Chương 413: Tất có giải pháp
Thái tử!
Đi tới đúng là Thái Tử, phía sau hắn còn có ba người, hai võ tướng và một thiếu niên thanh tú, thiếu niên thanh tú đúng là Xưng Tâm, mà hai võ tướng kia là La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ.
Thiết Vô Hoàn cùng bọn họ từng ngắn ngủi đối mặt trong, chẳng qua là khi đó trong bóng tối. Hơn nữa đã lâu như vậy, hai người lại đổi từ trang phục Mã phỉ thành cấm quân, Thiết Vô Hoàn cũng không nhận ra. Mặc dù gã không nhận ra hai người, nhưng nhìn khí thế đứng của hai người, liền biết được là cao thủ.
Chỉ là hai người kia, gã chưa chắc đã hạ được, làm thế nào để diệt khẩu?
Nhất thời luống cuống, Thiết Vô Hoàn rốt cuộc đóng băng tại chỗ.
Vị Thái tử gia này ham mê sắc đẹp, nam nữ đều không tha, từ khi gặp được Xưng Tâm, y liền đối với vị thiếu niên thanh tú, quyến rũ hơn cả nữ tử này nảy sinh tâm tư không thể nói ra. Lấy cớ muốn luận bàn nhạc lý, kêu Thái Thường Tự đưa gã vào Đông cung.
Hôm nay lần đầu gặp lại, Thái Tử không muốn dọa Xưng Tâm, tuy rằng lúc luận bàn nhạc lý, cũng có nắm tay, cũng có cử chỉ kề vai, mặc dù vô cùng thân thiết, nhưng cũng không nhìn ra ý đồ của y, Xưng Tâm chỉ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nên sẵn sàng đến.
Chỉ có điều Lý Thừa Càn đối Xưng Tâm là càng xem càng thích, lông mi kia thật dài, con ngươi trong trẻo, môi như đóa hoa, thắt lưng duyên dáng vừa bằng nắm tay, da thịt vô cùng mịn màng, quả nhiên là càng xem lòng càng ngứa ngáy khó chịu. Y bắt đầu tính toán từ từ tiếp xúc, bất ngờ dùng ân huệ để dẫn gã đi vào khuôn khổ, lúc này động tình nghĩ đến phải thiết yến, đợi gã quá chén để làm chuyện tốt.
Chỉ có điều, vừa mới phân phó dưới bếp chuẩn bị tiệc, La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ liền tới bái kiến. Hai người là tướng lĩnh Đông cung lục suất, trực tiếp dưới quyền Thái tử, chính là tâm phúc của Thái Tử, Thái Tử này vẫn có dã tâm, không phải chỉ biết sa vào tửu sắc, nên ngay lập tức truyền gặp.
Ban đầu chỉ là bái kiến theo lệ thường, nhưng hai người vô ý lộ ra một tin tức, làm cho Lý Thừa Càn cảnh giác. Lòng tầm hoa vấn liễu kia liền phai nhạt, so sánh với ngôi vị Hoàng đế, hết thảy đều là mây bay, đương nhiên chính sự vẫn quan trọng hơn.
Hoá ra, Khi La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ bái kiến Thái Tử, vì biết Thái Tử và Việt Vương Lý Thái bất hòa, cho nên cố ý đề cập đến sự việc Việt Vương Lý Thái xin hoàng mệnh, muốn biên soạn kiệt tác, Hoàng đế cho phép Lý Thái mở văn học quán trong vương phủ, đương nhiên là chiêu mời học sĩ.
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ là người luyện võ, đối với loại sự tình này căn bản không để trong lòng, cảm thấy đây quả thực là việc làm không đàng hoàng, chơi chữ thì có tiền đồ gì? Bọn họ cố ý nhắc tới việc này, chỉ là muốn gây cười cho Thái tử.
Nhưng Thái Tử vừa nghe, lại vừa sợ vừa giận.
Thành tựu về văn trị là chuyện nhỏ ư? Đó là đại sự đấy! Nhất là lúc này giang sơn đã ổn định, thành tựu về văn trị còn có ảnh hưởng lớn hơn võ sự.
