xinh đẹp vô cùng. Tuy nhiên hôm nay Lý Ngư lại không hề nảy sinh ý niệm xấu xa nào.
Mệt, hắn thật sự quá mệt!
Bởi vậy, dục vọng của hắn tất nhiên sẽ giảm xuống!
Khẽ tâm sự, hôn hít một lúc, Lý Ngư trở về phòng của mình.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không ngờ đang đợi hắn.
Lý Ngư rất muốn lạnh nhạt, nhưng hắn lập tức phát hiện, hai cô gái này kỳ thật không phải không cảm nhận được, nhưng hai nàng hiển nhiên cũng không từ bỏ cơ hội tiếp cận hắn. Có điều hai nàng tự thấy thân phận địa vị của mình thấp, cho nên cái mà Lý Ngư thấy là: Một chậu nước ấm.
Không nói lời gì, cởi áo bào cho hắn, ngâm chân hắn vào chậu nước ấm, làn nước ấm áp dễ chịu lan tỏa toàn thân.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy ở sau gáy mình có đôi bàn tay mềm mại, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa cho hắn, cùng lúc đó, đôi bàn tay khác bắt đầu rửa chân cho hắn. Lý Ngư thoải mái hưởng thụ ngủ trên bộ ngực no đủ của Thâm Thâm.
Đây là khi sáng hôm sau thức dậy hắn phát hiện ra đấy, hắn hoàn toàn không biết vốn mình gối đầu lên đùi nàng ngâm chân, vì sao lúc tỉnh dậy lại gối trên ngực nàng, mà tay lại đặt bên hông Tĩnh Tĩnh.
Không có tiếng hét kinh sợ, không có tiếng kêu kỳ lạ, hai cô gái sau khi thức dậy mặc quần lót, rất tự nhiên giúp hắn búi tóc, giúp hắn mang giày, giống như cảnh tượng quen thuộc giữa bọn họ trước đây.
Lý Ngư nghi ngờ hai tỷ muội này đã thương lượng với nhau, đối với Tác Tác và Cát Tường, sức cạnh tranh của họ có hạn, muốn bắt được phiếu cơm trường kỳ này, hai nàng nhất định phải tìm hết thảy cơ hội, hầu hạ hắn chu đáo.
Rất hèn mọn ư? Có lẽ thế. Nhưng ở thời đại này, còn thiếu người hèn mọn, muốn có cơ hội đó mà không được, hai nàng cũng chỉ muốn tự theo đuổi hạnh phúc của mình mà thôi.
Lý Ngư hiển nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên rất cẩn thận không đụng vào tự ái của hai nàng, cũng không biểu hiện kháng cự. Hắn thản nhiên để hai nàng hầu hạ, trên thực tế chính là chấp nhận hai nàng là thành viên trong gia đình này, mà đây chính là điều hai nàng muốn.
Chẳng qua, khi hắn mặc quần áo xong, mở cửa phòng ra, trong lòng vẫn có chút chột dạ. Nếu để Cát Tường thấy, thật sự khó mà giải thích được. Ngươi nói ngươi ở cùng với hai cô gái như hoa như ngọc một đêm nhưng không xảy ra chuyện gì, ai sẽ tin.
Hắn sợ cái gì thì đụng cái đó, khi hắn vừa ra khỏi phòng, liền thấy Cát Tường như một cây cải thìa trong veo đứng ở dưới hiên nhà đối diện, cười nhìn hắn:
- Lang quân thức dậy rồi ạ, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng sau lưng hắn, nhưng Cát Tường như không phát hiện ra.
- Giữa họ, nhất định là có thỏa thuận ngầm nào đó rồi. Nhất định là thế.
Lý Ngư thầm nghĩ, đây cũng không phải là âm mưu luận theo thói quen của hắn, thật sự là phản ứng của Cát Tường khiến hắn không thể không nghĩ như thế. Điều này phải cảm tạ Tác Tác, lần đó nàng hống hách đến nhà, vốn định chấn nhiếp Cát Tường, trấn trụ nàng. Nhưng kết quả rất hiển nhiên, Cát Tường, và Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đã “Kết minh kháng Tần” rồi.
Sau bữa sáng, Lý Ngư dẫn theo Thiết Vô Hoàn cùng đến Thái Thường Tự.
Hiện giờ đang lúc đại tang của Thường Kiếm Nam, chợ Tây ngừng kinh doanh ba ngày, dù sao bên kia cũng không có việc gì.
Tiếp đãi họ vẫn là La Chủ bộ, cấp bậc của bọn hắn, không cần Tự Khanh Đại nhân ra mặt tiếp kiến phát biểu.
La Chủ bộ sau khi giải thích chức vụ, công việc của bọn hắn một hồ, nói:
- Lễ bộ ở bên cạnh, ta dẫn ngươi đi. Hôm qua đã chào hỏi bọn họ rồi, sẽ có nhân viên chuyên môn dạy các ngươi lễ nghi cung đình.
Chức quan của Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn không lớn, nhưng đều là đi lại trong cung, thậm chí còn thường gặp Hoàng đế, cho nên lễ tiết này do Lễ bộ chuyên môn phụ trách.
Hai người bắt đầu ở Lễ bộ liên tục năm này để học lễ nghi, kiến giá lễ tiết, biểu hiện khi gặp phải các tình huống cấm kỵ hay xuất hiện trong cung.
Ngày thứ tư, chợ Tây lại lần nữa mở kinh doanh, hai người trở lại Chợ Tây, trước tiên đem chuyện được điều đi Cổ Xuy Thự nói cho Lương Thần Mỹ Cảnh biết.
