Chương 5: Ngày mùng 9 tháng 9, cùng được thả ra
Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang đờ đẫn đứng ở trong đại lao, sau ông là đội trưởng nhà lao và hai đội ngục tốt.
Hà Huyện lệnh cao giọng:
- Thánh dụ vừa rồi, các ngươi nghe rõ rồi chứ? Bệ hạ nhân từ mới để các ngươi sống thêm một năm nữa. Các ngươi hãy trở về nhà đoàn tụ với người thân đi, di nguyện gì chưa xong thì cũng tranh thủ hoàn thành đi. Ngày này sang năm, các ngươi phải tuân theo luật pháp, quay trở lại ngục huyện Trường An này để thụ án. Hiểu chưa.
Tất cả tử tù đều bám chặt vào thanh cửa sắt nhà lao, ra sức áp đẩy mặt mình ra phía ngoài giống như Lý Ngư vừa rồi túm lấy mắt cá chân Lý Thế Dân ra, làm cả gương mặt bị thay đổi, trong đôi mắt ánh lên tia sáng nóng bỏng.
- Hà Minh phủ, ông nói cái gì? Vị quý nhân áo vàng kia vừa nãy…vừa nãy chính là đương kim Hoàng đế ư?
- Đúng vậy!
- Hoàng đế hạ chỉ thả hết chúng tôi ra à? Yêu cầu chúng ta mùng 9 tháng 9 sang năm tự quay lại kinh sư chịu hành hình à?
- Đúng vậy!
- Tôi…chúng tôi rời khỏi nhà giam, vậy không có ai giám thị đốc lĩnh ạ?
- Không.
- Chúng tôi có phải mang theo gông cùm rời khỏi không?
- Không.
- Vậy…vậy... nếu mùng 9 tháng 9 sang năm chúng tôi không quay lại thì có liên lụy đến thân nhân xóm giềng không?
Hai má Hà huyện lệnh co giật vài cái:
- Vẫn còn nghĩ đến cái này mà không về à? Bệ hạ thật sự…Ôi!
Hà Huyện lệnh cắn chặt răng, lắc lắc đầu:
- Không!
- Vạn tuế! Vạn tuế! Ngô hoàng nhân từ, Hoàng thượng vạn tuế!
Lập tức một người giọng khàn khàn kêu to lên, sau đó toàn bộ người trong các phòng giam đại lao không hẹn cùng kêu lên.
Rất nhiều người quỳ xuống, khóc to. Mà ngay cả tên thiết tặc Kim Vạn Lưỡng bất cần chống đối ở pháp trường cũng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Không sợ chết không có nghĩa là muốn chết, khi họ nghĩ thời điểm cái chết đã tới, bất kể thiện hay ác, chỉ sợ ý niệm nhiều nhất chính là nghĩ về toàn bộ cuộc đời mình mà lưu luyến cuộc sống với người thân.
Hiện tại họ không ngờ có thể hoãn thi hành hình phạt một năm, rời khỏi đại lao toàn tụ với gia đình, có thể để họ đi làm những chuyện chưa hoàn thành, dù con người coi thường cuộc sống như nào cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống.
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
- Ngô hoàng nhân từ!
- Long ân Hoàng đế, thảo dân suốt đời không quên!
Trong từng phòng giam, rất nhiều người dập đầu như bằm tỏi, gào khóc.
Hà Thiện Quang hít sâu một hơi, cắn chặt răng nói:
- Mở cửa lao!
Hai đội ngục tốt bước đi lên, từng phòng giam được mở ra, các phạm nhân giật mình nhìn cửa lao rộng mở, có người thử thăm dò cẩn trọng bước ra ngoài, đám lính canh ngục vẫn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không thấy.
Vẻ nghi hoặc khó tin của các phạm nhân lập tức biến thành niềm vui sướng, ai nấy đều lao như điên ra ngoài, càng ngày càng có nhiều phạm nhân chạy ra khỏi nhà giam, vượt qua đội ngũ bên ngoài, vút qua Huyện thái gia Hà Thiện Quang như hồng thủy xông ra ngoài. Hà Đại lão gia đứng đó, bả vai thỉnh thoảng bị thân thể bẩn thỉu của phạm nhân đụng vào, cả người hơi lảo đảo nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì.
- Thiên tử hồ đồ! Hôm nay thả những người này ra, mùng 9 tháng 9 sang năm có được bao nhiêu người quay lại chứ?
Phạm nhân phòng giam số 2 cũng hoan hô nhảy nhót như điên lao ra ngoài, chỉ có Lý Ngư ngẩn ra đứng ở đó, không biết nên làm gì.
“Thả? Không ngờ hoàng đế thả chúng ta ra? Vừa rồi người nghe mình kể chuyện kia…chính là Thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân! Không ngờ mình lại được gặp Đường Thái Tông trong lịch sử! Mình thật lợi hại!”
Lý Ngư đang suy nghĩ thất thần thì lão Phạm đồ tể đang chạy ra cửa đột nhiên lại xông lại, nắm chặt tay Lý Ngư, lắc rất mạnh.