Lý Thái muốn mở văn học quán? Chuyện này vậy mà y lại không biết, hiện tại phụ hoàng đã đồng ý, Lý Thái cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng mời chào danh sĩ thiên hạ, tin tức mới lộ ra ngoài. Hiển nhiên là trước đó Lý Thái đã cố tình giấu diếm.
Chuyện đầu tiên Lý Thừa Càn nhớ tới chính là phụ hoàng của mình. Năm đó Hoàng gia gia lập Lý Kiến Thành làm Thái Tử, nếu không phải gia gia cho phép phụ thân tự mình xây dựng Thiên Sách phủ, cũng tự mình chiêu mộ văn võ bá quan, thì phụ thân làm sao có bản lĩnh tranh chấp cùng Thái tử?
Hiện tại, phụ hoàng cho phép Lý Thái xây dựng văn học quán, tự động chiêu dụ học sĩ, đây chẳng khác gì cho phép hắn xây dựng triều đình nhỏ. Một người nên đi đất phong làm phiên Vương, không những ở lại kinh thành chậm chạp không đi, còn được phép tự chiêu mộ hiền tài tại vương phủ, đây rõ ràng là đi theo con đường quật khởi năm đó của phụ thân.
Lý Thừa Càn lo sợ, lập tức muốn tìm Tô Hữu Đạo thương lượng việc này.
Tô Hữu Đạo phụ trách tổ chức nội bộ và tổ chức tình báo phụ tá Lý Thừa Càn, vốn dĩ chuyện này không thể nào dễ dàng giấu diếm được tai mắt của y. Nhưng mà tên béo Lý Thái này thật sự rất được sủng ái, hắn ta căn bản không cần thông qua các khâu trung gian, nghĩ muốn cái gì đều là trực tiếp gặp gỡ, nói ngay trước mặt thiên tử.
Hơn nữa, thời điểm hắn phụng bồi Hoàng đế đi dạo trong cung, bên cạnh ngoại trừ nội thị bên người Hoàng đế thì không có người ngoài. Hắn nói với Hoàng đế cái gì đó, chỉ cần Hoàng đế chưa tuyên bố chính thức trên triều đình, sao dễ dàng để người khác nghe được chứ.
Chuyện lần này, Lý Thái vừa nói, Lý Thế Dân liền vui vẻ đáp ứng, cảm thấy nhi tử bảo bối này thật có tiền đồ, không phụ hi vọng. Lý Thái được Hoàng đế gật đầu, liền hồi phủ bí mật chuẩn bị, đợi đến lúc thành lập xong văn học quán, tính toán chính thức tuyển người mới tuyên bố ra ngoài, cho nên ngay cả Tô Hữu Đạo cũng không hề biết.
Hơn nữa, không ngờ Lý Ngư lại nhảy ra khỏi giang hồ nhỏ, mạch nước ngầm mãnh liệt chợ Tây, nhảy vào triều đình ẩn mình trong thành. Tình huống này không nằm trong dự đoán của Tô Hữu Đạo. Dù sao, những chuyện này cũng rất khảo nghiệm vận may cá nhân, trong tình huống bình thường là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, cho nên mưu đồ, kế hoạch của Tô Hữu Đạo ở chợ Tây cũng bị làm cho rối loạn
Cũng may y đã phái Lục Hi Chiết và hai ba mươi người đến bên cạnh Lý Ngư, Lý Ngư nhảy vào Cổ xuý thự Thái Thường Tự làm công việc nhàn nhã, tự tại nhưng không lý tưởng, đã rất nghĩa khí để lại hơn trăm "Giang hồ hào kiệt" cho hai chị em Lương Thần Mỹ Cảnh.
Ở phương diện này, Lý Ngư vốn có ý tốt, nghĩ rằng tiểu tỷ muội nắm giữ chợ Tây to như vậy thật không dễ dàng gì, lưu lại cho nàng chút bản lĩnh, có căn cơ của người giang hồ, hai chị em các nàng có thể dễ dàng khống chế. Hắn nào biết được trong số trên dưới một trăm người đó, lại có hai phần ba người bên ngoài trộn lẫn.
