Chương 411: Lại muốn chém đầu
Cuộc sống của Lý Ngư, hiển nhiên không đơn giản như Dương Thiên Diệp tưởng tượng. Sáng sớm vừa tới Thái Thường Tự điểm danh, hắn đã bị La chủ bộ phái vào nội cung.
Ti nhạc, Ti tán hai nữ quan được Hoàng hậu nương nương chỉ định, sáng sớm cũng đang chờ ở đó. Hai vị nữ quan này đều không đến bốn mươi tuổi, một người thì mặt tròn, người béo. Trong lúc rảnh rỗi, liền thích soi cái gương bên cạnh, vừa soi vừa nặn mụn, căn bản không coi ai ra gì.
Người kia rất gầy yếu, trên mặt có rất nhiều mụn nhọt, thoạt nhìn nội tiết có chút mất cân đối. Ngồi ở đó, thần sắc cẩn thận, nghiêm túc, vừa thấy liền biết là không dễ nói chuyện.
Kỳ thật, nữ nhi gia độc thân cũng không phải là chuyện gì lớn, ít nhất ở hiện đại thì không phải vấn đề gì. Bởi vì cuộc sống và sự nghiệp của các nàng cũng có thể có rất nhiều màu sắc, những thứ đó cũng có thể phân tán tinh lực và điều tiết tâm tình của các nàng. Hơn nữa, độc thân, cũng không có nghĩa là nàng nhất định không có sinh hoạt tình dục.
Nhưng ở thời đại này thì lại không giống vậy, nếu như không giúp chồng dạy con, không có cá nước thân mật, nữ nhân gần như không có việc gì để làm. Hơn nữa toàn bộ sự phân biệt xã hội từ sinh lý đến tâm lý, đối với nữ nhân đã gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Lý Ngư biết những nữ quan cung đình này đã dành gần như toàn bộ cuộc đời của họ trong thâm cung, tính tình phần lớn có chút cổ quái. Thấy hai người phớt lờ hắn, vui vẻ thanh nhàn, sau khi hướng về phía đối phương thông báo thân phận liền ngồi xuống, lúc đầu còn muốn lấy trống nhạc của Cát Tường để biểu hiện, muốn giả vờ bắt chước.
Nhưng khi hắn vô thức dùng đốt ngón tay gõ bàn, đổi lấy một cái nhìn cực kỳ chán ghét, xem thường và không kiên nhẫn của nữ quan béo mặt đầy mụn, thì Lý Ngư liền ngồi nghiêm chỉnh... động tác như buồn ngủ.
Ngọc bội leng keng, tiểu Công chúa Cao Dương xách váy dài cồng kềnh, đầu đeo đầy trâm ngọc, đang được hai cung nữ đỡ xuống, khó khăn đi vào đại sảnh.
Từ cách ăn mặc, đến dáng vẻ, cử chỉ sau này, đều do hai vị nữ quan huấn luyện. Cho nên hôm nay tiểu Công chúa ăn mặc rất long trọng, mặc cung trang giống như đi tham gia yến hội chính thức của cung đình, thậm chí còn hơn.
- Hô ~~, thật là muốn mạng rồi.
Cao Dương Công chúa nắm đôi bàn tay trắng như phấn thành nắm đấm, đấm đấm sau lưng, nói:
- Được rồi, bản Công chúa đã đến..., có thể bắt đầu rồi.
Cao Dương Công chúa nói xong câu đó, bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn thấy Lý Ngư ngồi khoanh chân ở trước án, một tay để ở trên bàn đỡ trán, mày nhăn lại, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa. Nhưng nhìn kỹ thì thấy hai mắt hắn nhắm, hô hấp đều đặn, hiển nhiên đang ở trong mộng Chu công.
Cao Dương Công chúa lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng hai vị nữ quan làm động tác đừng lên tiếng, xách váy, điểm mũi chân đi đến trước án, bất chợt giơ tay vỗ án mấy cái:
- Bộp! Bộp! Bộp... !
Lý Ngư đang ngủ say, nghe thấy tiếng vỗ này hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng người, đầu va phải chóp mũi Cao Dương Công chúa.
- Ôi chao!
Cao Dương Công chúa bị đụng phải mũi đau xót, lập tức hai mắt lưng tròng, ngã ngửa người về phía sau, làn váy rất nặng kéo lại, hai tay hua loạn trên không trung vài vòng, đập mông ngã ngồi trên mặt đất.
- A, a, ngươi thật sự là khắc tinh… trong mệnh của bản Công chúa…
Cao Dương Công chúa ngồi dưới đất, che mũi, hai mắt lưng tròng nhìn Lý Ngư. Lý Ngư lúc này mới nhìn rõ là Cao Dương Công chúa đã tới, ai nha một tiếng, khẩn trương đứng dậy đi qua đỡ nàng:
- Điện hạ, người có sao không...