Lý Ngư ngạc nhiên hỏi:
- Ông làm gì thế?
Lão Phạm đồ tể cười chân thật:
- Cánh tay này của ngươi đã nắm chân rồng đó! Ta muốn lây chút may mắn! Ta muốn lây chút may mắn!
Lão Phạm đồ tể nói xong cười ngây ngô chạy ra ngoài.
Nghe lão Phạm nói vậy, Lưu lão đại, hòa thượng Đại Hoằng, Khang Ban chủ, người què Mã đều xông đến cầm tay Lý Ngư, sau đó cười như điên rời khỏi.
Lý Ngư đứng ở cửa nhà lao chả khác gì nhân viên tiếp khách bắt tay với hầu hết mọi người cùng bị giam giữ. Đợi tất cả đi hết rồi mới đờ đẫn đi ra ngoài, cứ như đang nằm mơ.
……………………………………
“Bách thiên gia tự vi kỳ cục
Thập nhi nhai như chủng thái huề
Diêu nhận vi vi nhập triều hỏa
Nhất điều tinh túc ngũ môn tây”
Đại Đường, Trường An đông tây dài mươi cây số, nam bắc dài chín ngàn mét, rộng gấp đôi so với Tây An thời Minh triều, tường thành đất vàng cao sáu mét, tất cả đều được đắp bằng gạch thành. Mỗi một mặt tường thành đều có tòa thành môn, đặc biệt Minh Đức môn ở thành nam là to lớn đồ sộ nhất.
Lý Ngư đứng trên phố Chu Tước dài 5000m, chiều rộng một trăm năm mươi lăm mét, lớn gấp đôi phố Trường An Bắc Kinh đời sau, đỡ đẫn nhìn người Đại Thực đầu đội mũ trắng đang dắt lạc đà, váy quả lựu đỏ thẫm, cùng màu với thắt lưng thêu hoa trên eo, mặt được che một chiếc khăn sa mỏng màu trắng, chiếc eo thon nhỏ mềm mại khẽ đong đưa như làn sóng nhẹ.
Nếu không phải vẫn còn người dân Trường An, kỹ nữ linh nhân, văn nhân nhã sĩ, đạo trưởng xuất gia có gương mặt giống hắn, có ngôn ngữ giống hắn, Lý Ngư còn tưởng mình đang lạc vào một nước dị vực nào đó rồi.
Những tử tù bị giam giữ trong ngục Đại Lý Tự, ngục Kinh Triệu phủ, ngục huyện Trường An, ngục huyện Vạn Niên được thả ra, chuyện đầu tiên họ muốn làm là về nhà của mình, đi gặp người thân của họ, mà Lý Ngư lại không có chỗ nào để đi.
Hàng trăm nhà giống như bàn cờ vây, mà hắn, là quân cờ đáng nhẽ không nên xuất hiện trên bàn cờ này.
Lý Ngư láng máng nhớ đến tin tức nghe được trong tù, nói có người từ nhỏ ngồi tù đến gần hết đời, kết quả rốt cuộc khi được phóng thích người đó không muốn về, bởi vì ông ta đã không thể thích ứng với thế giới bên ngoài như nào, không biết nên sống ở thế giới bên ngoài như thế nào. Hiện tại, hắn cũng có cảm giác như thế, trời đất bao la nhưng hắn không biết nên đi về đâu. Thật ứng với câu thơ: “Nghĩ rằng trời đất mênh mông, riêng ta lòng đau mà rơi nước mắt.”
(Bài Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang)
Đúng lúc này trên con đường cái Chu Tước đang có một chiếc xe bò chậm rãi đi đến, trên xe là hai tú sĩ mặc đạo phục, một người gần ba mươi, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, một người tầm hai mươi, môi hồng răng trắng, mặt mày tuấn lãng. Hai người thi thoảng chụm đầu thì thầm cười nói, khi thì nhìn chung quanh.
Thiếu niên môi hồng răng trắng bỗng nhiên liếc nhìn Lý Ngư, ánh mắt vốn đã xẹt qua gương mặt hắn chợt nhìn lại, cẩn thận đánh giá ngay sau đó lộ vẻ hưng phấn, kéo kéo tay tú sĩ trung niên, kích động kêu lên:
- Thiên Cương huynh, huynh nhìn người kia đi, mau nhìn người kia đi.
Tú sĩ trung niên quay đầu lại, lười biếng nhìn Lý Ngư, phản bác lại:
- Ta nói này Thuần Phong, giờ sao khẩu vị đệ lại nặng như thế chứ, cũng chẳng phải nữ tử thanh xuân quyến rũ gì, ta nhìn hắn làm gì?
Thiếu niên thanh tú vỗ tay cười to:
- Ha ha! Sư huynh, lần này huynh đúng là mắt kém rồi. Huynh nhìn lại cho kỹ người đó đi, xem tướng mạo có điểm gì khác biệt không?