Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 6 - Chương 6: Chu Tước Có Thể Sống, Thương Long Hẳn Phải Chết

Chương 6: Chu Tước có thể sống, Thương Long hẳn phải chết
Chương 6: Chu Tước có thể sống, Thương Long hẳn phải chết

Chương 6: Chu Tước có thể sống, Thương Long hẳn phải chết

hiếu niên tuổi đôi mươi nhấc chân đạp hai phát lên sàn, phu xe bò lập tức ghìm xe lại. Hai người trên xe bò cùng nhìn Lý Ngư đang thất thần đứng trên đường cái Chu Tước, mặt quay về hướng nam lưng đưa về hướng bắc, vẻ mặt đờ đẫn.

Hai người trên xe bò, người lớn tuổi tên Viên Thiên Cương, người trẻ tuổi tên Lý Thuần Phong. Viên Thiên Cương vốn đệ tử Nho gia, sau lại bái một vị cao tăng trên núi Nga Mi học tập võ nghệ, tiếp đó lại theo Dược Vương Tôn Tư Mạc học tập y thuật, rồi lại theo cha của Lý Thuần Phong Lý Bá học đạo thuật, sở trường Nho đạo Tam gia, vô cùng tài giỏi. Trước đây Viên Thiên Cương đảm nhiệm Huyện lệnh huyện Hỏa Tỉnh thuộc hạ huyện của Cung Châu Kiếm Nam Đạo, lần này mãn kỳ nhậm chức, Lý Thế Dân cũng nghe nói đến Viên Thiên Cương biết thiên văn, hiểu địa lý, đạo pháp cao thâm, cho nên ra lệnh cho y vào kinh báo cáo công tác, đồng thời đích thân kiểm tra đánh gia, lấy tư phân công. Mà Lý Thuần Phong là con ruột của Lý Bá, sư phụ của Viên Thiên Cương, dĩ nhiên sẽ tiểu sư đệ của y rồi.

Nhưng Lý Thuần Phòng còn phát triển sớm hơn cả sư huynh gã, Lịch Pháp của Đường Sơ vẫn đang dùng là “Mậu dần nguyên lịch”. Bộ lịch pháp này tồn tại chỗ thiếu sót, Lý Thuần Phong đã tỉ mỉ nghiên cứu, đề xuất ý kiến sửa đổi, sau đó tiến hành hoàn thiện. Biên soạn lịch pháp là môn học chuyên biệt, học giả bình thường rất khó hiểu nắm bắt, mà Lý Thuần Phong tuổi còn trẻ nhưng lại có tài nghệ cao thâm về thiên văn học, dĩ nhiên dẫn đến sự chú ý của Lý Thế Dân đang khát hiền tài, bởi vậy đã trao tặng gã Tướng Sĩ Lang, nhậm chức Thái Sử Cục.

Sư huynh vào kinh, Lý Thuần Phong vui mừng khỏi nói, bèn đích thân ra ngoài Thập Lý Đình ở thành nam để đón.

Viên Thiên Cương nghe Lý Thuần Phong nói vậy bèn nhìn lại Lý Ngư cẩn thận đánh giá vài lần, khẽ mỉm cười, nói:

- Tướng mạo kẻ này thì có điểm gì đặc biệt cơ chứ?

Lý Thuần Phong không tin sư huynh lại không thể nhìn ra như thế. Khi phụ thân Lý Bá vào kinh biên soạn sách đã không chỉ một lần từng khích lệ gã, nói đạo pháp của sư huynh gã hơn xa gã. Lý Thuần Phong biết sư huynh đang kiểm tra mình, bèn nói:

- Kẻ này chết sớm, nhiều tai nhiều kiếp, cả đời chìm nổi. Hơn nữa nhìn kỹ gương mặt hắn thì rõ ràng giờ hắn đã là người chết rồi nhưng hắn lại vẫn đang sống, chẳng phải kỳ lạ hay sao?

Viên Thiên Cương hé mắt, mỉm cười nói:

- Nếu ta không nhìn lầm thì kẻ này sống đến hôm nay vừa lúc chịu đủ tai ương chín chín tám mươi mốt ngày lao ngục, sát khí tại hai đầu lông mày cơ bản đã được hóa giải. Hôm nay là mùng 9 tháng 9, là ngày cực kỳ may mắn được phóng thích, hết cùng lại thông, tai ách đã giải.

