Chương 4: Trẫm muốn ân xá, ý khanh như thế nào?
Đại Hoằng hòa thượng khoanh chân ngồi một chỗ, một bộ dáng trang nghiêm, vừa nhìn thấy ánh mắt Lý Thế Dân, không kìm nổi có chút xấu hổ hắng giọng nói:
- Bần tăng …bần tăng tay nghề khá khéo léo, hay giúp đỡ người khác làm “Côn nghiệm” sử dụng khi ra ngoài làm ăn, được sử dụng như giấy phép kinh doanh cho nên.. khụ! Phạm vào tội tạo ấn phù giả, phán quyết hình phạt treo cổ.
Lý Thế Dân nặng nề hừ một tiếng, nhìn về phía ông chủ câu lan viện Đạo Đức phường – Mỹ Nhiêm Công Khang.
Ông chủ Khang vén chòm râu, bùi ngùi thở dài nói:
- Ta… lúc dạy đồ đệ có chút mạnh tay, đánh chết một tên cố chấp không chịu học nghề. Lại bị người của Triệu gia tố cáo nuôi dưỡng độc xà, có ý đồ hại người. Kỳ thật lão phu chỉ là chiêu mộ một người huấn luyện xà Thiên Trúc, muốn dùng để biểu diễn mà thôi, hài!
Ông chủ Khang thở dài một tiếng, lắc đầu không nói. Người đến học nghề phần lớn đều là những đứa trẻ trong gia đình nghèo khổ không thể nuôi nổi chúng nó, mới bán cho gánh hát, bình thường đều lập khế ước sinh tử, đánh chết không kiện cáo. Nhưng nếu thật sự đánh chết người thì vẫn bị quan phủ tra hỏi, chẳng qua bình thường sẽ xét giảm hình phạt, không bị phán tử hình.
Nhưng ông chủ Khang vì muốn có tiết mục độc đáo, cự nhiên lại nuôi rắn, việc này vô cùng nguy hiểm. Theo luật Đại Đường, nuôi dưỡng, huấn luyện độc thú, độc trùng đủ để nhận định có ý đồ hại người, không cần có người bị hại tội danh cũng được thành lập, kẻ phạm tội cùng với kẻ huấn luyện đều bị phạt treo cổ.
Ông chủ Khang có chiêu mộ người huấn luyện rắn độc, người của Triệu gia lại một mực cho rằng ông chủ Khang có ý đồ hại đối thủ cạnh tranh là bọn họ, mà con rắn độc của ông chủ Khang lại bò qua lớp học của Triệu gia, ông chủ Khang chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Người què Mã Hồn Nhi che mặt, nặng nề hừ một tiếng nói:
- Mỗ, Khai Phong phủ không một người nào thiện lương, vì làm công mà bị tật nguyền. Huyện úy Quách Tước tham ô phần tiền trợ cấp của ta, ta đến lý luận với hắn nhưng không được, đã muốn làm thịt tên cẩu quan này, đáng tiếc chỉ cắn đứt một tai của hắn liền để hắn chạy thoát. Ta đi đứng không tiện, không thể đuổi theo, giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy đáng tiếc!
Mã Hồn Nhi ngửa mặt lên trời thở dài:
- Đáng tiếc! Đáng hận!
Dĩ hạ phạm thượng, đó là tội bất nghĩa, hạ nhân mà giết thượng quan, nếu đối phương chỉ bị thương mà không chết, cũng bị xử phạt treo cổ. Nếu đối phương mất mạng, vậy liền không được toàn thây, phải phán trảm hình. Cho nên, tên Quách Tước kia tuy chưa chết nhưng Mã Hồn Nhi cũng phải chết.
Kim Vạn Lưỡng dáng người vạm vỡ lớn tiếng nói:
- Chúng tôi là một băng trộm, có được một mối làm ăn lớn, đáng tiếc thất thủ, bị bắt. Hàng hóa ta trộm được giá trị bằng với năm xấp tơ lụa cho nên bị phán tử hình! Hắc!