- BA!
Một cái roi mây vạch lên không trung một đường cong duyên dáng, chuẩn xác quất vào lưng Lý Ngư, đau đến mức Lý Ngư ôi một tiếng, vội vàng rút tay trở về. Quay đầu nhìn lại, thì thấy nữ quan gầy đang cầm một chiếc roi mây mềm dai, ánh mắt hẹp dài híp lại, hàn ý bức người.
- Thân thể cành vàng lá ngọc, ngoại trừ phụ thân ruột thịt và vị hôn phu, sao lại cho người khác chạm phải, không hiểu quy củ!
Nữ quan gầy lạnh lùng hét lên một tiếng, trách mắng:
- Mau tránh qua một bên.
- Đây có là gì chứ, đỡ nàng một cái cũng không được, nàng làm từ đậu hũ sao, mông nàng ta cũng từng đá rồi.
Lý Ngư lẩm bẩm, phẫn nộ tránh sang một bên, hai cung nữ vội vàng tiến lên đỡ Cao Dương dậy.
Cao Dương hướng Lý Ngư giả làm cái mặt quỷ, vui sướng khi người gặp hoạ nói:
- Đáng đời!
Nữ quan béo nói:
- Điện hạ, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của người đều đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng gia. Điện hạ đã không còn là tiểu hài tử, tại sao có thể hướng người khác làm mặt xấu, hơn nữa còn là hướng một nam nhân làm mặt xấu, cần phải phải chú ý rồi.
Cao Dương không kiên nhẫn phất tay:
- Biết, biết, ta biết rồi, các ngươi muốn dạy mấy thứ gì đó, mau bắt đầu đi.
Nữ quan gầy sa sầm mặt nói:
- Ban đầu, chúng nô tài nghĩ chỉ cần dạy điện hạ làm quen với hiến tế, hành lễ, nghi lễ, cử chỉ lễ nghĩ khi tham gia yến tiệc, hiện tại xem ra, rất nhiều thứ cần phải dạy từ đầu mới được. Ví dụ như mới vừa rồi, Công chúa điện hạ cũng biết bộ cung trang này của người nặng bao nhiêu, trang sức trên đầu của người nặng bao nhiêu? Khi xoay người, người không nên cúi đầu, người xem, trang sức đã bị lệch. Nếu như người biết được mặc váy nặng như vậy, nên đi lại như thế nào thì cũng sẽ không bị té ngã.
Nữ quan béo bổ sung:
- Điện hạ, nếu cửa ải này của hai bọn nô tì cũng không qua được, điện hạ sẽ phải huấn luyện không ngừng nghỉ, đây chính là ý chỉ của nương nương.
Cao Dương vừa nghe, lập tức mặt mày suy sụp, ủ rũ nói:
- Được rồi..., ta biết rồi. Hai người các ngươi đừng la ta nữa, cần phải tranh thủ, qua mấy ngày nữa phụ hoàng muốn đi Thiếu Lăng Nguyên săn bắn, người ta còn muốn đi theo chơi đó.
Lý Ngư đang cầm một cái trống men sứ màu xanh đen, vuốt mông ngựa nói:
- Điện hạ thông minh sắc sảo, cái gì cũng vừa học liền biết, nhất định sẽ không chậm trễ đâu.
Cao Dương cười nói:
- Nhận lời nói tốt lành của ngươi. Phụ hoàng săn thú, Cổ xuý thự các ngươi cũng phải đi, dùng trống giúp đỡ xua đuổi con mồi, đến lúc đó nhớ rõ phải xua đuổi con mồi bên người bản Công chúa tốt vào.
Nữ quan gầy ngang qua Lý Ngư liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi cầm trống làm cái gì, qua một bên chờ đi. Hai người bọn ta sẽ nói lại từ đầu với Công chúa điện hạ, tạm thời không cần ca nhạc phối hợp.
Lý Ngư như được đại xá, lập tức vâng vâng đáp ứng, ôm trống thoái lui đến trong đình viện, nhìn thấy bên cạnh có một hồ nước, phong cảnh lịch sự tao nhã, cá bơi quanh quẩn, bên cạnh hồ còn có mấy cây liễu rủ. Lý Ngư liền bước đến dưới tàng cây, để trống xuống bên cạnh, ngồi trên tảng đá, dựa vào cây liễu, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Buổi sáng khi hắn thức dậy, tinh thần sáng láng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Tĩnh Tĩnh nằm co lại như con giun, lười biếng vô hạn, phong tình khôn cùng, thì trong nội tâm hắn vô cùng vui vẻ. Nàng là báu vật trời sinh, một thân thể mềm mại xinh đẹp như rắn, còn không phải bị gậy sắt, đánh thành một bãi bùn nhão sao?