Lý Thuần Phong cười ha hả, nói:

- Tai ách đã giải ư? Đệ thấy chưa chắc đâu. Lúc này hắn đang đứng trên đường cái Chu Tước đầy do dự, không biết đi đâu. Đường cái Chu Tước thông suốt bắc nam, Càn tại Bắc, Khôn ở Nam, Càn Khôn là thiên địa, là nhật nguyệt, là âm dương, là sinh tử, hắn đang đứng ở trước cửa sống chết đó.

Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười, nói:

- Hướng nào sinh, hướng nào tử đây?

Lý Thuần Phong đáp:

- Hướng nam là Chu Tước, mà lúc này hắn đứng ở đường cái Chu Tước đối mặt với Kinh sư, cho nên hướng nam, có thể mượn sinh khí của đường cái Chu Tước mà tìm được đường sống. Nhưng đường sống này lại chỉ có được một năm thôi! Nếu hắn hướng về ba hướng khác thì ngay cả đường sống một năm cũng không có! Nhất là hướng đông, hướng đông là Thương Long, tương hỗ với khí chân long thiên tử, nếu hắn đi về hướng đông nội trong ba ngày nhất định sẽ chết tức tưởi.

Viên Thiên Cương khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra tia khen ngợi. Tiểu sư đệ này quả nhiên thiên tư thông minh, tuy chỉ hai mươi tuổi nhưng phương diện tướng thuật không hề kém y chút nào, có điều vẫn mang tâm tính thiếu niên, thích khoe khoang, còn phải tôi luyện nhiều nữa.

Lý Thuần Phong thấy Viên Thiên Cương gật đầu, vui mừng hỏi: - Tiểu đệ nói đúng phải không? - Sau đó lại hơi chút tiếc nuối: - Đệ thấy người này có duyên hợp mắt đệ nên muốn chỉ điểm cho hắn một chút, tránh cho hắn đi lầm đường mà uổng mạng.

Viên Thiên Cương ngăn lại:

- Từ đã! Thuần Phong, đệ lỗ mãng rồi. Sống chết có số, chớ có can thiệp vào thêm.

Viên Thiên Cương nhìn Lý Ngư thật lâu, nói:

- Hắn cứ đứng tại đó, chưa quyết định đi về đâu, không chừng đó là ý trời. Cứ để hắn lựa chọn đi, ta và đệ đừng ngông cuồng can thiệp. Đi thôi.

Viên Thiên Cương đạp đạp chân vào sàn, phu xe vung roi, con bò gia chậm rãi cất bước.

Trong lòng Lý Ngư mờ mịt không biết nên đi về đâu, sầu tư chuyện đã qua, sống mũi cay cay, hai mắt ươn ướt, bả vai bỗng bị người ta vỗ một cái, hắn quay đầu lại, chính là bác lái đó Lưu Vân Đào. Lưu Vân Đào vui vẻ hỏi Lý Ngư:

- Tiểu huynh đệ, sao vẫn chưa về nhà thế?

Lý Ngư ngạc nhiên hỏi:

- Lưu lão đại, ông còn chưa đi ư?

Lưu lão đại nói:

- Ta đi tìm bằng hữu mượn chút lộ phí rồi đi sẽ cầu Bá đón thuyền, đi về phía đông, rồi về Lạc Dương. Nhà của ngươi ở đâu, có cùng đường với ta không?

Lý Ngư hơi dao động, nếu không có nơi để đi, sao không đồng hành cùng Lưu lão đại. Cứ theo ông ta vài ngày, đợi quen thuộc thế giới này rồi mới quyết định cũng không muộn, nói không chừng còn tìm được cách để trở lại thế giới tương lai.

Nhưng đang định lên tiếng thì một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong đầu hắn, chính là mẹ hắn, nNgày đó khi hắn bị áp giải trong xe chở tù vào kinh mới chỉ gặp qua bà một lần.

Ngày đó là một ngày mưa rơi tầm tã, bà chạy trốn trong mưa, ngã sấp ngã ngửa, lại bò dậy, lại bị ngã, lại bò lên, cả người lầy lội, nước mặt chan hòa cùng nước mưa, tiếng khóc thảm thiết đó như vẫn quanh quẩn bên tai hắn, bỗng trong lòng hắn chợt thấy lo sợ.

Lý Ngư do dự một chút rồi lắc lắc đầu, nói:

- Nhà của tôi ở đường Kiếm Hiến Lợi Châu Phủ, đi về phía nam, không cùng đường.