Theo Đường luật, kẻ trộm đánh cắp tài vật, giá trị hơn ba xấp tơ lụa phải phán treo cổ, hàng hóa Kim Vạn Lượng trộm bằng với năm xấp tơ lụa, tự nhiên chỉ có thể là tội chết không tha.
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hoa Lâm nãy giờ vẫn giữ im lặng. Tiểu tử này tuổi xấp xỉ với Lý Ngư, chỉ có điều khung xương nhỏ, yếu ớt, vai hẹp, ngũ quan so với nữ tử còn thanh tú hơn. Vừa rồi nghe mọi người nói đến tội danh của mình, gã cũng có chút ngập ngừng bất an, lúc này mọi người đều nhìn gã, khuôn mặt thanh tú của Hoa Lâm liền đỏ ửng.
Thấy gã ấp a ấp úng không chịu mở miệng, Kim Vạn Lượng vỗ mạnh vào bả vai của gã:
- Này! Mẹ nó đều sắp phải chết rồi, còn gì không thể nói cớ chứ. Tiểu Lâm tử, rốt cuộc ngươi phạm vào tội gì thế, nhìn dáng vẻ của ngươi còn thẹn thùng hơn so với khuê nữ, dù sao cũng không phải là giết người cướp của chứ?
Hoa Lâm mặt đỏ bừng, cúi đầu, dường như muốn đem đầu giấu vào đũng quần, âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói:
- Tôi…tôi bị ma quỷ sai khiến, có quan hệ bất luân với Cửu di nương…
Thanh âm của gã thật sự quá nhỏ, không chỉ có Lý Thế Dân ngồi bên ngoài hàng rào không thể nghe rõ, mà ngay cả lão Phạm đồ tể ngồi bên cạnh cũng không thể nghe rõ, tên què Mã Hồn Nhi không kiên nhẫn hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút!
Nhưng Kim Vạn Lượng ngồi kế bên Hoa Lâm lại nghe rõ ràng. Kim Vạn Lượng lớn tiếng nói:
- Tiểu Lâm tử nói, hắn quan hệ với tiểu thiếp thứ chính của cha hắn á!
Một tiếng kêu của Kim Vạn Lượng toàn bộ đại lao lập tức lặng ngắt như tờ.
Đều nói thời Đường tuy nếp sống có chút phóng khoáng, nhưng quan phủ kỳ thật vẫn không thể dung túng cho loại hành vi này, dù sao cũng bị coi là thông dâm. Cho dù đối phương là người đã thành thân hay chưa, một khi bị bắt, đều phải bị nghiêm trị, mà đây đối phương lại là người nhà, kia cũng đủ để tử hình.
Chuyện như thế thật khó nói với người khác, cũng khó trách Hoa Lâm xấu hổ như vậy.
Lý Thế Dân nghe xong lý do phạm tội của tám tử tù phòng thứ hai, không khỏi lắc đầu, lặng yên đứng lên.
Lý Thế Dân bước ra ngoài, Hà huyện lệnh lập tức nhắm mắt theo sát phía sau.
Lý Ngư còn chưa từ bỏ ý định, lấy hết can đảm hô lớn:
- Vị quý nhân này, từng lời từng chữ của tại hạ đều là thật! Phiền ngài sau khi ra ngoài, nhất định phái nói chuyện này cho người khác biết, tốt nhất là ghi chép lại, ghi thành truyền thuyết, nhờ ngài đó, nhờ ngài đó…
Giáp mặt với hoàng đế, đám lính cai ngục không dám làm càn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngư, nhưng không vung côn lên đánh. Lý Thế Dân nghe câu nói “điên điên khùng khùng” của Lý Ngư nhưng chỉ dừng chân một chút liền bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài huyện ngục, giữa đồng hoa cỏ nội, Lý Thế Dân bỗng dừng bước. Hà huyện lệnh vội bước đến bên cạnh y, khẽ khom người, chờ lệnh.
Lý Thế Dân khoanh tay nhìn ong bướm bay lượn giữa cánh đồng hoa, trầm ngâm một lúc sau, chậm rãi nói:
- Kẻ làm vua, chỉ muốn khoan dung độ lương. Nếu không có lục hình, thậm chí đánh đập, cũng không muốn dùng. Lời này có thể tin được không?