Đáng tiếc tâm tình này kéo dài không lâu, vừa rồi ngồi trong điện đã buồn ngủ, lúc này ngồi dưới tàng cây, gió thu phơ phất, bầu trời trong lành, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cành liễu chiếu lên mặt, mệt mỏi bất giác lại xông lên. Giấc ngủ này rất ngon, màn trời chiếu đất, ung dung tự tại...
- Hoàng đế muốn tới Thiếu Lăng Nguyên để săn bắn? Tin tức có đáng tin không?
- Đáng tin cậy, chúng ta đã nhận được thông tin chính xác từ tai mắt lẻn vào Bắc Nha. Từ ngày mai, cấm quân Bắc Nha sẽ đóng tại Thiếu Lăng Nguyên, bắt đầu giải tán du dân, ăn mày, kiểm tra rừng cây vùng núi, xác định khu vực săn bắn.
- Tốt lắm! Người của chúng ta, có cơ hội tiếp cận Hoàng đế không?
- Việc này... rất khó. Người của chúng ta vừa gài vào cấm quân, trước mắt không nhận nổi nhiệm vụ quan trọng. Khi Hoàng đế săn bắn, bọn họ sẽ phải phòng thủ ở khu vực cảnh giới để bảo vệ, nếu hắn phòng thủ ở khu vực Hoàng đế không tiến vào săn bắn, vậy thì ngay cả mặt Hoàng đế cũng không có cơ hội nhìn thấy, càng không nói đến tiếp cận.
- Thiếu Lăng Nguyên..., chúng ta có bản đồ địa bàn của Thiếu Lăng Nguyên không?
- Có, điện hạ mời xem!
Phùng Nhị sớm đã có chuẩn bị, lập tức đưa lên một ống tranh, đắc ý nói:
- Mấy năm nay, Mặc sư tỉ mỉ chuẩn bị, các nơi pháo đài quan ải, đều có bản đồ. Tình hình xung quanh Trường An, lại càng nắm rõ trong ngực.
Dương Thiên Diệp từ từ trải bản đồ ra, hơi hơi đảo qua, ánh mắt liền dừng ở vị trí Thiếu Lăng Nguyên.
Thiếu Lăng Nguyên còn được gọi là Đỗ Lăng Nguyên, cách thành Trường An bốn mươi dặm về phía nam, phía nam tiếp giáp núi Chung Nam. Các đơn vị hành chính bao gồm Trường An, hai huyện Vạn Niên, Quảng Nghĩa là hai phần trên của Long Thủ Nguyên. Toàn bộ địa khu Trường An đều là bình nguyên, nhưng bị con sông chia cách thành mấy vùng, Thiếu Lăng Nguyên thuộc một vùng tương đối lớn ở trong đó.
Dương Thiên Diệp cẩn thận nhìn bản đồ, lông mày kẻ đen hơi hơi nhăn lại, nói:
- Trên Nguyên này có chỗ ẩn thân không? Chúng ta có cơ hội ẩn nấp không?
Mặc Bạch Diệm mỉm cười nói:
- Điện hạ, Thiếu Lăng Nguyên không hoàn toàn là một vùng hoang dã, thực tế trên Thiếu Lăng Nguyên có mười một xã phân bố rải rác.
Dương Thiên Diệp suy tư nói:
- Cấm quân Bắc Nha đi trước vấn đề đầu tiên giải quyết tất nhiên là kê khai nhân khẩu, không có hộ tịch nhân khẩu chỉ sợ sẽ bị đuổi đi xa.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đúng vậy, nhưng người của chúng ta, nếu muốn che giấu khỏi những cấm quân bình thường đó, có lẽ cũng không khó.
Ánh mắt của Dương Thiên Diệp sáng ngời:
- Hoàng đế sống trong thâm cung, khó có dịp xuất cung, muốn xuống tay với Hoàng đế, khó như lên trời. Hiện giờ hắn đi Thiếu Lăng Nguyên săn bắn, đối với chúng ta mà nói là một cơ hội khó có được.
Phùng Nhị nói:
- Trời cho không lấy, tất chịu sai lầm!
Dương Thiên Diệp gộp hai ngón tay, dùng sức chỉ lên vị trí Thiếu Lăng Nguyên, nói:
- Mặc sư, chuẩn bị đi, lần này ta muốn đích thân đi, thề lấy mạng chó của Lý Nhị!