Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 402 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 402: Phu xướng phụ tùy

Đệ Ngũ Lăng Nhược có một tòa nhà tại Trường An.

Lý Ngư vẫn cho là nàng vẫn luôn ở tại phòng của nàng tại Đông Ly Hạ chợ Tây.

Khi chạng vạng hắn và Thiết Vô Hoàn ra khỏi Lễ Bộ học lễ đã có một chiếc xe trâu đợi ở trước cửa.

Lý Ngư chia tay Thiết Vô Hoàn, lên xe trâu, chiếc xe thong thả đi về phía nam.

Xe vào phường Lễ Tuyền. Phường Lễ Tuyền sát chợ Tây, cách bởi một con phố, nằm ở phía bắc chợ Tây, trên trục đường ngay ở trước cửa chính Chu Tước trước Tuyền Cung.

Đi qua con đường rộng ngay giữa phường Lễ Tuyền, Lý Ngư đã nhìn thấy cửa chính chợ Tây. Hắn còn tưởng xe xe phải đi qua phường mới tới chợ Tây, nhưng xe lại đột nhiên chuyển hướng, rẽ vào một con đường phía đông phường Lễ Tuyền, sau đó dừng ở trước trạch viện cho bức tường cao.

Ngay sau đó cửa viện mở ra, cánh cửa nâng lên, chiếc xe lại chạy thẳng vào.

Xe đi thẳng vào trong, Lý Ngư mới hiểu vì sao không bắt hắn xuống xe. Lát sau nô bộc đưa xe ngựa đến nơi chuyên dành cho vật nuôi tại sườn viện. Qua môn quán, đình viện, hồ nước, trong hồ có đảo, trên đảo có nhà.

Tiếp đó, là những bức tường viện nối liền nhau, ở giữa thấp thoáng có sắc hoa cây cỏ, có màu vàng óng ánh, có màu xanh biếc của cây cỏ và có màu tuyết trắng của tường, ở giữa là một viện tử rộng lớn, viện tử đó cách hắn có nửa dặm, bên phải xe của hắn.

Nhìn bên trái xa hơn, là một mảnh rừng, cây cũng không cao, có chuyên gia tu sửa, kết cấu đan xen gia nhau, ở giữa có dòng nước khúc khuỷu. Có một con đường nhỏ bên đó, xe của hắn tiếp tục đi dọc trên con đường này, hắn lại thấy một ngọn núi.

Núi không cao, nhưng nếu nói nó là núi giả thì lại hơi lớn, trên núi có cây, có thấp thoáng mái cong góc lầu trên đỉnh núi, hiển nhiên cũng có tòa nhà trên đó.

Xe tiếp tục đi, qua ba bốn viện lạc tương tự, sau đó mới đến một đình viện khá nhỏ nhưng rất lịch sự tao nhã.

Dưới tùng có nhà, trước nhà có bậc, trên bậc có mỹ nhân.

Đệ Ngũ Lăng Nhược đứng trên thềm đá, mỉm cười nhìn hắn.

Lý Ngư xuống xe, có người hầu bước đến buông chân đạp, mời hắn xuống xe, chiếc xe tiếp tục đi, không biết đi hướng nào.

- Đến đây!

Đệ Ngũ Lăng Nhược khoác lên tay của hắn, cùng nhau vào cửa viện.

- Tòa nhà này rộng quá.

Lý Ngư quả thật không muốn tỏ vẻ quê mùa, nhưng hắn thật sự không kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng.

- Hai trăm mười tám mẫu đấy.

Lý Ngư đột nhiên cảm giác được, Lăng Nhược không gả vào nhà hắn là đúng. Đừng nói không có danh phận làm vợ, dù là có, cũng thiệt thòi rất nhiều.

Cát đá ngập nước trắng tinh, từng đóa cúc vàng nở rộ rực rỡ.

Trên thềm đá xanh rêu có rất nhiều mảng lá đỏ ngập đầy, cây phong bên đường cao ngất rực lửa đỏ.

Đi xa hơn, không gian càng lúc càng dày đặc, nhưng cũng càng lúc càng tinh xảo.

Có một nguồn suối không rõ nguồn chảy xuống đã hình thành một hồ nước nho nhỏ, trong hồ có cá tung tăng bơi lội, khi cá nhảy lên đuôi quét thành một cánh hoa, sóng nước nhộn nhạo theo nó, trên mặt hồ là từng mảnh lá vàng lá đỏ lững lờ trôi như thuyền con.

Từng tiểu trạch tinh mỹ hiện ra trước mặt, một cây tùng khách cao bằng người ở ngay trước cửa. Nhìn chăm chú, trên cành cây tùng thâm thấp không ngờ lại có một con mèo Ba Tư đang nằm ngủ, bình thản như đang thiền, không hề nhúc nhích.