Khi đó, Hồng Thần Diệu, An Như, Đào Y Y đã bắt đầu ở bên cạnh Lương Thần Mỹ Cảnh, khi Lý Ngư nói ra sự an bài của Thái thường tự đối với mình, hắn rõ ràng cảm nhận được họ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, thái độ của họ với hắn lập tức thay đổi, trở nên vô cùng thân thiết.
Trên thực tế, sự trợ giúp của Lý Ngư đối với Lương Thần, Mỹ Cảnh vô cùng lớn, nếu không phải Lý Ngư đưa ra phương pháp “niêm ngư giảo hỗn thủy”, Lương Thần Mỹ Cảnh lúc này cũng không thể tọa ổn được.
Cho nên, bọn họ cùng Lý Ngư, cũng không có gì mâu thuẫn, ngược lại, vẫn là chiến hữu bên trong chiến hào.
Có điều, Lý Ngư lớn mạnh quá nhanh, Lương Thần Mỹ Cảnh tân chủ vừa lập, toàn bộ thành viên tổ chức chính là bọn họ mà Lý Ngư ở chợ Tây lúc này nắm giữ danh vọng, địa vị, tiềm thế lực, thậm chí ở trên Lương Thần Mỹ Cảnh, chỉ cần hắn hơi có dã tâm...
Hơn nữa thứ dã tâm này, cũng không phải sinh ra đã có, cũng không phải trước kia không có, về sau nhất định không có, cho nên, bọn họ không thể không phòng!
Triều đình ủy nhiệm quan viên, cũng không phải ngươi nhất định phải đi nhậm chức. Từ chối chức quan là có thể đấy, mà Cổ Xuy Lệnh mặc dù là quan thất phẩm, là mệnh quan triều đình chính thức, luận thực quyền, luận ưu đãi, nào so bằng Thị trưởng Tây Thị thự, nhưng không ngờ Lý Ngư lại đồng ý.
Trong mắt Hồng Thần Diệu, An Như, điều này hiển nhiên chính là biểu lộ tấm lòng, không tiếc hy sinh lợi ích cá nhân, bày tỏ cho Lương Thần Mỹ Cảnh biết lòng mình. Đến lúc này, tâm đề phòng của họ tự nhiên không còn nữa, họ ngược lại vô cùng cảm kích Lý Ngư, thậm chí có chút xấu hổ.
Bầu không khí nơi này lập tức trở nên suôn sẻ.
Khang ban chủ, Lưu lão đại, Hoa Lâm, Trần Phi Dương…đều có được vị trí tốt. Lục Hi Chiết và đám giang hồ du hiệp đi theo hắn cũng có được vị trí tốt, nhân vật lĩnh quân trong bọn họ, như Khang Ban chủ và Lục Hi Chiết, trên cơ bản đều có được vị trí trong Thập Lục Hành.
Bên này đã xong, Lý Ngư cáo từ, đến nhà Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Hơi hơi trầm ngâm, Lý Ngư liền gõ cửa.
- Vào đi.
Trong phòng vọng ra tiếng nói.
A, khá uy nghiêm.
Lý Ngư nhếch môi, đẩy cửa ra đi vào.
Thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược đang ngồi sau án, cầm bút phê chỉ thị gì đó, mà trước án có bốn người hầu. Lý Ngư chỉ hơi quen mặt chứ không biết tế, nhưng đều biết họ đều là nhân vật quyền cao ở chợ Tây.
Hắn thu lại nụ cười, sống lưng cũng thẳng tắp.
Ở bên ngoài, nên cho phụ nữ của mình chút mặt mũi.
Lý Ngư còn tưởng rằng Đệ Ngũ Lăng Nhược sẽ ứng phó vài người rồi mới giữ lại mình để trò chuyện, ai ngờ nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, lại thản nhiên cúi xuống tiếp tục viết chỉ thị, vừa hỏi:
- Có việc gì?
Lý Ngư ho khan nói:
- Phụng sự điều phái của Thái thường tự, ta bắt đầu nghỉ việc từ ngày hôm nay, đến Cổ Xuy thự nhậm chức, đặc biệt đến chào Đệ Ngũ Đại Lương.
- Ừ!
Đệ Ngũ Lăng Nhược bình thản ừ một tiếng, lại đóng dấu lên văn kiện, rất tự nhiên phóng khoáng đưa cho một người đứng trước bàn, sau đó liếc nhìn Lý Ngư, thản nhiên nói:
- Chúc mừng.
Lý Ngư cũng giả bộ việc công:
- Đại Lương quá khen, thượng mệnh đưa ra, không còn cách nào khác, thuộc hạ thật ra là không muốn đi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười cười:
- Không có gì, đều thuộc Thái thường tự cả, vẫn là người một nhà thôi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ngư cảm thấy ba từ “người một nhà” này dường như Đệ Ngũ Lăng Nhược cố ý nhấn mạnh.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lại tiếp nhận một bản công văn, cúi xuống xem, vừa xem vừa nói:
- Được rồi, ngươi đi đi, đêm nay, ta mở tiệc tiễn ngươi, không gặp…không về!
Đêm nay?
Mười ba tháng chín?
Lý Ngư như đứng trước thái sơn sụp đổ mà mắt không chớp, thong dong chắp tay:
- Đa tạ Đại Lương, cáo từ!
Hắn chắp tay lui ra sau, kéo cửa lại, xoay người, hung hăng nắm chặt quyền lại: Ta xxx! Yêu đương vụng trộm trong văn phòng, thật là quá kích thích đi!