Lưu lão đại nhìn thần khí kỳ lạ của hắn, bật cười nói:

- Ha ha! Nhìn bộ dạng ngươi sao lại thấy kỳ lạ thế, không biết còn tưởng rằng là người đời sau xuyên ngàn năm đến đấy đó?

Lý Ngư giật nảy mình, vốn cho rằng hắn phải chết, hắn ước gì toàn bộ thiên hạ đều biết hắn xuyên qua đến, dấu ấn để lại cho hắn là khoảnh khắc ngắn ngủi dừng ở không trung, hiện giờ có thể không chết, sao hắn có thể tiết lộ ra bí mật này được.

Lý Ngư lập tức chối bỏ:

- Đương nhiên không phải! Tôi ở trong lao cố ý nói vậy, vốn hy vọng…

Lưu lão đại chỉ vào hắn cười khà khà:

- Ta biết ngay tiểu tử ngươi nói hươu nói vượn mà. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta chỉ hận không thể chắp cánh bay về nhà rồi, mùng 9 tháng 9 sang năm, huynh đệ chúng ta lại gặp nhau nhé!

Lý Ngư ngây ra, kinh ngạc hỏi:

- Mùng 9 tháng 9 sang năm? Ông định…quay lại thật ư?

Lưu lão đại cũng ngớ ra:

- Đương nhiên rồi. Lúc ở trong lao chúng ta đều đã thề với ông trời rồi mà. Hoàng đế khai ân cho chúng ta sống thêm một năm, để chúng ta có thể giải quyết những tâm nguyện chưa làm xong, sao chúng ta có thể heo chó cũng không bằng nói mà không giữ lời được cơ chứ?

Lưu lão đại dùng ánh mắt đầy kỳ lạ nhìn Lý Ngư, rồi đột nhiên chỉ vào hắn, nói:

- Ngươi không định chuồn đi không quay lại đấy chứ?

- Không, đương nhiên không rồi!

Lý Ngư bị ông ta nói toạc móng heo thì sợ hãi lắc đầu phủ nhận.

Lưu lão đại nghiêm trang nói:

- Ta nói ngươi biết, không ai được bất tín. Chúng ta đã chết một lần rồi thì phải hiểu, con người được sống chuyện quan trọng nhất không phải để thở mà là phải sống cho ra sống. Con người lo chuyện sống chết không làm được gì đau.

Lý Ngư xấu hổ liên tục thanh minh, Lưu lão đại nhìn hắn vài lần, hừ một tiếng rồi bỏ đi, thái độ hoàn toàn khác với vừa nữa.

- Con người không thể bất tín? Vì một chữ tín mà phải mất mạng hay sao chứ!

Lý Ngư không cho là như vậy. Tuy nhiên, nếu không có chỗ để đi, hắn quyết định không ngại đi về phía nam, đi Kiếm Nam, đi Lợi Châu, đi nhà của Lý Ngư. Bất kể thế nào, hắn phải mượn thân thể của Lý Ngư mới có thể sống sót. Trong ký ức của hắn, mẹ của Lý Ngư trải qua chiến loạn, cũng chỉ có một mình Lý Ngư là người thân duy nhất, không kể thân quyến.

Tuy rằng hắn không phải Lý Ngư, nhưng trí nhớ của Lý Ngư gây cho hắn một loại cảm xúc mãnh liệt. Nếu hắn không làm gì cho mẹ của Lý Ngư thì lương tâm hắn không được bình yên. Hắn đi Lợi Châu, lấy danh nghĩa của Lý Ngư, để người mẹ đau khổ đáng thương của Lý Ngư biết con mình vẫn còn sống.

Có lẽ, hắn còn có thể tận hết sức tích lũy một khoản tiền cho mẹ của Lý Ngư, vậy thì đến mùa thu hành quyết sang năm hắn sẽ thay tên đổi họ, dù chạy trốn nơi chân trời góc bể lương tâm cũng có thể được an lành. Nghĩ đến đây, Lý Ngư đã quyết định, ngẩng đầu, nhìn đường cái Chu Tước khí thế rộng rãi thẳng tắp kia.

Đã không có nơi để đi vậy thì đi hướng nam, hoàn thành tâm nguyện cho chủ nhân của thân thể này, giải quyết xong, từ nay về sau sẽ được tự do tự tại rồi!

Bình Luận (0)
Comment