Một phần ba là người giang hồ chân chính, một phần ba đến từ Tô Hữu Đạo, một phần ba đến từ Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư đi rồi, những người này lại được Lương Thần Mỹ Cảnh trọng dụng. Đối với Tô Hữu Đạo mà nói, kỳ thật chưa chắc là chuyện xấu, dù sao cũng chính là người của y, tạm thời giúp đỡ những người này thượng vị, đối với y ngược lại cũng có lợi. Trước kia y vẫn muốn làm như vậy, chỉ có điều chợ Tây kim đâm không lọt nên chưa có cơ hội thôi.
May là Thường Kiếm Nam mắc bệnh hiểm nghèo, đại nạn rơi xuống, vì muốn thay đổi nên vội vàng tiến hành một cuộc đại thanh tẩy, lại thêm biến số Lý Ngư ở bên cạnh làm rối loạn một phen, nên y mới đưa vào được nhiều người mới như vậy. Cho nên, Tô Hữu Đạo một lần nữa lập kế hoạch sắp xếp đám người Lục Hi Chiết.
Điều này đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của y, khi tin tức khai trương văn học quán của Lý Thái truyền ra, Tô Hữu Đạo vừa mới an bài xong nhân lực ở chợ Tây, thậm chí hắn an bài vào đó hai gã khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng, có tài văn chương, lý lịch cũng trong sạch, bày mưu tính kế để bọn họ thực hiện "Mỹ nam kế", nắm lấy Lương Thần Mỹ Cảnh.
Lúc này đột nhiên nhận được tin tức Việt Vương Lý Thái mở văn học quán, Tô Hữu Đạo chấn động, lập tức cho xe chạy thẳng đến Đông cung. Việt Vương Lý Thái đã chiếm được tiên cơ, hơn nữa đây là chuyện không thể thay đổi được. Việt Vương Lý Thái được trao quyền xây dựng Văn học quán, chính là tiến thêm một bước mở rộng ảnh hưởng thế lực, cho dù khiến cho một số triều thần đối với cơ hội ước mơ ngôi vị Hoàng đế của hắn thêm vài phần tin tưởng.
Nhưng chuyện này còn chưa đủ để dao động căn cơ của Thái tử.
Nếu Thái tử muốn xây phủ mở nha. Dưới tay không chỉ có quan văn, còn có võ tướng, đây mới thực sự là triều đình nhỏ. Lý Thái có một văn học quán, chỉ là được công khai mời chào hiền tài hỗ trợ, nói về lực hấp dẫn, đương nhiên không sánh kịp Đông cung.
Vả lại, Thái Tử có địa vị lớn, điều này Việt Vương Lý Thái tuyệt đối không thể so sánh được.
Điều duy nhất phải lo nghĩ, chính là Lý Thái thực sự có thể khiến văn học quán kia trở nên nổi tiếng, công lao thành lập, thành tựu về văn trị điều này đối với Thái Tử mới là trí mạng. Một Vương gia được vua sủng ái, có năng lực, thành tựu về văn trị huy hoàng hơn Thái Tử, vậy thì vị trí Thái tử này không ổn rồi.
Trước kia, bởi vì Lý Thừa Càn vốn là Thái Tử, làm Thái tử của một nước, hắn quan trọng nhất là không phạm sai lầm, mà không phải là biểu hiện gì đó, cho nên Tô Hữu Đạo đối với việc làm của Thái Tử là đơn giản ẩn mình. Nhưng hiện tại không được, không có khả năng để Việt Vương Lý Thái đè đầu Thái Tử trên phương diện văn trị.
Nhưng mà Việt Vương Lý Thái bên kia vừa mới xây Văn học quán, Thái Tử bên này cũng liền thu xếp làm chuyện tương tự, chẳng những có vẻ noi theo Việt Vương, mà còn khiến Hoàng đế phản cảm: Ngươi là huynh trưởng, lại là Thái Tử, lòng dạ lại hẹp hòi như vậy sao? Thanh Tước thích văn học, chiêu mộ văn nhân sĩ tử ngâm thơ làm phú, biên soạn những tác phẩm kinh điển, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?
Cho nên, Tô Hữu Đạo nhanh trí nghĩ tới một biện pháp tốt để cứu vãn.