Nghe tiếng bước chân, nó hơi hơi mở mắt ra, thấy chủ nhân trở về, lại chỉ lười biếng thoáng nhìn bằng đôi mắt quyến rũ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thuận tay ôm nó vào khuỷu tay, mèo con nhắm mắt lại, thoải mái tiếp tục ngủ. Đệ Ngũ Lăng Nhược ôm nó tiếp tục đi, cùng Lý Ngư vào phòng.

Cởi giầy, lên giường gỗ, rất ấm áp, lại không biết ấm áp từ đâu.

Lý Ngư chợt phát hiện, mình chả khác gì kẻ nhà quê cả.

Trong nhã phòng, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi xuống, nhưng tư thế ngồi không cao ngất trang trọng như bên ngoài mà lại toát lên vẻ đẹp rất đặc biệt.

Nơi này là nhà của nàng, trong phòng chỉ có nam nhân của nàng, nàng đương nhiên không gì trói buộc.

- Ta vốn không muốn ở trong tòa nhà lớn như này. Tòa nhà càng lớn, trong lòng càng thê lương.

Khi Đệ Ngũ Lăng Nhược nói những lời này, trong giọng nói lại không có vẻ gì là không vui. Dù sao, sự thê lương mà nàng nói dĩ nhiên đã là quá khứ, người nàng thương nhớ giờ phút này đang ngồi trước mặt nàng. Nghe nàng nói thế, Lý Ngư thấy thương hại, không kìm nổi cầm tay nàng. Con mèo Ba Tư từ trên khuỷu tay Đệ Ngũ Lăng Nhược nhảy xuống, ra sức kéo kéo eo, làm Lý Ngư nghĩ nó sắp nhảy dựng lên rồi. Làm vài động tác, hai mắt nó vừa mở đột nhiên như bị rút gân, lại nhắm lại.

- Nhưng ngoại trừ nhà của mình ra, những nơi khác ta đều không muốn đi. Hằng ngay cừ nhìn một thứ trong phòng quen thuộc không thể quen thuộc hơn trong lòng ta lại thấy buồn bã trống vắng, sợ hãi. Khi đó, ta mới mua tòa nhà này, nghĩ có thể tự giải sầu trong nhà của mình.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói chuyện, sau đó giống như con mèo của mình nàng lười biếng nằm xuống, gác vào ngực của Lý Ngư, gối lên trên đùi hắn, thoái mái nhắm mắt lại.

- Đáng tiếc, ta ở đây năm năm. Đi nhiều chỗ, cũng chỉ có con đường phía trước là quen thuộc, cũng chỉ có nơi này, đình viện này là quen thuộc, còn những nơi khác, ta đều chưa từng đến nhìn.

- Có tiền, thì tùy hứng!

Lý Ngư nghe ra sự thê lương trong câu nói của nàng, cũng không phải không đau lòng, nhưng vẫn không kìm nổi nghĩ: Thế giới của người có tiền, thực sự người phàm như chúng tôi không thể tưởng tượng đấy. Cái đó cũng giống như đại phú hào môn mua một chiếc xe sang trọng bản giới hạn cũng chỉ chỉ bày ở đàng kia, chưa từng ngồi lái lần nào.

Hai thứ không có gì khác biệt.

- Hài, cũng không có thể nói như vậy, thực ra có một chỗ ta đến rồi. Nhưng cũng chỉ đi một lần, sau lần đó, ta không đến đó nữa.

- Là nơi nào?

Lý Ngư nghe giọng nói của nàng đầy lưu luyến đa cảm thì tựa như gặp tình địch.

- Ấy, huynh nhất định muốn đi xem đấy.

Đệ Ngũ Lăng Nhược bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt hưng phấn:

- Đi, ta dẫn huynh đi!

Nàng đứng lên, kéo Lý Ngư chạy, tựa như một đứa trẻ.

Nàng đi guốc gỗ cao xỉ, để Lý Ngư cũng đi một đôi như thế, rất hiển nhiên, trong phòng này của nàng vốn không có guốc gỗ cho nam nhân, cho nên... Lý Ngư đi vào rất chật.

Lý Ngư đi guốc gỗ nhỏ chật, bị nàng kéo chạy ra ngoài.

Hai người nghe những tiếng cạch cạch của bước chân, giống như tiếng vọng âm nhạc trong phòng.

Qua hiên sảnh, hai người chạy tới hậu viện, hậu viện có một cửa nách nhưng lại bị khóa.

- Ôi chết!

Đệ Ngũ Lăng Nhược vỗ trán một cái, đầy ảo não.

Nhưng nàng rõ ràng không muốn chạy trở về gọi người làm mở khóa, bèn tìm tìm mấy chỗ, không ngờ phát hiện ở góc tường có một đống củi đã được bổ gọn gàng chất cao nửa người, trên đó còn có một chiếc búa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược chạy tới cầm búa lên, Lý Ngư hiểu ý tứ của nàng, không khỏi buồn cười.

- Nha đầu ngốc, cẩn thận rơi vào chân đấy.

