Chương 412: Thật không khéo
Gần đến trưa, Cao Dương Công chúa mới từ trong đại điện đi ra, cổ cứng vai thẳng, cười không lộ răng, vì không để váy đung đưa giơ tay nhấc chân đều giống như hình ảnh quay chậm. Đến khi nàng xuống bậc, ưu nhã quay đầu lại, thấy hai vị nữ quan đã từ sau điện rời khỏi thì lập tức thở dài một hơi, bả vai đã tê liệt, mặt cũng sụp xuống, hai tay cầm váy, đạp đạp hai cái.., nện bước "Gia Dịch Bộ" lắc đuôi tóc, mắt sáng ngời đi tới trước mặt Lý Ngư.
- Này! Này! Dậy đi!
Lý Ngư tỉnh lại từ trong mộng đẹp, dụi mắt thì thấy Cao Dương Công chúa kéo váy, đặt mông ngồi xuống tảng đá trước mặt hắn, xoay người lại cởi giày, lông mày kẻ đen hơi hơi nhíu lại:
- Mệt muốn chết..., hai chân ta muốn đứt ra rồi.
Cung trang xoã tung làm ảnh hưởng đến động tác của nàng, bình thường mặc váy này muốn cởi giày hoặc đi giày đều là cung nữ hầu hạ, cho dù không mệt mỏi thì chính nàng cũng không làm được. Cao Dương Công chúa nhụt chí buông ra, hai tay khẽ chống lên tảng đá, thân trên hơi hơi ngửa ra sau, giơ chân lên trước Lý Ngư.
- Này, giúp ta cởi giày ra, chân chua chết.
- Ách, thân thể Công chúa kim chi ngọc diệp...
- Kim cái rắm..., con mắt nào của ngươi thấy ta làm từ vàng ngọc, nếu làm từ vàng ngọc, ta còn có thể là người sống sao? Ít nói nhảm, mau ra tay đi.
Cao Dương tiểu Công chúa phát giận rồi, Lý Ngư khẩn trương quay đầu lại nhìn, không thấy hai bà cô một béo một gầy, liền giơ tay giúp nàng cởi giày ra. Cao Dương Công chúa thử một chút, tất vẫn còn chưa cởi xuống, liền giơ chân trước mặt Lý Ngư một lần nữa:
- Ừ, còn tất.
Lý Ngư bất đắc dĩ, nâng chân của nàng cởi bỏ dây buộc ở mắt cá chân, cởi tất ra, ngón tay không cẩn thận đụng tới lòng bàn chân của nàng, Cao Dương Công chúa cười khanh khách co người về phía sau:
- Ai nha, ai nha, nhẹ chút, nhẹ chút, người ta sợ ngứa, ngứa, ngứa, ha ha ha...
Lý Ngư nhìn dáng vẻ khờ dại của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, đem đôi tất tuyết trắng của nàng cởi ra, để lên tảng đá bên cạnh. Cao Dương Công chúa lập tức đem đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn ngâm vào trong nước:
- A! Thật thoải mái...
Cao Dương Công chúa hai tay chống lên tảng đá, hai mắt hơi híp lại, vẻ mặt thích ý, đôi bàn chân nhỏ trong làn nước trong vắt nhẹ nhàng khuấy động vài cái, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.
Lý Ngư đi đến bên cạnh hồ, xoay người rửa tay sạch sẽ, Cao Dương Công chúa nheo mắt liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nói:
- Chân người ta không thối nha.
Lý Ngư nói:
- Không thối thì cũng là chân, vừa rồi chạm vào tất, rửa tay sạch sẽ có gì không thể.
Cao Dương Công chúa lẩm bẩm một câu, cũng không nghe rõ là nói cái gì.
Lý Ngư nghĩ đến nàng từng nói Hoàng đế muốn đến Thiếu Lăng Nguyên săn thú, nghe ý nàng thì toàn bộ người Cổ Xuy Thự cũng phải đi. Lý Ngư đối với âm nhạc dốt đặc cán mai, thật sự là e sợ vô cùng, không kìm nổi hỏi:
- Vừa rồi nghe điện hạ nói, mấy ngày nữa Hoàng thượng muốn đi Thiếu Lăng Nguyên săn thú? Không biết Cổ Xuy Thự chúng ta cần phải làm những gì?
Cao Dương Công chúa vừa dùng chân khuấy động nước ao vừa lười biếng nói:
- Rất nhiều việc, một số người phải đi sâu vào rừng, khua chiêng gõ trống, làm cho dã thú sợ hãi, bắt bọn nó phải chạy ra. Còn một số người xếp thành hàng, đi theo sau phụ hoàng ta, gõ trống theo nhịp để bọn thị vệ bên cạnh phụ hoàng nghe nhịp trống mà biết tiến biết lui, tiến hành vây săn.