Lý Thừa Càn vừa muốn phái người đi tìm Tô Hữu Đạo, Tô Hữu Đạo đã tới rồi, y còn dâng lên một kế. Y luôn dặn dò chuyện này Thái Tử tuyệt đối kiềm chế không được mở miệng, đại thần thân thiết của Thái Tử cũng tuyệt đối không thể ra mặt, mặc kệ là ai trong bọn họ ra mặt, đều khiến cho thiên tử có phần phản cảm.
Nhất định phải là một người vừa có thể nói chuyện trước mặt Hoàng đế, nhưng những lời nói ra lại không khiến Hoàng đế nghĩ có người khác sai khiến đến làm chuyện này. Người như vậy vốn cũng không nhiều, hơn nữa còn phải có thể đáp ứng thay Thái tử xuất đầu, Lý Thừa Càn chỉ có thể nghĩ đến một người: Cao Dương!
Chỉ có Cao Dương khờ khạo ngây ngô, tuổi còn nhỏ, lại được phụ hoàng sủng ái, nàng tự mình đi nói tốt cho người khác, phụ hoàng mới có thể tiếp thu, vả lại sẽ không khiến cho phụ hoàng cảnh giác.
Cho nên, Lý Thừa Càn lập tức đến cung này, La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ xuất thân từ mã phỉ, lăn lộn tới Đông cung, tự nhiên cũng phải làm chút chuyện gì đó, liền chủ động xin đi giết giặc, hầu hạ Thái Tử. Xưng Tâm vốn là nhạc đồng dân gian, không hiểu quy củ trong cung, thấy hai vị tướng quân phải hầu hạ Thái Tử, mà người quản lý trực tiếp của gã cũng đang bên cạnh Cao Dương Công chúa, nên cũng chủ động xin đến cùng.
Không nghĩ, tiến vào thiên điện, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Bọn họ không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Cao Dương Công chúa điện hạ giơ hai tay ra, giống như chim yến, lao vào lồng ngực của Lý Ngư!
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ nhất thời mở to hai mắt, đồng thời trong đầu nảy ra một ý nghĩa: Lý Ngư này, thật đúng là phong lưu thành tính, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không bỏ qua! Nếu lão tử lấy vợ, sinh ra khuê nữ, nhất định phải lập gia quy: Phòng cháy, phòng trộm, phòng Lý Ngư!
Xưng Tâm thấy một màn như vậy, trong lòng khâm phục không thôi.
Hôm qua, gã đã ra mắt Thái Tử và Cao Dương Công chúa nên biết được đó là tiểu Công chúa, nhưng không biết Lý Ngư cùng Công chúa Hoàng thất ôm ấp một cái hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, còn tưởng rằng Lý Ngư có cơ hội làm Phò mã, trong lòng thầm nghĩ:
- Lý cổ xuy này chân thật lớn, ta nhất định phải ôm chặt, đi theo Lý cổ xuy, tiền đồ vô lượng!
Ba người mỗi người đều mang tâm tư, lại không thấy được Thái tử gia mặt đã xanh rồi.
Lý Thừa Càn khẩn trương nhìn chung quanh, không thấy có cung nô tùy tùng xuất hiện, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Y lập tức trầm giọng quát:
- Cao Dương, ngươi đang làm gì đó? Mau tới đây!
- Thái Tử ca ca?
Chóp mũi Cao Dương Công chúa đập vào lồng ngực Lý Ngư, có chút ê ẩm, lúc này ngẩng đầu nước mắt lưng tròng.
Lý Thừa Càn vừa thấy, hiểu lầm càng sâu, sắc mặt cũng càng khó coi.
- Ai nha, Thái Tử ca ca, sao huynh lại tới đây.
Cao Dương Công chúa vui mừng không thôi, một đôi bàn chân nhỏ trần trụi nhảy ra khỏi ngực Lý Ngư, bàn tay nhỏ nắm lại, hung hăng đánh một cái trên ngực Lý Ngư, gắt giọng:
- Ngực cứng như vậy, cái mũi người ta bị ngươi đụng lệch rồi.
Sau đó mới quay người lại, nhấc váy, vui mừng chạy về phía Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn nhìn đôi chân trắng như tuyết đạp trên đá xanh, tức giận đến tay cũng run lên:
- Ngay cả giày tất cũng cởi? Trời ơi, rốt cuộc hắn đã làm gì muội muội ngu ngốc của ta rồi!