Lý Ngư khẽ trừng mắt với nàng, vốn tưởng rằng mười năm, thiên tính hoạt bát rực rỡ của nàng sớm bị năm tháng hoàn toàn mài mòn rồi, nhưng xem dáng vẻ nàng lúc này, hắn rất lo lắng nàng sẽ dần dần lặp lại thiên tính đó, sau một năm nửa năm sẽ khôi phục lại tính tình tinh quái kia hoàn toàn.

Hắn nhận búa, liên tiếp bổ ba búa, cuối cùng bổ rơi ổ khóa đã hen gỉ kia, nhìn tình hình, đi lấy chìa khóa e là chưa chắc cũng mở ra được, bởi vì ổ khóa hen gỉ rất nhiều, chỉ có thể dùng búa đập ra.

Ổ khóa vừa rơi xuống đất, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền kéo tay Lý Ngư:

- Đi nào!

Cửa nhỏ đẩy ra kêu “két” một tiếng, hai người đi vào, vừa bước vào, toàn bộ bên trong rơi vào tầm mắt, Lý Ngư bỗng có loại cảm giác hít thở không thông. Dường như, trong một chớp mắt hắn lại xuyên việt về mười năm trước.

Một cây cổ thụ già, tán rộng.

Dưới tán cây, có một giếng nước hình Bát Quái.

Đây là một căn nhà cấp bốn, đây là nhà cấp bốn mà mười năm trước hai người họ đã gắn bó sinh tử khi ẩn thân.

Không ngờ Đệ Ngũ Lăng Nhược lại phục chế nó giống y như đúc.

Lúc này đây, không cần Đệ Ngũ Lăng Nhược thúc giục, Lý Ngư liền từng bước một đi qua, đi đến trước căn nhà kia, khẽ đẩy, cửa nhỏ mở ra, bụi bậm từ trên cửa bay xuống, Lý Ngư lẳng lặng chờ giây lát, mới đi vào, toàn bộ bên trong giống hệt nơi lúc trước hắn ẩn nấp.

Ánh mắt của Lý Ngư không khỏi đã ươn ướt.

Rất lâu sau đó, hắn hít vào một hơi thật dài, phía sau đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo của hắn, tiếng khóc khẽ vang lên vô cùng ấm ức.

Lý Ngư rốt cuộc hiểu được, vì sao nàng nói nàng chỉ thăm một lần rồi không bao giờ đến nữa. Bởi vì không dám, hoặc giả không muốn. Không muốn nghĩ đến, không muốn oán, mười năm này, thật sự là khổ nàng... Lý Ngư chậm rãi xoay người, ôm chặt nàng vào lòng, không khuyên nàng ngừng khóc, để mặc nàng trút nỗi lòng. Cảm xúc tích tụ lâu không tốt, thích hợp giải phóng thì rất hữu ích, đợi đến khi nàng khóc đến cùng cực rồi, hắn mới dịu dàng nói:

- Ngày mai hủy nó đi, ta đã trở về, không cần nó nữa.

- Ừ!

Đệ Ngũ Lăng Nhược cầm lấy vạt áo của hắn, lau nước mắt.

Lý Ngư buồn cười để mặc nàng, cầm tay nàng trở lại tiền sảnh.

Có lẽ là đã được Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ bảo, Lý Ngư không nhìn thấy một người làm nào.

Hai người cầm tay nhau đứng trước đình viện.

Hồi lâu, Lý Ngư xúc động thở dài:

- Thật sự là một tòa nhà đẹp, đẹp như tranh vẽ. Khiến người ta vừa thấy là muốn vào ở.

- Tốt! Vậy ngươi vào ở đi, dù sao cũng rộng lớn lắm.

Đệ Ngũ Lăng Nhược cười như một tiểu hồ ly, nước mắt vẫn dính trên mặt nhưng nàng cũng không đi trang điểm lại, đại khái là rất tự tin vào dung nhan của mình. Đương nhiên, nàng cũng nói, bọn thủ hạ đang chuẩn bị nước nóng để tắm rồi, ăn xong bữa tối thì tắm rửa. Vừa nghe thế, Lý Ngư đã lòng hươu dạ vượn, tưởng tượng lung tung.

- Ừ, ta sẽ vào ở. Mà ta muốn vào ngay cơ.

Lý Ngư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Lăng Nhược, trong ánh mắt như có hai ngọn lửa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thông minh vừa nghe một câu hai nghĩa của hắn là hiểu ngay.

- Xấu xa!

Nàng giả vờ giận đưa tay muốn đánh, lại bị Lý Ngư bắt được.

Lý Ngư cố nhịn cười:

- Không muốn à, thế ta đi về đây.

- Huynh…

- Lưu hoàng thúc còn ba lần ở lều cỏ, ta cũng cần có chút thành ý. Để ta ra rồi lại vào.

- Ta thèm vào…

- Ta hồi hộp lắm rồi!

- Vô sỉ, đừng nói nữa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược đỏ mặt, xấu hổ vùi hai má vào trong ngực của hắn, nói lại câu nói của mười năm trước:

- Người ta còn đói bụng, hơn nữa không tắm rửa đâu!

Bình Luận (0)
Comment