Lý Ngư nghe thấy là một nhóm người tấu nhạc cùng một lúc, thậm chí là khuya chiêng gõ trống lung tung thì lập tức yên lòng. Loại trường hợp này, hắn muốn ứng phó một chút cũng không khó.
Ai ngờ Lý Ngư vừa hỏi, lại gợi cho Cao Dương một nỗi băn khoăn, nàng bỗng nhiên ngồi thẳng người, đôi bàn chân nhỏ đang ngâm ttrong nước suối mát mẻ cũng rụt lại, để lên trên một tảng đá. Hai chân vừa chạm vào tảng đá, liền phát ra một tiếng than nhẹ, hai chân hơi hơi nhấc, kêu lên:
- Thật nóng.
Nàng giơ hai chân lên, nghiêng mắt liếc nhìn Lý Ngư một cái, vươn một bàn tay nói:
- Đưa áo bào của ngươi cho ta.
Lý Ngư sờ lên áo bào, có chút mờ mịt hỏi:
- Để làm gì?
Cao Dương Công chúa trải áo bào của hắn lên tảng đá, hai chân dẫm lên áo bào của hắn, thở dài thoải mái nói:
- Như vậy thoải mái hơn. Này, không phải ngươi am hiểu đánh trống à, mau tấu để ta xem.
Trái tim Lý Ngư đập mạnh, nha đầu kia như thế nào vẫn chưa quên chuyện này, lại còn nhắc lại nữa.
Lý Ngư còn chưa nghĩ ra làm thế nào để ứng phó cho tốt, Cao Dương Công chúa đã nhìn thấy cái trống nằm bên cạnh hắn. Cái trống này hình dạng tương tự trống cơm, dáng dài, hai đầu to, ở giữa nhỏ, mặt trống nhô lên có bảy đường cách đều nhau, toàn thân là men sứ màu đen, bên trên rải rác vài đốm màu lam, vô cùng xinh đẹp.
Hai đầu to cũng không phải có đường kính giống nhau, mà vẫn chia thành một lớn một nhỏ. Đầu nhỏ để lên mặt đất, đầu lớn hơn thì kẹp giữa hai chân, có thể dùng dùi trống hoặc hai tay đánh.
Cao Dương giơ tay tóm lấy trống đưa cho Lý Ngư, hưng trí bừng bừng nói:
- Mau mau mau, để ta xem một chút bản lĩnh của ngươi.
Lý Ngư nhận lấy trống con, kẹp ở giữa hai chân, giả vờ giả vịt đánh vài cái khác nhau để ra âm điệu, trong lòng thầm nghĩ, nguy rồi nguy rồi, ta làm sao dùng cái đồ vật này, cho dù ta có đánh, cũng không biết đánh khúc nào. "Tướng quân lệnh"? Cũng không biết thời đại này đã có thủ khúc này hay chưa, vấn đề là, dùng cái trống này, đánh ra được “Tướng quân lệnh” ư?
Đôi mắt to đen lúng liếng của Cao Dương Công chúa nhìn chằm chằm Lý Ngư, hưng trí bừng bừng:
- Mau, mau, kiếm khúc nào dễ nghe đánh đi. Mau mau mau.
Lý Ngư vẻ mặt đờ đẫn, hai cánh tay vỗ lung tung vài cái, thấy đôi lông mày của Cao Dương Công chúa nheo lại, có chút nghi hoặc nhìn hắn, Lý Ngư quyết định chắc chắn, lấy hết dũng khí, hai tay hăng hái vỗ vài cái, không ngờ tự nhiên lại thành một cỗ nhịp điệu, tuy rằng âm điệu không được chuẩn, nhưng cũng đánh ra tiết tấu.
Đang mong đợi ngươi trở về, tiểu bảo bối của ta
Đang mong đợi ngươi ôm, tiểu bảo bối của ta
Muốn nắm tay ngươi biết bao, sườn núi nằm ở núi nhỏ kia.
Lẳng lặng nghe ngươi kể ra, chuyện cũ hạnh phúc của ngươi.
Đang mong đợi ngươi trở về, tiểu bảo bối của ta...
Không có dũng khí nhìn ánh mắt mở lớn của Cao Dương Công chúa, Lý Ngư dứt khoát nhắm hai mắt lại, cố gắng hồi tưởng lúc hắn ở thời đại kia, từng mấy lần xem video mỹ nữ Lệ Giang dùng tay đánh trống trên mạng, động tác và nhịp điệu không ngờ càng ngày càng hợp phách.