Hà huyện lệnh xuất thân tiến sĩ, đầy bụng kinh luân, đối với điều này cũng vô cùng rõ ràng:
- Xưa nay, đế vương lấy giết chóc lập uy, nhưng lại không thể an dân. Thần thấy Tùy Dương đế khi có được thiên hạ, cũng có được uy nghiêm lớn. Nhưng quan lại dân chúng phạm pháp ngày càng nhiều. Nay bệ hạ lấy khoan dung độ lượng cai trị thiên hạ, vạn họ được yên ổn. Hạ thần mặc dù ngu muội, nhưng vẫn thấy được ân tạo.
Lý Thế Dân gật gật đầu nói:
- Trẫm kế thừa ngôi vị đã được 6 năm, thức khuya dậy sớm chưa từng nhàn nhã. Nhưng từ năm ngoái thu quyết phạm nhân, cho tới nay đã được một năm, trong lao ngục có ba trăm chín mươi tên tử tù, hoặc là dân khốn khổ, hoặc là dân ngu muội. Có lẽ là trẫm giáo hóa cô phương, không thể làm cho trăm họ an cư lạc nghiệp!
Hà Thiện Quang hạ thấp người nói:
- Lấy uy hình trị thiên hạ không thể lâu dài. Nhưng ân uy cùng sử dụng, không có khiếm khuyết. Người có thất tình lục dục, ngay cả người giàu có yên vui cũng khó tránh khỏi có người không biết thỏa mãn, phạm vào quốc pháp, chỉ là bệ hạ chưa từng trải qua mà thôi!
Lý Thế Dân khẽ lắc đầu:
- Hôm nay trẫm tra hỏi sáu tên tử tù, nhìn thấy số phận của những phạm nhân này còn kém hơn cả năm trước, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên mới đến Tường An ngục này của ngươi một chuyến.
Lý Thế Dân nói với Hà Thiện Quang:
- Hà Minh phủ!
Hà Thiện Quang hạ thấp người chắp tay nói:
- Có thần!
Lý Thế Dân nói:
- Quốc pháp tuy không tha nhưng lòng trẫm không đành. Trẫm muốn để cho họ sống thêm một năm, thả ba trăm chín mươi tên tử tù cho họ trở về nhà, đoàn tụ với người thân, hạn tới thu quyết năm sau, lại trở về kinh chịu tội. Như thế nào?
Hà Thiện Quang giật mình kinh hãi, khẩn trương chắp tay nói:
- Bệ hạ lời nói ngàn vàng, quyết định sinh tử. Nếu muốn ân xá tử tù, thần hiển nhiên không dám ngăn cản. Nhưng, những tên tội phạm này đều là tử tù, một khi thả ra, lại không có ai coi giữ, ai lại không ham sống sợ chết chứ? Năm sau thu quyết, bọn họ có thể khoanh tay chịu chết không?
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Từ xưa đến nay, một người vì mọi người, vương triều luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, có truyền thống yêu dân. Trẫm thành tâm đối đãi bọn họ, bọn họ sao lại không biết cảm ơn? Hành động này của trẫm vì muốn giáo hóa thiên hạ, trẫm tin, cho dù trong đó có người ham sống sợ chết, trốn ở rừng sâu, không muốn đền tội, nhưng cũng có người không phải như vậy, cuối cùng đa số sẽ như vậy!
Hà Thiện Quang thầm nghĩ: “Hoàng đế nói nghe nhẹ nhàng quá, hiện giờ thả bọn họ ra, nói bọn họ ngày thu quyết năm sau quay về chịu tội? Ai sẽ đồng ý? Còn nói cái gì đại đa số tử tù sẽ theo hẹn quay về chịu hình, không phải quá tự tin rồi.”
Hà Thiện Quang còn muốn khuyên can, nhưng Lý Thế Dân nhướng lông mày lên, quả quyết nói:
- Ý trẫm đã quyết! Tuyên chỉ đi!