Đang mong đợi ngươi ôm, tiểu bảo bối của ta...
Thiết Vô Hoàn bước đến, gần đến giờ ăn trưa, quan trên gọi hắn đưa người của Cổ Xuy Thự đi ăn cơm sau giờ ngọ còn phải hầu hạ Cao Dương Công chúa học lễ nghi, lúc nhìn đến cảnh tượng như vậy, Thiết Vô Hoàn lập tức dừng lại.
Thủ khúc này làn điệu rất đơn giản, còn có nhiều đoạn lặp lại, nhưng thoải mái dí dỏm, rất dễ nghe, Cao Dương Công chúa nghe xong một lần, đã có thể học được tám chín phần mười.
Làn điệu, phong cách, giai điệu này Cao Dương Công chúa chưa từng nghe qua, ngay cả thủ khúc tương tự như vậy cũng chưa tiếp xúc qua. Tuy nhiên thủ khúc này không có nhiều cảm xúc thời đại, nghe ở thời đại này chỉ cho người ta cảm giác thoải mái vui mừng.
Đợi Lý Ngư đánh xong thủ khúc, Cao Dương Công chúa vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Thật tuyệt, thật tuyệt, ta chưa từng nghe ca khúc nào như vậy, khúc nhạc này ở đâu vậy?
Lý Ngư thấy mình đã ứng phó xong rồi, trong lòng lập tức buông lỏng, dõng dạc mà nói:
- Thần là người Lợi Châu, đây là bài dân ca Lợi Châu.
Kỳ thật trống nghệ của hắn nào có kỹ xảo gì đáng nói, lúc đánh còn bị lạc phách, sai phách rõ ràng, Cao Dương hiển nhiên là không nghe ra. Chẳng qua, lúc này Cao Dương không quan tâm tài đánh trống cao thấp của hắn, mà chú ý đến thủ khúc mới mẻ độc đáo này, cho nên bỏ qua điểm này.
- Quá tuyệt vời, thật là dễ nghe. Nào, để ta thử đánh một chút.
Cao Dương Công chúa nói xong liền đứng lên, nhất thời hào hứng, lại quên mất bản thân đang đứng trên áo bào của Lý Ngư. Lý Ngư thấy Công chúa đứng dậy, đương nhiên không thể ngượng nghịu mà ngồi, cũng vội đứng lên, áo bào vừa động, Cao Dương Công chúa đứng ở trên kêu lên một tiếng, đứng không vững, liền ngã về phía Lý Ngư.
Lý Ngư mới chỉ đứng lên một nửa, thân thể yêu kiều lung linh của Cao Dương Công chúa ngã thẳng vào ngực của hắn, làm hại Lý Ngư lại đập mông ngồi lại trên đá, xương cụt bị đập xuống đau nhức.
Thiết Vô Hoàn sợ hãi, tiểu lang quân cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức phong lưu. Nhưng, phong lưu cũng phải phân biệt đối tượng. Đường đường Công chúa, làm sao có thể để xuất hiện gièm pha tổn hại uy nghi hoàng thất, nếu người khác thấy, tiểu lang quân còn giữ được tính mạng sao?
Thiết Vô Hoàn vội vàng nhìn chung quanh, sợ có người từ đường vòng đến, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này. Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, không thể nói... đành phải giết người diệt khẩu thôi.
May là cung điện dùng để học lễ nghi này là một thiên điện không lớn, vắng vẻ yên tĩnh, không thấy người nào đi qua.
Cao Dương Công chúa cực kỳ lúng túng, vội vã đứng dậy từ trong lòng Lý Ngư, biết rõ không thể đổ tội cho hắn, nhưng vẫn mắc cỡ đỏ mặt, hung hăng lườm hắn một cái. Ôm váy ngồi xuống đá, đưa một chân trắng như tuyết đến trước mặt Lý Ngư huơ huơ nói:
- Ừ, đi vào cho ta.
- Ông trời! Thật sự là... không nhìn ra. Tiểu lang quân và tiểu Công chúa đã phát triển đến bước này rồi ư, đây là tìm đường chết mà.
Thiết Vô Hoàn nhìn thấy hết hồn, đang không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không, chợt nghe thấy một hồi tiếng bước chân, đồng thời âm thanh lanh lảnh vang lên:
- Cao Dương?
- Thảm rồi!
Thiết Vô Hoàn thầm kêu một tiếng, một đôi bàn tay sắt lập tức sẵn sàng, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, nhanh chóng xoay người, ngăn Lý Ngư và Cao Dương Công chúa ở phía sau, sát ý lăm lăm nhìn về phía người tới.